Hôm nay,  

Đánh Trống Bỏ Dùi

03/06/201100:00:00(Xem: 6400)
Đánh Trống Bỏ Dùi

Phạm Kim Bằng
(LTS: Hai bút danh Phạm Kim Bằng và Phan Kiến Quốc chỉ là một người, được Giáo Sư Phạm Minh Hoàng sử dụng khi viết từ Sài Gòn để đấu tranh dân chủ cho quê nhà -- và bây giờ, nhà hoạt động này đã trở thành một tù nhân lương tâm. Xin trân trọng gửi đến độc giả bài viết vào ngày 31/12/2003 của nhà hoạt động dân chủ này.)
Sau hai tuần tranh đua, SEA Games 22 kết thúc trong huy hoàng rực rỡ của đêm bế mạc. Nước chủ nhà giành thắng lợi áp đảo với hơn 150 huy chương vàng. Trong suốt thời gian tổ chức, đời sống tại các thành phố lớn có thay đổi chút ít, đường xá được treo đèn kết hoa, lề đường được dọn dẹp quang đãng hơn, cảnh sát hiện diện thường xuyên hơn... Nói tóm lại, xem có vẻ văn minh hơn mọi khi.
Tuy nhiên, dư âm của chiến thắng không kéo dài được lâu vì tức khắc sau đó người dân tiếp tục phải đối đầu với vô vàn khó khăn, tiêu cực trong đời sống hàng ngày, và bộ mặt thật của xã hội lại hiện nguyên hình.
* * *
Trong tối 14/12, trong lúc trên truyền hình đang phát lại những hình ảnh rực rỡ của đêm bế mạc, thì tại ga Sài Gòn, hàng ngàn, hàng chục ngàn người đã bắt đầu xếp hàng để mua vé về quê ăn Tết. Cảnh xếp hàng thì năm nào cũng có nhưng năm nay quả thực khủng khiếp. Nhiều người đã cất công ngồi chờ từ 9 giờ tối mới lết đến được phòng vé vào lúc 15 giờ chiều ngày hôm sau - tức 18 tiếng chờ đợi. Họ ăn uống, vệ sinh, nghỉ ngơi lúc nào " Thực không tưởng tượng được trong một khoảng thời gian đủ để bay từ Ottawa sang Canberra người ta vẫn đứng, ngồi xổm, lê lết trong cái oi bức ngột ngạt ấy. Và lại càng không thể tưởng tượng ra sự thất vọng của người dân này khi phòng vé trả lời: hết vé ! Nạn nhân đã viết vài dòng lên báo Tuổi Trẻ kể hết nỗi kinh hoàng của họ - một nỗi kinh hoàng mà hơn 1 vạn người phải chịu mỗi ngày. Đó là những người chịu đựng được, còn những người kém may mắn hơn, đến trễ, trễ có nghĩa là lúc 4 giờ sáng thì đành phải bỏ về vì dân chúng họ đã xếp hàng rồng rắn ra cách cửa gần 1km ! Đứng trước nỗi cơ cực ấy có lẽ chẳng có một cái hào quang nào có thể che lấp được.
Trong suốt nửa tháng trước lễ khai mạc, các lãnh đạo thành phố đã quyết tâm tạo ra cho được một bộ mặt khang trang bằng cách hốt đưa về quê hàng ngàn người ăn xin và trẻ bụi đời, đồng thời liên tục tuần tra dẹp lòng, lề đường. Nhưng nói đúng ra thì cũng chỉ trên các tuyến chính và các tuyến dẫn đến những địa điểm thi đấu cũng như các trục lộ trung tâm. Rồi đến khi ngọn đuốc SEA Games tắt thì các hình ảnh đẹp này cũng tắt theo. Trẻ lang thang lại xuất hiện, đường xá lại kẹt triền miên, rác rưởi tiếp tục ngự trị... Mặt khác, các hình ảnh tiêu cực như đào đường ngổn ngang, tái chiếm lòng lề đường được ém lại vì SEA Games thì bây giờ như nấm sau mưa.
Tuy nhiên huy chương vàng cho những hình ảnh tệ hại nhất của hậu SEA Games chắc chắn là tình trạng giao thông vô kỷ luật lại tiếp tục. Trong lúc thi đấu mỗi lần di chuyển đều có còi hụ trước sau, đi đến đâu loa phóng thanh trên xe công lộ hét đến đấy, mọi người ai nấy dạt ra. Trên xe buýt phóng như bay, các vận động viên nước ngoài có dịp chiêm ngưỡng cảnh quan. Mỗi ngã tư đường nơi đoàn đi qua đều có cảnh sát nên kỷ luật được tôn trọng. Và tất cả đều vũ như cẩn sau khi ngọn đuốc SEA Games tắt. Trở lại tình trạng giao thông hỗn loạn bán khai như mọi ngày.
Hình ảnh đánh trống bỏ dùi này khiến những người quan tâm đến đất nước không khỏi bi quan, lo lắng. Cung cách làm ăn của nhà nước lâu nay vẫn vậy và không mảy may thay đổi. Chỉ lợi dụng những hội nghị, những phong trào để tạo ra một luồng sinh khí trong cộng đồng, lợi dụng những dịp lễ lạc để tô son trét phấn cho chế độ mà cố tình bỏ lơ các vấn đề căn bản của đất nước. Vấn đề căn bản của đất nước là gì nếu không là cái cảnh xếp hàng từ năm này qua năm kia để mua tấm vé về quê, hoặc vấn nạn trật tự giao thông đã được nói đi nói lại từ bao năm nay, hết phong trào này đến phong trào kia nhưng vấn đề vẫn còn nguyên; hoặc vấn nạn thất thoát trong đầu tư xây dựng, vấn nạn tham nhũng, xì ke ma túy, hoặc vấn đề gánh nặng y tế trên lưng người nghèo, vấn đề mua nhà chung cư cho người có thu nhập thấp. Để giải quyết những vấn nạn này, cần phải có sự đầu tư lâu dài và có tham gia của người dân chứ không phải là một vài hình ảnh vui tươi được dàn dựng trên báo, đài....
* * *
Cách đây mới chỉ vài tháng, ông tổ trưởng tổ dân phố khu tôi đi năn nỉ bà con treo cờ. Hỏi ra mới biết cả phố phải làm đẹp để mừng được công nhận là khu phố văn hóa. Tiêu chuẩn này được cấp cho những khu phố không (hoặc ít) tệ nạn xã hội (xì ke, trộm cắp, du đãng) hoặc không nhậu nhẹt ồn ào, giữ vệ sinh, không lấn chiếm hẻm. Song song với việc treo cờ, bà con lại được kêu gọi thu quén cho thông thoáng trước vỉa hè. Mọi chuyện diễn ra không đầy 48 tiếng khi nghe nói có trên xuống thanh tra, xong rồi đâu lại vào đấy. Mấy cái quán nhậu ngồi lan ra giữa hẻm, nước đổ tung tóe và ầm ĩ đến 11 giờ đêm. Sáng hôm sau mọi người lại lục tục cuốn cờ một cách máy móc và chẳng ai để ý tấm bảng mới tinh ở đầu ngõ tuyên dương khu phố văn hóa. Chuyện này có lẽ cả xứ Sài Gòn ai cũng biết.

Tuy nhiên, trong việc đánh trống bỏ dùi có một vấn đề quan trọng hơn là sự thờ ơ của người dân với các chính sách ở địa phương. Bảo họ treo cờ là họ treo ngay, không hỏi han lý do. Đây không thể nào nói là có một ý thức nhưng đơn thuần chỉ là sự tuân phục miễn cưỡng. Mà cho dù có hỏi, có thấy phi lý cũng chẳng ai buồn lên tiếng. Ở đây xin mở dấu ngoặc để kể một câu chuyện khá khôi hài nhưng biểu tượng cho vấn đề này: cũng mới cách đây vài tháng khu phố tôi được kêu gọi treo cờ trong khi bên kia đường thì không, mà ngày ấy chẳng có gì gọi là lễ lạc. Hỏi ra thì mới biết đó là để kỷ niệm tình hữu nghị Việt-Kampuchia ! Quái lạ, nếu đó là ngày lễ thì công khai ra rồi mọi người thi hành chung chứ tại sao chỗ có chỗ không" nham nham nhở nhở !
Treo cờ xong rồi lại hạ cờ. Hỏi ra chẳng ai biết tại sao " Hỏi làm gì cho mệt xác !. Đó là câu trả lời của mọi người. Sự thờ ơ này từ đâu đến nếu đây không phải biểu lộ sự chán ngán với cung cách làm ăn đầu voi đuôi chuột của nhà nước ! Nếu có sự nhất thống và mang ích lợi chung, chắc chắn người dân sẽ tham gia.
Một chuyện khác xảy ra cách đây vài năm mà còn mãi tạo dấu ấn trong người dân, vì nó ảnh hưởng đến 99% dân chúng. Đó là chuyện nón bảo hộ và kính chiếu hậu. Năm 2000, thành phố ra quyết định bắt buộc đội nón, bà con đổ xô đi mua - gọi là đổ xô nhưng dù chỉ 20% trên tổng dân số Sài Gòn cũng đã tạo nên những xao động. Người ta đổ ra bán nón khắp nơi. Trên vỉa hè, trong tiệm, trong trường, trong xí nghiệp... Tuy nhiên số người đội cũng không phải là đa số. Rồi đùng một cái lại ra quyết định chỉ bắt buộc ở ngoại thành và cái phong trào này từ từ xìu xuống một cách êm thắm. Đến giờ tìm được một người đội nón bảo hiểm còn khó hơn mò kim đáy bể. Khi nhắc đến chuyện này người ta vẫn tự hỏi: ai là kẻ hưởng lợi với quyết định này" Nên nhớ một cái nón bảo hiểm coi được cũng xấp xỉ trăm ngàn. Và gần đây hơn nữa là chuyện kính chiếu hậu. Cũng đe nẹt dữ dằn lúc đầu rồi bây giờ im luôn. Kẻ thủ lợi duy nhất là đám con buôn và thợ hàn, thợ cắt kiếng...
Người ta tự hỏi không biết các cấp lãnh đạo nước mình có tiên liệu hậu quả của những quyết định trên không mà tại sao tình trạng này cứ mãi kéo dài, vừa khổ cho dân, vừa thủ lợi cho những thành phần đục nước béo cò. Trong khi những người làm ăn chân chính, hàng tháng đóng thuế thì bị vặn vẹo đủ điều.
* * *
Tình trạng bất nhất và làm ăn theo thời vụ này đã tạo ra những cản trở lớn lao cho nền kinh tế cũng như cho toàn xã hội. Đơn cử một trường hợp điển hình là tình trạng phá rừng nuôi tôm của nông dân vùng ngập mặn. Trúng mùa một chuyến là trở thành trăm triệu phú hoặc tỷ phú như chơi nên bà con thi nhau phá rừng đào ao mặc cho các nhà khoa học đã lên tiếng cảnh báo. Tình trạng khai thác tài nguyên thiên nhiên một cách vô kỷ luật khiến UNDP (Tổ chức Phát Triển Liên Hiệp Quốc) đã lên tiếng báo động:"Nếu không hành động ngay, thì cái lợi trước mắt về kinh tế sẽ không bù đắp được những mất mát về môi trường. Nói thì nói, trên ti-vi vẫn xa xả thông báo những thành tích về nuôi tôm. Những thông tin này thực sự làm cho người dân hiểu sai lệch, và nếu có một ai đó khác với UNDP lôi chuyện môi trường ra nói thì chắc chắn sẽ bị kết án là cản trở sự phát triển kinh tế và dễ bị cả cộng đồng lên án.
Nói thế nhưng thỉnh thoảng trên báo chí cũng thấy có những phản ánh từ các nhà khoa học về môi sinh, nhưng ý kiến của họ đâu có được coi trọng bằng ý kiến các nhà kinh tế. Người xem báo thì thấy cũng có vẻ dân chủ nhưng thực tình thì không phải vậy. Còn nhớ trong một kỳ họp quốc hội bàn về tham nhũng, một đại biểu tỉnh Long An nói: chúng ta không chống được tham nhũng vì 3 lý do: 1. chúng ta chỉ đánh từ vai trở xuống; 2. Báo chí bị bịt miệng; 3. Trách nhiệm của các cơ quan chức năng không nghiêm túc. Phát biểu quá đúng ! Chỉ cần thực hiện nghiêm túc một trong ba điều trên tôi chắc chắn tình hình sẽ khá hơn rất nhiều. Thế nhưng tại sao tham nhũng vẫn hoành hành. Lý do là vì có ai để ý nghe lời vị đại diện dân kia đâu. Họ để cho nói là để có màu dân chủ mà thôi (mà nói cho cùng, vị dân biểu kia chắc cũng chẳng màng đến kiến nghị mình sẽ đi về đâu, vì chưa chắc vị ấy đã thực sự muốn cải cách như thế).
Và đất nước chúng ta cứ thế tiến lên, tiến lên trong một sự bịp bợm của nhà nước và sự bàng quan của mọi người. Hễ có ai đóng góp một cách thẳng thắn thì chắc chắn sẽ không yên với họ (chứ không như vị ở Long An kia).
Ngày 17/2/2003, thủ tướng Phan Văn Khải tuyên bố:"nếu từ đây đến cuối năm 2003 mà tình hình trật tự giao thông không có gì chuyển biến thì đó là một khuyết điểm lớn nhất của chúng ta. Lúc tôi viết hàng này thì chỉ còn 2 tiếng nữa là bước sang năm mới. Không biết ông Khải và ông các bộ trưởng ban ngành liên hệ có còn nhớ mình nói cái gì không " Chắc hẳn là không và chắc hẳn cũng chẳng có ai nhớ để hạch sách, vì tất cả đã không còn ý thức gì về ý thức công dân. Mọi người thấy thoải mái đón giao thừa là đủ.
Cũng trong ngày hôm nay, 31/12/2003. Nguyễn Vũ Bình đã bị kết án 7 năm tù vì tội gián điệp. Một tội danh hoàn toàn mơ hồ và sai trái khi ông Bình chỉ nêu lên ý kiến của mình về xây dựng đất nước. Ngày mai nếu có đăng thì tin này cũng chỉ lọt thỏm vào các mục lặt vặt.
Và chúng ta bước vào một năm mới với cái cung cách điều hành quốc gia mị dân - trong một xã hội mà ý thức công dân vẫn được coi là sản phẩm ngoại lai.
Sài Gòn, 31/12/2003
Phạm Kim Bằng

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Năm 2025 đang khép lại. Không tổng kết. Không lời ca tụng. Chỉ lặng lẽ như một người vừa đi qua nhiều mất mát — chẳng còn hơi sức nói thêm điều gì. Nhìn lại — năm 2025 không dạy ta cách thắng, mà dạy ta cách không ngã gục. Chúng ta sống sót — vì thói quen nhiều hơn hy vọng. Quen giá cả leo nhanh hơn đồng lương. Quen nhìn nhau bằng ngờ vực hơn cảm thông. Quen tin dữ đến sớm hơn cà phê sáng. Quen mỗi ngày đều phải chọn một nỗi lo để mang theo, bởi không ai ôm nỗi chừng ấy đổ vỡ vào lòng cùng lúc.
Con người ở bất cứ nơi nào trên thế giới cũng có quyền được hạnh phúc và tạo ra hạnh phúc. Nó giống như dưới bầu trời có thể xảy ra trận không kích bất cứ lúc nào, dù ngày hay đêm, nhưng người Ukraine vẫn có thể khảy lên tiếng đàn Bandura. Một năm qua, ai trong chúng ta không mệt mỏi với những dòng chảy đầy bụi bặm, thoát ra từ một gánh xiếc nghiệp dư, mang theo những chất dơ của hận thù, ích kỷ, tham vọng, độc tài. Những ngày cuối cùng của năm 2025, hãy nói về Lửa Và Tro (Avatar: Fire and Ash), thưởng thức siêu phẩm giả tưởng của James Cameron, để cùng khép lại một năm ngộp thở của nước Mỹ, và cùng chiêm nghiệm một điều mà nước Mỹ đang cố tình lãng quên.
Mùa Giáng Sinh này, khi chúng ta chúc nhau an lành, hòa bình và thiện chí, có lẽ ta biết rõ hơn bao giờ hết, mình sẽ là người mở cửa quán trọ hay là Herod của thời đại mới? Khi đó, chúng ta sẽ hiểu — Chúa ở bên ai trong mùa Giáng Sinh này.
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.