Tự do ngôn luận không sinh ra để bảo vệ điều dễ nghe. Nó phải che chở điều trái tai, khó chịu, thậm chí gây phẫn nộ. Ảnh: Việt Bào.
“Nếu tự do có nghĩa gì,
thì đó là quyền được nói ra điều người khác không muốn nghe.”
– George Orwell
Sau 1975, ở lại Việt Nam, chúng tôi lớn lên trong lớp học mà bài tập chính không phải toán, văn, sử, địa… mà là học cách im lặng. Một buổi học cô giáo kể chuyện Lê-nin đi vào tiệm hớt tóc, Ông đứng lên nhường ghế cho người già hớt trước. Cô giáo hỏi: “Vì sao?” Tôi giơ tay hồn nhiên: “Ông Lê-nin đầu trọc lóc, vào tiệm hớt tóc làm gì?” Cả lớp cười rộ. Cô giáo thì không. Không cần giải thích, Cô gửi tôi thẳng lên văn phòng hiệu trưởng để “đóng cửa làm việc” – như thể cái đầu trọc của Lê-nin là bí mật quốc phòng.
Bạn tôi thì “tệ hại” hơn. Sau khi đọc xong một bài thơ của Bác, cô giáo hỏi: “Các em thấy thơ Bác hay chỗ nào?” Rồi cô giáo chỉ mặt bạn tôi nói: “Em hãy đứng lên phát biểu.” Bạn im lặng không nói. Cô hỏi tại sao, cuối cùng bạn buột miệng, 'Thưa Cô, em không tìm ra chỗ hay'. Cô sững lại, nhìn bạn như thể không tin nổi, rồi Cô thẳng tay đuổi bạn ra khỏi lớp.
Ởvới cộng sản, tuy còn trẻ con, chúng tôi đã hiểu thấu bài học: không nói theo là có tội, mà nói khác đi lại càng là trọng tội.Bước sang Mỹ, cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ khác vì đây là đất tự nhận là xứ sở tự do, nơi hiến pháp bảo đảm quyền được nói. Nhưng tuần qua, sau mấy chục năm ở Mỹ, tôi bỗng bắt gặp chính mình ngập ngừng muốn nói điều thật: tôi không thích Charlie Kirk, và tôi không muốn “celebrate his life” (tôn vinh cuộc đời ông).
Charlie Kirk là ai? Một gương mặt bảo thủ, sáng lập Turning Point USA, đồng minh thân cận của Donald Trump. Ông nổi tiếng với những phát biểu chống di dân, tấn công đối thủ. Với phía bảo thủ, ông là anh hùng. Với nhiều người khác, ông là tiếng nói cực đoan. Với tôi, lời ông nói là những lời kỳ thị và khinh miệt, như ông từng quả quyết “nước Mỹ đã phạm sai lầm lớn khi thông qua Đạo luật Dân quyền” 1; hay khi ông cảnh báo rằng di dân Nam Mỹ sẽ “đột nhập nhà bạn, hiếp phụ nữ của bạn, bắt con cái bạn đi”2; và ông nói thẳng “nước Mỹ không cần thêm người từ Ấn Độ, chúng ta đã đủ rồi.”3 Những câu nói này không còn là tranh luận chính trị, mà là cách biến một cộng đồng thành mục tiêu của sợ hãi và căm ghét.
Ngày 10 tháng 9, ông bị bắn chết tại Đại học Utah Valley. Cái chết lập tức biến thành mồi lửa chính trị. Quốc Hội nhanh chóng thông qua nghị quyết tưởng niệm; hàng chục dân biểu Dân Chủ phản đối. Một lễ tưởng niệm ở Arizona với hàng trăm ngàn người khóc thương ông được tổ chức long trọng cuối tuần qua khiến tôi nhớ lời Hannah Arendt trong “Truth and Politics” (Sự thật và Chính trị): nếu ngay cả dữ liệu sự thật cũng bị phủ nhận hay bẻ cong theo ý thức hệ, thì “tự do ngôn luận” chỉ còn là trò hề, bởi nền tảng chung để thảo luận đã biến mất.
Ở Arizona, nước mắt đã trở thành nghi lễ tập thể, biến cái chết của một nhân vật chính trị thành một điều thiêng liêng, bất khả xâm phạm. Khi đám đông đồng loạt gào khóc, không ai dám khác giọng nêu ra điều gì, nước mắt trở thành bằng chứng duy nhất của sự trung thành. Nhưng tự do, nếu còn nghĩa gì, chính là quyền giữ khoảng cách với đám đông ấy, quyền gọi dữ liệu sự thật đúng tên của nó, quyền thấy con người thật của Charlie Kirk qua hành động và lời nói khi còn sinh thời của ông ấy – ngay cả khi đám đông chỉ muốn nghe một điều khác.
Phản ứng sau cái chết của Kirk cho thấy nước Mỹ, dưới lá cờ dương cao “ghét bọn chống đối”* của tổng thống Trump, đang bước vào vùng nguy hiểm. Phó Tổng thống J. D. Vance không ngần ngại: “Khi bạn thấy ai đó ăn mừng cái chết của Kirk, hãy tố họ; thậm chí, gọi báo cho chủ của họ.” Lời kêu gọi ấy trở thành tín hiệu săn lùng.
Hệ quả đến tức thì. Công nhân, nhà báo, quân nhân bị sa thải, đình chỉ chỉ vì vài dòng trên mạng. Bộ Quốc phòng mở cuộc rà soát toàn diện: một số sĩ quan Lục quân bị treo quyền chỉ huy chỉ vì chia sẻ hoặc “like” (bấm thích) những post (bài đăng) trên mạng xã hội bị coi là chế nhạo Kirk. Ở khu vực dân sự, MSNBC đẩy bình luận gia Matthew Dowd ra khỏi cửa sau khi ông cảnh báo rằng môi trường ngôn luận đầy thù hận có thể dẫn tới bạo lực. Đồng nghiệp thừa nhận ông bị hiểu sai, nhưng không ai cứu nổi ông.
Ở Việt Nam, công an và kỷ luật nhà trường ép người ta nín lặng. Ở Bắc Hàn, chính quyền bỏ tù những ai không khóc thương lãnh tụ. Ở Mỹ, hợp đồng lao động, cú nhấp chuột trên mạng xã hội, giấy phép phát sóng… tất cả cũng đủ khóa miệng. Tên gọi khác nhau, bản chất giống hệt: không chỉ buộc im, mà còn buộc phải lặp lại đúng những gì quyền lực muốn nghe. Một bên bắt câm, một bên bắt hát — và ngay cả nước mắt cũng được soạn kịch bản.
Tiếng cười đương nhiên cũng không được tha. Jimmy Kimmel không hề chế nhạo Charlie Kirk; ông chỉ diễu những chính khách lợi dụng cái chết, gọi họ là “MAGA gang” (băng MAGA). Ông mỉa mai Trump chuyển chủ đề sang chuyện sửa phòng khiêu vũ ở Bạch Ốc: “Đây không phải cách một người trưởng thành thương tiếc bạn mình. Đây là cách một đứa trẻ bốn tuổi khóc con cá vàng.” Một câu đùa bình thường, quá quen thuộc với khán giả Mỹ. Nhưng chỉ thế cũng đủ khiến Chủ tịch FCC Brendan Carr hăm dọa: “Chúng tôi có thể áp dụng biện pháp dễ hoặc khó...” – nghĩa là hãy tự lo liệu cho phải đạo, nếu không thì sẽ biết tay. Disney lập tức đình chỉ chương trình đã phát sóng hơn hai mươi năm qua. Nexstar và Sinclair từ chối phát sóng, thậm chí đòi Kimmel phải xin lỗi và đóng góp cho Turning Point USA. Trên mạng Truth Social (Mạng Xã hội Sự Thật), Trump hả hê tuyên bố Kimmel đã “CANCELLED” (bị hủy), rồi kêu gọi thêm Fallon, Seth Meyers cũng phải bị “biến mất”.
Cảnh tượng này khiến nhiều người có trí nhớ liên tưởng đến nước Nga của Putin. Michael Idov, cựu tổng biên tập GQ Nga, kể: khoảng một thập niên trước, mỗi khi một biên tập viên độc lập bị thay thế bằng người trung thành với Kremlin, dân Nga lại mỉa: “links in a fucking chain” (những mắt xích khốn kiếp trong một dây xích) — từng mắt xích siết chặt thêm.
Putin mất cả chục năm để từ kiểm soát truyền hình, sang siết internet và văn hóa thanh niên, rồi bóp nghẹt sân khấu, điện ảnh. Năm 2018, phim “The Death of Stalin” (Cái chết của Stalin) bị cấm hẳn. Đến 2022, sau cuộc xâm lăng Ukraine, không còn ranh giới: chỉ còn ca khúc yêu nước, phim tiểu sử lãnh tụ và những tiếng cười đã qua kiểm duyệt.
Ở Mỹ, kịch bản ấy diễn ra nhanh hơn. Putin hiếm khi trực tiếp ký lệnh cấm; Trump thì tự tay viết: “Get this guy off the air” (Đuổi thằng này khỏi đài ngay). Một bên là KGB lạnh lùng, một bên là tên MC truyền hình quen nắm tay chỉ huy ‘micromanage’ kẻ thù từng giờ. Khác phong cách, nhưng chung một điểm: cả hai đều không chịu nổi tiếng cười nhạo.
Nước Mỹ từng dựng hàng rào pháp lý để che chở tiếng nói:
1964, New York Times v. Sullivan: một chính khách không thể dễ dàng kiện báo chí chỉ vì bị chê. Muốn thắng phải chứng minh nhà báo cố ý đăng tin sai. Nói thẳng: báo chí phải có quyền chạm vào quyền lực, nếu không quyền lực sẽ nghiền nát báo chí.
1969, Brandenburg v. Ohio: lời nói, dù cực đoan, vẫn được bảo vệ, trừ khi kêu gọi bạo lực tức thì. Đây là ranh giới hẹp để xã hội không biến “tôi không đồng ý” thành “tôi phạm tội.”
1943, West Virginia v. Barnette: học sinh không thể bị ép chào cờ. Tự do không chỉ là quyền được nói, mà còn là quyền được im lặng khi không muốn tham gia nghi lễ chính trị.
Những hàng rào này không phải lý thuyết suông. Chúng là bài học máu. Nhưng nếu xã hội, doanh nghiệp, dân cử và người dân đồng loạt cúi đầu, hàng rào ấy biến thành xiềng xích. Khi Nexstar, Sinclair, Disney, Paramount chọn an toàn thay vì bảo vệ tiếng nói tự do ngôn luận, họ chỉ nối thêm mắt xích mới vào sợi xích dài.
Lịch sử nhắc đi nhắc lại những bài học: Socrates phải uống thuốc độc chỉ vì lời ông dạy. Galileo bị buộc rút lại học thuyết Trái Đất quay quanh Mặt Trời, chỉ vì sự thật ấy trái ý quyền lực. Milton viết Areopagitica (Luận văn về Tự do Báo chí): ‘Huỷ một cuốn sách hay là giết chính lý trí.’ Và ở thế kỷ XX, ACLU bảo vệ quyền diễu hành của phát-xít ở Skokie, không phải vì họ đồng ý với phát-xít, mà vì nguyên tắc: tự do ngôn luận chỉ có ý nghĩa khi nó che chở cả những tiếng nói bị căm ghét nhất.
Tự do ngôn luận không sinh ra để bảo vệ điều dễ nghe. Nó phải che chở điều trái tai, khó chịu, thậm chí gây phẫn nộ. Nếu xã hội chỉ giữ lại lời thuận tai, thì tự do chỉ còn là lớp vỏ rỗng. Nếu mọi người đều phải khóc thương một lãnh tụ, thì nước Mỹ đang vượt qua Moscow của Putin tiến đến Bình Nhưỡng của Kim.
Những lời che đậy sự thật hôm nay không phải chuyện nhỏ, mà là sự ép buộc xã hội phải tôn vinh Charlie Kirk như một thánh tử đạo, biến tang lễ của cá nhân Ông thành nghi lễ quốc giáo. Họ đe doạ bất cứ ai dám nhắc đến sự thật về ông, buộc mọi người phải đồng thanh ca tụng, viết lại hagiography (thánh sử ca) cho một kẻ khiêu khích lãnh lương chuyên nghiệp — còn không thì phải lãnh hậu quả.
Charlie Kirk quả thực là một người có tài năng vận động, đã xây dựng hạ tầng giàu mạnh cho phía cực hữu. Nhưng ông cũng là một nhà dân tuý, cổ vũ chủ nghĩa dân tộc Kitô, dung dưỡng thái độ kỳ thị, tấn công tự do ngôn luận, và thậm chí ủng hộ bạo lực chính trị — biến nước Mỹ thành nơi nguy hiểm và bất công hơn.
Tất cả những điều đó không làm cái chết của ông bớt tàn ác. Kirk là một con người, và sinh mạng ông, như mọi sinh mạng, đều đáng được bảo vệ. Bi kịch này không khác gì bi kịch của những học sinh bị bắn chết trong trường học, một thường dân bị cảnh sát bắn trong xe, hay một đứa trẻ ở Gaza chết đói vì nước Mỹ làm ngơ. Chúng ta đang sống trong một đất nước nơi cái chết vì súng đạn rẻ như bèo bọt. Với nhiều người, đó là thảm họa triền miên; với kẻ khác, đó chỉ là cái giá phải trả để gọi là “tự do.” Với Charlie Kirk, đó là cái giá chính ông từng công khai chấp nhận: “Tôi nghĩ cái giá ấy là đáng: chấp nhận mỗi năm vài mạng người chết vì súng, để giữ Tu chính án Thứ Hai bảo vệ các quyền khác Chúa ban.” 4
Charlie Kirk cũng đã nói đúng: "Có những lời xấu xí, thô bỉ, độc ác — nhưng tất cả đều được Tu chính án Thứ Nhất bảo vệ.’" 5 Đám đông ngoài kia hoàn toàn có quyền đồng thanh khóc thương ông, cũng như những người khác hoàn toàn có quyền chỉ ra sự thật xấu xí về ông, hay đơn giản là quyền tự do giữ im lặng không tán tụng ông. Nếu không, thì chúng ta chỉ đổi lớp học cộng sản ở Việt Nam lấy một lớp học đội lốt dân chủ Hoa Kỳ với giáo án tinh vi hiểm độc hơn.
Orwell nhắc: “Trong thời đại dối trá, nói sự thật là một hành động cách mạng.” 6 Và sự thật thì đơn giản: hai cộng hai là bốn, không phải năm. Sự thật cũng rõ ràng: Charlie Kirk không phải là thánh, và cái chết của ông cũng không hơn, không kém cái chết của bất cứ ai ngã xuống vì viên đạn, vì khẩu súng.
Nina HB Lê
Tham khảo và chú thích:
【1】 Charlie Kirk phát biểu rằng Mỹ đã phạm sai lầm lớn khi thông qua Đạo luật Dân quyền. Nguồn: The Guardian
【2】 Charlie Kirk cảnh báo di dân Nam Mỹ sẽ “break into your homes and rape your women, take your children.” Nguồn: Wikipedia – Charlie Kirk
【3】 Charlie Kirk tweet ngày 2/9/2025: “America does not need more visas for people from India… Enough already. We’re full.” Nguồn: Hindustan Times
【4】 Charlie Kirk về súng và Tu chính án Thứ Hai: “I think it’s worth it… some gun deaths every single year…” Nguồn: The Guardian
【5】 Charlie Kirk về tự do ngôn luận: “There’s ugly speech. There’s gross speech. There’s evil speech. And all of it’s protected by the First Amendment.” Nguồn: Independent.com
【6】Tin cập nhật ngày 22/9: Trong thông cáo gởi CNN, phát ngôn viên Walt Disney Company – chủ sở hữu ABC – cho biết: “Thứ Tư tuần trước, chúng tôi đã quyết định tạm ngưng sản xuất chương trình để tránh làm căng thẳng thêm vào một thời điểm đầy cảm xúc của đất nước. Một số nhận xét của Jimmy khi đó bị xem là thiếu nhạy cảm. Sau những ngày trò chuyện và cân nhắc, chúng tôi đồng ý đưa chương trình trở lại vào Thứ Ba.”
Donald Trump rời Busan với nụ cười của kẻ thắng cuộc. Ông tự đánh giá cuộc hội kiến với Tập là “thành tựu mười hai trên mười.” Thiên hạ thở phào: ít nhất, bản đồ chung chưa bị thiêu hủy, Đài Loan cũng chưa bị đặt lên thớt. Nhưng cái bắt tay ấy, như từng thấy trong lịch sử, một kiểu Hòa Ước Nam Kha* của kỷ nguyên thương chiến và công nghệ. Trung Quốc thuận thế, đồng ý hoãn hạn chế xuất khẩu đất hiếm trong một năm. Mỹ tạm ngưng thuế trăm phần trăm và các lời đe trừng phạt mới nhắm vào các doanh nghiệp phương Đông. Song phương mỗi bên lùi một bước, giữ nguyên thế thủ. Bắc Kinh hứa mua lại đậu nành; Washington đáp bằng việc giảm nửa thuế phạt hai mươi phần trăm, coi như thưởng công kiểm soát nguyên liệu ‘Fentanyl’. ‘Chip’điện tử tầm trung được phép lưu thông, song dòng ‘chip’ cao cấp vẫn bị khóa chặt – thứ chìa khóa vàng của thế kỷ 21.
Chính quyền Trump đã xem thời gian chính phủ đóng cửa như một dịp để làm điều mà từ lâu người ta vẫn tránh nói thẳng: chấm dứt vai trò giám sát liên bang đối với việc dạy dỗ hơn tám triệu trẻ em khuyết tật trên đất nước này. Giữa cơn rối loạn ấy, Bộ Giáo dục tìm cách sa thải gần như toàn bộ nhân viên còn lại của Văn phòng Giáo dục Đặc biệt – những người từng chịu trách nhiệm trông coi cách các tiểu bang đối xử với học sinh yếu thế nhất. Họ bị loại đi âm thầm, như thể chỉ là vài dòng ngân sách thừa. Các khoản tài trợ cho giáo viên, cho phụ huynh, cho các chương trình huấn luyện cũng bị hủy. Bộ nói họ sẽ “tái cấu trúc” và “hợp tác thêm với các cơ quan khác.” Nói trắng ra, họ đang rút lui. Và với sự rút lui ấy, nước Mỹ chính thức buông tay khỏi lời hứa rằng mọi đứa trẻ đều xứng đáng có cơ hội học hành.
Sinh năm 1991 tại Uganda, Châu Phi trong một gia đình trí thức gốc Ấn Độ, cha của Mamdani, giáo sư Mahmood Mamdani là một học giả tốt nghiệp tiến sĩ tại đại học Harvard. Ông trở thành viện trưởng một viện đại học lâu đời tại Uganda, rồi trở thành giáo sư chính trị học từng dạy tại các đại học lớn của Mỹ như University of Michigan, Princeton và Columbia. Còn mẹ của anh, bà Mira Nair, cũng từng nhận học bổng du học tại Harvard, là một nữ đạo diễn có tiếng tăm với các phim từng được giải thưởng Cannes, Venice... và hai lần được đề cử giải Oscar. Vợ của Mamdani là một họa sĩ gốc Syria sinh ra tại Texas, cũng từ một gia đình trí thức với cha là kỹ sư và mẹ là bác sĩ.
Với hơn 200 triệu Mỹ kim quảng cáo và những gương mặt từ Obama tới Schwarzenegger, cuộc trưng cầu này là trận đánh lớn nhất trong “cuộc chiến phân khu” giữa hai đảng. Newsom bảo: “Họ đốt nhà ta, ta có quyền đáp lại.”
Nói gì thì nói, màu da vẫn là loại “giấy tờ” đầu tiên mà nhân loại cấp cho nhau. Nó quyết định bạn được vào đâu, bị nhìn thế nào, bị xét đoán ra sao.
Wole Soyinka từng nói: “Da tôi đen, nhưng trí óc tôi không có màu.” Thế mà biên giới thế giới lại chỉ hiểu được màu trắng. Có người bảo: “Đó là lỗi hệ thống.”
Nhưng hệ thống nào lại sợ một ông già bảy mươi mấy tuổi với cây bút và mái tóc bạc như sợi chỉ khói?
Chùa Hương Sen tại Miền Nam Cali do Ni sư Trụ trì Thích Nữ Giới Hương cùng quý sư cô sẽ tổ chức từ thiện cho dân làng nghèo, vô gia cư, trẻ em mồ côi và người khuyết tật ở Tanzania, Congo, Uganda… vào tháng 11 và 12 năm 2025.
Khi hàng triệu người tham gia với cùng mục đích, cuộc tuần hành cho thấy nhiều người dân đã có cùng một mối quan tâm và bất mãn trước hiện trạng xã hội và họ không đơn độc trong tiếng nói phản kháng của mình. Đó là quyền hiến định được hiến pháp Hoa kỳ bảo vệ, là thông điệp của người dân gởi đến chính phủ và những nhà lập pháp, buộc họ thay đổi chương trình nghị sự phù hợp với ý kiến người dân hơn.
Tổng Chưởng Lý Arizona Kris Mayes của Arizona đã đe dọa Chủ Tịch Hạ Viện Mike Johnson của Đảng Cộng Hòa sẽ phải chịu hành động pháp lý nghiêm khắc nếu ông không tuyên thệ nhậm chức cho một đảng viên Dân Chủ mới đắc cử trong một cuộc bầu cử đặc biệt là bà Adelita Grijalva.
Johnson từ chối cho phép một ứng cử viên Dân Chủ này tuyên thệ nhậm chức vì ông ta không muốn công bố đầy đủ hồ sơ Epstein để bảo vệ Donald Trump. Với sự thắng cử của bà Grijalva, Hạ Viện có đủ phiếu để buộc Johnson phải công khai hóa hồ sơ Eipstein. Trong chiến dịch tranh cử, Grijalva đã hứa sẽ ký vào một bản kiến nghị lưỡng đảng nhằm thúc đẩy một cuộc bỏ phiếu tại Hạ Viện để công bố hồ sơ Epstein. Bản kiến nghị của bà sẽ đánh dấu chữ ký thứ 218 mang tính quyết định để kích hoạt cuộc bỏ phiếu đó — một nỗ lực do Dân Biểu Thomas Massie (Đảng Cộng Hòa - Kentucky) và Ro Khanna (Đảng Dân Chủ - California) dẫn đầu.
Từ cuối Tháng 8/2025 đến nay, những người Cộng Sản tung cuốn phim Mưa Đỏ về cuộc chiến tại Quảng Trị, 1972. Với mục đích tuyên truyền, phim có nhiều phân cảnh và nhiều sự việc nhằm bôi nhọ QLVNCH, đặc biệt là TQLC (trong cảnh đốt tù binh). Có nhiều điều hư cấu mà chúng ta không xem phim nên không nắm vững. Tuy nhiên, chính một "cựu chiến binh Thành Cổ" của Bắc Việt là ông Trịnh Hòa Bình (đi lính năm 17 tuổi, được gửi vào Cổ Thành năm 1972, giải ngũ và theo học y khoa, tốt nghiệp Bác Sĩ và nay đã về hưu) nêu ra trong môt buổi phỏng vấn trên Tạp Chí “Một Thế Giới” rằng,"nhiều điểm hư cấu để bôi nhọ người lính VNCH, (và) cục diện của cuộc chiến.”
Hôm nay, giữa những chiếc bàn trống nơi hành lang Lầu Năm Góc, tôi bỗng hiểu sâu hơn thế nào là làm báo.
Làm báo không phải chỉ là cái nghề, mà là một lựa chọn, lựa chọn đứng về phía sự thật, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc rời bỏ vùng an toàn.
Tôi thoáng ước mình được sánh bước cùng những đồng nghiệp đã lặng lẽ ra đi hôm nay, mang theo lòng kiêu hãnh và nỗi cô đơn của người giữ ngọn lửa.
Bởi chính trong khoảnh khắc ấy, họ đã nói thay cho tất cả chúng ta, rằng báo chí không sinh ra để cúi đầu, mà để soi rọi.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.