Hôm nay,  

Andrea Bocelli (và Nguyễn Đức Đạt): Tiếng Hát Vỡ Nát Lồng Ngực

11/06/201300:00:00(Xem: 7409)
Trangđài Glasssey-Trầnguyễn
(Hình: Olivier Glassey-Trầnguyễn)

* The authors express special thanks to Ms. Tracy Richmond and Ms. Nguyễn Thị Châu for enabling them to attend the Andrea Bocelli Concert at Honda Center on June 9, 2013. Tác giả và nhiếp ảnh gia đặc biệt cảm ơn Cô Tracy Richmond và Bà Nguyễn Thị Châu đã tạo điều kiện để chúng tôi tham dự Chương trình Andrea Bocelli tại Honda Center ngày 9 tháng Sáu, 2013. *
hoa_nhac_sopara_maria_aleida_resized
Hình ảnh trong đêm hòa nhạc.
VẪN LÀ TÌNH YÊU

“Passione.” Andrea Bocelli đã chọn một đề tài muôn thưở cho chuyến lưu diễn tại Mỹ mùa hè 2013, với một đêm diễn tại Honda Center, Anaheim, California, vào Chúa Nhật 9 tháng Sáu. Ông đã làm nghẽn đường phố quanh Honda Center trong suốt một tiếng đồng hồ trước và sau giờ diễn. Và khi Ông vừa đặt chân lên sân khấu, nhiều khán giả đã đứng lên vỗ tay tán thưởng, không cần chờ đến cuối chương trình. Andrea Bocelli – một cái tên đầy khả năng thao túng trái tim người khác. Ông đã làm cho bao nhiêu người yêu nhau hơn, và yêu âm nhạc và ngôn ngữ Ý?

Andrea Bocelli là một người hạnh phúc. Còn gì đẹp hơn là được hát tiếng mẹ đẻ của mình cho cả thế giới nghe? Ông đã đưa cả đất trời Ý Đại Lợi vào không gian của Honda Center, khẳng định với nhân loại: tiếng Ý là ngôn ngữ của Tình Yêu. Tiếng hát đầy, ấm, và nhiều màu sắc của Ông nhẹ nhàng toả đi, làm người đối diện thật dễ chịu, như cung cách khiêm cung cố hữu và nụ cười rất hiền của Ông. Một Andrea Bocelli bằng xương bằng thịt thì quá hiền so với sự nghiệp đồ sộ của Ông.

Tình yêu. Không chỉ là tình yêu đôi lứa. Quê hương. Tiếng nói. Một miền đất thơ mộng. Trái đất bao la. Ánh mắt trẻ thơ. Những vũ điệu dân dã người dân Ý ngẫu hứng hoà nhịp trong vườn nho, bên đồng lúa mạch. Cá anchovie. Pizza. Sương khói biển. Những cánh chim lấp lánh trên sóng. Những bó hoa. Trẻ con nô đùa. Đám cưới. Chiến tranh. Quân nhân giải ngũ, hồi hương. Nước mắt đoàn viên của chinh phụ. “Funiculì, Funiculà” – hãy cưới Anh đi, Nannina (một bài hát Naepolitan nổi tiếng của nhà báo Ý Peppino Turco, nhạc sĩ Ý Luigi Denza phổ nhạc năm 1880). Và cả những gì thẩm thấu và vô hình. Andrea Bocelli mãi là tiếng hát của Tình Yêu, chuyên chở thời gian, lịch sử, cuộc đời.
hoa_nhac_andrea_bocelli_1_resized
Hình ảnh trong đêm hòa nhạc.
VỠ NÁT LỒNG NGỰC

Nghệ thuật Andrea Bocelli không đứng riêng, mà là con đẻ của “Hôn nhân kiểu Ý” (với Sofia Lauren, phim “Marriage Italian Style,” 1964), là vị đắng của “Những Cánh Đồng Hoa Mặt Trời” (với Sofia Lauren, phim “The Sunflower,” tiếng Ý “I girasoli,” 1970 của Đạo diễn Vittorio de Sica), là dư âm của “Chàng Phát Thơ” (Il Postino – The Postman, 1994, Đạo diễn Michael Radford), là thể hiện của pho nhạc Vivaldi, biểu đạt của những miền đất Tuscan, Portofino. Nghệ thuật đó hít thở cái cổ kính của Ý Đại Lợi, vang vang cái xanh ngát của Địa Trung Hải, trùng điệp bao thế hệ Romeo-Juliet của đời thường lẫn nghệ thuật, ẩn hiện cổ trang và cung đình. Nghệ thuật đó liên tục biến thiên như những chiếc mặt nạ của miền Venice diễm lệ, trãi dài như núi, lênh láng đại dương, mênh mông như trời, sừng sững như Colosseum.

Andrea Bocelli hát dễ dàng và hát xuất sắc rất nhiều thể loại, từ những baì nhạc pop phổ biến, đến những ca khúc cổ như nhạc kịch ba-màn “La Traviata” của Giuseppe Verdi, dựng theo libretto kiểu Ý của Francesco Maria Piave. Ca khúc kinh điển “Granada” do nhạc sĩ Mễ Tây Cơ Agustín Lara viết năm 1932. “Turandot” – vở nhạc opera ba màn của Giacomo Puccini, được Franco Alfano hoàn tất, do Giuseppe Adami và Renato Simoni phổ theo libretto bằng tiếng Ý. “La Vie en Rose” với Edif Piaf “về lại,” đồng diễn qua màn hình và dàn âm thanh. Và dù “Ai hay ai biết” (“Qui Sait, Qui Sait, Qui Sait…” song ca với Soprano Maria Aleida), một ngày nào đó, “Tôi tìm thấy tình yêu ở Portofino” (“I found my love in Portofino”).

Và “Khi Tôi Yêu” (“When I fall in love” song ca với Fantasia), biết đâu tôi lại chẳng đến “New York, New York,” ở đó, tôi sẽ dâng một “Lời Nguyện” (“The Prayer” của danh tài âm nhạc David Froster, do chính soạn giả đệm piano – “và chỉ piano” như David đề nghị) – một lời nguyện cho Tình Yêu. Và không thể thiếu bài hát tủ của Andrea Bocelli – “Con Te Partirò” – nổi tiếng khi được soạn cho song ca với Sarah Brightman. Fantasia, American Idol winner và tám lần được đề cử cho giải Grammy, trình bày “Summertime” và song ca với Andrea Bocelli ở cuối chương trình. Fantasia có tiếng hát lanh lảnh, trong veo, trong như dòng nước ở bờ biển Isola Bella (nghĩa là “hòn đảo đẹp”), gần biên giới Thuỵ Sỹ, nơi nghỉ mát của Hoàng gia Ý ngày xưa.

Nghệ thuật của Andrea Bocelli là những âm thanh xé không gian, chở cả hồn dân tộc Ý. Tiếng hát của Ông trỗi lên trên dàn nhạc Los Angeles Festival Orchestra (do Nhạc trưởng Eugene Kohn điều khiển) và đoàn hợp xướng, quấn quýt với tiếng vỹ cầm solo réo rắt, tan vào không trung và tâm não khán giả. Tiếng hát bật dội tình yêu trên da thịt, biển hồ, phố thị. Nghệ thuật của Ông được nuôi dưỡng từ nhiều thế kỷ của đam mê. Nước Ý còn nghèo kinh tế, nhưng vẫn giàu nghệ thuật, văn hoá, lịch sử. Andrea Bocelli đã vào tuổi trung niên, một Romeo tóc hoa râm mà vẫn cuồng nhiệt nồng nàn.

Khi thăm Ý một tháng vào năm 2005, bạn bè đã khuyến cáo tôi rằng, đôi mắt của thanh niên Ý rất đẹp. Bạn sẽ dễ dàng bị cú sét ái tình đánh trúng nếu dám nhìn vào đó. Đôi mắt âm nhạc của Andrea Bocelli còn có nhiều mãnh lực hơn – bạn có nhắm mắt lại, vẫn bị sét đánh như thường.

“Passione.” Một chiều hè, khi hoàng hôn dịu dàng ân ái với mặt đất… Tao nhân mặc khách đến Honda Center. Đợi chờ. Lắng nghe.
hoa_nhac_andrea_bocelli_va_nhac_truong_eugene_kohn_resized
Hình ảnh trong đêm hòa nhạc.
Vỡ nát lồng ngực.
VÀ NGUYỄN ĐỨC ĐẠT

Giữa mênh mang Ý-Đại-Lợi trên màn ảnh rộng và trong dòng-âm-thanh-Andrea-Bocelli tại Honda Center, tâm thức tôi trôi về những miền ký ức với nhạc sĩ khiếm thị Nguyễn Đức Đạt. Tôi cho rằng Nguyễn Đức Đạt xứng đáng được gọi là “một Andrea Bocelli của Việt Nam,” dù trên bình diện âm nhạc quốc tế, tác giả của “Gã Điên Trên Đồi Hoang” có một chỗ đứng khiêm tốn hơn.

Nguyễn Đức Đạt giống với Andrea Bocelli ở nhiều điểm. Khiếm thị, tài ba, đam mê âm nhạc, một nghệ sĩ tuyệt luân. Cả hai đều đưa quê hương của mình vào nghệ thuật trình diễn. Cả hai đều khổ hạnh trên con đường theo đuổi nghệ thuật: Andrea Bocelli phải đi đánh đàn ở quán rượu để trả tiền học thanh nhạc, Nguyễn Đức Đạt đi đàn cho đám cưới khi còn ở Việt Nam để mưu sinh. Nhưng tài năng của họ cuối cùng cũng đưa họ vào chỗ đứng xứng đáng trong lòng người thưởng mộ.

Nhưng Nguyễn Đức Đạt vẫn có những thiệt thòi riêng: bị chiến tranh chèn ép, bị khủng hoảng hậu chiến dập vùi, không có môi trường thuận tiện để phát triển tài năng. Có cực đến đâu, thì Andrea Bocelli cũng chưa bao giờ phải tự đi chợ cho mình, bị người ta gạt bán cà hôi dưa thối như Nguyễn Đức Đạt đã chịu khi Anh còn sống tại Câu Lạc Bộ Bừng Sáng tại Sài Gòn. Khi qua Mỹ, Anh đã theo học Cử nhân về trình diễn Tây Ban Cầm tại Cal State Fullerton, lập ban nhạc Bayadera, và đoạt nhiều giải thưởng tầm cỡ.

Cho nên, nghệ thuật của Andrea Bocelli rạng rỡ, ánh ngời, hân hoan, tung tăng, choáng ngợp. Còn nghệ thuật của Nguyễn Đức Đạt trầm lắng, không thiếu rộn ràng với điệu flamenco (một phong cách nhạc của Tây Ban Nha), nhưng vẫn đầy chịu đựng, đăm đắm Thiền tính. Nếu Andrea Bocelli làm người nghe vỡ nát lồng ngực, thì Nguyễn Đức Đạt còn có khả năng bơm máu cho những trái tim da vàng. Năm 2008, trong buổi dạ tiệc gây quỹ tại Seafood World để tuyên dương Bà Anne Frank, người sáng lập Văn Khố Đông Nam Á tại UC Irvine, Nguyễn Đức Đạt đã trình bày “Hòn Vọng Phu” trên guitar với kỹ thuật flamenco, và làm trái tim người nghe điêu đứng.

May mắn cho những ai có cơ hội thưởng thức được cả hai nghệ sĩ tài ba này. Còn gì đẹp hơn là được cả hai tiếng hát này làm nát lồng ngực? Có đấy! Khi bạn được nát ngực cùng với ý trung nhân của mình, nắm tay nhau, cùng tan vào “passione.”

GHI CHÚ:

1. Tên một bài hát do Nguyễn Đức Đạt sáng tác và cũng là tựa một CD do Anh thực hiện và phát hành.

2. Trích từ cuộc phỏng vấn Lịch Sử Truyền Khẩu với Nguyễn Đức Đạt tại thành phố Placentia, cho Dự Án Việt Mỹ Vietnamese American Project (gọi tắt VAP), ngày 16 tháng Ba, 2000. Dự Án VAP do tác giả chủ xướng khi còn là sinh viên cử nhân tại Đại học Cal State Fullerton vào thập niên 1990s.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trường trung tiểu học tư thục mang tên Thích Nhất Hạnh School of Interbeing sắp mở cửa tại vùng Escondido Nam California. Mục đích của trường là không chỉ giảng dạy kiến thức phổ thông, mà còn chú ý hướng dẫn đời sống tinh thần; để các em học sinh sau này có thể vừa thành công trong nghề nghiệp, vừa có khả năng chế tác hạnh phúc cho chính mình, cho gia đình và cho cộng đồng xã hội.
Tại văn phòng Dân Biểu Trí Tạ Địa Hạt 70 số 14361 Beach Blvd, Westminster CA 92683 vào lúc 5 giờ chiều Thứ Năm ngày 11 tháng 12 năm 2025, Dân Biểu Trí Tạ đã tổ chức buổi tiệc Mừng Giáng Sinh 2025. Tham dự buổi tiệc ngoài một số quý vị dân cử, đại diện dân cử trong các Thành Phố thuộc địa hạt 70 và vùng Orange County, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thông và rất đông cư dân và đồng hương cự ngụ trong Địa Hạt 70.
Tại nhà hàng Diamond Seafood Palace 3 vào lúc 11 giờ trưa Chủ Nhật 14 tháng 12 năm 2025, Liên Nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật và Tiếng Thời Gian do nhà văn Việt Hải đồng sáng lập và điều hành đã tổ chức tiệc mừng Giáng Sinh, đây là một sinh hoạt truyền thống của nhóm liên tục trong 10 năm qua cứ mỗi mùa Giáng Sinh về Liên nhóm đều tổ chức họp mặt để cùng nhau mừng Lễ Giáng Sinh đồng thời cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui, buồn trong một năm qua.
Tại Chánh Điện Tu Viện Đại Bi, Thành Phố Westminster, Hội Đuốc Tuệ đã tổ chức buổi hướng dẫn về đề tài: "Giáo Dục Trong Gia Đình và Giao Tiếp - Ứng Xử Chánh Niệm” do Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ hướng dẫn. Một buổi chiều Chủ Nhật an lành, Tu Viện Đại Bi đón chào rất đông hành giả, phụ huynh, anh chị em Gia Đình Phật Tử, và những người quan tâm đến nghệ thuật giáo dục chánh niệm trong gia đình. Bầu không khí trang nghiêm nhưng gần gũi mở ra ngay từ khoảnh khắc bước vào chánh điện: ba pho tượng Phật vàng tỏa sáng, hoa sen hồng tươi thắm, và nụ cười hiền hòa của đại chúng khiến tâm người dự tự nhiên được lắng dịu. Tất cả tạo nên một nhân duyên tuyệt đẹp cho buổi pháp thoại “Giáo dục trong gia đình & Giao tiếp – Ứng xử Chánh niệm” do Tiến sĩ Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) hướng dẫn.
Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc vừa qua đời hôm 29/11/2025 tại San Jose ở tuổi 92. Ông là một cựu sĩ quan của Quân lực Việt Nam Cộng hòa với gần nửa thế kỷ hoạt động cộng đồng ở California, lâu hơn bất cứ ai mà tôi được biết. Ông Vũ Văn Lộc, cùng với các ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng, Nguyễn Đức Lâm là thành phần nòng cốt của Liên hội Người Việt Quốc gia miền Bắc California từ cuối thập niên 1980, phối hợp tổ chức Hội Tết Fairgrounds, là sinh hoạt văn hóa truyền thống lớn nhất của miền Bắc California, mỗi năm thu hút vài vạn lượt người tham dự.
Một buổi Lễ Vinh Danh và Tri Ân các Hội Đoàn, các Tổ Chức, các Tập Thể đã góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn trong 50 năm qua vừa được tổ chức bởi Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington D.C, Maryland, Virginia (CĐVN DMV) vào ngày Chủ Nhật 7/12/2025, tại hội trường của Hội Thánh Tin Lành Giám Lý Việt Mỹ, Arlington, VA.
Hội viên đủ điều kiện có thể lấy hẹn để được chụp nhũ ảnh miễn phí tại Trung Tâm Cộng Đồng Monterey Park vào ngày 16 tháng 12, hoặc Trung Tâm Cộng Đồng Westminster vào ngày 17 tháng 12, bằng cách liên lạc với phòng Dịch Vụ Hội Viên của chúng tôi. Ngoài ra, tầm soát ung thư vú cũng là một trong những dịch vụ đủ điều kiện nhận thưởng trong chương trình Phần Thưởng Khuyến Khích Chăm Sóc Phòng Ngừa của Clever Care. Do đó, hội viên tham gia các sự kiện chụp nhũ ảnh kể trên cũng sẽ được thưởng $25 vào thẻ quyền lợi linh hoạt của họ để sử dụng cho các sản phẩm và dịch vụ sức khỏe. Đến tham gia chụp nhũ ảnh tại các trung tâm cộng đồng này, hội viên cũng có thể hòa mình vào không khí ấm cúng mùa lễ với các hoạt động vui nhộn như làm thủ công, đàn hát, chụp ảnh, và thưởng thức đồ ăn uống nhẹ tại đây.
Mấy ai đã quen biết nhà văn/nhà thơ Trịnh Y Thư mà không đồng ý một điều: anh luôn hết lòng với chữ nghĩa, với văn hữu và với nghệ thuật. Vì vậy chẳng ai ngạc nhiên khi đến với chương trình ra mắt sách “Theo Dấu Thư Hương-II” chiều thứ Bảy vừa qua đúng giờ, mà Coffee Factory đã chật không còn ghế ngồi. Và buổi chiều thứ Bảy bận rộn ngoài kia như không ảnh hưởng gì đến không khí sinh hoạt bên trong, khi trên tay mỗi người đến tham dự đều thấy cầm cuốn sách mới được tác giả ký, cùng những cuộc trò chuyện rôm rả thân tình.
Tu Viện Huyền Không (Chùa A Di Đà cũ), hiện do Thầy Thích Tánh Tuệ làm Viện Chủ và Thầy Thích Tuệ Giác trụ trì, cùng Hội Từ Thiện Trái Tim Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya Heart Foundation), đã liên tục tổ chức nhiều đợt cứu trợ đồng bào miền Trung chịu nạn bão lụt. Để tiếp tục công cuộc từ thiện, một tâm thư kêu gọi được gửi đến quý đồng hương và Phật tử như sau: Như quý vị đã biết, trong những ngày qua, các cơn bão và mưa lũ nối tiếp nhau, gây thiệt hại nặng nề: nhiều người chết, mất tích, bị thương; nhà cửa, cơ sở sinh sống bị tàn phá; đời sống đồng bào miền núi phía Bắc và miền Trung bị đảo lộn, khốn đốn vì nước lũ và giông lốc.
Westminster chủ yếu là một thành phố của người di dân. Người dân tin rằng việc vinh danh một nhân vật chính trị tầm quốc gia vốn tai tiếng với những phát biểu mạnh mẽ chống lại các chính sách nhập cư sẽ gửi đi một thông điệp sai lệch về việc ai mới thực sự thuộc về nơi này. Khó hiểu hơn nữa là bốn nghị viên bỏ phiếu cho quyết định này đều là những người sanh ra ở nước ngoài, di cư từ Việt Nam tới Mỹ sau khi Sài Gòn thất thủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.