Hôm nay,  

Lo Âu Bầu Cử

20/07/202412:23:00(Xem: 1367)

vote 2024 

 

Tháng bảy trời nóng bức nhưng có lẽ nhiều tấm lòng đang run rẩy.  Cuộc bầu cử sắp tới của nước Mỹ có thể mang lại những thay đổi lớn, ảnh hưởng không chỉ quốc gia này mà cả thế giới trong đó có xứ Canada đang rối bòng bòng của tôi.

 

Những điều xưa này chưa từng thấy có thể sẽ xảy ra.  Ứng cử viên, cựu tổng thống Trump lại được tín nhiệm dù có hồ sơ tội phạm, dân sự lẫn hình sự, dù bị truy tố, kết án. Bộ giáo dục dẹp tiệm và ba thể chế lập pháp, hành pháp, tư pháp sống trong tin yêu hoà thuận, không còn dòm ngó lẫn nhau.  Và một triều đại mới sẽ bắt đầu, với con cái, dâu rể, cháu chắt đều cùng nắm tay nhau chăn dắt con dân Mỹ.

 

Đó là những đổi mới chính trị.  Nhưng quan trọng hơn nữa, là các đổi mới xã hội (hay đổi “cũ”, tùy người đối diện).  Dân Mỹ được giáo huấn trở nên đạo hạnh hơn.  Mười điều răn sẽ được đóng khuôn và giảng dạy ở nhiều nơi để nhắc nhở mọi người lánh xa tội lỗi.

 

Mêsia, đấng cứu thế, được hứa hẹn hơn hai ngàn năm trước, có thể đã xuất hiện qua hình hài cựu tổng thống Trump.  Không phải ở Do Thái mà là trên đất Mỹ (vì thế nên ông đã quên vài điều răn nho nhỏ).  Đạn lướt qua bên tai mà đầu ông không hề hấn thì phải giải thích sao đây?  Dịch vụ an ninh thất bại nhưng thiên thần canh giữ không bao giờ thất bại!  Dù không là Mêsia cứu chuộc cao quý thì trọng trách mà ông được thượng đế mặc khải và trao phó cũng rất thiêng liêng:  Đưa nước Mỹ trở lại thiên đường đã mất!

 

Nhận biết điều này, ‘thiên tài’ Elon Musk đã đầu phục ông và hứa mở hầu bao ủng hộ.  (Nhưng khi nào tiền trao thì phải đếm vì thiên tài này nghe đâu rất kẹo).  Ngay cả Mark Zuckerberg, giám đốc và người sáng lập công ty Meta (Facebook) tuy chưa đầu phục nhưng cũng đã nhận biết quyền năng của ông và sửa đổi đường lối ngang ngược độc đoán của mình.

 

Khi các thay đổi này hoàn thành, khi quyền lực tập trung, triều đại thiết lập, pháp tuy ba mà một thì các đường lối chính sách cấp liên bang sẽ được quyết định, thực hiện một cách dứt khoát, nhanh chóng như ở Trung Quốc.  Các quốc gia NATO khác sẽ đóng góp nhiều hơn, không thể lợi dụng dài dài lòng tốt của nước Mỹ.  Và Việt Nam, bấy lâu nay khôn khéo theo chính sách cây tre, sẽ phải uốn éo nhiều hơn trước đấng đã quen nói ‘you're fired!’

 

Tóm lại, dưới sự lãnh đạo của đấng Mêsia cựu và tân tổng thống Trump, nước Mỹ sẽ trở nên vĩ đại như thuở xa xưa khi đời chưa biết chiến dịch hoàn cầu hoá.  Nước Mỹ sẽ lo cho dân mình trước tiên và làm một cuộc tống khứ vĩ đại đưa dân tị nạn bất hợp pháp về cố quốc Mexico.  Khi dân mạnh, nước giàu, những chống đối, bất đồng ‘linh tinh’ sẽ không còn.  Quyền phá thai của phụ nữ, việc dùng thuốc đổi giống cho trẻ em, việc giảng dạy lịch sử kỳ thị chủng tộc tức khắc tiêu tan.  Nếu vẫn có sự bất đồng, dân sự cứ thoải mái kiện lên tòa án tối cao.  Chưa xử đã biết kết cuộc thì ai còn thưa kiện làm gì nữa!

 

Thực sự, cây đại tùng Mỹ quốc hiện nay chẳng xanh tươi cho lắm.  Phong trào ‘Make America great again' không phải sinh ra từ Hollywood.  Những người lãnh đạo không chịu đào sâu cội rễ, bón phân, đồng thời chặt bỏ mấy cái nhánh quá xum xuê thì đấng Mêsia cứ phải xuống thế cứu chuộc hoài hoài.  Chẳng những ở Mỹ mà còn ở các quốc gia Âu châu.  Nước Pháp là một thí dụ điển hình, nóng hổi.

 

Thực sự đáp ứng nhu cầu của các tầng lớp khác nhau là chuyện dài dòng.  Bây giờ cứ... tạm hứa miệng và thôi run rẩy.  Đương kim tổng thống Biden có lẫn lộn chút đỉnh nhưng nói cũng có khi linh:  Các cuộc thăm dò không phải lúc nào cũng đúng.  Như kết quả thăm dò cho thấy đảng cực hữu của bà Marie Le Pen sẽ thắng lớn nhưng rốt cuộc các đối thủ ‘yếu ớt’ của bà đã nghĩ ra một cách đối phó tài tình và làm cho bà tan vỡ giấc mộng vàng.

 

Thật ra cách đối phó đó cũng chẳng tài tình gì.  Ông già Việt Nam dạy các con với bó đũa đã biết cách chống cự bằng sự kết hợp từ thời chưa muồng nĩa.  Cứ vắt óc nghĩ cách, biết đâu!

 

KC Nguyễn

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
21/11/202503:53:00
Những người phụ nữ tay cầm tấm ảnh của họ thưở thiếu thời giơ cao trước House Triangle của Capitol vài ngày trước nay bước vào cánh gà, nhường chỗ cho phân đoạn khác, diễn viên khác trong vở diễn chính trị căng thẳng và máu lửa. Lẽ ra, vai diễn của họ không nên có trong chương này, hồi này. Lẽ ra nó đã kết thúc từ vài thập niên trước. Nhưng giờ đây họ chấp nhận quay trở lại sân khấu kịch trường của Điện Capitol, mở lại mức bàn bi kịch của mấy mươi năm trước. Có người trong số họ, chấp nhận sẽ trở thành “điểm tựa” cho dân biểu MAGA Marjorie Taylor Greene nếu bà đứng trước Quốc Hội, đọc to, rõ tất cả cái tên có trong hồ sơ Epstein. Bi kịch trở thành bi hài kịch.
21/11/202500:00:00
Có những ký ức không cần ai nhắc lại; chỉ cần tiếng động giữa đêm là đủ làm người ta giật mình. Người Việt miền Nam sau 1975 không xa lạ gì với tiếng đập cửa khi công an xông vào bắt bớ. Không cần lý do. Không cần giấy tờ. Những người bị lôi đi “làm việc” biệt tăm không ngày về. Cả nước hiểu rằng luật pháp không để bảo vệ ai; mà là công cụ người cộng sản dùng để gán mác những ai “có tội với Đảng và nhân dân”.
19/11/202509:33:00
Ở Hoa Kỳ, có những câu chuyện không bao giờ thật sự khép lại. Chúng chỉ nằm im đó chờ ngày trồi lên mặt nước. Vụ Epstein là một trong số đó. Quốc Hội vừa bật đèn xanh công bố tài liệu; hai phía liền lập tức dựng chiến lũy — không phải để bảo vệ nạn nhân, mà để đề phòng danh sách sắp hiện ra có thể kéo phe mình trượt xuống.
16/11/202514:25:00
Marjorie Taylor Greene hôm nay làm điều hiếm có trong chính trường Washington: bà xin lỗi. Không phải xin lỗi vì một phát ngôn sẩy chân, hay một lá phiếu sai. Bà xin lỗi vì đã góp phần nuôi dưỡng thứ chính trị mà bà gọi thẳng là “độc hại”. Lời thú nhận không đến sớm. Nó đến đúng lúc Tổng thống Donald Trump — người từng xem bà là đồng minh ruột — quay phắt lưng lại.
14/11/202500:00:00
Người Mỹ hay nói ‘tung đồng xu’ khi cần phải chọn giữa hai điều gì, vì mỗi đồng xu đều có hai mặt khác nhau – hai khả năng, hai lựa chọn, hai phía của cơ hội. Nhưng rất sớm thôi, câu nói ấy sẽ mất nghĩa. Bởi sắp tới, nước Mỹ chuẩn bị tung ra một đồng xu mà dù ngửa hay sấp, vẫn chỉ rơi về một phía – phía của Tổng thống Donald Trump. Bộ Ngân Khố Washington-Trump gọi đó là biểu tượng cho tinh thần quật cường của quốc gia nhân dịp 250 năm lập quốc. Nhưng với nhiều người, đó lại là dấu hiệu cho thấy nước Mỹ đang dần quên mất chính điều mà nó từng sinh ra để bảo vệ: quyền tự do lựa chọn.
14/11/202500:00:00
Khi nhìn bản đồ địa lý và duyệt lại lịch sử, thì chúng ta nhận ngay rằng: tuy Việt Nam nằm trong vùng Đông Nam Á về địa lý nhưng trên phương diện văn hóa thì chúng ta thuộc nền văn hóa Đông Á cùng với Trung Quốc, Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan và Singapore. Câu hỏi hiển nhiên phải đặt ra là: tại sao Việt Nam thua xa Trung Quốc, Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan và Singapore trên phương diện phát triên kinh tế? Tại sao khi xuất ngoại du học thì các sinh viên VN không hề thua kém sinh viên các quốc gia Đông Á kia mà còn vượt trội trên nhiều phương diện?
14/11/202500:00:00
Sự tồn tại của các chính đảng đối lập mạnh, có chiến lược, và quyết tâm là thước đo quan trọng cho sự tự do chính trị và sức khỏe của một nền dân chủ phát triển. Đánh giá về những gì Đảng Dân chủ, cụ thể tại Thượng viện, đã và đang thực hiện trong nhiệm kỳ thứ hai của Donald J. Trump, sẽ thấy họ vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một đảng đối lập đúng nghĩa. Để đánh giá hiệu quả hoạt động của các thượng nghị sĩ Dân Chủ, trước tiên cần thấy rõ những thách thức mà họ đang phải đối mặt. Các bình luận gia và học giả cho rằng Trump và các đồng minh đang trở thành một mối đe dọa nghiêm trọng đối với các chuẩn mực dân chủ và pháp quyền. Thượng nghị sĩ Dân chủ, Chris Murphy (Connecticut) đã mô tả thời điểm hiện tại: “Chúng ta đang chứng kiến một cuộc tấn công chậm rãi, mỗi ngày vào thể chế dân chủ. Các cơ chế dân chủ đang bịt miệng bất đồng chính kiến. Hệ thống tư pháp đang bị biến thành một cơ chế để quấy rối và bỏ tù những người được cho là kẻ thù của Tổng thống.”
07/11/202500:00:00
Donald Trump rời Busan với nụ cười của kẻ thắng cuộc. Ông tự đánh giá cuộc hội kiến với Tập là “thành tựu mười hai trên mười.” Thiên hạ thở phào: ít nhất, bản đồ chung chưa bị thiêu hủy, Đài Loan cũng chưa bị đặt lên thớt. Nhưng cái bắt tay ấy, như từng thấy trong lịch sử, một kiểu Hòa Ước Nam Kha* của kỷ nguyên thương chiến và công nghệ. Trung Quốc thuận thế, đồng ý hoãn hạn chế xuất khẩu đất hiếm trong một năm. Mỹ tạm ngưng thuế trăm phần trăm và các lời đe trừng phạt mới nhắm vào các doanh nghiệp phương Đông. Song phương mỗi bên lùi một bước, giữ nguyên thế thủ. Bắc Kinh hứa mua lại đậu nành; Washington đáp bằng việc giảm nửa thuế phạt hai mươi phần trăm, coi như thưởng công kiểm soát nguyên liệu ‘Fentanyl’. ‘Chip’điện tử tầm trung được phép lưu thông, song dòng ‘chip’ cao cấp vẫn bị khóa chặt – thứ chìa khóa vàng của thế kỷ 21.
07/11/202500:00:00
Chính quyền Trump đã xem thời gian chính phủ đóng cửa như một dịp để làm điều mà từ lâu người ta vẫn tránh nói thẳng: chấm dứt vai trò giám sát liên bang đối với việc dạy dỗ hơn tám triệu trẻ em khuyết tật trên đất nước này. Giữa cơn rối loạn ấy, Bộ Giáo dục tìm cách sa thải gần như toàn bộ nhân viên còn lại của Văn phòng Giáo dục Đặc biệt – những người từng chịu trách nhiệm trông coi cách các tiểu bang đối xử với học sinh yếu thế nhất. Họ bị loại đi âm thầm, như thể chỉ là vài dòng ngân sách thừa. Các khoản tài trợ cho giáo viên, cho phụ huynh, cho các chương trình huấn luyện cũng bị hủy. Bộ nói họ sẽ “tái cấu trúc” và “hợp tác thêm với các cơ quan khác.” Nói trắng ra, họ đang rút lui. Và với sự rút lui ấy, nước Mỹ chính thức buông tay khỏi lời hứa rằng mọi đứa trẻ đều xứng đáng có cơ hội học hành.
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.