Hôm nay,  

Nghệ Thuật, Con Đường ‘Về Nhà’ Của Philippa Phạm Hughes

16/05/202500:00:00(Xem: 1711)
Hình-chính-trang-nhất-Philippa-interview
Nghệ sĩ Philippa Phạm Hughes kể về hành trình “về nhà” của cô. (Ảnh: Kalynh)
 
Cánh cửa gỗ mộc mạc mở ra chỉ sau vài giây tôi đến trước cổng, chưa kịp gọi chuông. Hình như người nghệ sĩ nào cũng có một điểm chung, đó là sự tinh tế và chú ý từng chi tiết nhỏ sự việc quanh mình. Philippa Pham Hughes xuất hiện sau cánh cửa với nụ cười rạng rỡ. Gương mặt của người nghệ sĩ gốc Việt này, đúng như cô đã viết trong lá thư khi đang ở Thái Lan: “Tôi xin lỗi tôi không nói được tiếng Việt. Tôi ước gì mình có thể. Không ai nghĩ tôi là người Việt Nam.”
 
Cung mệnh ‘thiên di’ và một cuộc bắt cóc

Philippa ngồi trước tấm ảnh chụp và cắt dán theo phong cách nhiếp ảnh ý niệm (conceptual photography), sắp đặt một cách có chủ đích, không phải khoảnh khắc tự nhiên. Một phụ nữ đang bay lên khỏi mặt đất. Một người đàn ông đang nằm trên bãi biển. Sợi dây trói buộc một chân của người phụ nữ vào thân hình của người đàn ông. Một sự giải thoát đang diễn ra, từ tốn. Tấm ảnh ra đời sau khi Philippa chấm dứt cuộc hôn nhân của cô, là một trong những điểm nhấn độc đáo của ngôi nhà.

Philippa-Mom

Philippa-Mom: Philippa và mẹ và em trai. (Ảnh: Philippa)

Trong không gian này, mọi thứ đều yên tĩnh. Hình như chỉ có những đối thoại giữa các tác phẩm và đồ vật cô sưu tầm từ khắp mọi nơi. Không gian ấm áp, đủ để người nghệ sĩ mang hai dòng máu Việt–Mỹ trong người, kể về một cuộc đời mang cung mệnh “thiên di.” Không phải vì cô sinh ra với chòm sao “Thiên di” chiếu mệnh, mà vì kể từ khi là một đứa trẻ, cùng với gia đình, mẹ là người Việt, cha là người Mỹ, Philippa Phạm Hughes đã di chuyển qua nhiều quốc gia, cho đến khi định cư ở Mỹ năm 1974, một năm trước khi chiến tranh kết thúc.

Philippa, cái tên để ghi nhớ nơi cô chào đời năm 1966, đất nước Philippine, và kể từ đó, cuộc đời cô là những chuyến đi. Những năm tuổi thơ ở Philippine, Thái Lan, nhiều vùng đất khác nhau ở Việt Nam, là những năm mang đến cho Philippa một ý niệm quan trọng về tình thân với gia đình. Dù cùng với cha mẹ di chuyển nhiều nơi trong những năm đầu đời, cô vẫn có được sự gắn kết với những thành viên trong gia đình. Nhưng thời gian đẹp đẽ đó nhanh chóng kết thúc khi Sài Gòn sụp đổ. Cha của Philippa đưa cả gia đình về Mỹ, cũng là lúc “tôi mất đi rất nhiều tình cảm quyến thuộc,” cô nói.

Không lâu sau khi họ đến Mỹ năm 1974, cha mẹ của Philippa ly hôn. “Tôi đã rất nhớ họ, tôi thật trân trọng những năm tháng đó, khi có thể nhớ lại rằng tôi đã có một gia đình, một cảm giác hạnh phúc,” Phillippa nói.

Cũng thời gian đó, cuộc chiến ở Việt Nam đi vào thời kỳ ác liệt. Mẹ của Philippa, bà Phạm Thị Gia, lo cho những người thân trong gia đình bà còn kẹt ở Sài Gòn. Quyết định gửi hai con cho chị của chồng cũ với hy vọng các con được an toàn, bà quay về Việt Nam để giúp người nhà chạy thoát. Không ngờ, đi lần đó, hơn một năm sau bà mới gặp lại hai con.

Philippa giải nghĩa đó là “bắt cóc” khi cô không biết nên dùng từ gì để mô tả hành động của cha mình. “Cha bắt cóc tôi và em trai mang đến Alaska. Cha không cho cô nói mẹ tôi biết nơi ở của chúng tôi.”

Thời gian đó, Philippa và em trai sống với cha ở một ngôi làng hẻo lánh thưa người vùng Alaska. Khi mẹ của Philippa trở về Mỹ, bà mất hơn một năm mới tìm được chỗ ở của người chồng cũ, nơi ông đang giữ hai người con. Bà thuê luật sư và thành công trong việc giành lại quyền nuôi dưỡng hoàn toàn các con.

Nghệ thuật là ngôn ngữ không biên giới

Sinh ra và lớn lên, rồi rời khỏi Sài Gòn khi chiến tranh chưa kết thúc, ở một độ tuổi đủ lớn để giữ lại cho mình những ký ức về cuộc chiến, đủ nhớ về những sự kiện may mắn gia đình cô có được để rời khỏi Việt Nam những ngày loạn lạc, Philippa đã dành hẳn cho nghệ thuật một lý tưởng: tạo nên một xã hội mà trong đó, tất cả mọi người đều được vươn cao và tỏa sáng. Cô nói:

“Tôi là một phần của cuộc chiến. Tôi cảm thấy may mắn vì cha tôi là người Mỹ, tôi có thể đi về Mỹ dễ dàng. Tôi có sổ thông hành Mỹ. Do đó tôi hiểu tôi có nhiều đặc quyền trong chiến tranh. Nhưng tôi cũng cảm nhận được những tổn thương mà gia đình tôi đã trải qua, đặc biệt là mẹ của tôi. Bà rất sợ hãi.”

Đó là tất cả những gì Philippa nhìn thấy đã xảy ra và truyền lại cho thế hệ tiếp theo qua nhiều cách khác nhau. Vì thế, cô thấu hiểu những hệ lụy của chiến tranh đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô như thế nào. Dù cha của cô không phải là một người lính. Ông chưa bao giờ phải cầm súng chiến đấu, nhưng, cô nói, “chúng ta không thể không bị ảnh hưởng bởi những bạo lực đang xảy ra trong xã hội, chung quanh chúng ta.”

Những gì xảy ra với thế hệ cha mẹ, sẽ tác động ngược lại với con cháu của họ, bằng nhiều cách khác nhau. Đó chính là lý do mà Philippa Phạm Hughes đã dành hơn nửa cuộc đời sau của cô cho một nền nghệ thuật ứng dụng, kết nối xây dựng xã hội nhân ái và bao dung hơn. Trong đó, nguồn gốc Việt Nam luôn nằm ở vị trí cao nhất, danh dự nhất, trong tâm hồn cô.

Ngày 10/4 vừa qua, một bài viết* của Philippa Pham Hughes trên tạp chí TIME “gây sốt” trong cộng đồng nghệ thuật. Bài viết bày tỏ quan điểm của cô – một thành viên ‘Social Practice Resident’ của Trung tâm Kennedy Center (từ ngày 1/10/2024) – vì sao cô hủy bỏ buổi biểu diễn Saigon by Night do cô dàn dựng sau ba tháng chuẩn bị. Khi biết vở diễn chỉ được phép trình diễn nếu cắt bỏ những phân đoạn “drag-adjacent” (những diễn viên nam LGBTQ+ trong trang phục sặc sỡ của nữ giới) do đồng nghiệp gốc Việt của cô (Anthony Lê) và các nghệ sĩ khác trình diễn. Philippa gửi thư từ chối không cắt bỏ hoặc chỉnh sửa phân đoạn đó.

Đối với Philippa, hủy bỏ chi tiết đó là một cuộc tấn công vào quyền tự do nghệ thuật và quyền tự do ngôn luận. “Và với tôi, điều đó không chỉ là sự từ chối di sản người Việt Nam, mà còn là nhân tính và bản sắc của tôi với tư cách là một người Mỹ,” Philippa bày tỏ trong bài viết.


“Tôi đã viết bài quan điểm ấy bởi vì tôi yêu nghệ thuật. Nghệ thuật chỉ là một mảnh nhỏ trong một bức tranh lớn mà người ta bắt đầu tấn công vào. Đó là một dấu hiệu cho tôi thấy một điều gì đó to tát hơn đang xảy ra trong xã hội của chúng ta, đó là khi họ tấn công các nghệ sĩ và nghệ thuật,” cô nói.

Để con người có thể tỏa sáng và vươn cao trong xã hội, chắc chắn xã hội ấy phải tôn trọng bản sắc của họ. Xã hội phải công bằng, đa dạng, nhìn nhận giá trị đích thực trong mỗi con người. Đối với một nghệ sĩ nghệ thuật ứng dụng xây dựng xã hội như Philippa, khó để mà quay lưng với những bất công. 
“Chúng ta sống trong một thế giới chính trị, và thật dễ dàng để lờ đi những gì đang xảy ra, bởi vì, có thể chúng ta không thích nó và bất cứ điều gì, nhưng chúng ta cần phải đối mặt với những gì đang xảy ra trên thế giới. Đối với tôi, tôi không cố gắng tạo ra một tình huống mà chúng ta tranh luận hoặc tranh cãi về chính trị. Tôi muốn chúng ta đến với nhau và hiểu nhau trong bối cảnh chính trị đang ảnh hưởng sâu sắc đến mỗi con người. Nó không phải là chính trị. Nó là tiếng nói của cộng đồng chúng ta.” Tiếng nói của Philippa bỗng trở nên sôi nổi hơn. Sau mỗi câu nói, dáng người của cô ngả về trước thêm một chút. Ánh mắt của cô bừng sáng. 

Nghệ thuật, con đường ‘về nhà’

Philippa-tranh
Philippa-tranh: Philippa giới thiệu ý nghĩa tấm ảnh “giải thoát” (Ảnh: Kalynh)
 
Kể từ khi đến Mỹ, xa người thân trong gia đình, hơn một năm xa mẹ, sống ở một vùng hẻo lánh, thưa người, Philippa đã bắt đầu cảm thấy cô mất dần cảm giác làm một người Việt Nam. Cô nhớ lại và nói: “Tôi nghĩ đây là một trong những dấu ấn sâu sắc đã làm cho tôi có cảm giác mình bị tách rời ra khỏi cộng đồng và gia đình trong thế giới này.”  

Khi bà ngoại cô còn sống, cô không thể nói chuyện được với bà, không thể hiểu những câu chuyện bà kể và hỏi bà những câu hỏi đơn giản.

“Gần như cả cuộc đời tôi căng thẳng khi cảm thấy mình không thuộc về cộng đồng người Việt vì tôi không thể nói chuyện với họ. Chỉ cần hai tiếng lái xe từ Richmond là tôi đến Claredon, nơi có rất nhiều người Việt sinh sống, nhưng tôi không thể giao tiếp. Rồi mẹ tôi hay nói tôi là người Mỹ, tôi rất Mỹ. Nhưng tận trong lòng tôi không cảm thấy như thế, bởi vì nguồn gốc của tôi là gốc Á,” Phillippa bày tỏ. Ánh mắt cô chứa đầy vẻ tha thiết.

Mãi cho đến hơn nửa cuộc đời, cuối cùng cô tìm được cách để quay về nhà – tìm lại phần thật sự để nhìn rõ “Tôi là ai?”

“Tôi nghĩ nghệ thuật thật sự đã giúp tôi kết nối. Bởi vì, nghệ thuật là một cách để bạn bộc lộ tâm hồn mình và là cách để khám phá mình là ai, vai trò của mình là gì trong thế giới này. Bởi vì, nghệ thuật không chỉ là một cách để tôi thể hiện mình mà còn kết nối với những người Mỹ gốc Việt khác, những người Việt Nam, và ngắm nhìn họ thể hiện như thế nào qua tác phẩm nghệ thuật. Tôi đã học được rất nhiều, không chỉ từ khám phá của chính mình mà còn của nhiều người khác từ những kết nối như thế.”

Với tuổi thơ hơn 10 năm “thiên di” và những năm tháng trưởng thành trong văn hóa, ngôn ngữ không thuộc về Việt Nam, đó là một phần của lý do vì sao cô không có sự gắn kết với cộng đồng trong thời gian dài. Điều đó khiến cho Philippa mang trong mình cảm giác cô đơn, một sự cô đơn của người không thật sự thuộc về bất cứ nơi nào.

Năm 2007 là cột mốc mà Philippa đã tìm lại được một phần đi lạc bấy lâu trong con người của cô. Từ một luật sư theo mong mỏi của người mẹ, cô lao vào thế giới nghệ thuật, học hỏi, áp dụng tư duy suy luận và nghệ thuật quan tâm, kết nối để phục vụ cho việc xây dựng nền dân chủ, tham gia dân sự, tái cấu trúc xã hội qua những cuộc trò chuyện sáng tạo.

“Tôi muốn nói mình đã lớn lên theo cách như thế, cảm thấy bị tách biệt. Cảm giác cô đơn, không được thuộc về nơi nào. Và vì vậy, tôi nghĩ rằng điều đó đã hình thành nên con người tôi, tính cách của tôi. Một số người có thể mô tả tôi là người rất hòa đồng, rất hướng ngoại. Tôi đã trải qua cảm giác bị tách rời gần suốt cuộc đời. Bây giờ, toàn bộ nghệ thuật ứng dụng của tôi là để kết nối con người trong xã hội với nhau.”

Những dự án như “50 Years Of HOPE and HAHAs” (50 Năm của Hy Vọng và Những Nụ Cười); “Hey, We Need To Talk! 2024” (Chúng Ta Cần Nói Với Nhau! 2024); “Around The Table” (Bàn Tròn); Vagabond… là những triển lãm và dự án nghệ thuật do Philippa thiết kế và giám tuyển.

“Đây là tất cả các cuộc triển lãm có sự tham gia của nghệ thuật và con người, đặc biệt thúc đẩy con người vươn cao và tỏa sáng trong xã hội,” Philippa nói.

Với Philippa, nghệ thuật tự thân nó vốn dĩ là một tiếng nói riêng. Thêm vào đó, với nhiệm vụ cô đang theo đuổi, sẽ kết nối con người với nhau, đặc biệt là những nghệ sĩ gốc Việt khắp nơi trên thế giới, những người không cần nói cùng tiếng Anh hay tiếng Việt hay bất kỳ ngôn ngữ nào khác, mà chỉ cần ngôn ngữ của nghệ thuật. 

Trên con đường số 14 tấp nập và đa dạng về bản sắc văn hóa nhất ở vùng Hoa Thịnh Đốn, có một không gian nhỏ chìm đắm trong tranh vẽ, nhiếp ảnh, nghệ thuật tạo hình. Bất cứ nơi nào trong ngôi nhà, từ cánh cửa, trần nhà, mảng tường, cho đến góc làm việc đều là sự sắp đặt của sáng tạo. Trong căn phòng đó, có một nghệ sĩ gốc Việt dành nửa cuộc đời sau của mình để kết nối các nghệ sĩ ở nhiều lĩnh vực nhằm tạo ra các tác phẩm nghệ thuật xã hội, với hy vọng giúp con người tỏa sáng phẩm chất trong một xã hội công bằng, đa dạng.

Kalynh Ngô
 
*Độc giả có thể đọc bài viết của Philippa trên tạp chí Time ở đây: https://time.com/7274637/kennedy-center-cancellation-essay/
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một nghiên cứu mới của Đại học King’s College London cho thấy: chỉ cần dành 20 phút xem tranh trong viện bảo tàng cũng đủ để giảm hormone căng thẳng và giúp cơ thể thư giãn. Thí nghiệm được thực hiện tại Courtauld Gallery ở Luân Đôn – nơi trưng bày các tác phẩm của Manet, Van Gogh và Gauguin. 50 tình nguyện viên, tuổi từ 18 đến 40, được chia làm hai nhóm: một nhóm xem tranh gốc trong phòng trưng bày, nhóm còn lại xem bản sao trong không gian bình thường.
Người đời thường nói Beethoven cô độc trong tình yêu, nhưng cái chết của ông không khép lại trái tim ấy. Giữa đống giấy tờ trong ngăn bàn của thiên tài điếc, người ta tìm thấy một bức thư tình chưa gửi – ngọn lửa còn cháy dở của một cuộc tình bị giấu kín. Bức thư không đề tên người nhận. Chỉ có mấy chữ run rẩy: “Gửi người yêu bất tử.”“Anh chỉ có thể sống trọn vẹn bên em, hoặc không sống gì cả... Anh sẽ lang thang mãi cho đến khi được bay về với vòng tay em.”
Giờ học hôm nay lớp Đại Dương học đọc bài hát Việt Nam! Việt Nam! của nhạc sĩ Phạm Duy. Cô giáo cắt nghĩa những chữ khó bằng tiếng Việt, học trò thay phiên nhau lên bảng viết tiếng Việt và dịch ra tiếng Đức. Trong bài hát, học trò làm quen với những chữ dùng phép ẩn dụ (Metapher) như “vành nôi”, “xương máu”... Học trò đã học “đất” là Erde, “nước” là Wasser. Giờ đây học trò hiểu thêm, khi nói chung, hai chữ “đất nước” nghĩa là quê hương, là tổ quốc. Cô giáo hỏi học trò có những ấn tượng gì sau khi đọc và hiểu nội dung bài hát. Một trò phát biểu: “Việt Nam là đất nước đẹp. Việt Nam muốn sống trong hòa bình.” Cô giáo khen trò giỏi, vì trò đã hiểu câu hát: “Việt Nam không đòi xương máu.” Trò khác nói: “Con thích nhất câu: Việt Nam! Việt Nam! Nghe từ vào đời/ Việt Nam hai câu nói bên vành nôi”. Có mấy trò lại thích câu: Tình yêu đây là khí giới/ Tình thương đem về muôn nơi.
Nói gì thì nói, màu da vẫn là loại “giấy tờ” đầu tiên mà nhân loại cấp cho nhau. Nó quyết định bạn được vào đâu, bị nhìn thế nào, bị xét đoán ra sao. Wole Soyinka từng nói: “Da tôi đen, nhưng trí óc tôi không có màu.” Thế mà biên giới thế giới lại chỉ hiểu được màu trắng. Có người bảo: “Đó là lỗi hệ thống.” Nhưng hệ thống nào lại sợ một ông già bảy mươi mấy tuổi với cây bút và mái tóc bạc như sợi chỉ khói?
Viet Film Festival Năm 2025 vẫn tiếp tục đặt những cột mốc mới, với hơn 100 phim gửi về tham dự. Trong đó, 60 phim được chọn – bao gồm 47 phim ngắn và 13 phim dài – đến từ các đạo diễn tại Hoa Kỳ, Việt Nam, Úc, Canada, Pháp, Đức, Anh, Tiệp Khắc...
Có một anh chàng trẻ tuổi gốc Việt, hồi ở Việt Nam học nhạc viện Hà Nội, sau đó đi du học ở Nhật, hiện nay đã trở thành công dân Nhật theo diện di dân có tay nghề. Anh nhận xét rằng nền âm nhạc cổ truyền của Nhật thật đặc sắc, và còn độc đáo hơn nữa khi được các ban nhạc rock trẻ Nhật trình diễn theo phong cách mới. Thí dụ như Wagakki Band phối hợp đàn koto, trống taiko, sáo trúc… chơi cùng với những nhạc cụ rock, làm say mê hàng triệu khán giả trẻ của Nhật. Anh chàng trẻ gốc Việt tin rằng các ban nhạc trẻ ở Việt Nam rồi cũng sẽ làm được điều tương tự. Một chị quê ở Hà Nội, hiện nay đang sống ở Canada theo diện di dân đầu tư. Là người mê dân nhạc Việt Nam, chị cho biết vẫn nghe đủ thể loại chèo, quan họ, chầu văn… để đỡ nhớ quê nhà. Có một lần xem trên Youtube một nhóm trẻ ở Hà Nội kết hợp hát xẩm với nhạc rap, nhảy hip hop, chị nhận xét: “…nhạc chơi theo kiểu hiện đại, trang phục thì khá lố lăng, nhưng chắc phải hát xẩm kiểu này tụi trẻ mới thích và mới biết đến hát xẩm…”
Viện Bảo Tàng The Getty toạ lạc tại thành phố Los Angeles, CA, USA. đã tổ chức một buổi triển lãm hy hữu kéo dài từ tháng 6 đến 28 tháng 9 năm nay, 2025. Buổi triển lãm có tên là "Queer Lens" tập trung vào chủ đề Lịch Sử Nhiếp Ảnh của Người Đồng Tính là một cuộc trưng bày thật đặc biệt và vĩ đại của Viện Bảo Tàng to lớn và nổi tiếng ở Nam California, Hoa Kỳ này. Hơn 270 bức ảnh thể hiện những biểu hiện về giới tính và tình dục qua hai thế kỷ đã xuất hiện như một khiêu khích mà chỉ Viện Getty mới đủ can đảm để dàn dựng. Phải mất gần 6 năm để chuẩn bị, sưu tầm, cùng những cố gắng và nỗ lực của nhiều người, buổi triển lãm mới được ra đời.
Việt Nam đã bất ngờ giành ngôi vị cao nhất tại cuộc thi ca khúc Intervision, do Nga tổ chức và được Tổng thống Vladimir Putin hậu thuẫn, diễn ra rạng sáng Chủ nhật ở ngoại ô Moskva. Đây là cuộc thi mà nhiều người xem là đối thủ chính trị và xã hội của Eurovision, vốn lâu nay nổi tiếng cởi mở và thân thiện với cộng đồng LGBTQ+. Ca nhạc sĩ Đức Phúc, với ca khúc “Phù Đổng Thiên Vương” dựa trên thơ Nguyễn Duy, đã giành chiến thắng thuyết phục. Bài hát lấy cảm hứng từ huyền thoại Thánh Gióng – vị anh hùng dân gian cưỡi ngựa sắt, nhổ tre đánh giặc Ân – được Nguyễn Duy chuyển thành thơ trong giai đoạn hậu chiến, rồi được Đức Phúc phổ nhạc và trình diễn bằng một phối khí pha trộn nhạc pop, rap và dubstep. Màn biểu diễn được dàn dựng công phu với pháo bông và vũ đạo, khiến ban giám khảo quốc tế trao giải tiết mục xuất sắc nhất. Phần thưởng là chiếc cúp pha lê cùng số tiền 30 triệu rúp (khoảng 360.000 đô la).
Buổi trình chiếu "Lật Mặt 8: Vòng Tay Nắng" (Face Off 8: Embrace Of Light) diễn ra vào tối 16 tháng 9 năm 2025, tại rạp chiếu phim Regal Irvine Spectrum. Cũng tại địa điểm này, vào năm ngoái, đạo diễn Lý Hải đã có mặt để giới thiệu bộ phim “Lật Mặt 7: Một Điều Ước”. Năm nay đứng bên cạnh phu nhân Minh Hà (cũng là nhà sản xuất phim), Lý Hải nói những lần ra mắt phim với khán giả Việt ở Nam California bao giờ cũng để lại một cảm giác đặc biệt, khó quên.
Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA) bắt đầu bán vé cho Viet Film Fest 2025. Đây là lễ hội điện ảnh quốc tế lớn nhất của cộng đồng người Việt hải ngoại, nhằm tôn vinh những câu chuyện Việt Nam từ khắp nơi trên thế giới. Năm nay, khán giả có thể thưởng thức phim online từ ngày 4–19 tháng 10, đồng thời tham dự các buổi chiếu phim và trò chuyện cùng với các đoàn làm phim tại rạp The Frida Cinema, số 305 E. 4th Street #100, thành phố Santa Ana, vào các ngày 10, 11 và 12 tháng 10.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.