Hôm nay,  

ICE Tàn Nhẫn Trục Xuất Người Việt Nhập Cư Vào Hoa Kỳ Trước Năm 1995 – Một Hành Động Vô Nhân Đạo

24/03/202509:43:00(Xem: 5626)
blank 

ICE Tàn Nhẫn Trục Xuất Người Việt Nhập Cư Vào Hoa Kỳ Trước Năm 1995 – Một Hành Động Vô Nhân Đạo

Tổ Chức VAO Lên Án Các Nỗ Lực Của ICE Nhằm Trục Xuất Người Tỵ Nạn Gốc Việt
 

San Jose, CA – Tổ chức Vietnamese American Organization (VAO) mạnh mẽ lên án các hành động trục xuất của ICE nhắm vào những người gốc Việt nhập cư trước năm 1995— đây là những người tỵ nạn có tiền án, họ đã hoàn thành bản án của mình và từng bị ICE giam giữ và được thả ra theo thỏa thuận giữa Hoa Kỳ và Việt Nam. Những cá nhân này đã xây dựng lại cuộc sống, lập gia đình và trở thành những thành viên đóng góp cho xã hội. Thế nhưng, ICE lại một lần nữa chia cách họ khỏi cộng đồng và những người thân yêu, hoàn toàn phớt lờ quá trình nỗ lực thay đổi, xây dựng lại cuộc sống, và các nguyên tắc căn bản của công lý.
 

Lời Hứa Bị Phản Bội & Chính Sách Vô Nhân Đạo

Những người nhập cư gốc Việt vào Hoa Kỳ trước năm 1995—phần nhiều là những người tị nạn chạy trốn khỏi bạo lực và sự đàn áp từ chính quyền cộng sản sau Chiến Tranh Việt Nam—từ trước đến nay được bảo vệ khỏi việc trục xuất. Văn bản Thỏa Thuận Hồi Hương giữa Hoa Kỳ - Việt Nam năm 2008 đã quy định rõ ràng rằng Việt Nam sẽ không chấp nhận trục xuất những cá nhân đến Hoa Kỳ trước ngày 12 tháng 7 năm 1995, ngày mà hai quốc gia chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao, hai thập kỷ sau khi chiến tranh kết thúc vào năm 1975.

Theo thỏa thuận này, những người đã hoàn thành bản án của mình, từng bị ICE giam giữ, và họ được thả tự do, trở về cộng đồng, nơi họ xây dựng lại cuộc sống, lập gia đình, và đóng góp tích cực cho xã hội.

Tuy nhiên, vào năm 2020, theo một thỏa thuận mới, Hoa Kỳ - Việt Nam đã thiết lập một quy trình để trục xuất những người nhập cư Việt Nam trước năm 1995. Hiện nay, ICE đang ráo riết nhắm vào những cá nhân này, hoàn toàn phớt lờ hàng chục năm nỗ lực thay đổi cuộc sống của họ, sự gắn bó sâu sắc với cộng đồng, và những đóng góp quý giá cho Hoa Kỳ. Các gia đình đang bị chia cắt, và Hoa Kỳ một lần nữa phản bội lời hứa bảo vệ, mang lại sự an toàn và hy vọng cho những người đã từng tuyệt vọng tìm kiếm sự cứu giúp và tái xây dựng cuộc sống tại đây.
 

Nghĩa Vụ Lịch Sử & Đạo Đức Để Bảo Vệ Người Việt Nhập Cư Trước Năm 1995

Phần lớn những người nhập cư gốc Việt vào Hoa Kỳ trước năm 1995 là thành viên, hoặc là con cháu của chính quyền Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và là đồng minh của Hoa Kỳ trong cuộc Chiến Tranh Việt Nam. Năm 1975, Hoa Kỳ đã bỏ rơi những đồng minh Việt Nam Cộng Hòa khi rút khỏi Việt Nam, để họ phải chịu sự đàn áp, bỏ tù, tra tấn hoặc tử hình bởi chính quyền cộng sản. Những người sống sót đã phải trốn chạy, tìm kiếm sự an toàn và tự do tại Hoa Kỳ, nơi họ xây dựng lại cuộc sống, lập gia đình và đóng góp cho xã hội. Bây giờ, gần 50 năm sau, Hoa Kỳ lại một lần nữa phản bội họ bằng cách trục xuất họ về chính đất nước đã từng đàn áp họ và gia đình họ.
 

Nhiều cá nhân này đã phải đối mặt với vô vàn khó khăn khi đến Hoa Kỳ, bao gồm sự khác biệt ngôn ngữ, khó khăn kinh tế, thiếu thốn tài nguyên và sự hỗ trợ từ chính phủ, phân biệt kỳ thị chủng tộc, và nỗi ám ảnh từ chiến tranh và sự ly tán. Một số người đã phạm sai lầm với nguồn máy pháp lý trong những năm tháng tuổi trẻ của họ, thường không có sự đại diện pháp lý thích hợp và sự hỗ trợ cần thiết.

Tuy nhiên, họ đã hoàn thành đầy đủ các bản án, thay đổi cuộc sống, làm lại cuộc đời, và kể từ đó đã trở thành những thành viên gương mẫu, đóng góp tích cực cho xã hội.

Thay vì công nhận sự thay đổi và những đóng góp của họ, ICE lại trừng phạt họ một lần nữa — chia cắt họ khỏi gia đình, phớt lờ những năm tháng nỗ lực làm lại cuộc đời của họ, và tàn nhẫn chà đạp lên những nguyên tắc căn bản của Hoa Kỳ: sự đoàn tụ gia đình, công lý, và cơ hội làm lại cuộc đời.
 

Chúng Ta Phải Lên Tiếng Chống Lại Các Cuộc Trục Xuất Vô Nhân Đạo Này

Chúng tôi kêu gọi các tổ chức, các viên chức, và công chúng cùng nhau lên tiếng phản đối các nỗ lực trục xuất bất công này. Chúng ta cùng lên tiếng để:
 

. Yêu cầu ICE chấm dứt ngay lập tức các hành động trục xuất nhắm vào người nhập cư gốc Việt vào Hoa Kỳ trước năm 1995.

. Vận động các nhà lập pháp thành lập các biện pháp bảo vệ cho người người nhập cư gốc Việt vào Hoa Kỳ trước năm 1995, thông qua các chính sách và hành động lập pháp.

. Hỗ trợ các cá nhân và gia đình bị ảnh hưởng bằng các nguồn lực, sự hỗ trợ pháp lý và vận động.

. Kêu gọi Thống Đốc tiểu bang nhanh chóng xét duyệt và ưu tiên các đơn xin ân xá cho những người đang đối mặt với việc trục xuất, nhằm cung cấp sự hỗ trợ kịp thời cho những ai đã nỗ lực xây dựng lại cuộc sống và đóng góp tích cực cho xã hội.

. Kêu gọi các văn phòng Biện Lý và Tòa Án xem xét giảm án, công nhận sự thay đổi tích cực, mối quan hệ sâu sắc với cộng đồng, và sự bất công của việc trục xuất những người đã hoàn thành án phạt và xây dựng lại cuộc sống.

 
Chúng tôi kêu gọi các tổ chức cộng đồng, các nhà vận động, và các viên chức hãy nhanh chóng vào cuộc hành động để ngăn chặn ICE đang phá hoại và chia rẽ các gia đình một cách tàn nhẫn.

Năm 1975, Hoa Kỳ đã bỏ rơi những đồng minh Việt Nam Cộng Hòa. Bây giờ, Hoa Kỳ lại một lần nữa quay lưng với họ, với gia đình và con cháu họ. Chúng ta không thể để lịch sử lặp lại. Hãy cùng chúng tôi lên tiếng, hỗ trợ các nỗ lực, hoặc chia sẻ các dịch vụ của quý vị để cùng giúp đỡ những gia đình trong hoàn cảnh này. Mọi tiếng nói và hành động đều quan trọng.
 

###

Về Chúng Tôi

VAO | Vietnamese American Organization là một tổ chức bất vụ lợi với sứ mệnh khuyến khích và truyền cảm hứng cho mọi người chủ động tham gia vào các dự án mang lại lợi ích cho cộng đồng. Chúng tôi tạo cơ hội, hỗ trợ các cá nhân tích cực tham gia, học hỏi, và lãnh đạo trong việc phát triển cộng đồng thông qua các dịch vụ xã hội, giáo dục, chương trình lãnh đạo, và các hoạt động văn hóa.
 

Contact:

VAO | Vietnamese American Organization

Email: [email protected]

www.vaousa.org

Xem bản Tiếng Anh tại đây





Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
10/11/202300:00:00
Gần đây, thỉnh thoảng tôi thức giấc nửa đêm. Nằm trong giường ấm êm chờ giấc ngủ trở lại cũng được thôi nhưng tôi cứ phải tung chăn mền, mở laptop xem chuyện đó đây trên internet. Từ tin tức chiến tranh Israel-Palestine đến hình ảnh quần áo hóa trang Halloween. Nhưng có tin nhỏ này làm tôi chú ý: Một cuộc thăm dò*, trong đó 1,000 người Mỹ trưởng thành tham dự, cho thấy 92% thích hẹn hò với những người đã hay đang được điều trị tâm lý.
03/11/202300:00:00
Số lượng người nhập cư trái phép vào Hoa Kỳ cao kỷ lục đang khiến cho hệ thống nhập cư vốn đã quá tải càng thêm phần căng thẳng. Dữ liệu mới đây của chính phủ cho thấy các viên chức biên phòng đã thực hiện 2.05 triệu vụ bắt giữ trong năm tài chánh kết thúc vào tháng 9. Đây là năm thứ hai liên tiếp mà số vụ bắt giữ như vậy cao hơn 2 triệu. Trong quá khứ, các con số tăng và giảm dựa trên những thay đổi quan trọng về kinh tế và chính sách, như các đợt suy thoái kinh tế và siết chặt biên giới trong thời kỳ đại dịch. Nhưng chưa bao giờ số vụ bắt giữ vượt quá 1.7 triệu, và cũng chưa bao giờ duy trì ở mức cao như vậy trong mấy năm liên tục.
02/11/202312:11:00
Trong cuộc xung đột hiện tại này, một lần nữa chúng ta có thể nghe âm vọng thét gào của quá khứ. Chúng ta bắt đầu từ đâu? Đó là một câu mơ hồ dễ hỏi, nhưng sự lựa chọn của mỗi người sẽ định hình mọi điều tiếp theo. Chúng ta có bắt đầu từ hàng thế kỷ trước không? Hoặc gần đây hơn? Chúng ta có nhắc đến diệt chủng Holocaust không? Phân vùng lãnh thổ? Nhà nước Palestine? Những thỏa thuận hòa bình bị thất bại? Các vùng định cư? Những vụ ám sát? Vai trò của các quốc gia Ả Rập? Iran? Hezbollah? Những thất bại của chính phủ Do Thái? Chủ nghĩa bài Do Thái? Tiêu chuẩn kép? Và cứ tiếp tục như vậy.
30/10/202317:23:00
Phật Tánh? Xin nói rằng, tôi không biết. Tôi không thể trả lời câu hỏi có Phật Tánh hay không, và nếu có, thì là như thế nào. Bài viết này không nhằm trả lời những câu hỏi tương tự, mà chỉ là một khảo sát từ cương vị một người học Phật, chưa học tới đâu và cũng chưa tu tới đâu. Bài viết này là một lời thú nhận, rằng không biết chắc có bao nhiêu phần đúng, nhưng hy vọng sẽ phần nào giúp được một số độc giả để dùng làm viên gạch dò đường qua sông. Xin mời độc giả khảo sát, nghi vấn từng câu, từng chữ trong bài này, và rồi nên dựa vào Kinh Phật để đối chiếu.
20/10/202300:00:00
Nếu những người Mỹ như Enrique Tarrio hay Vivek Ramaswamy gồng sức lên để, nói theo Đỗ Hữu Vị, khẳng định mình như một thứ công dân đang gánh vác gấp hai thì, ngược lại, cũng có những Việt mà nhẹ tênh, lợt lạt như thể là thứ Việt một nửa, Việt một phần năm, Việt một phần mười và, thậm chí, là “vô Việt”, “bất Việt”. Mà từ tố “bất/vô” này cũng có những căn cơ quốc tế nữa đấy. Nếu người Mỹ hay Úc gọi những hành vi không phù hợp với tính cách quốc gia là un-American hay un-Australian thì chúng ta sẽ gọi thứ hạng tương tự của mình là gì nếu không là “bất Việt” theo cách nói “bất nhã”, “bất bình thường”; hay “vô Việt”, theo cách nói “vô văn hóa”, “vô giáo dục”, “vô luân”, “vô hậu”, “vô đạo” hay “vô tổ quốc”?
14/10/202311:47:00
Ai cũng biết chính trị gia hay nói dối, nhất là những lời họ nói trong thời gian vận động bầu cử. Những lời tuyên bố của họ, không có non và biển làm chứng, rất dễ theo bèo giạt hoa trôi. Đôi khi đó là những lời hứa lèo, đôi khi là những lời hứa sảng. Hứa lèo là khi không có thực tâm. Hứa sảng là khi không nắm được mọi dữ kiện liên quan, tới chừng được sự cố vấn (chỉ dạy?) của cấp dưới, mới nhận ra lời hứa đó không thể nào thực hiện vì không có lợi cho quốc gia hay… chính mình...
06/10/202300:00:00
Trong những tranh cãi liên quan tới việc giảng dạy về chế độ nô lệ ở Hoa Kỳ, có một câu trong các tiêu chuẩn học thuật được điều chỉnh lại ở Florida đã dấy lên sự phẫn nộ khắp nơi: “Giảng dạy về việc cách thức người nô lệ phát triển các kỹ năng như thế nào, và các kỹ năng này giúp đem lại lợi ích của chính bản thân họ, trong một số trường hợp.” Liệu câu này có phải là sự “tuyên truyền” như Phó Tổng thống Kamala Harris đã tuyên bố, “một nỗ lực nhằm châm ngòi chia rẽ chúng ta” hay không? Hay đó là một quan điểm hợp lý khi thảo luận về một chủ đề khó nói?
29/09/202300:00:00
Đàn ông chết sớm hơn đàn bà. Đương nhiên không phải tất cả đàn ông. Cứ nhìn vào hai nhà đầu tư nổi tiếng này: Warren Buffett, Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành của Berkshire Hathaway, biệt danh “Nhà tiên tri xứ Omaha”, và cánh tay phải của ông, Phó chủ tịch Charlie Munger. Buffet đã chín mươi hai tuổi. Ông già ấn tượng há! Nhưng đâu đã ăn thua gì, Munger chín mươi chín tuổi kìa. Cả hai ông vẫn đang làm việc và kiếm rất nhiều tiền cho khách hàng của họ, năm này qua năm khác. Đáng lẽ họ phải ngủ gà ngủ gật trước TV nhưng nào họ có chịu đâu!
29/09/202300:00:00
Vào một buổi xế trưa mùa hè trong cuối thập niên 1980s, mẹ tôi và tôi đi ngang qua một quán trà trên chuyến đi ra ngoài thành phố của chúng tôi. Tòa nhà đông người thường là nơi náo nhiệt tràn ngập tiếng nói, tiếng cười, và niềm vui, tiếng đánh bài mạt chược lạch cạch. Tuy nhiên, ngay lúc chúng tôi đi qua, sự im lặng bao trùm quán trà: Mọi người say mê bởi ánh sáng trắng-đen của chiếc máy truyền hình nhỏ ở một góc phòng, đang chiếu một tập của loạt phim “Tây Du Ký.”
22/09/202316:49:00
Sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975 Đại sứ Graham Martin được sơ tán bằng trực thăng khỏi Toà Đại sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn. Lúc 7h53, chiếc trực thăng cuối cùng của Thủy quân lục chiến cũng cất cánh, đánh dấu sự kết thúc hiện diện của Mỹ tại Việt Nam...
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.