Hôm nay,  

Kể Chuyện Tình: Đọc Lá Thơ Xưa, Nhớ Em...

30/03/201300:00:00(Xem: 15432)
Kể chuyện tình -Chuyện Chàng và Nàng, viết gọn: C&N- là mảnh sân chung dành cho tất cả chúng ta, quí vị độc giả, các chàng và các nàng. Các bạn có thể kể về chuyện tình hay đời sống hôn nhân, có thể kể về những ngày thơ mộng, những kỷ niệm quí, những điều hay, vẻ đẹp đặc biệt mà bạn nhận được từ người người tình hay người phối ngẫu của mình.

Có biết bao nhiêu chuyện để kể. Mời bạn viết ngắn gọn chừng 1 trang đánh máy và gửi cho Việt Báo, hoặc eMail cho: [email protected].

Hay: [email protected]
Gia Đình Chàng&Nàng chờ chuyện tình của bạn.

LÁ THƠ XƯA
Em thương nhớ

Hôm nay đọc thư em, thương em vô cùng. Ai cũng có lúc cảm thấy cô đơn, cần có người để chia xẻ, tâm sự, mà chắc anh là người cần nhiều hơn em nữa là khác. Ờ, mà, dành nhau làm chi hai chữ cô đơn, buồn thấy mồ. Em còn có má để thăm, còn có chị, em để nói chuyện, còn có con để thỏ thẻ nhỏ to, anh thì chẳng có một người làm phước!

Thơ em bảo đang đọc một quyển sách của Thế Uyên, TU ẩn cư gần đây đó em, hình như chàng chán mùi thế sự. Lúc nầy anh không đọc sách, dành trọn thì giờ để học tiếng Anh, mà thú thật anh vẫn còn nhiều lúng túng. Em biết không, đôi lúc anh nói với bạn bè là qua đây mình mới “ngộ” nhân vật “Nói Không Được” của Kim Dung. Em biết KD phải không, cùng một thời với tác giả chuyện “Song Ngoại”, thập niên 60+70s. Anh cũng thích “Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Lặng”của Le Remarque (?) và “Ba Người Bạn” nữa.

Em có đọc tiểu thuyết thì đừng có phà hơi tiểu thuyết vào câu chuyện của chúng mình nhé. Đừng dệt “cái kén” cho mình tự chui vào nhé. Cứ quan niệm giản dị anh là đàn ông, còn em là đàn bà với tất cả thói hay tật xấu. Nếu may mắn thì tỉ lệ xấu ít hơn tốt một tí là được rồi, còn những tương đồng dị biệt thì chắc là có, có cái cố uốn nắn vượt qua, có cái phải thỏa hiệp để mà sống như kiểu hòa nhi bất đồng vậy mà. Chúng mình là đàn ông và đàn bà, nên thích gần gũi nhau, thuyết âm dương là nguyên lý bất diệt của vũ trụ, nó giải thích mọi vấn đề từ thế giới vi-mô đến thế giới vĩ-mô. Em đừng nghĩ em khác thường, tâm hồn sôi nỗi hơi lãng mạn của em đẹp lắm chứ, và cũng hiếm lắm chứ, gặp hôm nay mà duyên tự ngàn xưa.

Em thương nhớ

Quả tình là chúng ta quen nhau gây cho mỗi người nỗi xao động lớn trong hồn và trong cả đời sống thường nhật. Nó quấn quit ta trong mọi giờ giấc, mọi sinh hoạt. Nó xoa dịu, nó cắn rứt, nó đẩy ta lên, nó nhận chìm ta xuống, Nó thay đổi, nó quay cuồng ta đến ngất ngư, thế mà ta vẫn thích nó!. Anh chưa có đủ trầm tỉnh để tự phân tích mình, chỉ có cảm giác như mình bị cuốn vào một cơn lốc dữ dội, quyết liệt, nó hút cả tinh lực của mình về một phía, chao đảo ngất ngư êm ái.

Em nhắc dạ lý và tết Trung thu của em thời tuổi nhỏ. Em có đọc chuyện Liêu Trai của Bồ Tùng Linh chưa ? Trong Liêu trai có nhiều chuyện nhắc tới dạ lý hương mà em luyến nhớ. Anh cũng yêu dạ lý hương như em. Thuở học trò, anh vào Nha Trang học ở khu Xóm Mới (Xóm thành lập vào khoảng 55-56 trong đợt một triệu người Bắc di cư vào Nam). Cứ mỗi tối học bài xong, hoặc đi xem cine về là anh cứ phải tạt ngang khu nhà có cây dạ lý hương để hít thở mùi hương nồng nàn quyến rủ giữa đêm khuya tỉnh mịch. Anh yêu dạ lý từ đó. Sau anh vào kinh tế mới ở Đồng Bò, anh cố trồng ít bụi dạ lý nhưng nó sống ngoắc ngoãi quá cho đến lúc anh qua đây. Thuở học trò anh cũng mê Trung thu, mà ngay lúc ở trong quân đội, vào mùa hè đỏ lửa 1972 ở Kontum, bọn anh cũng tổ chức Trung thu. Em biết không, bọn anh không xách lồng đèn mà xách súng, cũng đi tung tăng với nhau, cũng hát bài: Ông trăng xuống chơi, rồi về lại chiến hào uống nước lạnh pha alcohol làm rượu.

Giữa trận chiến tâm hồn mình khao khát thuở thanh bình.

Chúng ta quen nhau đã hơn bốn tháng, sắp tới ngày đầu tiên mình gặp nhau, em đừng hồi hộp, đừng lo lắng nhiều. Nếu số phận đã chọn để gắn hai cái phân nữa trôi trên biển đời thành một trái nguyên vẹn thì đích thị là chúng mình đi đúng hướng. Anh sẽ rất cảm ơn em. Hoặc nếu vì một lẽ nào đó mình không sống được với nhau thì coi như anh “failed the test”. Đúng không. Cái cây trong rừng rậm và cái cây trong công viên đều có thể đẹp và xấu ở một góc nhìn nào đó, vấn đề là ở người ngắm nhìn, tạo vật vốn không toàn hảo, con người cũng thế thôi. Ít ra anh cũng đã có diễm phúc có người gợi chuyện (là em) và lắng nghe (là em). Cám ơn em đã đánh thức anh ra khỏi cõi hôn mê oan nghiệt mà không khéo anh lại chết dần chết mòn trong đó.

Em có đồng ý với anh là người ngủ thì rất bình an và dãn dị không, những kẻ thức thì thật là rắc rối lung tung. Thức là đối diện với thực tại và điều đó làm anh lo sợ. Cái lo sợ không phải là lúc mình đối diện nhau lần đầu mà là cái về sau nầy. Anh lo sợ là anh có mang hạnh phúc tới cho em không? Anh thường rất cô đơn và sống trong cô độc đã quen, đến nay có em bên cạnh, không biết anh có kịp gột rửa thói quen im lặng đó mà thích nghi với cuộc sống mới không? Trong kinh nghiệm đã qua, vốn ít nói, không biết gợi chuyện, nên nhiều trường hợp anh bị diễn dịch sai là lạnh lùng và kiêu ngạo. Dẫu sao thì anh cũng phải cố gắng nhiều và kỳ vọng ở sự thông hiểu, sự bộc trực, rộng lượng trong con người Nam bộ của em.

Em thương

Đừng đặt hạnh phúc ở tầm quá cao xa lắm. Cứ dãn dị là mình có bên nhau, thông cảm và giúp đở lẫn nhau. Dỉ nhiên phải quan niệm cuộc sống vợ chồng phải có những lúc không vừa lòng nhau. Cái quan trọng là cả khối nước chứa trong hồ chứ không phải là những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ làm nên cái hồ và mỗi người đều có những nết tốt tật xấu phải uốn nắn và chấp nhận nhau để sống. Sự tan vỡ của tình vợ chồng là khi cả hai chỉ trông thấy cái xấu của nhau mà không thấy được cái tốt của nhau. Anh luôn nghĩ em đủ “thông minh” để hiểu được thói thường đó và anh cũng cảm thấy sung sướng và tự tin nếu có em bên cạnh bổ khuyết cho những thiếu xót của anh.

Em thương

Anh mong đợi ngày chúng ta gặp nhau, chưa tưởng tượng được thế nào, nhưng lòng anh nhiều hồi hộp cũng như em.

Tuần rồi anh xuống 4 cây hồng ngoài vườn, những nụ tươi lộc mới đang chờ đón em.

Hôn em

Anh xứ đồi thông

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.