Hôm nay,  

Chuyện Rắn Trong Pháp Cú // Snakes in the Dhammapada

29/01/202500:41:00(Xem: 4849)
blank
 

Chuyện Rắn Trong Pháp Cú
 

Nguyên Giác
 

Chúng ta đang bước vào những ngày đầu năm âm lịch của năm con rắn, theo truyền thống Tết nguyên đán. Con rắn là một hình ảnh dễ làm cho chúng ta sợ hãi. Tuy nhiên, trong Kinh Phật cũng có vài nơi, con rắn không hung dữ chút nào. Bài này sẽ kể về hai tích truyện trong Kinh Pháp Cú có liên hệ tới hình ảnh con rắn.
 

Có một lần, Đức Phật đang đi khất thực ở thành Savatthi thì Ngài thấy một nhóm thanh niên đang đánh rắn bằng gậy. Khi được Đức Phật hỏi chuyện, các thanh niên trả lời rằng họ đánh rắn vì họ sợ rằng con rắn có thể cắn họ. Lúc đó, Đức Phật nói với họ, "Nếu các ngươi không muốn bị hại, các ngươi đừng nên làm hại các chúng sinh khác. Nếu các ngươi làm hại chúng sinh khác, các ngươi sẽ không tìm thấy hạnh phúc ở kiếp sau."

Rồi Đức Phật đọc hai bài kệ như sau.
 

Bài Kệ 131: Tất cả các chúng sinh đều ước muốn có an lạc. Người nào tìm hạnh phúc bằng cách áp bức chúng sinh khác sẽ không có hạnh phúc ở kiếp sau.

Bài Kệ 132: Tất cả các chúng sinh đều ước muốn có an lạc. Người nào tìm hạnh phúc cho riêng mình bằng cách không áp bức người khác thì sẽ có hạnh phúc ở kiếp sau.
.
Trong khi đó, câu chuyện về bài Kệ 112 có liên hệ tới nhà sư Thera Sappadasa. Vị sư này sau một thời gian theo Đức Phật tu, đã không cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống của một vị sư. Nhưng vị sư cảm thấy rằng sẽ không phù hợp và nhục nhã nếu sư quay trở lại cuộc sống của một cư sĩ. Vì vậy, vị sư này nghĩ tới cái chết.
 

Một lần, nhà sư đã thò tay vào một cái nồi, trong đó có một con rắn nhưng con rắn không cắn vị sư. Lý do vì trong một kiếp trước, con rắn là nô lệ và vị sư là chủ. Vì chuyện này, vị sư được gọi là Thera Sappadasa.
 

Trong một lần khác, Thera Sappadasa đã cầm dao cạo để tự cắt cổ họng của sư; nhưng khi sư đặt dao cạo vào cổ họng, sư đã suy ngẫm về sự thanh tịnh của việc thực hành đạo đức của mình trong suốt cuộc đời làm nhà sư và toàn bộ cơ thể của sư tràn ngập sự hỷ lạc và hạnh phúc. Sau đó, nhà sư hướng tâm vào sự phát triển của Tuệ minh sát và sớm đạt được quả vị A la hán.
 

Khi sư về đến tu viện, các vị sư khác hỏi rằng sư đã ở đâu và tại sao sư lại mang theo con dao. Khi Thera Sappadasa kể với họ về ý định tự tử, họ hỏi tại sao sư không làm vậy. Vị sư trả lời, "Ban đầu tôi định cắt cổ mình bằng con dao này, nhưng bây giờ tôi đã cắt đứt tất cả mọi ô nhiễm đạo đức bằng con dao của Tuệ minh sát."
 

Các nhà sư kia không tin Thera Sappadasa, nên họ đến kể với Đức Phật. Họ hỏi Đức Phật, "Bạch Đức Thế Tôn, vị sư này tuyên bố rằng sư đã đạt được quả vị A-la-hán khi sư đang kề dao vào cổ mình để tự tử. Liệu có thể đạt được A-la-hán Đạo trong thời gian ngắn như vậy không?"
 

Đức Phật nói với họ, "Các vị ! Có thể, đối với một người nhiệt thành và nỗ lực trong việc thực hành Định và Tuệ, quả vị A-la-hán có thể đạt được trong khoảnh khắc. Khi một vị sư bước đi trong thiền định, vị này có thể đạt được quả vị A-la-hán ngay cả trước khi bàn chân đã nâng lên ​​chạm đất trở lại."
 

Rồi Đức Phật nói bài kệ như sau:

Bài Kệ 112: Người tu thà sống một ngày tinh tấn, thực tập tận sức mình, tốt hơn là sống một trăm năm lười biếng, không tinh tấn.
 

Đó là hai truyện trong Kinh Pháp Cú có liên hệ tới hình ảnh con rắn.
 

.... o ....
 

Snakes in the Dhammapada

Written and translated by Nguyên Giác
 
We are entering the initial days of the Lunar Year of the Snake, as observed in the traditional Lunar New Year. Buddhist scriptures often depict the snake as non-threatening, despite its common association with fear. This article will explore two stories from the Dhammapada that relate to the symbolism of the snake.


 

Once, the Buddha was on an alms round in Savatthi when he observed a group of young men beating a snake with sticks. When the Buddha inquired about their actions, the young men replied that they were attacking the snake out of fear that it might bite them. The Buddha then counseled them to avoid harming other living beings, "By inflicting harm on others, you will not find happiness in the next life."

Then the Buddha recited the following two verses, as translated by Bhikkhu Ānandajoti.
 

Verse 131: One who harms with a stick beings who desire happiness,
while seeking happiness for himself, won’t find happiness after death.
 

Verse 132: One who harms not with a stick beings who desire happiness,
while seeking happiness for himself, will find happiness after death.
 
Meanwhile, the story of Verse 112 pertains to the monk Thera Sappadasa. After following the Buddha for some time, this monk found himself unhappy with the monastic life. However, he believed it would be inappropriate and humiliating to return to lay life. Consequently, he contemplated death.
 
Once, a monk reached into a pot containing a snake, yet the snake did not bite him. The reason for this was that in a previous life, the snake had been the monk's slave, while the monk had been the master. As a result, the monk was known as Thera Sappadasa.
 
On another occasion, Thera Sappadasa attempted to take his own life by cutting his throat with a razor. However, as he pressed the blade against his skin, he reflected on the purity of his moral conduct throughout his life as a monk, and a profound sense of joy and happiness filled his entire being. Subsequently, the monk focused his mind on the cultivation of Insight Knowledge and soon attained Arahantship.
 
When this monk returned to the monastery, the other monks inquired about his whereabouts and the reason for bringing the knife. When Thera Sappadasa revealed his intention to commit suicide, they asked why he had not gone through with it. The monk replied, "I intended to cut my throat with this knife, but now I have severed all moral defilements with the knife of Insight Knowledge."
 
The other monks did not believe Thera Sappadasa, so they went to the Buddha to report their concerns. They asked him, "Venerable Sir, this monk claims that he has attained Arahantship while attempting to commit suicide by putting a knife to his own throat. Is it possible to achieve Arahantship in such a brief moment?"
  
The Buddha said to them, "Venerables! It is possible that for one who is ardent and diligent in the practice of Concentration and Insight, Arahantship can be attained in an instant. When a monk walks in meditation, he can achieve Arahantship even before his raised foot touches the ground again."
 
Then the Buddha recited the following verse, as translated by Bhikkhu Ānandajoti.
 
Verse 112: One might live for a hundred years, indolent, with less energy,
but a life of one day is better, for one with energy set up and firm.

These are two stories in the Dhammapada that involve the image of a snake.

.
THAM KHẢO / REFERENCE:
-- Dhammapada: Verses and Stories, by Daw Mya Tin, M.A.:
https://www.tipitaka.net/tipitaka/dhp/verseload.php?verse=131 
https://www.tipitaka.net/tipitaka/dhp/verseload.php?verse=112 
-- Dhammapada, translated by Bhikkhu Ānandajoti:
https://suttacentral.net/dhp129-145/en/anandajoti 
https://suttacentral.net/dhp100-115/en/anandajoti 

.... o ....



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
23/12/202518:00:00
J471. Mendaka Jātaka -- Chuyện một con chó và một con dê dựa vào nhau để sống. Tóm tắt: Đức Phật kể một câu chuyện về một con chó bị bắt quả tang ăn trộm thịt và một con dê bị bắt quả tang ăn trộm cỏ. Hai con vật đã lập một thỏa thuận hợp tác với nhau, vì biết rằng sẽ không ai nghi ngờ một con dê ăn trộm thịt hay một con chó ăn trộm cỏ. Chỉ có vị hiền nhân Mahosadha mới có thể làm sáng tỏ bí ẩn về việc chúng đã trở thành bạn bè như thế nào.
20/12/202508:12:00
J461. Dasaratha Jātaka -- Mọi người, dù trẻ hay già, giàu hay nghèo đều sẽ chết; thương khóc chỉ làm suy sụp người sống, và không mang người chết trở lại. Tóm tắt: Một cư sĩ mất cha, nên vô cùng đau khổ. Đức Phật kể một câu chuyện về một vị hoàng tử thời xưa, để tránh xung đột, đã lui về vùng núi chờ đợi cái chết của cha mình. Khi tin tức đến, vị hoàng tử không hề đau buồn, vì hiểu rằng tất cả đều phải chết.
19/12/202500:00:00
Ông từ người Papua New Guinea đón cha xứ mới người Việt Nam trước cổng nhà xứ. Dáng người ông từ khoảng chừng 30, khuôn mặt PNG nâu nâu đậm nét đăm chiêu, ánh mắt ẩn hiện nét hồi tưởng. Khi nhìn thấy cha xứ mới đang kiên nhẫn đứng đợi dưới mái hiên nhà xứ, nụ cười xuất hiện trên môi ông từ để lộ hàm răng trắng đều thường thấy nơi người bản xứ. Nhưng nụ cười ấy vụt tắt khi ông mở cửa, mời cha xứ lên xe. Ông từ nhanh chóng quay về lại trạng thái khô khốc khi chiếc xe cũ lăn bánh nhọc nhằn trên con đường đá sỏi gập ghềnh. Sau vài câu trao đổi xã giao ngắn gọn, ông từ lại chìm vào trạng thái im lặng. Thời gian trôi qua, năm phút rồi mà vẫn không ai nói thêm một lời nào. Cuối cùng cha xứ lên tiếng,
16/12/202518:33:00
J451. Cakka-Vaka Jātaka -- Để có tình yêu và kính trọng, cần từ bỏ ham muốn có hại, tránh làm khổ người khác, và phải sống từ bi và giới hạnh. Tóm tắt: Một vị sư tham lam thường xuyên bị các vị sư khác nhắc đến. Đức Phật đã kể một câu chuyện ngụ ngôn về một con quạ cố gắng thử nhiều loại thức ăn khác nhau để tỏ ra hơn người, nhưng một con ngỗng đã dạy cho nó rằng đức hạnh, chứ không phải thức ăn, mới làm cho người ta trở nên đáng yêu.
13/12/202514:33:00
J441. Catu-Posathika Jātaka -- Hãy giữ 4 phẩm tính: kiên nhẫn khi bị khiêu khích, tự chủ khi đối mặt với cám dỗ, khả năng từ bỏ thú vui và giải thoát khỏi phiền nhiễu thế gian. Tóm tắt: Các nhà sư đang thảo luận về trí tuệ của Đức Phật. Đức Phật kể một câu chuyện về bốn vị thí chủ, sau khi biết về các cõi trời khác nhau, đã được tái sinh vào những cõi đó. Vào một ngày chay tịnh, tất cả họ tụ tập tại một công viên để trì giới và tìm cách xác định xem ai trong số họ là người có đức hạnh nhất. Câu hỏi này cuối cùng đã được giải đáp bởi bậc hiền triết Vidhura.
09/12/202503:52:00
J431. Harita Jātaka -- Tham đắm có thể chế ngự ngay cả những người học rộng và sức định sâu. Tóm tắt: Một nhà sư chuẩn bị hoàn tục sau khi gặp một phụ nữ xinh đẹp. Đức Phật kể câu chuyện về một nhà khổ hạnh bị mê hoặc khi nhìn thấy hoàng hậu khỏa thân, nhưng vị này không thể lừa dối nhà vua về điều đó, và cuối cùng đạo sĩ đã vượt qua được cơn mê của mình như thế nào.
05/12/202507:20:00
J421. Gangamala Jātaka -- Lời Nguyện Nửa Ngày: Câu Chuyện về Công Đức Tóm tắt: Đức Phật khuyên người tại gia nên giữ ngày chay tịnh. Sau đó, Ngài kể câu chuyện về một người nhịn ăn nửa ngày và được tái sinh làm vua. Vị vua này đã rộng lượng chia sẻ vương quốc của mình cho một người lương thiện, người sau này đã từ bỏ cuộc sống thế tục và trở thành một vị Phật Độc Giác.
02/12/202515:39:00
J411. Susima Jātaka -- Cuộc sống trong nhà đầy những đau khổ. Tóm tắt: Các vị sư thảo luận về sự xuất gia vĩ đại của Bồ Tát. Đức Phật kể câu chuyện về một vị tư tế được giao cai quản một vương quốc. Ngài đã trị vì một cách trung thành cho đến khi hoàng hậu chỉ ra một sợi tóc bạc, khiến ngài từ bỏ ngai vàng và sống cuộc đời của một nhà tu khổ hạnh.
29/11/202504:26:00
J401. Dasannaka Jātaka -- Sau khi hiến tặng, bố thí một thứ gì, đừng cảm thấy hối tiếc. Tóm tắt: Một vị sư đứng trước nguy cơ từ bỏ cuộc sống tu hành vì những ám ảnh dai dẳng về người vợ cũ. Để giúp ông, Đức Phật đã kể một câu chuyện về một vị vua đã gả vợ mình cho một người đàn ông khác, nhưng rồi nàng lại bỏ trốn cùng người đàn ông đó. Nhà vua rơi vào tuyệt vọng cho đến khi một người đàn ông chứng minh sự nghiêm khắc trong hành động của nhà vua bằng cách nuốt một thanh kiếm. Chứng kiến điều này, nỗi nhớ nhung vợ của nhà vua đã tan biến.
26/11/202507:26:00
J391. Dhajavihetha Jātaka -- Bất kỳ ai tôn kính một vị thánh thực sự sẽ được tái sinh trên thiên đường sau khi chết. Tóm tắt: Các nhà sư thảo luận về những nỗ lực của Đức Phật trong việc giúp đỡ và cứu độ chúng sinh. Đức Phật kể một câu chuyện về việc một vị khổ hạnh bất lương đã khiến tất cả các vị khổ hạnh bị trục xuất khỏi vương quốc, và vua trời Sakka đã phát hiện ra kẻ làm điều sai trái, dẫn đến việc những người khác được phục hồi địa vị.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.