Hôm nay,  

Khoa Học Thần Kinh: Nhạc Sĩ Cảm Nhận Cơn Đau Khác Với Người Thường

10/10/202500:00:00(Xem: 383)

nỗi-đau-của-nhạc-sĩ-
Ảnh: VIệt Báo

 

Ai cũng biết rằng học chơi nhạc cụ có thể mang lại nhiều lợi ích bên ngoài lĩnh vực âm nhạc. Nhiều nghiên cứu cho thấy chơi nhạc rất tốt cho não bộ, giúp cải thiện các động tác tinh tế, khả năng tiếp thu ngôn ngữ, đối thoại, trí nhớ, giúp não bộ chậm lão hóa.

 

Sau nhiều năm làm việc với các nhạc sĩ, chứng kiến họ kiên trì luyện tập âm nhạc bất chấp cơn đau do thực hiện hàng ngàn động tác lặp đi lặp lại, một nhà nghiên cứu thần kinh học Đan Mạch đặt câu hỏi: nếu luyện tập âm nhạc có thể thay đổi não bộ theo nhiều cách như kể trên, liệu nó có thể thay đổi cách các nhạc sĩ cảm nhận cơn đau?

 

Các nhà khoa học đã biết rằng cơn đau kích hoạt một số phản ứng trong cơ thể và não bộ, làm thay đổi sự chú ý và suy nghĩ, cách hành động và lối hành xử. Ví dụ, nếu chạm vào một chiếc chảo nóng, cơn đau sẽ khiến ta rụt tay lại trước khi bị bỏng nặng. Cơn đau cũng làm thay đổi hoạt động não bộ. Nó thường làm giảm hoạt động ở vùng vỏ não vận động, vùng não điều khiển cơ bắp, giúp ta không lạm dụng một bộ phận cơ thể bị thương. Những phản ứng này giúp ngăn ngừa tổn thương thêm khi đang bị thương.

 

Theo cách này, cơn đau là một tín hiệu bảo vệ giúp ích cho con người trong thời gian ngắn. Nhưng nếu cơn đau kéo dài và não liên tục gửi những tín hiệu "đừng cử động" này quá lâu, mọi thứ có thể trở nên xấu hơn. Ví dụ, nếu bị bong gân mắt cá chân và ngừng vận động trong nhiều tuần, nó có thể làm giảm khả năng vận động, làm gián đoạn hoạt động của não ở những vùng liên quan đến kiểm soát cơn đau. Điều này có thể làm tăng mức độ đau đớn và khó chịu về lâu dài.

 

Nghiên cứu cũng phát hiện ra rằng cơn đau dai dẳng có thể thu hẹp vùng "bản đồ cơ thể" của não - nơi não gửi lệnh cho cơ nào cần cử động và khi nào; và sự thu hẹp này có thể làm cơn đau tồi tệ hơn. Mặc dù rõ ràng là một số người cảm thấy đau nhiều hơn khi bản đồ não bị thu hẹp, nhưng không phải ai cũng bị ảnh hưởng theo cùng một mức độ. Một số người có thể kiểm soát cơn đau tốt hơn, não của họ ít nhạy cảm hơn với cơn đau. Các nhà khoa học vẫn chưa hiểu rõ tại sao điều này lại xảy ra.

 

Trong nghiên cứu của mình, nhóm chuyên gia Đan Mạch muốn xem xét liệu việc luyện tập âm nhạc và tất cả những thay đổi tạo ra trong não bộ có ảnh hưởng đến cách các nhạc sĩ cảm nhận và đối phó với cơn đau hay không. Để làm điều này, họ đã gây đau tay có chủ đích trong vài ngày ở cả nhạc sĩ và người không phải nhạc sĩ, để xem liệu có sự khác biệt nào trong cách họ phản ứng với cơn đau. Những người tham gia nghiên cứu được tiêm một hợp chất an toàn vào cơ tay, khiến tay bị đau trong vài ngày, đặc biệt là khi cử động.

 

Sau đó, nhóm nghiên cứu sử dụng một kỹ thuật gọi là “transcranial magnetic stimulation” (TMS) để đo hoạt động của não. TMS gửi các xung điện từ nhỏ vào não. Họ sử dụng những tín hiệu này để tạo ra một bản đồ về cách não bộ điều khiển bàn tay. “Bản đồ bàn tay” này được thiết lập trước khi tiêm thuốc giảm đau, sau đó đo lại hai ngày sau và tám ngày để xem liệu cơn đau có làm thay đổi cách não hoạt động hay không.

 

Khi so sánh não bộ của những người chơi nhạc và những người không chơi nhạc, sự khác biệt thật đáng kinh ngạc. Ngay cả trước khi gây đau, các nhạc sĩ đã cho thấy một bản đồ bàn tay được tinh chỉnh hơn trong não; và khi họ càng dành nhiều giờ luyện tập, bản đồ này càng được tinh chỉnh.

 

Sau khi gây đau, các nhạc sĩ được ghi nhận cảm thấy ít khó chịu hơn. Trong khi “bản đồ bàn tay” trong não của những người không chơi nhạc co lại chỉ sau hai ngày bị đau, thì bản đồ trong não của nhạc sĩ vẫn không thay đổi. Điều lạ lùng là khi nhạc sĩ càng luyện tập nhiều giờ, họ càng cảm thấy ít đau hơn.

 

Đây là một nghiên cứu nhỏ chỉ với 40 người, nhưng kết quả cho thấy rõ ràng não của các nhạc sĩ phản ứng khác nhau với cơn đau. Việc luyện tập dường như đã mang lại cho họ một loại vùng đệm chống lại những tác động tiêu cực thông thường, cả về mức độ đau đớn cảm nhận và cách các vùng vận động của não phản ứng.

 

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là âm nhạc là phương thuốc chữa lành những chứng đau mãn tính. Nhưng nó cho thấy rằng việc luyện tập âm nhạc lâu dài có thể định hình cách chúng ta cảm nhận cơn đau. Điều này thật thú vị, vì nó có thể giúp chúng ta hiểu tại sao một số người có khả năng phục hồi cơn đau tốt hơn những người khác; đưa đến khả năng thiết kế các phương pháp điều trị mới cho những người đang phải sống chung lâu dài với cơn đau.

 

Nhóm nghiên cứu hiện đang tiến hành nghiên cứu sâu hơn về cơn đau, để xác định xem liệu việc luyện tập âm nhạc có thể giúp con người không thay đổi khả năng chú ý và nhận thức trong cơn đau mãn tính hay không; từ đó hy vọng có thể thiết kế các liệu pháp mới giúp "đào tạo lại" não bộ ở những người bị đau mãn tính.

 

Điều thú vị nhất đối với những nhạc sĩ: những gì học và luyện tập mỗi ngày không chỉ giúp họ giỏi hơn về kỹ năng âm nhạc, mà còn có thể tái lập trình não bộ, làm thay đổi cách họ cảm nhận thế giới, ngay cả những điều cơ bản như cơn đau.

 

Việt Báo lược dịch

 

Nguồn: bài “Neuroscience finds musicians feel pain differently from the rest of us” đăng trên trang mạng The Conversation.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cuộc sống này không có ai là hoàn hảo mà cũng không có cái gì là hoàn toàn, tất cả mọi sự vật trên đời này đều có khiếm khuyết và không vĩnh cửu. Chính vì thế nếu ai cố gắng đi tìm sự tuyệt đối, họ sẽ thất vọng. Câu thơ trên muốn nói lên ý tưởng, hãy chấp nhận và trân trọng những khiếm khuyết của nhau để chúng ta tới gần nhau hơn, hiểu nhau hơn. Nhà khoa học nổi tiếng Stephen Hawking còn đi xa hơn nữa, ông khẳng định „Nếu không có sự không hoàn hảo, cả bạn và tôi đều không tồn tại” ("Without imperfection, neither you nor I would exist."). Ông muốn nói sự „không hoàn hảo“ của vũ trụ, những giao động đột biến trong quá trình tiến hóa, những sai lệch trong định luật vật lý đã là những điều kiện để tạo nên sự sống trong đó có con người.
Suốt hơn nửa thế kỷ qua, Nghịch Lý Fermi (Fermi Paradox) luôn là một câu đố hóc búa ám ảnh giới thiên văn học. Nói một cách ngắn gọn, nghịch lý này đặt ra câu hỏi: Nếu vũ trụ đã gần 14 tỷ năm tuổi, một khoảng thời gian quá đủ để các nền văn minh tiên tiến, xã hội hiện đại, công nghệ cao phát triển và du hành giữa các vì sao, vậy thì tất cả họ đang ở đâu? Sao chưa có ai ghé qua Địa cầu để “chào một tiếng”?
Trong một bài viết đăng trên trang mạng Psychology Today, Tiến Sĩ Jeff Degraff kể lại một trải nghiệm khá thú vị của mình. Ông cho biết cách đây không lâu, ông bị mắc kẹt. Không phải là kẹt xe hay xếp hàng, mà là một khoảnh khắc mịt mờ về mặt tinh thần. Ông không thể suy nghĩ sâu sắc, không thể cảm nhận được những gì mình đang tiếp xúc. Rồi bất chợt một bài hát hiện lên trong đầu. Không phải bài hát mới nghe gần đây, và cũng không phải bài hát mà ông yêu thích. Nhưng lời bài hát thật sự chạm đến trái tim của ông. Chúng nói lên một điều gì đó mà ông không thể diễn đạt thành lời. Giống như não không muốn nói những lời đơn giản, nên đã quyết định cất tiếng hát.
Cựu Ước chép: “Thiên Chúa lấy đất sét nặn ra ông Adam theo hình ảnh của Ngài. Sau đó làm ông mê đi rồi rút một chiếc xương sườn ra tạo thành bà Eva, dẫn tới tặng cho ông Adam. Ông nói: “Phen này, đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi! Nàng sẽ được gọi là đàn bà, vì đã được rút từ đàn ông ra”. Con người và vợ mình, cả hai đều trần truồng mà không xấu hổ trước mặt nhau”. Đọc đoạn sách Sáng Thế Ký này, tôi bâng khuâng. Vậy là hai ông bà chưa trưởng thành, nhìn nhau như hai đứa trẻ ở truồng tắm mưa, chẳng động tĩnh chi. Thua xa ông Luân Hoán.
Sáng Chủ Nhật, ngày 19 tháng 10, giữa lúc khách tham quan vẫn đang tấp nập trong viện bảo tàng Louvre, một nhóm gồm bốn tên trộm bịt mặt đã thực hiện vụ trộm liều lĩnh hiếm thấy. Bốn kẻ bịt mặt đã đột nhập Bảo Tàng, dùng cần cẩu phá vỡ cửa sổ tầng trên của tòa nhà Galerie d’Apollon, khu trưng bày các bảo vật hoàng gia Pháp, cuỗm đi những món báu vật vô giá rồi tẩu thoát bằng xe gắn máy (motorbike).
Trong một đêm nhạc thính phòng trình bày nhạc Từ Công Phụng và Ngô Thụy Miên được tổ chức tại Vancouver, Canada, ít năm trước đây với sự có mặt của hai nhạc sĩ, tôi có tham dự. Phần đầu các ca sĩ hát nhạc của họ Từ, phần sau nhạc của họ Ngô, có nghỉ giải lao ở giữa. Trong giờ giải lao, tôi vào sau sân khấu để hàn huyên với ca sĩ Diễm Liên. Chúng tôi đang nói chuyện thì nhạc sĩ Ngô Thụy Miên đi ngang qua, nói với Diễm Liên: “Nhớ hát đúng lời nhạc nhé!”. Diễm Liên le lưỡi, cười. Tôi giữ ý đi ra cho cô…ôn bài.
Áo dài là y phục cổ truyền của người Việt Nam, đàn ông cũng như đàn bà. Bài này cho các ông ra rìa, chỉ nói tới áo dài của các bà. Kể ra các ông cũng chẳng ghen tỵ chi được vì nói tới áo dài là người ta thường nghĩ tới sự mượt mà, uyển chuyển dịu dàng của phụ nữ. Các ông cũng chẳng mặn mòi chi với áo dài vì khi nước ta trở thành thuộc địa của Pháp, đa số các ông sống ở thành thị đã phụ áo dài để mặc đồ tây.
Tình hình nước Mỹ ngày càng thêm chia rẽ trong những ngày tháng qua. Sau khi Texas phân chia lại địa hạt bầu cử quốc hội để làm cho tiểu bang này “thuần Cộng Hòa” hơn, California đáp trả. Một số tiểu bang khác cân nhắc làm theo. Điều này sẽ chỉ làm nước Mỹ thêm phân cực chính trị. Rồi nối tiếp đến sự kiện bi thảm Charlie Kirk bị ám sát. Một số chính trị gia bảo thủ lập tức đổ lỗi cho phe “cực tả”. Trong môt cuộc trả lời phỏng vấn với tờ Daily Mail, bà ngoại của nghi can Tyler Robinson nói rằng: "Con trai tôi, bố của nó, là một người Cộng Hòa ủng hộ Trump. Hầu hết các thành viên trong gia đình tôi đều theo Đảng Cộng Hòa. Tôi không biết ai là người theo Đảng Dân Chủ cả…. Tôi thực sự rất bối rối. [Tyler] là người nhút nhát nhất. Nó chưa bao giờ, chưa bao giờ nói chuyện chính trị với tôi cả…" Nhiều cư dân trên mạng bình luận rằng nếu Tyler là một người theo Dân Chủ, hay di dân, hay một người da màu, thì sự chia rẽ màu da, ý thức hệ còn được kích hoạt đến cỡ nào.
Đã bao giờ bạn nửa đêm lướt mạng, thấy một nút bấm rực rỡ rồi mua ngay món đồ chẳng cần thiết, để sáng hôm sau ngẩn ngơ hối tiếc? Đã bao giờ bạn phải giấu những gói hàng khỏi người thân? Y học gọi đó là “oniomania” – chứng nghiện mua sắm – và ngày nay, các nhà nghiên cứu cho rằng đây là một căn bệnh đang lan rộng. Thương mại bán lẻ đang đổi thay nhanh chóng. Những nền tảng như TikTok đưa thẳng quầy hàng vào màn hình, pha trộn trò giải trí với việc tiêu tiền. Livestream mua sắm biến chuyện mua bán thành một cuộc chơi, nơi người dẫn vừa pha trò, vừa lôi kéo khán giả bấm nút. Chính vì thế mà giới kiểm soát và học giả bắt đầu lo ngại. Liên Hiệp Châu Âu đã ra luật cấm các nền tảng “dẫn dắt” hành vi người dùng bằng thiết kế lôi cuốn. Ủy ban Châu Âu hiện điều tra Temu, cửa hàng trực tuyến của Trung Quốc, với lý do dịch vụ này có “thiết kế gây nghiện”. Cùng lúc, hàng loạt nghiên cứu được công bố về chứng nghiện mua sắm, cho thấy đây không còn chỉ là một hiện tượng xã hội thoáng qua.
Hàng trăm ngôi sao Hollywood và Broadway, trong đó có Robert De Niro, Ben Affleck, Jennifer Aniston, Selena Gomez, Lin-Manuel Miranda, Tom Hanks và Meryl Streep – cùng ký tên vào đơn đang kêu gọi người Mỹ "đấu tranh để bảo vệ và gìn giữ các quyền được hiến pháp bảo vệ” sau khi Jimmy Kimmel bị cắt sóng. Theo AP loan tin Thứ Hai 22/9. Lá thư gửi từ Liên đoàn Tự do Dân sự Hoa Kỳ, cho rằng đây là "thời khắc đen tối của quyền tự do ngôn luận ở quốc gia chúng ta.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.