Chúng ta đã thấy nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa bị công an đánh trước chợ Đồng Xuân, Hà Nội, vào ngày 29-4-2008, khi Đuốc Thế Vận 2008 rước qua Sài Gòn; và đã nghe chuyện đạo diễn Song Chi tuần này bị hãng phim ngưng các hợp đồng làm việc vì áp lực từ công an Sài Gòn. Tình hình này chắc chắn sẽ gây khó khăn cho những người muốn nói lên tiếng nói trung thực. Tất cả kỹ thuật này đều là một phiên bản từ nhà nước Trung Quốc, một chế độ toàn trị thời chuyển thân từ độc tài cộng sản sang độc đảng kinh tế thị trường.
Chúng ta đang nhìn thấy những người sau nhiều thập niên hy sinh tận tụy cho nhà nước CSVN rồi lại chợt tỉnh ngộ, khi nhìn thấy rằng con đường xã hội chủ nghĩa đã cực kỳ sai lầm, chỉ đem tới thảm sát và tù tội, thanh trừng và kỳ thị, đói nghèo và bánh vẽ… và rồi đem những ngày cuối đời mình để đòi hỏi cho dân chủ đa nguyên, cho tự do và nhân quyền. Như các cụ Hoàng Minh Chính, Nguyễn Thanh Giang, Bùi Tín… Trường hợp Trung Quốc cũng vẫn có các hoàn cảnh tương tự như thế.
Nhưng nhà văn Woeser lại bi thảm hơn: chị là một nhà văn Trung Quốc gốc Tây Tạng. Chị sinh trong gia đình một cán bộ CS Tây Tạng, được giáo dục hoàn toàn bằng tiếng Trung Quốc; khi tốt nghiệp Cử Nhân Văn Học Trung Quốc xong, chị chỉ nói được tiếng Tây Tạng nhưng không hề biết đọc hay biết viết chữ Tây Tạng. Và khi chị tỉnh thức, thì việc đấu tranh đòi nhân quyền cho người Tây Tạng của chị phức tạp và nặng nề hơn các nhà dân chủ Trung Quốc mà chị quen biết ở Bắc Kinh.
Bài viết nhan đề "A Lone Tibetan Voice, Intent on Speaking Out: Writer Seeks to Chronicle Events in Areas Hit by Crackdown" (Một Tiếng Nói Tây Tạng Đơn Lẻ, Nhắm Để Lên Tiếng: Nhà Văn Tìm Cách Ghi Lại Các Sự Kiện Ở Những Vùng Bị Đàn Ap) của phóng viên Jill Drew viết với trợ giúp của nhà nghiên cứu Liu Liu đã đăng trên báo Washington Post hôm Thứ Ba 6-5-2008, đã kể về trường hợp nhà văn Woeser.
Sáng nào cũng thế, bài báo viết, mọi chuyện đều y hệt: nhà văn nữ Woeser, 41 tuổi, thức dậy và ngồi vào bàn vi tính để viết, để tìm cách xuyên thủng bức màn im lặng đang bị nhà nước phủ chụp xuống Tây Tạng, quê hương của chị.
Nhà văn Woeser chỉ sử dụng tên có một chữ, theo truyền thống Tây Tạng, biết rằng chị có cơ nguy bị bắt. Tiếng nói của chị là một trong những tiếng nói Tây Tạng duy nhất từ trong Trung Quốc vẫn còn đưa được ra thế giới bên ngoài các thông tin rằng chính phủ TQ đã bắt hàng trăm người, và đã phong tỏa mọi truyền thông từ các vùng dân Tây Tạng cư trú.
Bài báo cho biết, cho dù chị sống ở Bắc Kinh, Woeser vẫn có liên lạc khắp vùng Tây Tạng, và nhờ đó chị chuyển các thông tin vào trang blog của chị kể từ khi bùng phát những cuộc biểu tình ngày 14-3-2008 tại Lhasa. Chính phủ CSTQ nói rằng các cuộc biểu tình gây ra bởi những người bạo lực chủ trương ly khai. Nhưng Woeser đưa ra chuyện kể khác - rằng một trong các cuộc biểu tình phát khởi là vì bất mãn âm ỉ từ lâu đối với chiến dịch CSTQ đàn áp văn hóa Tây Tạng và Phật Giáo.
Chuyện không dễ gì. Mới cuối tháng trước, các tin tặc đã đột kích trang blog của Woeser và khóa cứng, không cho chị vào trang này lại. Trước đó, an ninh TQ đã ra lệnh quản thúc tại gia đối với chị. Một cảnh sát cảnh cáo rằng chị phải ngưng viết về Tây Tạng.
Woeser, nhà văn đương đại Tây Tạng được thế giới biết nhiều nhất, kể lại, "Tôi đã nói với ông ta, 'Ngoài chuyện Tây Tạng, tôi không còn quan tâm nào về viết nữa.' Tôi muốn ghi lại toàn bộ lịch sử và là một nhân chứng đối với chuyện đang xảy ra hiện nay."
Các bài viết của chị không được CSTQ ưa chuộng. Sách của nhà văn Woeser bị cấm, và 3 trang blogs khác nhau mà chị thực hiện trên các máy chủ Trung Quốc đã bị đóng cửa trong 2 năm qua - theo lệnh công an, đó là lời của một người bạn của chị ở một công ty Internet bảo chị thế. Trang blog hiện nay của chị có địa chỉ http://woeser.middle-way.netthì đặt trên một máy chủ ở Hoa Kỳ. Dù vậy, trang này cũng bị tấn công vào ngày 26-4 và có lúc tạm ngưng vì bị tấn công dồn dập.
"Không chỉ riêng tôi đâu. Nhiều học giả không có quyền phát biểu gì hết. Các trang blogs và websites của họ cũng bị chận lại." Nhà văn Woeser nói thế trên cuộc phỏng vấn qua điện thoại từ căn hộ ở tầng lầu thứ 20 ở một chung cư tại Bắc Kinh. Dù là lệnh quản thúc tại gia được gỡ bỏ, nhưng an ninh vẫn quan sát chị từ khu chung cư, và khi đi đâu cũng bị theo dõi.
Một nhà văn nữ Tây Tạng khác, Jamyang Kyi, cũng đã bị bắt ngày 1-4-2008 tại văn phòng của chị ở đài truyền hình nhà nước ở Xining, thủ phủ tỉnh Thanh Hải (Qinghai). Jamyang Kyi, cũng là một ca sĩ nổi tiếng và là một xướng ngôn viên truyền hình, thường viết về nữ quyền. Chị đã từng một lần làm một bài thơ tặng cho Woeser, ca ngợi các tác phẩm Woeser.
Woeser sinh tại Lhasa. Cha của chị là một tư lệnh phó của một đơn vị địa phương của Quân Đội Giải Phóng Nhân Dân TQ. Gia đình chị hưởng sự ưu đãi từ chính phủ CSTQ.
Woeser nói, "Trước kia, tôi cứ nghĩ quân đội CSTQ vào Tây Tạng để giải phóng dân Tây Tạng." Năm chị 4 tuổi, gia đình chị dọn về tỉnh Tứ Xuyên (Sichuan) trong vùng cư dân Tây Tạng. Woeser và các bạn thế hệ trẻ được giáo dục bằng tiếng TQ. Không có môn học nào bằng Tạng Ngữ cả. Cho dù là nói được tiếng Tây Tạng, Woeser cũng như nhiều người cùng thế hệ, không bao giờ học hay viết tiếng Tây Tạng.
Sau khi có bằng Cử Nhân Văn Học Trung Quốc, chị về Lhasa. Chị kể, "Kiểu suy nghĩ của tôi chẳng thực tế tí nào. Điều tôi muốn chỉ là làm thơ thôi."
Chị không nghĩ gì nhiều về Phật Giáo trước khi về Lhasa; ba mẹ của chị không theo tôn giáo nào, vì họ là đảng viên CS. Nhưng ngay khi trở về Tây Tạng, Woeser kể, chị bị thu hút với Phật Pháp và bắt đầu trân quý nền văn hóa này.
Quan điểm chính trị của chị cũng thay đổi. Sau khi một người bạn của chị trở về từ Hồng Kông với cuốn tự truyện của Đức Đạt Lai Lạt Ma, Woeser đọc ngấu nghiến. Khi CSTQ can thiệp vào việc lựa chọn Đức Ban Thiền Lạt Ma thứ 11, và chọn một cậu bé theo ý Đảng CSTQ lên làm nhân vật cao cấp thứ nhì trong Phật Giáo Tây Tạng, Woeser cảm thấy bị xúc phạm y như các bạn Tây Tạng của chị. Woeser giải thích, "Trung Quốc kiểm soát các nhà sư nghiêm ngặt. Khi bạn sống ở Tây Tạng, và nghe và thấy mọi chuyện hàng ngày, bạn sẽ thay đổi [cách nhìn]."
Năm 1999, Woeser xuất bản tập thơ đầu tay của chị, nhìn ngắm lại căn cước Tây Tạng và đương đầu với các vấn đề tế nhị cách gián tiếp, sử dụng thi tính và ẩn dụ. Cuốn sách kế tiếp của chị, một tuyển tập các bút ký, thì nói trực tiếp, và công an không chờ đợi lâu đã ra lệnh cấm lưu hành. Woeser nhận được quyết định là sẽ bị sa thải khỏi tạp chí văn học của nhà nước, nếu chị không sám hối về các sai lầm chính trị. Thế là chị mất hết thu nhập, mất tiền hưu bổng và mất sự an toàn.
Chị kể, "Bài viết của tôi quá hiển nhiên rồi. Cha tôi cứ luôn dạy tôi là tôi phải vâng lời Đảng CS khi đảng nói, và rằng khi tôi viết thì phải quân bình giữa điều tôi cảm xúc và những gì đảng nói ra. Nhưng tôi thấy không thể làm thế."
Chi dọn nhà tới Bắc Kinh, và năm sau kết hôn với nhà văn Wang Lixiong, cũng là một nhà bất đồng chính kiến và là người đã hỗ trợ cho chị trong những thời điểm chuyển biến của đời chị. Chị không nhìn nhận sai lầm chính trị nào hết, mà lại còn viết thêm các sự thật về Tây Tạng. Nếu chị không in được ở TQ, chị sẽ in ở Hồng Không hay Đài Loan. Nếu TQ không chịu nghe chị, có thể thế giới bên ngoài sẽ nghe.
Vào lúc chị rời Lhasa, chị đã bước vào 1 chủ đề nhạy cảm khác - chuyện về Cách Mạng Văn Hóa ở Tây Tạng, dựa vào các cuộc phỏng vấn với 70 người tham dự. Công trình này, sau trở thành chủ đề 2 cuốn sách chị xuất bản ở Đài Loan, thực sự khởi phát từ cảm xúc qua các tấm ảnh mà cha của chị đã chụp - hình ảnh các ngôi chùa bị đập phá, và những người bị cho là kẻ thù giai cấp bị đánh và hạ nhục đấu tố công khai. Lúc đó, không có bao nhiêu tài liệu về Tây Tạng thời này, và các học giả mong muốn được dịch sách của chị anh Anh ngữ. Một cuốn đã dịch sang Pháp ngữ.
Woeser nhiều lần xin thông hành, nhưng cứ bị cấm du lịch ra ngoài nước. Tới giờ, vẫn không thành vấn đề, chị nói. Căn chung cư nhỏ ở Bắc Kinh là nơi ấm áp, trang trí kiểu Tây Tạng, và chị thấy thoải mái ở đó, cả ngày ngồi trước máy vi tính, ngoại trừ khi đi tới các khu vực Tây Tạng để ghi nhận.
Nhưng kể từ ngày 14-3-2008, chị nói, đời sống ở Bắc Kinh đã rất gay gắt. Khi chị cảm hứng, chị làm thơ. Nhưng hầu hết là chị ghi lại các hồ sơ có thể có về Tây Tạng. Theo chị tường trình, ít nhất 150 người Tây Tạng bị giết ở các vụ bạo động ở Lhasa, chứ không chỉ 22 người hấu hết là gốc Hán tộc bị chết như chính phủ nói.
Chị nói, "Đôi khi tôi cảm thấy sợ, đặc biệt khi tôi nghe tin các bạn tôi bị đánh. Nhưng tôi cảm thấy tôi có trách nhiệm làm chuyện này. Một số chuyện rất khó để biết bây giờ, nhưng nếu tôi biết chuyện gì, tôi sẽ phải viết ra."
Xin chúc lành cho nhà văn Woeser, cũng như tất cả những người cầm bút vì lương tâm.



