Hôm nay,  

Pan Am Chờ Hội Ngộ 30 Năm Sau Chuyến Bay Cuối Rời Vn

13/12/200400:00:00(Xem: 6099)
Washington, DC (VATV News) - Ngay sau khi chuyến bay của United Airline 869 trực tiếp bay thẳng từ phi trường Cựu Kim Sơn đà đáp tại Sài Gòn vào ngày 10/12/2004 đánh dấu 29 năm chuyến bay hàng không dân sự Pan Am cuối cùng rời Tân Sơn Nhất vào ngày 24/4/1975. "Ôn cố tri tân", VATV tại Hoa Thịnh Đốn đã cho chiếu buổi phỏng vấn của Kim O'Connell và các cựu nhân viên của Pan Am vào chiều Chúa Nhật 12/12/2004 trên MHz Networks.
Các cựu nhân viên Pan Am được phỏng vấn gồm có Ông Al Topping, Chairman of Pan Am-Vietnam Commemoration Planning Committee; Ông Bernadette Nguyen, Committee Coordinator, và Ông Clark Scott, Co-Chairman.
Chương trình được thực hiện bởi Nguyễn Kiến Tuấn và Lê Thùy Lan tại Galerie Brigitte. Tại vùng Hoa Thịnh Đốn quý đồng hương có thể xem tiếp buổi phỏng vấn đặc biệt này trên đài 56 vào chiều Chúa Nhật 20/12/2004. Riêng tại Maryland quý đồng hương có thể theo đón xem trên đài 19 MCTV vào tối thứ Ba 14/12/2004.
Nội dung buổi phỏng vấn của Kim O'Connell và các cựu nhân viên Pan Am
Kim: Rất hân hạnh được tiếp chuyện với quý vị. Xin quý vị cho biết quá trình lịch sử về hãng hàng không Pan Am tại Việt Nam và phi vụ cuối cùng.
Al Topping: Khi tôi đặt chân lên đất Việt Nam vào tháng 12, 1972, Pan Am đã có những chuyến bay 747 phi hành qua lại. Thật ra, lúc ấy chỉ có Pan Am là có những chuyến bay đều đặn nhất. Năm 1973, khi hiệp ước ngưng bắn được ký kết, chúng tôi tin tưởng rằng sẽ có cơ hội bành trướng rộng rãi những chuyến bay Pan Am trong tương lai. Như chúng ta đã biết, sự việc không xẩy ra như thế nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục dịch vụ phi hành. Năm 1975, tình hình ở miền Nam trầm trọng hơn, và Pan Am vẫn không ngừng giảm các chuyến bay; chính ra lúc ấy chỉ còn Pan Am là vẫn còn hoạt động cho đến ngày 24 tháng 4. Thời gian đó rất căng thẳng đối với chúng tôi. Chúng tôi hoàn thành một công vụ đặc biệt mà chúng tôi mãi mãi ghi nhớ. Cô Bernadette có thể chia sẻ thêm phần này.
Bernadette: Chúng tôi rất lo lắng vì chúng tôi không biết Pan Am có lo việc di tản cho chúng tôi không. Vì nếu không có những chuyến bay nhập nội thì dĩ nhiên không có may bay xuất ngoại.
Kim: Xin cho biết lý do nào đã đưa đến những sinh hoạt kỷ niệm Pan Am"
Al: Buổi kỷ niệm đầu tiên được tổ chức sau 7 năm 1982. Tất cả những nhân viên trong chuyến bay cuối cùng đều tham dự buổi hội ngộ này tại Hoa Thịnh Đốn. Buổi gặp mặt ấy rất là cảm động, vì đã bẵng thời gian khá lâu, ai nấy bôn ba, chật vật sau khi cư ngụ tại vùng đất mới. Nhưng tôi nhắc lại phần di tản năm 75. Lúc ấy không những chúng tôi đương đầu với nhiều khó khăn, mà cả nhân viên của tôi. Chúng tôi không biết khi nào Pan Am mới có lệnh di tản. Tôi chỉ biết đó là việc cần phải làm, nhưng không thể cho viên biết rõ ràng thời gian hoặc phương tiện. Điều đó đã gây rất nhiều âu lo, nhất là khi thấy những người khác hối hả mua vé ra đi còn số phận mình thì không biết ra sao. Khó khăn nhất là việc quyết định thời gian di tản. Chúng tôi không muốn rời Việt Nam quá sớm và dĩ nhiên cũng không muốn quá trễ. Tình hình ngày càng căng thẳng, các công ty khác đã đưa nhân viên của họ ra khỏi nước. Một số nhân viên Pan Am kiếm phương tiện khác như đi theo thân nhân hoặc kết hôn với người ngoại quốc để đi trước.
Kim: Quý vị có thể chia sẻ về sinh hoạt sắp tới của Pan Am.
Clark: Tuy đây là buổi hội ngộ, nhưng thật ra chúng tôi muốn làm một buổi tường niệm. Vì mẫu số chính trong chúng tôi là “the Last Flight Out”. Dù tôi lúc ấy không còn ở Việt Nam—tôi làm việc từ 68-71 tại Biên Hòa-- nhưng vẫn lo ngại cho số phận của những người bạn cũ ở Việt Nam. Một số chúng tôi bên này liên lạc với Al, nhưng ông ấy cũng trong hoàn cảnh khó khăn, thiên cơ bất khả lậu, nên ai nấy cũng đều lo lắng, bồn chồn. Khi được tin công ty Pan Am đã phê chuẩn việc di tản nhân viên thì chúng tôi mới an tâm. Như Al đã nói, buổi hội ngộ đầu tiên rất cảm động đối với riêng chúng tôi, nhưng kỳ hội ngộ này nắm trong tầm vóc rộng hơn vì đó không chi là buổi tưởng niệm 30 năm của Pan Am mà còn là của quốc gia chúng ta và cộng đồng người Mỹ gốc Việt. Do đó, chúng tôi cố gắng sắp đặt một chương trình quy mô hơn cho buổi tưởng niệm này. Viện bảo tàng Smithsonian đã bày tỏ ý muốn hỗ trợ chúng tôi trong việc tổ chức này. Vì thế, chúng tôi vội vã thành lập một ủy ban để lo việc tổ chức. Chúng tôi chọn ngày 22/4 đến 24/4/2005 vì đó là đúng 30 năm ngày chúng tôi rời Việtnam và vùng Hoa Thịnh Đốn được chọn là vì đa số cựu nhân viên Pan Am đều ở vùng này. Sáng hội Truyền Thống Pan Am trên New York cũng sẽ đỡ đầu giúp chúng tôi.

Kim: Chúng ta vừa bàn về những sinh hoạt của hội. Thế quý vị dùng phương tiện nào để quảng bá và liên lạc với những ngưới có liệ hệ với Pan Am và có gặp những thử thách nào không"
Al: Trươc nhât, đây là cuộc hội ngộ sau 30 năm. Dĩ nhiên só người đã dời chỗ ở, có người đã quá cố, v.v. Việc tìm kiếm họ là 1 thử thách. Cũng may Pan Am vẫn còn một vài tổ chức khác trên thế giới như tổ chức World Wings International gồm những cựu tiếp viên hang không; họ có chi nhánh ở Nữu Ước và chúng tôi có thể nhờ họ nối nhịp cầu liên lạc với những cựu nhân viên Pan Am. Nên thử thách này chúng tôi có thể trải qua được. Quan trọng hơ là những buổi phỏng vấn như thế này. Chúng tôi hy vọng có thể được phổ biến rộng rãi hơn để đến tay những người bạn cũ khắp nơi. Chúng tôi cũng hy vọng sẽ có website với các tài liệu hữu dụng. Website www.paavn.org đang được kiến tạo và có thể sẽ hoạt động vào cuốí tháng 10.
Kim: Xin hỏi thêm về vấn đề liên lạc với các tham dự viên trong tương lai. Quý vị có thể cho biết thêm chi tiết về “Baby Lift” mission" Có dự tính mời những người ấy về tham dự"
Al: Dĩ nhiên rồi, và chúng tôi đã liên lạc được một số những người sống sót trong chuyến bay ấy. Họ sẽ chia sẻ những kinh nghiệm ấy. Những em bé trong chuyến bay đinh mệnh C58 và 48 tiếng đồng hồ sau, các trẻ em sống sót được Pan Am 747 đưa sang Hoa Kỳ. Chúng tôi có 2 chuyến 747 đã đưa hơn 700 trẻ mồ côi, có em không khỏe mạnh cho lắm. Chúng tôi rất mong được hội ngộ với họ. Những trẻ em này bây giờ đã trên 30 và họ sẽ có nhiều mẩu chuyện để kể cho chúng ta nghe. Ngày nay, họ đã trở thành những bác sĩ, kỹ sư, chính trị gia v.v… Đó sẽ là những giây phút đặc biệt khi gặp lại nhau.
Kim: Quý vị đã có chương trình sinh hoạt cho kỳ hội ngộ này chưa"
Clark: Chúng tôi có một chương trình kéo dài 3 ngày. Chúng tôi cố gắng soạn những đề tài thích hợp trong thời gian họ tham gia. Chúng tôi sẽ bắt đầu bằng buổi tiếp tân khai hội ngày thứ Sáu. Hôm sau sẽ gồm những buổi hội thảo và diễn đàn để các tham dự viên có cơ hội chia sẻ kinh nghiệm. Pan Am Historical Foundation sẽ tham dự để nói về lịch sử của Pan Am tại Việt Nam và các cựu nhân viên Pan Am cũng sẽ chia sẻ kinh nghiệm của họ. Và những tham dự viên thuộc nhóm Baby Lift cũng sẽ nói chuyện với chúng ta. Tối thứ Bẩy, chúng tôi sẽ có buổi tiếp tân trao giải nhân đạo cho một nhà bảo trợ đã đóng góp cho chiến dịch Baby Lift, và đây cũng là nét chính của buổi hội ngộ. Sáng chủ nhật, chúng tôi dự tính sẽ viếng đài tưởng niệm cựu chiến binh Việt Nam và sẽ có lễ đặt vòng hoa với sự hiện diện của đại diện các binh chủng quân lực Mỹ và Việt Nam.
Al: Vấn đề đoàn tưụ này đã đem lại sự gần gũi giữa các cựu nhân viên Pan Am với những vị đã tham gia trong kỳ di tản ấy. Tôi nhận được nhiều email phát biểu rằng “chúng tôi rất sung sướng được biết về kỳ hội ngộ này.”
Kim: Ông có nhắc đến website là phương cách để mọi người liên lạc với hội hay có cách nào khác không"
Al: Đó là cách nhanh chóng nhất. Có những người không có email. Chúng tôi sẽ gửi thư đến họ. Theo danh sách, chúng tôi nhận thấy đa số đều có thể sử dụng internet. Nhờ thế họ có thể liên lạc và sửa soạn ghi danh, giữ phòng khách sạn , và cung cấp những tài liệu cần thiết để giúp chúng tôi biên soạn. Hộp thư của chúng tôi cũng có rồi. Họ có thể viết thư đến PAAVN, P.O. 771992, Miami, FL 33177.
Bernadette: Tôi cũng xin bổ túc thêm rằng đây là lần hội ngộ thứ ba. Buổi hội ngộ đầu tiên xẩy ra khoảng 7 năm sau khi chúng tôi rời VN. kỳ thứ nhì là kỷ niệm 15 năm, và kỳ này là 30 năm.
Kim: Nhắm chừng đây là một chương trình rất quan trọng. Có vị nào muốn phát biểu thêm về buổi hội ngộ sắp tới này không"
Al: Tôi muốn nhắc lại một chuyện và mọi người có thể góp thêm ý. Không biết tôi có kể về việc chuyến di tản này đã được soạn thành phim"
Kim: No.
Al: 10 năm sau đó, NBC liên lạc với tôi. Lúc âý, tôi nghĩ đã có nhiều phim về Viet Nam rồi, nên có lẽ không cần thiết. Ông ấy nêu lên một điểm rất hữu lý rằng những cuốn phim khác nói về chiến tranh. Cuốn phim này sẽ nói về những người dân thường. Cuốn phim gồm những tài tử như James Earl Jones, Richard Hayne, và Ang Ng. Phim được trình chiếu trên đài NBC vào ngày 22 tháng 5 năm 1990. Cuốn phim đó đã diễn tả rất xác thực những gì đã xẩy ra trong cuộc di tản ấy.
Lê Thùy Lan chuyển ngữ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trường trung tiểu học tư thục mang tên Thích Nhất Hạnh School of Interbeing sắp mở cửa tại vùng Escondido Nam California. Mục đích của trường là không chỉ giảng dạy kiến thức phổ thông, mà còn chú ý hướng dẫn đời sống tinh thần; để các em học sinh sau này có thể vừa thành công trong nghề nghiệp, vừa có khả năng chế tác hạnh phúc cho chính mình, cho gia đình và cho cộng đồng xã hội.
Tại văn phòng Dân Biểu Trí Tạ Địa Hạt 70 số 14361 Beach Blvd, Westminster CA 92683 vào lúc 5 giờ chiều Thứ Năm ngày 11 tháng 12 năm 2025, Dân Biểu Trí Tạ đã tổ chức buổi tiệc Mừng Giáng Sinh 2025. Tham dự buổi tiệc ngoài một số quý vị dân cử, đại diện dân cử trong các Thành Phố thuộc địa hạt 70 và vùng Orange County, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thông và rất đông cư dân và đồng hương cự ngụ trong Địa Hạt 70.
Tại nhà hàng Diamond Seafood Palace 3 vào lúc 11 giờ trưa Chủ Nhật 14 tháng 12 năm 2025, Liên Nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật và Tiếng Thời Gian do nhà văn Việt Hải đồng sáng lập và điều hành đã tổ chức tiệc mừng Giáng Sinh, đây là một sinh hoạt truyền thống của nhóm liên tục trong 10 năm qua cứ mỗi mùa Giáng Sinh về Liên nhóm đều tổ chức họp mặt để cùng nhau mừng Lễ Giáng Sinh đồng thời cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui, buồn trong một năm qua.
Tại Chánh Điện Tu Viện Đại Bi, Thành Phố Westminster, Hội Đuốc Tuệ đã tổ chức buổi hướng dẫn về đề tài: "Giáo Dục Trong Gia Đình và Giao Tiếp - Ứng Xử Chánh Niệm” do Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ hướng dẫn. Một buổi chiều Chủ Nhật an lành, Tu Viện Đại Bi đón chào rất đông hành giả, phụ huynh, anh chị em Gia Đình Phật Tử, và những người quan tâm đến nghệ thuật giáo dục chánh niệm trong gia đình. Bầu không khí trang nghiêm nhưng gần gũi mở ra ngay từ khoảnh khắc bước vào chánh điện: ba pho tượng Phật vàng tỏa sáng, hoa sen hồng tươi thắm, và nụ cười hiền hòa của đại chúng khiến tâm người dự tự nhiên được lắng dịu. Tất cả tạo nên một nhân duyên tuyệt đẹp cho buổi pháp thoại “Giáo dục trong gia đình & Giao tiếp – Ứng xử Chánh niệm” do Tiến sĩ Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) hướng dẫn.
Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc vừa qua đời hôm 29/11/2025 tại San Jose ở tuổi 92. Ông là một cựu sĩ quan của Quân lực Việt Nam Cộng hòa với gần nửa thế kỷ hoạt động cộng đồng ở California, lâu hơn bất cứ ai mà tôi được biết. Ông Vũ Văn Lộc, cùng với các ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng, Nguyễn Đức Lâm là thành phần nòng cốt của Liên hội Người Việt Quốc gia miền Bắc California từ cuối thập niên 1980, phối hợp tổ chức Hội Tết Fairgrounds, là sinh hoạt văn hóa truyền thống lớn nhất của miền Bắc California, mỗi năm thu hút vài vạn lượt người tham dự.
Một buổi Lễ Vinh Danh và Tri Ân các Hội Đoàn, các Tổ Chức, các Tập Thể đã góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn trong 50 năm qua vừa được tổ chức bởi Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington D.C, Maryland, Virginia (CĐVN DMV) vào ngày Chủ Nhật 7/12/2025, tại hội trường của Hội Thánh Tin Lành Giám Lý Việt Mỹ, Arlington, VA.
Hội viên đủ điều kiện có thể lấy hẹn để được chụp nhũ ảnh miễn phí tại Trung Tâm Cộng Đồng Monterey Park vào ngày 16 tháng 12, hoặc Trung Tâm Cộng Đồng Westminster vào ngày 17 tháng 12, bằng cách liên lạc với phòng Dịch Vụ Hội Viên của chúng tôi. Ngoài ra, tầm soát ung thư vú cũng là một trong những dịch vụ đủ điều kiện nhận thưởng trong chương trình Phần Thưởng Khuyến Khích Chăm Sóc Phòng Ngừa của Clever Care. Do đó, hội viên tham gia các sự kiện chụp nhũ ảnh kể trên cũng sẽ được thưởng $25 vào thẻ quyền lợi linh hoạt của họ để sử dụng cho các sản phẩm và dịch vụ sức khỏe. Đến tham gia chụp nhũ ảnh tại các trung tâm cộng đồng này, hội viên cũng có thể hòa mình vào không khí ấm cúng mùa lễ với các hoạt động vui nhộn như làm thủ công, đàn hát, chụp ảnh, và thưởng thức đồ ăn uống nhẹ tại đây.
Mấy ai đã quen biết nhà văn/nhà thơ Trịnh Y Thư mà không đồng ý một điều: anh luôn hết lòng với chữ nghĩa, với văn hữu và với nghệ thuật. Vì vậy chẳng ai ngạc nhiên khi đến với chương trình ra mắt sách “Theo Dấu Thư Hương-II” chiều thứ Bảy vừa qua đúng giờ, mà Coffee Factory đã chật không còn ghế ngồi. Và buổi chiều thứ Bảy bận rộn ngoài kia như không ảnh hưởng gì đến không khí sinh hoạt bên trong, khi trên tay mỗi người đến tham dự đều thấy cầm cuốn sách mới được tác giả ký, cùng những cuộc trò chuyện rôm rả thân tình.
Tu Viện Huyền Không (Chùa A Di Đà cũ), hiện do Thầy Thích Tánh Tuệ làm Viện Chủ và Thầy Thích Tuệ Giác trụ trì, cùng Hội Từ Thiện Trái Tim Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya Heart Foundation), đã liên tục tổ chức nhiều đợt cứu trợ đồng bào miền Trung chịu nạn bão lụt. Để tiếp tục công cuộc từ thiện, một tâm thư kêu gọi được gửi đến quý đồng hương và Phật tử như sau: Như quý vị đã biết, trong những ngày qua, các cơn bão và mưa lũ nối tiếp nhau, gây thiệt hại nặng nề: nhiều người chết, mất tích, bị thương; nhà cửa, cơ sở sinh sống bị tàn phá; đời sống đồng bào miền núi phía Bắc và miền Trung bị đảo lộn, khốn đốn vì nước lũ và giông lốc.
Westminster chủ yếu là một thành phố của người di dân. Người dân tin rằng việc vinh danh một nhân vật chính trị tầm quốc gia vốn tai tiếng với những phát biểu mạnh mẽ chống lại các chính sách nhập cư sẽ gửi đi một thông điệp sai lệch về việc ai mới thực sự thuộc về nơi này. Khó hiểu hơn nữa là bốn nghị viên bỏ phiếu cho quyết định này đều là những người sanh ra ở nước ngoài, di cư từ Việt Nam tới Mỹ sau khi Sài Gòn thất thủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.