Hôm nay,  

Tiếng Mỹ Kỳ Cục

31/10/201300:00:00(Xem: 10119)
Lời giới thiệu

Tuần qua, tôi được bạn bè "pho quộc" (forward) trong vài lần khác nhau đến hộp thư của tôi một bài viết mà họ đã nhắc nhở tôi là "bài đọc rất lý thú" của tác giả Nguyễn Văn Luận với tựa đề "Tiếng Việt Kỳ Diệu." Trong bài viết dài 12 trang này, tác giả đã viết 5 câu chuyện với cùng một chữ bắt đầu:

Chữ B: "Bà Ba Bán Bún" (tổng cộng 522 chữ B).

Chữ C: "Chuyện Cậu Chính" (720 chữ C).

Chữ H: "Hẹn Hò" (404 chữ H).

Chữ T: "Tiểu Truyện Tòan T" (2216 chữ T).

Chữ V: "Viết Văn" (378 chữ V).

Tôi đọc mới hết hai chuyện thì đã thấy chán ngấy, phải đành dừng lại. Tuy nhiên tôi cũng đồng ý với các bạn của tôi là 5 câu chuyện đều bắt đầu với cùng một chữ kể ra rất lý thú; nhưng gọi là kỳ diệu thì cũng hơi quá… Bởi vì các ngôn ngữ khác ngoài tiếng Việt họ cũng có cái kỳ diệu, độc đáo riêng của của họ chứ chẳng riêng gì tiếng Việt. Nếu tất cả các ngôn ngữ đều cùng loạt cho tiếng của mình là kỳ diệu thì chữ "kỳ diệu" không còn ý nghĩa gì nữa!? Y hệt như ở trong một tiệm phở, nếu mọi người đểu ăn tô phở "đặc biệt" thì tô phở "thường"(nhỏ) mới đúng nghĩa là tô đặc biệt (vì nó số ít, không giống những tô khác với số nhiều).

Tiện đây, tôi xin giới thiệu đến quý vị sự kỳ cục riêng của tiếng Mỹ (Anh ngữ / English) để quý vị đọc rồi so sánh cho biết kỳ cục ta và kỳ cục tây khác nhau bao nhiêu?…

TVG

*

Trong Anh ngữ, rất nhiều người đã đồng ý "E" là mẫu tự (alphabet) thông dụng nhất bởi vì "E" theo thống kê đã được dùng bốn hay năm lần nhiều hơn các mẫu tự khác. Quý vị cứ thử viết một vài câu ngắn bằng Anh ngữ thì sẽ thấy điều này. Chỉ một vài câu đơn giản Anh ngữ thôi mà đã thấy chữ "E" xuất hiện lai rai rồi… Bây giờ nói đến chuyện thử viết nguyên một cuốn tiểu thuyết dài vài trăm trang giấy mà không dùng chữ "E" đến một lần (lối viết tránh chữ như thế này người Mỹ họ gọi là "Lipograms") xem có dễ không? Chuyện tưởng như tin không nổi (incredible!)

Từ năm 1937, một nhà văn Hoa kỳ tên là Ernest Vincent Wright đã làm cái chuyện không thể tin được như vậy. Ông viết tiểu thuyết tựa đề "Gadsby" dầy 267 trang có tổng cộng 50,110 chữ (word) mà không hề dùng một chữ (one word) nào có mẫu tự "E" trong đó (!) Nên biết, "Gadsby" không phải là cuốn sách duy nhất của ông ta. Trước đó ông Ernest Vincent Wright đã viết ba cuốn sách: "The Wonderful Fairies of the Sun" (1896), "The Fairies that Run the World and How They Do It" (1903), "Thoughts and Reveries of an American Bluejacket" (1918).
gadsby-sach-ky-cuc-resized
Bìa sách “Gadsby.”

Đầu tiên, có người quen biết với ông Ernest Vincent Wright cắc cớ hỏi ông tại sao ông lại làm chuyện quái đản như vậy? Ông ta trả lời là:

"Sau khi đọc 4 bài thơ vớ vẩn nào đó không dùng một chữ "E" nào (không rõ tác giả vào thập niên 1930's), tôi cũng muốn chứng minh cho mọi người, nhất là thanh niên, biết là: 'Nếu cho con người một cơ hội, không có chuyện gì mà con người không làm được.'"

Ông Ernest Vincent Wright đã giải thích cách thức làm sao để đánh máy ra nguyên con cuốn tiểu thuyết này (dĩ nhiên, thời đó làm gì đã có bác Bill Gates và Microsoft Word Doc hiện diện trên mặt hành tinh này đâu nhe quý vị!) là ông ta lấy dây cột chặt cái "key" có chữ "E" xuống bàn máy chữ… có nghĩa là chữ "E" bất khả dụng - mỗi khi gõ phải chữ "E" thì phải khựng lại (vì chữ "E" không mổ vào giấy được); bắt buộc phải tìm một chữ đồng nghĩa để thay thế. Việc tìm chữ đồng nghĩa nghe có vẻ dễ mà làm rất khó. Thứ nhất, trong Anh Ngữ, các động từ ở thể quá khứ đa số thường tận cùng bằng hai chữ "ed;" Thứ hai các đại danh từ phần lớn đều có "E" như: He, she, they, them, theirs, hers, herself, me, myself, yourself, himself, themselves… Thứ ba các con số đếm (numeric numbers) liền tù tì từ số Bảy (7) đến số Ba mươi mốt (31) trong Anh ngữ đều có "E" trong đó. Các chữ thay thế phải được tìm để dùng mà chữ thay thế lại không có nhiều đâu nhá! Vả lại các chữ thay thế được dùng nhiều lần thì người đọc sẽ nhìn thấy ngay! Tài tình nhất là việc Ông Ernest Vincent Wright còn tránh cả những chữ viết tắt dù không thấy có chữ "E" nhưng khi phát âm vẫn có âm của chữ "E" như chữ Mr., Mrs., Ms… Dùng các chữ thay thế sẽ làm cho lời văn bị khập khiễng, đui chột, mất đi vẻ tự nhiên… Nhưng đối với ông Ernest Vincent Wright thì không phải như vậy. Cuốn "Gadsby" được ông Ernest Vincent Wright bắt đầu viết và hoàn tất trong vòng 167 ngày (nhưng thực ra ông Ernest Vincent Wright đã sửa soạn bản thảo của cuốn sách này trong nhiều năm trước đó). Sau cái tên tác giả và 9 trang giới thiệu (có chữ "E"), câu chuyện chính của cuốn sách dầy 267 trang không hề lẫn vào một chữ "E" nào mà lời văn vẫn giản dị, trong sáng, dễ đọc; chữ dùng đánh vần rất đúng, văn phạm rõ ràng; đọc mà không thấy là có sự dấu hiệu gì của sự cố gắng, gượng gạo nào trong đó. Sau này, nhiều đoạn của cuốn sách còn được xem là bài mẫu cho chương trình viết luận văn (English composition) cho học sinh bậc trung học…


Tôi "Googling (*)" cầu may trên mạng thì tìm ngay thấy trang "Amazon.com" có bán bản in lại (re-print) của cuốn sách này với khổ lớn hơn và giấy tốt hơn với giá vỏn vẹn chỉ có $7.00 (cộng thêm thuế và tiền Shipping / Handling). Cũng nên biết rằng bản gốc (original copies) của cuốn sách này hiện nay bán với giá trên $4,000.00 một cuốn trên thị trường. Cuốn sách này rất hiếm bởi vì ngay sau khi vừa in xong thì nhà kho chứa sách mới in bị phát hỏa. Chỉ có một số ít được dời ngay ra khỏi chỗ cháy kịp thời an toàn.

Ngay sau khi viết xong cuốn sách có một không hai này, ông Ernest Vincent Wright bị báo chí và truyền thông Mỹ (Associated Press chẳng hạn) đả kích rất nhiều. Một Bình luận gia của một tờ báo ở New York muốn biết tại sao ông Ernest Vincent Wright với cái tên đã có sẵn hai chữ "E" trong đó rồi lại có thể vượt qua những trở ngại khi viết… Ông Wright trả lời là:

"Cái tên và lời giới thiệu không phải là một phần của câu chuyện tôi viết. Chuyện tưởng không thể làm được, tôi đã làm xong. Cũng không cần phải giải thích nhiều…"

Ngoài ra còn có chuyện ly kỳ hơn là, có lẽ vì cố gắng tránh chữ "E" quá sức, ông Ernest Vincent Wright qua đời ngay đúng ngày cuốn "Gadsby" của ông được phát hành vào tháng 2 năm 1939 (?) hưởng thọ 66 tuổi.

Thử đọc vài đoạn trong cuốn sách này xem chữ nghĩa loại "English without character "E" xem sao - ("Gadsby" là tên họ của ông John Gadsby đắc cử Thị Trưởng và cứu vãn tình trạng đang xuống dốc của một thành phố tưởng tượng tên Branton Hills):

As soon a Gadsby's inauguration had put him in a position to do things with authority, his first act was to start things moving on that big auditorium plan, for which many capitalists had bought bonds. Again public opinion had a lot to say how such a building should look, what it should contain; how long, how high, how costly; with a long string of ifs and buts. (Trang 16)

Một đoạn khác, dĩ nhiên không có "E":

Oh, how Youth crawls tip on you! Flow a tiny girl "almost instantly" shoots up into a tall, charming woman! How a top-spinning, ball-tossing, racing, shouting boy looms up into a manly young chap in Military School uniform! Gadsby was happy; for, wasn't this a tonic for his spinal column? (Trang 145)

Lời kết

Sự đóng góp của các ông Nguyễn Văn Luận cũng như ông Ernest Vincent Wright là chuyện ly kỳ…. nhưng sau đôi phút tỉnh táo lại, chính bản thân tôi cũng thấy thắc mắc là:

"Tại sao lại có người thích làm những chuyện vô bổ như vậy? Có lẽ họ phải có rất nhiều thời giờ (cũng vô bổ) mới làm được?"

Vấn đề tôi mạn phép gọi là "vô bổ?" (hay "hữu ích" như sẽ có vị thức giả phản đối) cũng còn tùy hoàn cảnh và thẩm định mỗi người…

Hết ý kiến.
_____

Ghi Chú:

(*) Tôi xin làm một phùa quảng cáo miễn phí, không công cho Amazon.com:

Quý vị có thể "Googling" hai chữ "Amazon, Gadsby" để mua (order) cuốn sách này (với giá $7.00 - giá một tô phở thường, không phải tô xe lửa) để đọc cho biết.

Reading is believing.

Trần Văn Giang
Orange County
10/30/2013

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Năm 2025 đang khép lại. Không tổng kết. Không lời ca tụng. Chỉ lặng lẽ như một người vừa đi qua nhiều mất mát — chẳng còn hơi sức nói thêm điều gì. Nhìn lại — năm 2025 không dạy ta cách thắng, mà dạy ta cách không ngã gục. Chúng ta sống sót — vì thói quen nhiều hơn hy vọng. Quen giá cả leo nhanh hơn đồng lương. Quen nhìn nhau bằng ngờ vực hơn cảm thông. Quen tin dữ đến sớm hơn cà phê sáng. Quen mỗi ngày đều phải chọn một nỗi lo để mang theo, bởi không ai ôm nỗi chừng ấy đổ vỡ vào lòng cùng lúc.
Con người ở bất cứ nơi nào trên thế giới cũng có quyền được hạnh phúc và tạo ra hạnh phúc. Nó giống như dưới bầu trời có thể xảy ra trận không kích bất cứ lúc nào, dù ngày hay đêm, nhưng người Ukraine vẫn có thể khảy lên tiếng đàn Bandura. Một năm qua, ai trong chúng ta không mệt mỏi với những dòng chảy đầy bụi bặm, thoát ra từ một gánh xiếc nghiệp dư, mang theo những chất dơ của hận thù, ích kỷ, tham vọng, độc tài. Những ngày cuối cùng của năm 2025, hãy nói về Lửa Và Tro (Avatar: Fire and Ash), thưởng thức siêu phẩm giả tưởng của James Cameron, để cùng khép lại một năm ngộp thở của nước Mỹ, và cùng chiêm nghiệm một điều mà nước Mỹ đang cố tình lãng quên.
Mùa Giáng Sinh này, khi chúng ta chúc nhau an lành, hòa bình và thiện chí, có lẽ ta biết rõ hơn bao giờ hết, mình sẽ là người mở cửa quán trọ hay là Herod của thời đại mới? Khi đó, chúng ta sẽ hiểu — Chúa ở bên ai trong mùa Giáng Sinh này.
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.