Hôm nay,  

Tạp Ghi: Tháng Năm, Nhớ Những Linh Hồn Uổng Tử

5/17/200900:00:00(View: 4222)

Tạp ghi: Tháng Năm, Nhớ Những Linh Hồn Uổng Tử – Huy Phương

Những ngày bị tập trung ra vùng Việt Bắc, trong thời gian đi “lao động” qua những xóm làng, tôi có dịp dừng lại đôi phút nơi các ngôi nhà của dân. Trong làng trừ những nhà kho hay chuồng heo của hợp tác xã nông nghiệp được xây bằng gạch, còn lại những ngôi nhà của dân, chỗ ăn chỗ ngủ, nhà bếp đều nghèo nàn, rách nát. Chỗ duy nhất trong gian nhà gợi sự chú ý của chúng tôi nhất là bàn thờ ngay giữa gian nhà , nơi có màu sắc đỏ chóe, tương phản với màu xám xịt của vách đất, mái rạ. Trên bàn thờ không có bát nhang hay chân đèn mà chỉ có một bức ảnh “bác” đã ố vàng trong chiếc khung gỗ, chung quanh là những bằng liệt sĩ màu đỏ, hoặc được đóng khung, hoặc được treo trang trọng trên vách. Ít có nhà nào vắng bằng liệt sĩ, sự đóng góp xương máu cho công cuộc “giải phóng miền Nam”, sự an ủi cho đời sống nghèo đói, tăm tối, vô vọng.
Từ sau hiệp định Geneve, Bắc Việt đã chuẩn bị tiến hành cuộc chiến  thôn tính miền Nam, bằng cách gài lại một số cán bộ cao cấp trong các thành phần chính quyền, tôn giáo và đảng phái của miền Nam. Đối với những binh sĩ và cán bộ tập kết ra Bắc dưới sự kiểm soát của Ủy Ban Quốc Tế Đình Chiến, thì họ được chỉ thị kết hôn, cố gắng để lại những bào thai, là sợi giây liên lạc cho một ngày nào đó họ trở lại để “giải phóng”miền Nam. Sau đó, quân đội miền Bắc được huy động xâm nhập vào miền Nam trong một cuộc chiến “trường kỳ”. Theo nguồn tin AFP, con số báo  cáo của chính phủ cộng sản đưa ra lần đầu tiên, vào ngày 5 tháng 5 năm 1995, trong 21 năm phát động cuộc chiến tranh, quân đội cộng sản miền Bắc đã tổn thất 1,1 triệu người và có 600,000 bộ đội bị thương. Theo một nguồn tin khác về phía Hoa Kỳ, quân đội VNCH mất 220,000 người và con số bị thương là 1 triệu 170 nghìn người. Xin chú ý đến con số bị thương của Miền Bắc chỉ bằng hơn 1/2 số người chết, trong khi miền Nam số người bị thương cao gấp 5 lần số người chết. Con số này cho chúng ta thấy, “bộ đội” Cộng Sản rất ít thương binh. Một phần Việt Cộng  xâm nhập miền Nam xa hậu phương, một mặt phát triển chiến thuật du kích, Việt Cộng không có phương tiện và thời gian đem thương binh về mật khu hay những vùng an toàn. Thương binh không tự di chuyển được có thể đã bị “xử lý” ngay tại chỗ, vì việc di chuyển, bôn tập khó khăn cũng như không muốn thương binh lọt vào tay quân đội VNCH để có thể tiết lộ những tin tình báo nguy hiểm cho họ.
Khẩu hiệu “sinh Bắc tử Nam” không cho miền Bắc có được hình ảnh “ngày trở về anh bước lê trên quãng đường đê” nữa, mà tất cả đều đã nằm lại mặt trận với cái chết bằng cách này hay cách khác, có khi một vài năm sau gia đình mới nhận được tin báo tử cùng với cái bằng liệt sĩ dùng để trang trí trên bàn thờ. Sau chiến tranh, cộng sản Việt Nam muốn xoa dịu nỗi đau của những gia đình  đã đi theo tiếng gọi của chủ nghĩa, bỏ mình trên chiến trường, đã tốn phí xây dựng nhiều “nghĩa trang liệt sĩ” cùng khắp, quận huyện, làng xã. Các nghĩa trang này xây dựng rất quy mô, có diện tích lớn rộng, với tháp cao, tường gạch vây bọc, ở trong san sát các mộ phần xây bằng xi măng, trang trí lòe loẹt và phần lớn có chủ ý xây dựng ở hai bên quốc lộ để người qua đường hay khách du lịch phải chú ý đến chính sách “tổ quốc ghi công” những anh hùng đã chết và để cho đảng khỏi mang tiếng vong ân bội nghiã.


Nhưng với một quân đội không có thương binh thì liệu với những người chết trận, xương cốt của họ còn đâu để mang về chôn cất trong những khu đất trang trọng, tốn phí này, nếu không là xương trâu xương bò thì cũng với những chiếc quan đầy đất cát với những tấm bia mộ mang hai chữ Vô Danh.
Một người bạn trẻ về thăm Việt Nam đã cho tôi biết cảm tưởng khi anh vào thăm Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, dù trong khung cảnh hoang phế vẫn có một điều gì đó thiêng liêng bao trùm mà anh tự cảm nhận được, vì dưới vùng đất kia, còn có những nắm xương tàn của những người lính miền Nam. Trái lại nơi  những “nghĩa trang liệt sĩ VC” hình như vôi gạch xếp hàng ngang hàng dọc vô hồn giả dối, không nói lên được một điều gì cả.
Trong những vùng đất miền Bắc, không có nhà nào là không có mất mát, nhưng không có nhà nào có được nấm mồ để thăm viếng, có một bát nhang để thờ cúng. Một triệu thanh niên miền Bắc đã phơi xác trên đường Trường Sơn, trong những địa đạo, hầm hố, cánh rừng với lý tưởng “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”. Chiến thắng toàn vẹn vào ngày 30 tháng 4-1975 có an ủi được linh hồn những thanh niên miền Bắc đã nằm xuống, có làm cho gia đình họ nghĩ rằng cái chết của con cái họ đã được đền bù và sự hy sinh, mất mát ấy có ý nghĩa gì cho đất nước không" Khi cánh cửa miền Nam được mở rộng cho người miền Bắc được chiêm ngưỡng cuộc sống ở đây, họ thấy miền đất này không có gì cần phải giải phóng. Và họ cũng nhận thấy rằng, không phải trong những ngày cuối tháng 4- 1975, trong cơn hốt hoảng mà người miền Nam phải bỏ nước ra đi. Làm sao giải thích được với quần chúng, là đúng mười ba năm sau (tháng 5-1988), khi chế độ Hà Nội đã “đem no ấm, tự do, độc lập cho nhân dân”, người ta lại phải chen chúc nhau trên một con tàu mỏng manh để chạy thoát chế độ cộng sản như tấn thảm kịch Bolinao với 110 người trên tàu chỉ còn sống sót 52 người.
Chúng ta hãy nghe, không phải là những người bỏ nước ra đi từ năm 75, lên án cộng sản mà là những người đã theo cộng sản. Ông Trương Như Tảng đã nói: “Bây giờ nhìn lại cuộc chiến Việt Nam, tôi chỉ cảm thấy buồn rầu cho sự ngây thơ của mình khi tin rằng cộng sản là những người  cách mạng và xứng đáng được ủng hộ. Trên thực tế, họ đã phản bội nhân dân Việt Nam và làm thất vọng các phong trào tiến bộ trên toàn thế giới”. Kết luận của ông về tình hình hiện nay tại Việt Nam là: “Gia đình ly tán, đạo đức suy đồi, xã hội phân ly, ngay cả đảng cũng chia rẽ”. (A Vietcong Memoire- Vintage Books -1986).
Nói những lời cay đắng, một người miền Nam đã theo cộng sản, ông Nguyễn Văn Tăng, người đã bị Pháp bỏ tù 15 năm, thời ông Diệm 8 năm, thời ông Thiệu 6 năm, rồi ở tù sau năm 1975: “Ước mơ của tôi bây giờ không phải là được thả ra, không phải là được gặp lại gia đình. Tôi chỉ mơ ước trở lại nhà tù của Pháp 30 năm về trước”. (Đoàn Văn Toại - 1986). Đau đớn và mỉa mai tột cùng.
Ngày 30/4 chúng ta xót xa ngậm ngùi vì  mất miền Nam. Nhưng hơn một triệu thanh niên miền Bắc đã chết trong tội lỗi vì họ đã góp phần trong cuộc chiến dài 21 năm để có một đất nước VN điêu tàn và bất hạnh như ngày hôm nay.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.