Vòng hoa cho hư vô

25/04/202521:11:00(Xem: 1753)
DC_RungCam
Rừng câm, tranh Đinh Cường.


1
(có cơn mưa móc nào rớt xuống trong lòng tôi
buổi chiều tháng tư
có hư vô trôi qua mười năm trên dòng cuồng lưu bất tận
có người ly hương gãy khúc đàn dạo
bên bờ con sông thời gian im tiếng
gởi một ánh trăng rằm lên nửa cuộc đời phiêu bạt giang hồ
đành đoạn ra đi
còn ai để nói lời chia tay để nghe hương cau đầu xóm
ngây ngất mùa thu
hay vĩnh ly bóng nhạn cơ cầu mái tranh đơn chiếc
mẹ ơi mẹ ơi
khóm lau bờ sậy nương rẫy khói chiều con xa quê quán
buổi sáng mơ hồ lưu đày tức tưởi
mẹ ơi con xa quê nhà năm này năm khác
xin gởi cho con liếp chái sân sau vườn khuya tiếng cú
nhắc nhở cho con bóng đêm mưa đổ dột chái hiện nhà
bởi mẹ biết rằng
đời chẳng hơn gì một tiếng kêu thương)

2
ngày mai xôn xao trong tâm tưởng người về
này em
có ai theo đó mà bông mười giờ đã nở
này tháng giêng tháng chạp
có tháng nào cho ta được tịch lặng
khỏi những triền phược đắn đo

3
chợt nghe tiếng lá rơi ngoài ngõ
hay vẫn là hư vô
lảng vảng
trên con đường hoa lựu ngày xưa
lại đem tới
gởi gắm
đôi lời ray rức
phiền muộn như mỗi ngày trôi qua
mải mê làm quên đi thực tại
u buồn cũng vừa ập đến thiết tha

4
(có cơn giông gió nào đổ xuống trong lòng tôi
buổi chiều tháng tư
có em tiễn anh ra tận phương trời mây sa xuống thấp
có em tiễn anh 
tiễn anh
bóng lá xương khô bên xóm đợi chờ
hò ơi vẳng tiếng lục bình tấp bụi bờ mô
phương em đò ngang vắng khách
đò dọc vắng người
chợ chiều vắng tiếng
còn nghe tiếng khóc canh thâu vút qua khe chái
nhức nhối trăm bề gần cây muối mặn
hò ơi
khi đi mẹ có dặn rằng...)

5
hôm nay 
mấy kẻ lãng du chợt nghĩ
một mảnh hồn vừa dạt đâu đây
ai mang lòng trắc ẩn
để quên đi sự sống đã quá màu mè.

-- Huỳnh Liễu Ngạn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Collage là một nghệ thuật. Hay chỉ là một thao tác thủ công? Có người cho cắt dán ( thơ ) mang tính nghệ thuật vì có sự suy nghĩ và đồng cảm của tác nhân. Có người cho đấy là một trò chơi lắp ráp trẻ con vì sự dễ dàng của cắt xén. Có người cảm nhận thơ cắt dán là một hình thức của họa thơ tân thời. Thử nghiệm xem
Mời đọc ba bài thơ: 1. Thảnh Thơi Đường Ngộ của Hoàng Xuân Sơn. 2. Nhẫn Nại của Thy An. 3. Buổi Trưa Ấy của Trần Yên Hòa
Có ai lật dùm pho Sử Việt | 50 năm máu vẫn thấm từng trang | Có ai cầm khăn thấm hộ | 50 năm sao lệ vẫn chứa chan.
Em là con cá Hồi | mấy chục năm sống nhờ biển khác | suối nào đợi em về | cho em trầm mình gửi nắm xương da | ôi những con suối quê hương
Hãy sống thêm một ngày nữa / Tới trước cánh cửa em chưa bao giờ mở ra / Hãy đọc lời ai điếu trên mộ chúng ta / Hãy đi qua / Dòng sông mùa lũ / Đặt tâm hồn / Vào trong tay một người khác / Hãy bắt đầu / Ngồi xuống / Giữa kẻ thù / Hãy để mưa / Rơi trên nghĩa địa / Hãy để tự do làm thành trí nhớ / Của quê hương chúng ta, hãy để người thiếu nữ / Đã chết trở thành hoa, hãy bắt tay một người .
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Em biết không, khi em chết trước. Giường ngủ sẽ chết theo. Toàn thể căn nhà đều bệnh nặng.
Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.
Đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp, nhất là trong tập Tôi Cùng Gió Mùa, nếu cho là chủ quan, tôi vẫn nói rằng, Khí thơ của Nguyễn Xuân Thiệp là khí thu. Trăng ở thơ đó là trăng thu. Gió ở thơ đó mang cái hắt hiu thu. Không biết tại sao, chỉ thấy Khi đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp tôi lại liên tưởng đến cảm xúc của Trương Trào trong U Mộng Ảnh xưa: “Thơ và văn được như cái khí mùa thu thì là hay.”. Nguyễn Xuân Thiệp, xuất hiện lần đầu tiên trên dòng thơ của văn học miền Nam Việt Nam vào năm 1954 trên Thẩm Mỹ Tuần Báo với bài thơ Nhịp Bước Mùa Thu. Bài thơ tính đến lúc này là 71 năm -tiếng thở dài một đời người-, hôm nay tôi đọc lại, cảm xúc vẫn bị lay động bởi hình ảnh u buồn của lịch sử vào thời gian xa xăm đó.
Qua khu rừng lau chiều rất ốm cọng dài ôm cọng ngắn hấp hiu làm sao ngắt được lùm hoa sóng níu ngọn thương thân bãi dập dìu