Hôm nay,  

Riêng Chuyện Các Em Kỳ 1 Và 2: Một Đoạn Kết Có Hậu… Cho Cả Hai Bên

23/03/201300:00:00(Xem: 5969)
LTS: Cô H. là một phụ nữ Anh gốc Việt hiện đang tình nguyện với CAMSA ở Mã Lai. Qua những điều mắt thấy tai nghe, cô tường thuật thảm cảnh của đồng bào bị mắc nạn ở Mã Lai, quốc gia có đông người lao động xuất khẩu nhất trên thế giới.

Kỳ 1
Đây là câu chuyện riêng của 9 em thanh thiếu niên Việt Nam lưu lạc xứ người tìm lẽ sống, nhưng lạI là câu chuyện chung cho một thế hệ tuổi trẻ Việt Nam nghèo, tương lai vô định và càng ngày càng mờ mịt thêm.

Ngày 31/1/2013, bên thềm năm mới Quý Tỵ, Joho Bahru, Malaysia.

Xin bắt đầu với hình ảnh các em trong bộ áo tù, lúng túng xoay người dấu chiếc còng số 8 trên tay, mắt ngỡ ngàng nhìn “cô đầu bạc” và “chú mặc com lê sắc lẻm” nói tiếng Việt nhưng chẳng biết họ là ai, sẽ giúp mình hay sẽ lại hại mình nữa đây. Tất cả cùng đứng ngồi trước cửa phòng Tòa án có tấm bảng ghi “ Tòa án trẻ vị thành niên”, nét căng thẳng trong từng ánh mắt.

Chú mặc coml ê, chú L., tự giới thiệu là thông dich viên cho Toà, là người Việt nhưng là nhân viên của Bộ Tư Pháp Mã lai, không bị ảnh hưởng của một thế lực nào cả, sẽ giúp thông dịch trung thực những gì các em muốn thưa trước Tòa.

Nét căng thẳng dịu xuống thấy rõ.

Cô đầu bạc, cô H., lên tiếng xưng hô gọi các em là con, hỏi thăm hoàn cảnh từng em. Các em dạ rân, tranh nhau mà “dạ", “dạ phải” , “phải đó cô”, “con cũng vậy nữa cô”… khi cô hỏi lại cho chắc chắn rằng tất cả các em thấy đều đã bị lừa, phải đóng trước cho môi giới nhà nước Việt Nam hơn 2,000 đô la trước khi đi và đổi lại là một việc làm 6/7 ngày mỗi tuần, làm từ 12 tới 14 giờ mỗi ngày và đồng lương lại chưa chắc đủ trả tiền lời cho các món nợ mà cha mẹ đã vay mượn cho con có dịp vào đời thành công.

Nếu có sẵn vốn và không phải trả tiền lời cho 2,000 đô la phí xuất khẩu lao động đó, và nếu các em nhịn ăn suốt một năm ròng thì tiền công các em kiếm được do công ty xuất khẩu lao động nhà nước đã tìm cho các em, vừa tạm đủ trả xong món nợ 2,000 đô la đó. Còn nếu các em có… lỡ bị đói và phải ăn thì phải hết hai năm mới trả nổi. Bữa cơm đạm bạc nhất cũng mất 5 Ringit mới no lòng.

Các em chỉ được trả lương ngày làm 12 giờ tới 14 giờ là 19 Ringit 60 xu trong khi hồi trước khi đi được hứa là làm 8 giờ một ngày lãnh 21 Ringgit, làm thêm giờ nào lãnh thêm gấp rưỡi cho giờ ấy. Như vậy làm 12 giờ mỗi ngày phải được trả 31.5 Ringgit cho 12 tiếng hoặc 36.75 Ringgit cho 14 tiếng làm việc.

Đến lúc nầy thì các em trò chuyện thoải mái và hồn nhiên, không chút e dè, quên cả lo trông chừng cánh cửa Toà án có chữ “Toà án trẻ vị thành niên”. Các em nói về xuất khẩu lao động theo cái nhìn ngây thơ nhưng rất đau lòng của các em. K. bảo V.: “Thì cũng như người ta xuất khẩu thủy hải sản vậy thôi, xuất khẩu lao động là xuất khẩu tụi mình nè, con tôm bị làm đông lạnh, ăn xong là hết. Tao với mầy không bị làm đông lạnh, còn ngo ngoe được, còn làm mãi cho đến khi hết nhúc nhích như con tôm đông lạnh vậy. Giá xuất khẩu của mình là 24 triệu một con. Kiếm được hơn cái đó thì lời, kiếm không nổi, yếu yếu xìu xìu thì… đông lạnh thôi.”

T. nghiêm chỉnh hơn, nói: “Tao tốt nghiệp lớp 9 xong, tìm mãi không có gì để làm trong xã tao, lên Huyện thấy cũng không có gì, tao xin Ba má tao bán đất cho tao đi xuất khẩu lao động kiếm chút tiền lập nghiệp. Ai dè phen nầy lỗ to với ông nhà nước xuất khẩu. Ổng vét đàng đầu rồi thả mình qua đây thì mình chỉ còn nước từ lỗ đến thua thôi. Phải chi không bị bắt, tao ráng làm cho Ba Má tao chuộc đất ổng bả lại.”

T. tâm sự: “Nhớ lại con còn hãi quá đi cô ơi, nó đẩy con vô rừng sâu làm mộc, muỗi cắn, tối sợ cọp ăn thịt, không có bóng người, con nhắm hướng trốn chạy, chạy thí mạng, may mà gặp môi giới Mã lai dẫn vào làm việc với công ty đây, lương tới 40 Ringgit một ngày 12 tiếng.”

Tất cả các em đều trốn thoát những nhà máy mà môi giới Việt Nam đã đưa các em vào làm việc ngày 12 - 14 tiếng, lương 19,6 Ringgit, và rồi được môi giới Mã Lai đưa vào làm việc bất hợp pháp tại xưởng Diversified Factory.

Lần lượt các em cho biết các công ty môi giới “giời đánh” (tiếng kêu than của chính các em) ấy là: “Xóa nghèo bền vững”,”Châu Hưng”, “Liên Việt”, “E.C.O”, ”HALASUCO”,“VITA. Không một công ty môi giới nào lên tiếng khi các em báo cáo tình trạng thê thảm của các em. “Họ lặng thinh như thể họ chưa hề có mặt”, một em than như vậy. Có em ngây thơ hỏi, “Rồi họ trả lại tiền cho mình không cô?” Em bị bạn bè “xì”, “hứ”, “nạt” là ngây ngô nhưng cô H. vẫn từ tốn bảo, phải xem hợp đồng con đã ký mới rõ được nhưng thông tin chắc chắn nhất là chỉ có ở VN mớI thu phí cao đến thế, cao nhất vùng châu Á nầy.

Một ông cảnh sát di trú quan sát cách cô cháu chuyện trò thân mật với nhau cũng buột miệng chen vào: “Tôi chưa thấy có toà đại sứ nào phớt lờ giỏi như toà Đại sứ Việt Nam. chúng tôi liên lạc về các em, họ chỉ nhấc máy đôi lần rồI buông xuôi. Những lần sau chúng tôi gọI lạI, họ chẳng buồn bắt máy.”

Ông cảnh sát áp tải ra dấu cho các em yên lặng, chuẩn bị vào phòng toà xử. Các em lại lúng túng kéo nhau đi vào, “tay trong tay” với chiếc còng oan nghiệt xích chung từng cặp. Chú L. vào Toà trước, các em ngoái lại nhìn cô H., cô bảo cô cũng vào vớI tụi con. Trong Toà, các em được tháo còng, ngồi thoải mái, lưng thẳng, mắt ánh lên niềm vui, nhè nhẹ cử động hai tay. Cô H. thoáng cúi đầu, ngăn giọt nước mắt xót thương mấy đứa nhỏ.


Thông tin từ nội dung phiên tòa: ngày 4/7/2012, cảnh sát di trú kiểm soát nhà máy chế tạo linh kiện điện tử Diversified Factory, phát hiện các em công nhân làm việc không giấy phép và bắt giữ hơn năm tháng qua. Một số các em được phát hiện là còn dưới tuổi vị thành niện khi các công ty xuất khẩu lao động dưới sự quản lý của Bộ Lao Động Thương Binh Xã Hội Việt Nam xuất khẩu ra nước ngoài để lao động. Vì có các em nầy trong nhóm nên phiên tòa đã được biệt cách xử riêng tại tòa án cho trẻ dưới tuổi vị thành niên. Các em còn phải ra hầu tòa lần sau nữa như là nhân chứng xử người xử dụng lao động trái phép. Tại trại giam, các em hiện được tham gia làm việc nhưng mức lương trọn ngày là 3 Ringgit, có tính cách tượng trưng mà thôi.

Kỳ 2

Đến ngày 12 tháng 3 năm 2013, các em lại lục tục kéo nhau ra Toà chờ luận tội cho mình-tội làm việc chui không giấy phép,

và luận tội ông chủ tốt bụng đã cưu mang các em- tội xử dụng lao động không có giấy phép làm việc. Đó là cái nhìn theo luật pháp.

Theo cảm nhận của các em, ông chủ Công Ty Diversified Factory đã chấp nhận sự rủi ro khi lần lượt cho các em công ăn việc làm và chổ ở an toàn, mức lương vừa phải.

Bây giờ được hưởng lương 26 tớI 30 đồng Mã mỗI ngày 8 giờ làm việc, làm thêm giờ nào ăn lương tăng ca giờ đó, tính ra đỗ đồng các em kiếm tổng cộng không dưới 45 đồng Mã.

Trước kia, ở những công ty các em phảibỏ chạy vì không đủ sống, các em chỉ được 19 đồng Mã mỗi ngày dù phảI làm tới 12 hay 14 giờ mỗi ngày. Không đủ ăn, làm dài giờ đến kiệt sức, các em phải liều thân bỏ chạy sau nhiều lần kêu cứu mà chẳng ai đoái hoài. Đó là “thành tích” xuất khẩu lao động của những môi giới Việt Nam như “Xoá nghèo bền vững”, “Châu Hưng”, “Liên Việt”, “HALASUCO”,… Trong điều kiện cư ngụ bất hợp pháp mà các em vẫn được “quới nhơn” giúp đở, sống được an vui một khoảng thời gian dài, với lương đầy đủ và phương tiện ăn ở tươm tất, chẳng cần phải nài nỉ các công ty môi giớI VN can thiệp.

Kẻ nào đã tố cáo tình trạng làm việc bất hợp pháp của các em? Kẻ nào đã muốn “trừng phạt” các em vì đã “bạo gan” trốn chạy?

- Thế rồI 25 triệu em H.V.L đã trả tiền cọc cho “Xóa đói giảm nghèo” tại văn phòng số 231 đường Lê Lai, Thanh Hoá có hoàn lại cho em không hay nuốt chửng như một món hời béo bở?

- … rồi 1200 đôla Mỹ tiền cọc của em L.M.H khi em còn phải lo lắng cho vợ và hai con không biết sống ra sao bên Việt Nam,

- …rồI 25 triệu của N.T.P.?

- rồI 20 triệu của M.V. T. dù em chỉ được dẫn qua ngã đường bộ bằng đường dây du lịch …chui, không hợp đồng, không giấy tờ, không cả hộ chiếu (có nghĩa là quái chiêu lừa 20 triệu chỉ mất vốn 1 triệu mà thôi.).

- Ai sẽ trả lạI em T.V.H 24 triệu khi môi giới “Châu Hưng” cứ lặng lờ như thể chưa bao giờ có môi giới “Châu Hưng” trên đờI nầy.

- Ai sẽ trả lại cho NTP 24 triệu mẹ đã cầm cố mọi thứ cho em có tiền đóng cọc mà đi xuất khẩu lao động khi tuổi chưa tròn 18?

- RồI L.Q.V, P.V.K, A.D? tiền cọc các em đành mất trắng hay sao?

Ông Chủ Công Ty Diversified, mà cũng là ngườI bạn cưu mang cả 9 em, hiền từ khai trước toà như sau. Dù biết là phạm luật nhưng ông không nở để các em lang thang nơi xứ lạ, dọ dẫm tìm miếng ăn khi có em còn quá non trẻ. Ông phải giúp các em trong khả năng của mình. Ông đã phạm luật, đã thâu dụng các em vào công ty, đã cho các em cơ hội được làm việc, được lảnh lương theo đúng công sức của mình. Ông đã nhận tội một cách thật bình thản, an ổn. Ông đã lượm lặt và hàn gắn lại các mảnh đờI bị rạn nứt do xuất khẩu lao động vô lương tâm của các môi giới Việt Nam. Quan Toà cho ông bản án tối thiểu: đóng lệ phí theo luật định vì đã thu dụng lao động không có giấy phép làm việc. Ông còn tự nguyện chi trả vé máy bay và chi phí cho các em hồi hương, không kèn cưa, không so đo mặc cả. Ông không muốn các em phải sống trong cảnh tù tộI lâu hơn.

04 ngày sau phiên toà, 9 em cùng lên phi cơ về lại với gia đình, lòng vẫn còn ngẩn ngơ về số tiền khổng lồ đã mất trong tay môi giới Việtnam, vẫn còn lưu luyến “người bạn ông chủ” tốt bụng trong quãng đời ngắn ngủi của mình tại Mã Lai.

Đó là ngày 16 tháng 3 năm 2013- một đoạn kết có hậu ngoại trừ các môi giới xuất khẩu lao động đã nuốt trọn tương lai của các em.
-----
Liên Minh Bài Trừ Nô Lệ Mới Ở Á Châu, viết tắt là CAMSA (Coalition to Abolish Modern-day Slavery in Asia) trong tiếng Anh, hiện gồm 4 tổ chức thành viên: BPSOS, Liên Hội Người Việt Canada, Hiệp Hội Nhân Quyền Quốc Tế (Đức), và Tenaganita (Mã Lai). Sau bốn năm hoạt động, Liên Minh CAMSA đã can thiệp cho trên 60 vụ lớn nhỏ, ảnh hưởng đến trên 4 nghìn nạn nhân. Liên Minh CAMSA cần sự yểm trợ của đồng bào để tiếp tục phát triển hoạt động nhằm can thiệp và trợ giúp nạn nhân, truy tố thủ phạm, và thúc đẩy những thay đổi về chính sách của các quốc gia liên hệ.

Mọi đóng góp yểm trợ cho Liên Minh CAMSA, xin đề cho và gởi về:
BPSOS/CAMSA
PO Box 8065
Falls Church, VA 22041 – USA
(Nguồn: Bài này do nhà hoạt động nhân quyền Holly Ngô gửi tới VB.)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trường trung tiểu học tư thục mang tên Thích Nhất Hạnh School of Interbeing sắp mở cửa tại vùng Escondido Nam California. Mục đích của trường là không chỉ giảng dạy kiến thức phổ thông, mà còn chú ý hướng dẫn đời sống tinh thần; để các em học sinh sau này có thể vừa thành công trong nghề nghiệp, vừa có khả năng chế tác hạnh phúc cho chính mình, cho gia đình và cho cộng đồng xã hội.
Tại văn phòng Dân Biểu Trí Tạ Địa Hạt 70 số 14361 Beach Blvd, Westminster CA 92683 vào lúc 5 giờ chiều Thứ Năm ngày 11 tháng 12 năm 2025, Dân Biểu Trí Tạ đã tổ chức buổi tiệc Mừng Giáng Sinh 2025. Tham dự buổi tiệc ngoài một số quý vị dân cử, đại diện dân cử trong các Thành Phố thuộc địa hạt 70 và vùng Orange County, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thông và rất đông cư dân và đồng hương cự ngụ trong Địa Hạt 70.
Tại nhà hàng Diamond Seafood Palace 3 vào lúc 11 giờ trưa Chủ Nhật 14 tháng 12 năm 2025, Liên Nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật và Tiếng Thời Gian do nhà văn Việt Hải đồng sáng lập và điều hành đã tổ chức tiệc mừng Giáng Sinh, đây là một sinh hoạt truyền thống của nhóm liên tục trong 10 năm qua cứ mỗi mùa Giáng Sinh về Liên nhóm đều tổ chức họp mặt để cùng nhau mừng Lễ Giáng Sinh đồng thời cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui, buồn trong một năm qua.
Tại Chánh Điện Tu Viện Đại Bi, Thành Phố Westminster, Hội Đuốc Tuệ đã tổ chức buổi hướng dẫn về đề tài: "Giáo Dục Trong Gia Đình và Giao Tiếp - Ứng Xử Chánh Niệm” do Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ hướng dẫn. Một buổi chiều Chủ Nhật an lành, Tu Viện Đại Bi đón chào rất đông hành giả, phụ huynh, anh chị em Gia Đình Phật Tử, và những người quan tâm đến nghệ thuật giáo dục chánh niệm trong gia đình. Bầu không khí trang nghiêm nhưng gần gũi mở ra ngay từ khoảnh khắc bước vào chánh điện: ba pho tượng Phật vàng tỏa sáng, hoa sen hồng tươi thắm, và nụ cười hiền hòa của đại chúng khiến tâm người dự tự nhiên được lắng dịu. Tất cả tạo nên một nhân duyên tuyệt đẹp cho buổi pháp thoại “Giáo dục trong gia đình & Giao tiếp – Ứng xử Chánh niệm” do Tiến sĩ Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) hướng dẫn.
Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc vừa qua đời hôm 29/11/2025 tại San Jose ở tuổi 92. Ông là một cựu sĩ quan của Quân lực Việt Nam Cộng hòa với gần nửa thế kỷ hoạt động cộng đồng ở California, lâu hơn bất cứ ai mà tôi được biết. Ông Vũ Văn Lộc, cùng với các ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng, Nguyễn Đức Lâm là thành phần nòng cốt của Liên hội Người Việt Quốc gia miền Bắc California từ cuối thập niên 1980, phối hợp tổ chức Hội Tết Fairgrounds, là sinh hoạt văn hóa truyền thống lớn nhất của miền Bắc California, mỗi năm thu hút vài vạn lượt người tham dự.
Một buổi Lễ Vinh Danh và Tri Ân các Hội Đoàn, các Tổ Chức, các Tập Thể đã góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn trong 50 năm qua vừa được tổ chức bởi Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington D.C, Maryland, Virginia (CĐVN DMV) vào ngày Chủ Nhật 7/12/2025, tại hội trường của Hội Thánh Tin Lành Giám Lý Việt Mỹ, Arlington, VA.
Hội viên đủ điều kiện có thể lấy hẹn để được chụp nhũ ảnh miễn phí tại Trung Tâm Cộng Đồng Monterey Park vào ngày 16 tháng 12, hoặc Trung Tâm Cộng Đồng Westminster vào ngày 17 tháng 12, bằng cách liên lạc với phòng Dịch Vụ Hội Viên của chúng tôi. Ngoài ra, tầm soát ung thư vú cũng là một trong những dịch vụ đủ điều kiện nhận thưởng trong chương trình Phần Thưởng Khuyến Khích Chăm Sóc Phòng Ngừa của Clever Care. Do đó, hội viên tham gia các sự kiện chụp nhũ ảnh kể trên cũng sẽ được thưởng $25 vào thẻ quyền lợi linh hoạt của họ để sử dụng cho các sản phẩm và dịch vụ sức khỏe. Đến tham gia chụp nhũ ảnh tại các trung tâm cộng đồng này, hội viên cũng có thể hòa mình vào không khí ấm cúng mùa lễ với các hoạt động vui nhộn như làm thủ công, đàn hát, chụp ảnh, và thưởng thức đồ ăn uống nhẹ tại đây.
Mấy ai đã quen biết nhà văn/nhà thơ Trịnh Y Thư mà không đồng ý một điều: anh luôn hết lòng với chữ nghĩa, với văn hữu và với nghệ thuật. Vì vậy chẳng ai ngạc nhiên khi đến với chương trình ra mắt sách “Theo Dấu Thư Hương-II” chiều thứ Bảy vừa qua đúng giờ, mà Coffee Factory đã chật không còn ghế ngồi. Và buổi chiều thứ Bảy bận rộn ngoài kia như không ảnh hưởng gì đến không khí sinh hoạt bên trong, khi trên tay mỗi người đến tham dự đều thấy cầm cuốn sách mới được tác giả ký, cùng những cuộc trò chuyện rôm rả thân tình.
Tu Viện Huyền Không (Chùa A Di Đà cũ), hiện do Thầy Thích Tánh Tuệ làm Viện Chủ và Thầy Thích Tuệ Giác trụ trì, cùng Hội Từ Thiện Trái Tim Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya Heart Foundation), đã liên tục tổ chức nhiều đợt cứu trợ đồng bào miền Trung chịu nạn bão lụt. Để tiếp tục công cuộc từ thiện, một tâm thư kêu gọi được gửi đến quý đồng hương và Phật tử như sau: Như quý vị đã biết, trong những ngày qua, các cơn bão và mưa lũ nối tiếp nhau, gây thiệt hại nặng nề: nhiều người chết, mất tích, bị thương; nhà cửa, cơ sở sinh sống bị tàn phá; đời sống đồng bào miền núi phía Bắc và miền Trung bị đảo lộn, khốn đốn vì nước lũ và giông lốc.
Westminster chủ yếu là một thành phố của người di dân. Người dân tin rằng việc vinh danh một nhân vật chính trị tầm quốc gia vốn tai tiếng với những phát biểu mạnh mẽ chống lại các chính sách nhập cư sẽ gửi đi một thông điệp sai lệch về việc ai mới thực sự thuộc về nơi này. Khó hiểu hơn nữa là bốn nghị viên bỏ phiếu cho quyết định này đều là những người sanh ra ở nước ngoài, di cư từ Việt Nam tới Mỹ sau khi Sài Gòn thất thủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.