Bùi Phú
(Câu chuyện xảy ra trong lao tù Cộng Sản.)
Trước Năm 1975, có một chàng trung úy trai trẻ,đầy phong độ, từng là Trưởng cuộc CSQG của Quận 5 thuộc BTL/CSQG trong chính thể VNCH Saigon, vang bóng một thời, lại có tiếng tăm ăn chơi phóng khoáng, giao thiệp rộng,nên được mọi người đặt cho anh một danh hiệu cậu Ba cho dễ nhớ.
Nếu không co gì biến đổi, cuộc đời anh thật vô cùng sung sướng và hạnh phúc Nhưng oái ăm thay, sau năm 1975, Cộng Sản đã cưỡng chiếm và đặt ách thống trị vô cùng tàn bạo, vô nhân tính đối với nhân dân miền Nam VN, có thể nói một cuộc đổi đời đã đến cho toàn thể nhân dânc miền nam VN thì đúng hơn, Anh cũng như biết bao nhiêu Quân nhân, cán, chính trong chính thể VNCH phải chịu cảnh tù tội với danh hiệu mi miều có tính cách mi dân là đi học tập cải tạo nên tất cả được tập trung lại trong một nhà tù lớn gọi là “trại tập trung học tập cải tạo” để thấy được chủ trương và đường lối của Chính phủ cách mạng lâm thời Giải Phóng Miền Nam VN, một chính thể ngoại vi của CS, không ngờ đó chính là sách lược vô cùng nham hiểm và độc ác của Cộng Sản là giết dần giết mòn những cải tạo viên trong nhà tù cũng giống như Liên xô và Ba lan đối với những người làm việc cho chế độ cũ sau khi “giải phóng” được Liên xô và Ba lan.
Trong thời gian ở trại tù An Dưỡng, nơi phục hồi sức khỏe của những Quân đội VNCH bị cộng sản bắt được trao trả trong giai đoạn trao trả tù binh giữa đôi bên, thật trớ trêu, chính nơi đây sau này lại là nơi tập trung giam cầm hơn 4500 Sĩ Quan Cảnh Sát từ cấp Thiếu úy đến Đại uý và nhân viên cấp cao của Phủ Đặc Trung Ương Tình Báo thuộc chính thể VNCH, trung úy nhà ta nhân một buổi trưa hè nóng bức, đem ống phóng lựu M79 lượm được trong thời gian đi lao động bên ngoài, ngồi bên ngoài cửa lán khoan thai, từ từ cưa qua cưa lại ống phóng lựu mong sao cho đứt đoạn cuối có chất nổ để có thể chế ra làm ống hút thuốc lào gọi là “điếu cầy” để có thể đươc ”hút tư do thoải mái” với người ta không phải lệ thuộc “hút ké” như trước nữa.
Không ngờ đó chính là giây phút định mệnh mà anh ta lãnh hậu quả, vì là Cảnh sát thuần tuý chưa am tường về chất nổ, do đó anh như người điếc không sợ súng và cứ bình thản cưa sao không biết, bất ngờ một tiếng nổ thật lớn “Ì” phát ra làm rung động cả trại, đánh thức mọi tù nhân đang an giấc ngủ trưa, khói thuốc nổ tỏa ra mù mịt bao phủ cả mặt mày khiến anh hai tay ôm mặt đau đớn ngã ngay bên ngoài cửa lán, mấy tên cán ngố hốt hoảng tức tốc đến ngay hiện trường trong giây phút. Đến nơi thấy anh nằm sõng soài dưới đất rên la đau đớn, mấy tên cán ngố hốt hoảng, la lối um sùm, bèn bắt buộc anh em tù nhân trong lán phải khiêng ngay anh lện bệnh xá trai cấp cứu.
Sau khi khám bệnh, nhận thấy có một con mắt Anh bị khói chất nổ làm hư hỏng vô phương cứu chữa, nên cán bộ Y tế Cong Sản đề nghị anh phải móc con mắt hư hỏng ấy đi nếu không sau này sẽ ảnh hưởng không tốt đến con mắt lành lặn hiện tại. Anh thật phân tâm, bối rối, lại còn đang trong tình trạng độc thân, nếu móc đi một mắt thấy nó dị hợm làm sao ấy và sẽ ảnh hưởng lớn trực tiếp ngay đến tương lai của bản thân mình, nên trong đôi phút trầm ngâm, tính toán điều hơn lẽ thiệt, không đắn đo suy nghĩ anh đành quyết định chấp nhận với số mạng, nhất định không móc mắt hư, sau này muốn ra sao thì ra. Cuối cùng viên cán bộ Y tế Cộng Sản đành phải chấp thuận thỏa đáng theo yêu cầu của Anh và chỉ điều trị cho anh bằng những loại thuốc trị bệnh thông thường liên hệ
Sau khi mãn tù cũng như bao tù nhân khác, có người đã găp lại anh ta, trông anh vẫn còn phong độ, ăn mặc sang trọng đâu có khác gì cậu ba trước đây nhưng có một điểm rất đặc biệt là bây giờ anh đeo đôi kính râm bản lớn trông rất ngầu hỏi ra thì anh trông vệy chứ không phải vậy vì cậu Ba bây giờ chỉ còn một mắt thôi” độc nhãn”, nên anh em quen biết trước đây có người có óc khôi hài, châm biếm bèn đặt riêng cho anh một danh hiệu gì đó cho dễ nhớ mỗi khi nhắc đến tên anh “Anh chàng đi Trung ứy về còn Thiếu Úy” vì anh quả vô duyên thật, hiên ngang mang lon Trung Úy (2 bông mai) đi cải tạo, sau bao năm bị giam cầm gian lao, khổ ải cuối cùng lại còn bị giáng cấp xuống còn Thiếu úy (1 bông mai) không giống ai... Còn về anh ta, sau này dù đã quá tuổi ngũ tuần, nhưng gia cảnh vẫn còn khá giả nên cuộc sống không đến nỗi nào và cũng không khó khăn trong việc lập gia đình với cô vợ trẻ theo ý muốn, đồng thời Anh cũng hưởng một cuộc sống tương đối hạnh phúc với người hôn phối được anh kén chọn, nhưng sau đó, các bạn bè và chiến hữu cũng ít gặp thường xuyên anh ta và nghi ngờ có lẽ anh cũng có ý định lánh mặt mọi người và có thể anh đã dọn nha cửa đến cư ngụ ở môt phương xa nào đó để sống yên thân với số phận tàn phế, kém may mắn do chính bản thân anh gây ra như dư luận đồn đoán.
BÙI PHÚ
Tacoma, Xuân Giáp Ngọ 2014
(Câu chuyện xảy ra trong lao tù Cộng Sản.)
Trước Năm 1975, có một chàng trung úy trai trẻ,đầy phong độ, từng là Trưởng cuộc CSQG của Quận 5 thuộc BTL/CSQG trong chính thể VNCH Saigon, vang bóng một thời, lại có tiếng tăm ăn chơi phóng khoáng, giao thiệp rộng,nên được mọi người đặt cho anh một danh hiệu cậu Ba cho dễ nhớ.
Nếu không co gì biến đổi, cuộc đời anh thật vô cùng sung sướng và hạnh phúc Nhưng oái ăm thay, sau năm 1975, Cộng Sản đã cưỡng chiếm và đặt ách thống trị vô cùng tàn bạo, vô nhân tính đối với nhân dân miền Nam VN, có thể nói một cuộc đổi đời đã đến cho toàn thể nhân dânc miền nam VN thì đúng hơn, Anh cũng như biết bao nhiêu Quân nhân, cán, chính trong chính thể VNCH phải chịu cảnh tù tội với danh hiệu mi miều có tính cách mi dân là đi học tập cải tạo nên tất cả được tập trung lại trong một nhà tù lớn gọi là “trại tập trung học tập cải tạo” để thấy được chủ trương và đường lối của Chính phủ cách mạng lâm thời Giải Phóng Miền Nam VN, một chính thể ngoại vi của CS, không ngờ đó chính là sách lược vô cùng nham hiểm và độc ác của Cộng Sản là giết dần giết mòn những cải tạo viên trong nhà tù cũng giống như Liên xô và Ba lan đối với những người làm việc cho chế độ cũ sau khi “giải phóng” được Liên xô và Ba lan.
Trong thời gian ở trại tù An Dưỡng, nơi phục hồi sức khỏe của những Quân đội VNCH bị cộng sản bắt được trao trả trong giai đoạn trao trả tù binh giữa đôi bên, thật trớ trêu, chính nơi đây sau này lại là nơi tập trung giam cầm hơn 4500 Sĩ Quan Cảnh Sát từ cấp Thiếu úy đến Đại uý và nhân viên cấp cao của Phủ Đặc Trung Ương Tình Báo thuộc chính thể VNCH, trung úy nhà ta nhân một buổi trưa hè nóng bức, đem ống phóng lựu M79 lượm được trong thời gian đi lao động bên ngoài, ngồi bên ngoài cửa lán khoan thai, từ từ cưa qua cưa lại ống phóng lựu mong sao cho đứt đoạn cuối có chất nổ để có thể chế ra làm ống hút thuốc lào gọi là “điếu cầy” để có thể đươc ”hút tư do thoải mái” với người ta không phải lệ thuộc “hút ké” như trước nữa.
Không ngờ đó chính là giây phút định mệnh mà anh ta lãnh hậu quả, vì là Cảnh sát thuần tuý chưa am tường về chất nổ, do đó anh như người điếc không sợ súng và cứ bình thản cưa sao không biết, bất ngờ một tiếng nổ thật lớn “Ì” phát ra làm rung động cả trại, đánh thức mọi tù nhân đang an giấc ngủ trưa, khói thuốc nổ tỏa ra mù mịt bao phủ cả mặt mày khiến anh hai tay ôm mặt đau đớn ngã ngay bên ngoài cửa lán, mấy tên cán ngố hốt hoảng tức tốc đến ngay hiện trường trong giây phút. Đến nơi thấy anh nằm sõng soài dưới đất rên la đau đớn, mấy tên cán ngố hốt hoảng, la lối um sùm, bèn bắt buộc anh em tù nhân trong lán phải khiêng ngay anh lện bệnh xá trai cấp cứu.
Sau khi khám bệnh, nhận thấy có một con mắt Anh bị khói chất nổ làm hư hỏng vô phương cứu chữa, nên cán bộ Y tế Cong Sản đề nghị anh phải móc con mắt hư hỏng ấy đi nếu không sau này sẽ ảnh hưởng không tốt đến con mắt lành lặn hiện tại. Anh thật phân tâm, bối rối, lại còn đang trong tình trạng độc thân, nếu móc đi một mắt thấy nó dị hợm làm sao ấy và sẽ ảnh hưởng lớn trực tiếp ngay đến tương lai của bản thân mình, nên trong đôi phút trầm ngâm, tính toán điều hơn lẽ thiệt, không đắn đo suy nghĩ anh đành quyết định chấp nhận với số mạng, nhất định không móc mắt hư, sau này muốn ra sao thì ra. Cuối cùng viên cán bộ Y tế Cộng Sản đành phải chấp thuận thỏa đáng theo yêu cầu của Anh và chỉ điều trị cho anh bằng những loại thuốc trị bệnh thông thường liên hệ
Sau khi mãn tù cũng như bao tù nhân khác, có người đã găp lại anh ta, trông anh vẫn còn phong độ, ăn mặc sang trọng đâu có khác gì cậu ba trước đây nhưng có một điểm rất đặc biệt là bây giờ anh đeo đôi kính râm bản lớn trông rất ngầu hỏi ra thì anh trông vệy chứ không phải vậy vì cậu Ba bây giờ chỉ còn một mắt thôi” độc nhãn”, nên anh em quen biết trước đây có người có óc khôi hài, châm biếm bèn đặt riêng cho anh một danh hiệu gì đó cho dễ nhớ mỗi khi nhắc đến tên anh “Anh chàng đi Trung ứy về còn Thiếu Úy” vì anh quả vô duyên thật, hiên ngang mang lon Trung Úy (2 bông mai) đi cải tạo, sau bao năm bị giam cầm gian lao, khổ ải cuối cùng lại còn bị giáng cấp xuống còn Thiếu úy (1 bông mai) không giống ai... Còn về anh ta, sau này dù đã quá tuổi ngũ tuần, nhưng gia cảnh vẫn còn khá giả nên cuộc sống không đến nỗi nào và cũng không khó khăn trong việc lập gia đình với cô vợ trẻ theo ý muốn, đồng thời Anh cũng hưởng một cuộc sống tương đối hạnh phúc với người hôn phối được anh kén chọn, nhưng sau đó, các bạn bè và chiến hữu cũng ít gặp thường xuyên anh ta và nghi ngờ có lẽ anh cũng có ý định lánh mặt mọi người và có thể anh đã dọn nha cửa đến cư ngụ ở môt phương xa nào đó để sống yên thân với số phận tàn phế, kém may mắn do chính bản thân anh gây ra như dư luận đồn đoán.
BÙI PHÚ
Tacoma, Xuân Giáp Ngọ 2014
Ý kiến bạn đọc
05/03/201421:56:08
huele
Khách
Tôi cũng thấy bài viết kết cục rất ko hợp lý và vô duyên tệ, đáng ra ko nên viết thì hơn.
05/03/201418:33:05
COTODA
Khách
Bài viết thật vô duyên, nhat nhẽo! Người bị tai nạn dù bất cứ lý do gì cũng đáng thương vì họ đã phải chịu hậu quả suốt đời. Bêu riếu, chế nhạo người bị nạn khiến họ phải dọn đi nơi khác để được sống yên thân mà còn viết báo "lùm xùm" nữa là điều không nên.
05/03/201400:23:11
Thăng Mo
Khách
Luc đi "hoc tap cai tao" mang lon "trung uy", sau vai năm hoc tap tot vê chi con "thiêu uy" cung la con măy măn lăm. Rat nhiêu ngươi, luc đi mang lon "cap ta" ... nhưng chăng con "cai mang" đê vê nha xum hop vơi vơ con !!! Đo la mot "TOI AC TAY TRƠI" cua csVN đoi vơi "Quan - Can - Chinh" cua Chinh Quyên VNCH.



