Hôm nay,  

Tranh Luận Về Einstein

29/11/202109:41:00(Xem: 2360)
Albert Enstein
Albert Einstein. (nguồn: www.en.wikipedia.org)



Thuyết Tương Đối Đặc Biệt (TĐĐB), còn gọi là Tương Đối Hẹp của Albert Einstein được hầu hết khoa học gia nhiều thế hệ tôn thờ, nhân loại học tập suốt hơn trăm năm, nay dám bảo nó sai thì tất nhiên “lãnh đủ”. Cả thế giới khoa học xúm lại đánh ngay.

Hơn mười năm tranh luận với khoa học gia khắp thế giới, chuyện buồn vui khá nhiều, nhưng vui lạ nhất, nhiều bất ngờ nhất, lại là những dịp, rất hiếm hoi, phải “trao đổi” với học giả, khoa học gia Việt Nam, trong và ngoài nước.

Ngoài nước thì có cụ Huỳnh Kim Giám.

Nghe nói cụ là một học giả danh tiếng, đã từng giữ những chức vụ cao cấp trong chính phủ Việt Nam Cộng Hòa. “Văn kỳ thanh” đã thế mà lúc “kiến kỳ hình”, thấy tận mắt kho kiến thức mênh mông thể hiện trong bài viết, văn phong đặc biệt của cụ thì càng thêm kính nể. Cụ Giám tinh thông cả Hán học lẫn Tây học.

Sau khi đọc bài tôi viết về phương trình hoán chuyển vật chất thành năng lượng của Einstein, cụ mở đầu cuộc tấn công, chĩa mũi dùi vào hai chữ “ma sát”. Cụ chê tôi viết sai chính tả và nhân tiện công bố niềm tin sắt đá của cụ: nhà văn, nhà thơ, nhà báo… gốc Hà Đông thường viết sai chính tả. (Trình cụ là tôi viết hai chữ “ma sát” theo tự điển thì cụ nhất quyết tự điển bây giờ phần lớn do Việt Cộng biên soạn nên chắc chắn là sai).

Sợ chỉ nói chuyện văn chương chữ nghĩa thì chưa đủ biểu lộ hết sự uyên bác của mình, cụ Giám dạy tôi về phương cách nghiên cứu khoa học, nhắc tôi tránh một điều tối kỵ. Cụ viết: “… dùng vật lý sơ đẳng thời trung học để giải thích thuyết tương đối là việc ... vô bổ!”

Tôi tá hỏa tam tinh. Lâu nay, cứ đinh ninh rằng những bài học về vật lý, toán học, hóa học, lịch sử, địa dư, v.v… được giảng dạy ở bậc tiểu học, trung học, bất cứ bậc nào… đều là những kiến thức quý giá trong túi khôn của loài người. Chúng là những viên gạch, viên đá làm nền, trên đó các thế hệ sau xây dựng tòa nhà kiến thức chung, càng ngày càng cao, càng rộng. Nhưng dù cao rộng đến đâu, vẫn phải đứng trên nền.

Nay cụ Giám cấm dùng kiến thức học được từ trung học để nghiên cứu thì mình chỉ có cách giải nghệ luôn chứ còn lấy gì để làm vốn tiếp tục đây!

Lo nghĩ đến nỗi gặp ác mộng.

Đêm ấy, nằm mơ thấy cụ Einstein hiện về, mặt hầm hầm. Cụ chỉ mặt tôi, mắng tới tấp:

“Sao nhà ngươi tối dạ thế. Tên này viết vậy là nó muốn chửi xéo ta đấy. Khi lập thuyết TĐĐB ta dùng một phương trình dạy ở bậc tiểu học, đó là: Đường dài bằng vận tốc nhân với thời gian. Dùng tới ba lần. Một để tính đoạn đường con tàu đã vượt được: L = v × t. Một để tính chiều dài đoạn AB – L’ = c × t’. Một nữa để tính đoạn AC: L” = c × t”. Coi như làm chuyện “vô bổ” tới ba lần lận. Ngoài ra, khi tính toán, lập thuyết, ta cũng giống như tất cả các khoa học gia trên thế gian, đều dùng bốn phép tính cộng trừ nhân chia là kiến thức toán học mà những em bé sáng dạ thường được cô giáo dạy từ lớp mẫu giáo… “vô bổ” kinh hoàng, khiếp đảm hơn nhiều. Nhà ngươi viết lách cái gì mà làm ta bị chửi lây như vậy?

Chưa kịp phân trần thì choàng tỉnh dậy!

Sau khi chửi xéo Einstein (ám chỉ cụ phạm tội dám dùng toán tiểu học để lập thuyết tương đối), không nghe ai hó hé phản đối gì, cụ Giám thừa thắng xông lên, hào khí ngất trời, tấn công tôi tới tấp. Bài tôi vừa đăng lên là có ngay Email của cụ gửi đi khắp vũ trụ, thường mở đầu bằng câu: “LTĐ cương ẩu” hoặc “LTĐ lại cương ẩu”.

 

Ngộ nghĩnh nhất là, có lẽ vì tuổi già sức yếu, bài nào cụ cũng chỉ đọc được mươi dòng đã mỏi mắt quá trời. Sau khi đem mớ kiến thức học lóm được về khoa học để chứng minh xong một chuyện “cương ẩu” của LTĐ, cụ hết hơi, mệt đứ đừ. Cụ phán tỉnh bơ: “Tôi chỉ mới đọc tới đây thôi…” rồi cụ “buông bút” – rời bàn phím – chắc là sau đó nằm khượt ra cho nó sớm hồi sức.

Thành ra, bài tôi viết dài cách mấy, LTĐ có “cương ẩu” thêm năm bảy quả nữa, vẫn được cụ rộng lượng tha Tào.

Vì nhu cầu chê trách tôi, cụ học giả uyên bác ở hải ngoại cứ đè Einstein ra để mắng về cái tội nghiên cứu bằng phương pháp “vô bổ”.

Trong nước, cũng vì nhu cầu phản biện một bài viết của tôi, một nhà thông thái trẻ còn sỉ vả Einstein thậm tệ hơn nhiều.

Trong bài “Mơ giấc mộng dài”, tôi nêu ra những khó khăn, phi lý khi áp dụng phương trình L = v x t – Đường dài bằng vận tốc nhân với thời gian – trong thế giới có thời gian giãn nở được của Einstein.

Một vị giáo sư khoa học, là một nhà nghiên cứu về Vật lý lý thuyết có tên tuổi, từng làm việc ở những trường đại học và trung tâm nghiên cứu lớn của Mỹ, Pháp, Thụy Sĩ... sau khi đọc bài ấy, gửi cho tôi những nhận xét này:

“Anh Lê Tất Điều không nhận ra là khái niệm Thời Gian giãn nở của Einstein khác lạ xa với Thời Gian tuyệt đối bất biến của Newton, tóm tắt trong hai phương trình khác nhau, như sau đây:

Theo thuyết TĐĐB (Special Relativity) x = ct và x’ = ct’, do đó x và t không riêng biệt mà phải gắn bó với nhau theo phép hoán chuyển Lorentz:

x’ = gamma (x- vt) và 

t’ = gamma (t - xv/ c^2) 

với gamma = 1/ square (1 - v^2/ c^2).

 Còn trong Cơ học cổ điển (Classical Mechanics) thì x’ = x - vt, t’ = t.

Hai phép hoán chuyển trên rất khác nhau và chúng chỉ xấp xỉ tiệm tiến gần bằng nhau khi nào v << c hay khi gamma gần bằng 1.

Nếu w là vận tốc đo trên tàu của bất kỳ một vật A nào và v là vật tốc của tàu đó so với bến đứng yên, thì theo Cơ học cổ điển, vật A đo trên bến phải là w + v; trái lại Einstein tìm ra công thức này chỉ gần đúng thôi mà chính xác ra nó phải thay thế bằng (w+v)/ (1 + wv/c^2).”…

Còn một đoạn nữa, nhưng đến đây đã có quá nhiều chuyện phải bàn.

Câu đầu tiên đã gây kinh ngạc:

“Anh Lê Tất Điều không nhận ra là khái niệm Thời Gian giãn nở của Einstein khác lạ xa với Thời Gian tuyệt đối bất biến của Newton…”

Nghiên cứu về Einstein hơn một thập niên, luận án chính, dài nhất, có nhan đề là “Những sai lầm trong thuyết thời gian giãn nở của Einstein”, nay thình lình bị ông giáo sư vừa mở miệng đã chê ngay: “… không nhận ra khái niệm thời gian giãn nở…” thì vừa hãi hùng vừa buồn cười quá!

Căn cứ vào chỗ nào trong bài viết của tôi để ông giáo sư hùng hồn kết luận như vậy? Ông trả lời ngay:

“Theo thuyết TĐĐB (Special Relativity) x = ct và x’ = ct’, do đó x và t không riêng biệt mà phải gắn bó với nhau theo phép hoán chuyển Lorentz:

x’ = gamma (x- vt) và 

t’ = gamma (t - xv/ c^2) 

với gamma = 1/ square (1 - v^2/ c^2).”

Thì ra: viết về thuyết của Einstein mà lại chỉ nói về những bài toán của chính Einstein thôi, không đề cập tới những phép tính của Lorentz, là thiếu sót, sai nặng!

Thiếu sót như thế chứng tỏ “không nhận ra khái niệm thời gian giãn nở”.



Lời trách còn hàm ý nêu ra hai lỗi khác nữa:

– Không biết phép hoán chuyển của Lorentz là dốt.

– Biết mà không dùng để chữa toán cho Einstein là ngu.

Tôi là người nghiên cứu thực thà và nhút nhát. Thấy Einstein dùng những bài toán, những lý luận nào để lập thuyết thì chỉ căn cứ vào đấy mà phân tích, luận bàn. Vì dốt mà không biết lợi ích của phép hoán chuyển Lorentz hay biết mà vì ngu hèn không dám đem toán Lorentz ra sửa, hay thay thế luôn cách tính toán của Einstein thì cũng là chuyện bình thường, rất nhiều người sai phạm như thế. Bị ông giáo sư chê trách cũng không xấu hổ nhiều.

Chính tác giả của những bài toán ấy mới khốn khổ, mới bị ông giáo sư “chê xéo” rất nặng.

Cụ Einstein, chả hiểu vì dốt hay ngu, không biết đem thay thế những phương trình toán của mình bằng phép hoán chuyển Lorentz. Cụ khiến cho tất cả những ai tin vào tài tính toán của cụ, như tôi, và chính cụ nữa theo lập luận của ông giáo sư –đã “không nhận ra khái niệm thời gian giãn nở” trong lý thuyết của… Einstein!

Thoạt tiên, tưởng giáo sư, giống như cụ Giám, vì muốn “đánh” LTĐ mà lỡ tay đấm luôn vào mặt Einstein, chứ thực tâm, không dám chê Einstein.

Hóa ra không phải, ông giáo sư chê Einstein thật. Ông viết: “Einstein tìm ra công thức này chỉ gần đúng thôi mà chính xác ra nó phải thay thế bằng (w+v)/ (1 + wv/c^2)”.

Thành ra, vì dốt (không biết tới phép hoán chuyển của Lorentz) hoặc vì ngu (biết mà không thay thế cho những bài toán của mình), Einstein phạm nhiều lỗi khó tha thứ: Lập ra thuyết thời gian giãn nở mà làm những bài toán chứng tỏ mình không nhận ra là khái niệm Thời Gian giãn nở của mình khác lạ xa với Thời Gian tuyệt đối bất biến của Newton.

Rồi còn làm toán sai, “chỉ gần đúng thôi”!

Câu đầu của đoạn cuối, ông viết: “Nếu anh Lê Tất Điều muốn tìm hiểu thêm xin mời anh đọc hai bản sau đây:” (và ông kể tên những bài báo, cuốn sách giúp tôi tìm hiểu thêm).

Vừa hạ bút ông đã biểu lộ niềm tin sắt đá là “Anh LTĐ” dốt, chẳng  biết gì về phép hoán chuyển của Lorentz, cũng không có khái niệm về thời gian giãn nở, nên ông viết ra rõ ràng đầy đủ các phương trình của Lorentz cho tôi sáng mắt ra. Cuối bài, lại sợ tôi lúng túng trong việc tìm hiểu thêm, ông cẩn thận viết lời hướng dẫn.

Được ông giáo sư lo lắng cho phần trí tuệ của mình chu đáo đến thế thì vừa cảm động vừa bùi ngùi thương cho thân phận cụ Einstein.

Einstein chẳng may mất sớm (1955). Nếu còn sống đến bây giờ thì cụ chỉ việc chích đủ ba mũi ngừa Covid, về Việt Nam chịu cách ly vài tuần, rồi tìm ông giáo sư, xin học về phép hoán chuyển Lorentz. Học xong, thay hết những bài toán, phương trình lập thuyết của mình bằng phương trình của Lorentz. Thế là xong, sẽ được một nhà thông thái của Việt Nam đóng dấu chứng nhận là từ nay Einstein đã thực sự có khái niệm về thời gian giãn nở của Einstein!

Lại còn biết cách làm toán đúng, chứ không “chỉ gần đúng” thôi!

Có thực Einstein thiếu kiến thức nên không biết, hoặc kém thông minh nên không dùng những phương trình của Lorentz trong tiến trình lập thuyết TĐĐB?

Hendrik A. Lorentz, vật lý gia người Hòa Lan, đoạt giải Nobel 1902, sinh trước Einstein một thế hệ. Từ 1887, các khoa học gia Woldemar Voigt, George FitzGerald, Joseph Larmor, và Hendrik Lorentz đã thảo luận chuyện áp dụng các phương trình toán của Lorentz vào vật lý. Nhưng đến năm 1905, những phương trình của phép hoán chuyển mới hoàn chỉnh và chính thức được công bố, chỉ trước ngày công bố thuyết tương đối của Einstein mấy tháng. Einstein không thể không biết.

Không những biết mà Einstein còn đóng góp vào việc hoàn chỉnh nó. Trong lời cảm ơn Poincaré, Lorentz nhắc đến Einstein là một trong ba người có công: “Indeed, for some of the physical quantities which enter the formulas, I did not indicate the transformation which suits best. That was done by Poincaré and then by Mr. Einstein and Minkowski. I did not succeed in obtaining the exact invariance of the equations. Poincaré, on the contrary, obtained a perfect invariance of the equations…

Biết rõ, lại còn góp sức hoàn chỉnh phép hoán chuyển Lorentz, nhưng Einstein không dùng nó trong bài toán lập thuyết TĐĐB vì phép hoán chuyển này, khởi thủy, để chứng minh thuyết về tốc độ ánh sáng của Maxwell (tốc độ ánh sáng không thay đổi dù người quan sát đứng ở bất cứ vị trí nào).

Áp dụng vào thuyết tương đối, nó khai triển thêm phần toán học, giúp ta tính được sự biến đổi không gian, thời gian khi những vị trí quan sát có liên hệ với nhau di động – khiến những hệ quy chiếu biến đổi. “Lorentz transformation is the relationship between two different coordinate frames that move at a constant velocity and are relative to each other”. Thế thôi. Người quan sát trong thuyết của Einstein bất động, không chạy theo tàu, cụ Einstein tự mình tính toán được, không phải nhờ cụ Lorentz.

Phép hoán chuyển Lorentz không thay thế được những phương trình trong phần toán lập thuyết của Einstein. (Nếu thay được mà Einstein quên không thay, các cụ Lorentz, Minkowski, Poincaré… đã xúm lại nhắc nhở cho chàng sáng mắt ra từ hơn trăm năm trước rồi, đâu có tha.)

Vì thế mà không dùng, chứ không vì ngu dốt hay vì “không nhận ra là khái niệm Thời Gian giãn nở khác với Thời Gian tuyệt đối bất biến”.

Cụ Giám ở hải ngoại, ông giáo sư ở trong nước. Không gian cách biệt hàng ngàn dặm. Một già một trẻ có tác phong, cách suy nghĩ, lập luận giống hệt nhau. Vị nào cũng đọc sách, báo, lượm lặt được một dúm kiến thức, đã tưởng mình vô cùng uyên bác, thấu đáo vấn đề. Vừa mở miệng đã thở ra cái giọng nồng nặc mùi kiêu căng, tự phụ, khinh người, hồn nhiên cho rằng người đối diện vừa dốt vừa ngu, cần được mình dạy dỗ, hướng dẫn.

Giống nhau trong tác phong, nhân cách, lại còn hợp nhau trong lý luận. Cả hai đều ngớ ngẩn đến độ tấn công LTĐ mà cứ đè cụ Einstein ra đấm đá túi bụi.

Hiện tượng giống nhau ấy, các cụ ta gọi là “chí lớn gặp nhau”.

Tò mò, muốn tìm hiểu thêm: Hai chí lớn này gặp nhau ở chỗ nào đây?

Năm xưa, bên thắng cuộc, trong lúc say men chiến thắng, hào hứng quá, có tự bình bầu cho dân Việt ta là “đỉnh cao trí tuệ loài người”.

Từ ngày đó, không thấy có dân tộc nào đòi giành ngôi báu, nên chắc đỉnh cao trí tuệ vẫn còn là đặc sản của dân Việt ta. Nhưng, như các dân tộc khác, dân số càng ngày càng đông, khiến đỉnh cao chật cứng. Nhiều người, vì kiêu căng, múa may quay cuồng, huênh hoang, bắng nhắng quá mà trượt chân, rớt ra ngoài.

Thành ra, hai chí lớn này có thể đã gặp nhau trên đỉnh cao trí tuệ của một loài nào khác, không phải loài người.

Lê Tất Điều

(25/11/2021)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
19/01/202521:08:00
Khoảng 4:00 giờ chiều, tuyết rơi mịt mù. Cơn mưa trước đó vẫn không làm cho những bông tuyết to rơi với tốc độ nhanh kịp tan vào đất. Giao thông ở trung tâm DC gần như hỗn loạn. Đèn giao thông bất khả dụng ở những ngã tư đường. Thỉnh thoảng, tiếng còi xe công vụ lại hú inh ỏi. Xe cảnh sát, xe quân đội dọc hai bên đường Danh sách các tuyến đường bị chặn có lẽ nhiều nhất trong lịch sử ngày đăng quang tổng thống mới.
19/01/202512:58:00
Peter Brian Hegseth là người dẫn chương trình truyền hình Fox News, tác giả và cựu sĩ quan Lực Lượng Vệ Binh Quốc Gia, một người sùng ái Nazi. Tổng Thống đắc cử Donald Trump tuyên bố vào ngày 12-11-2024 rằng Hegseth sẽ là người được ông đề cử làm bộ trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ trong nội các thứ hai của ông.
17/01/202516:15:00
Vào đầu tuần này, Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ đã cho phổ biến báo cáo của cựu Công Tố Viên Đặc Biệt Jack Smith dài 137 trang về những nỗ lực của Tổng Thống đắc cử Donald Trump nhằm lật ngược kết quả bầu cử 2000. Báo cáo giải thích rằng vì Trump thắng trong cuộc bầu cử 2024, các công tố viên buộc phải bãi bỏ các vụ án liên bang chống lại ông ta. Tuy nhiên báo cáo kết luận rằng công tố viên có đầy đủ bằng chứng để bị kết tội Trump nếu ông bị đưa ra tòa về nỗ lực bám lấy quyền lực thất bại của ông vào năm 2020. Báo cáo của văn phòng công tố viên đặc biệt cũng giải thích tại sao Trump lại thoát hiểm. Có bốn lý do chính.
11/01/202509:59:00
Nhà sư Minh Tuệ đã hành giả trên con đường của riêng ông suốt sáu năm qua từ Nam chí Bắc và ngược lại. Trời đất là nhà. Giác ngộ là sự sống. Trang phục “Tam Y Nhất Bát,” nhục thể gầy gò, đen sạm, đôi chân trần mạnh mẽ, dứt khoát, cách nói chuyện đơn giản, cởi mở với nụ cười trên gương mặt đen sạm, một ngày một bữa,…, ông đã chọn tu học theo hạnh đầu đà. Sáu năm đó, không ai biết đến ông. Rồi “Hiện tượng Minh Tuệ” nổi lên, dù là vô tình hay từ một lý do nào đó được sắp đặt sẵn trong một “cơ đồ Phật Giáo đã mục, có thể sập” (*) , thì cũng là kiếp nạn của ông. Không trách được chúng sinh bởi họ quá khao khát một hình ảnh chân tu, như những cái cây, ngọn cỏ thèm khát ánh nắng để được vươn thẳng sinh tồn. Rồi khi họ gặp được, cả một rừng cây đang oằn mình chết khô bỗng rào rạt trỗi dậy, ngả về hướng của ánh sáng vị lai.
08/01/202512:15:00
Trong buổi họp báo vào ngày 7/1/2025 tại Mar-a-Lago, Tổng Thống đắc cử Donald Trump tuyên bố rằng Hoa Kỳ rất cần đảo Greenland vì lý do an ninh, để bảo vệ thế giới tự do. Trump từ chối loại trừ việc sử dụng lực lượng quân sự hoặc kinh tế để chiếm lãnh thổ từ Đan Mạch, một đồng minh của Hoa Kỳ. Ông cũng đe dọa áp đặt thuế quan đối với Đan Mạch nếu nước này từ chối.
07/01/202509:30:00
Sáng Thứ Hai 6/1/2025, Quốc Hội khóa 119 nhóm họp ngày đầu tiên, chính thức chứng nhận Donald Trump là tổng thống 47 của Hoa Kỳ. Phó Tổng Thống Kamala Harris chủ trì công bố kết quả kiểm phiếu đại cử tri, thực hiện nghi thức tuyên bố Trump là người chính thức, bước cuối cùng của thủ tục chuyển giao quyền lực. Từ khuya Chủ Nhật, bão tuyết đã rơi phủ trắng xóa vùng DMV (Hoa Thịnh Đốn – Maryland – Virginia), kéo dài suốt một ngày sau đó, chôn vùi niềm hy vọng cuối cùng của những người dân còn le lói niềm tin vào một “điều gì đó” sẽ xảy ra vào ngày 6/1/2025. Đó là nhóm người trên trang Reddit, Bluesky tin rằng “They are doing somthing, that we don’t know.” Sáng Thứ Hai, Thượng Nghị Sĩ Adam Schiff (California) viết trên Twitter: “Hôm nay, sẽ không có cảnh sát nào bị những kẻ bạo loạn dùng bình xịt hơi cay hoặc bị giẫm đạp ngay tại cửa ra vào của nơi chốn linh thiêng này, không văn phòng nào bị phá hoại hay cửa sổ nào bị những kẻ nổi loạn đập vỡ..."
02/01/202508:09:00
Bài này sẽ nói về vai trò của người cư sĩ với nhiệm vụ nên học nhiều về Kinh điển, nên hiểu Phật pháp cho thâm sâu, nên tu tinh tấn để làm gương cho người đời thường, và nên sống đơn giản nhằm thích nghi với mọi hoàn cảnh cần để hoằng pháp.
31/12/202414:29:00
Giữa hai lý tưởng đấu tranh, cho “quyền làm người” và cho “quyền làm người tốt”, cái nào cao quý hơn cái nào? Nhân loại hãy còn dang dở với “nhân quyền” vậy mà đất nước chúng ta lại hách lên với “hảo nhân quyền” mà, thoạt nhìn, không rõ là một lý tưởng mới hay chỉ là trò miệng lưỡi do những rắc rối từ việc sử dụng “hiền tài” của Hội Nhà Văn? Trong khi “tài” thì vẫn chưa chắc mà “hiền” lại gây ra bao nhiêu là phản ứng dữ dội, những tiếng kêu cứu thống thiết với những cáo buộc xác đáng và khả tín, người chịu trách nhiệm cao nhất lại gồng mình lên rằng con người, dẫu có... “phản hiền” đến đâu đi nữa, cũng phải được để yên với “quyền làm người tốt.
27/12/202400:00:00
Việt Nam đã né được phát súng đầu tiên khi tổng thống đắc cử Donald Trump chĩa mùi dùi thuế quan vào Trung Quốc, Mexico và Canada. Nhưng chỉ một tuần lễ sau đó Việt Nam lại rơi vào tầm đạn khi Eric Trump – con trai và cận thần của ông Trump - tuyên bố Việt Nam đã “móc túi” (ripped off) nước Mỹ. Tưởng cũng nên nhắc lại tập đoàn Trump Organization ký kết nhiều dự án xây cất khách sạn và sân golf ở Âu Châu, Ấn Độ và Việt Nam (ngay trong tỉnh Hưng Yên của tổng Tô Lâm). Để tránh tai tiếng lợi dụng quyền thế chính trị cho lợi lộc dòng họ nên Eric Trump tuyên bố các nước đừng hòng mua chuộc ông ta để được ưu đãi với chính quyền Trump [2] - tuy nói dậy mà không biết có như dậy hay không phải dậy thật là khó hiểu.
20/12/202400:00:00
Liệu một hành vi độc ác như siết cổ đứa trẻ sơ sinh đến chết có hàm chứa những ý nghĩa cứu độ hay, thậm chí, “Phật tính” nào đó? Tôi thoáng nghĩ đến điều này khi Bashar al-Assad, nhà độc tài hết thời của Syria, đào tẩu đến Nga để làm phiền một Vladimir Putin đang cực kỳ phiền não. “Ốc chẳng mang nổi mình ốc”, kiệt quệ, mỏi mệt, phải dè dặt xử nhũn với Trung Quốc rồi hạ mình cầu cứu cựu đàn em Bắc Hàn mà bây giờ còn gánh thêm Bashar, ông Putin này đang thực sư đưa lưng ra “làm cọc cho rêu”. Mà cả kẻ từng ngồi chồm hổm trên đầu dân tộc Syria. Phải chạy đến bám vào cái lưng khòm rệu rã của ông chủ nhà không biết còn trụ được bao lâu nữa, kẻ hết thời này hẳn rất khổ tâm, rất nhục nhưng ông ta biết làm gì hơn?
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.