Hôm nay,  

Học Chánh Niệm Trong Tù

24/06/201400:00:00(Xem: 4451)

Sau đây là bản Việt dịch một bản tin của phóng viên Bryan Denson trên báo The Oregonian ngày 21-6-2014 tựa đề “Oregon prison workers: 'Mindfulness' training calms even the most tightly wound” (Quản giáo trại tù Oregon: Thiền chánh niệm làm bình an được ngay cả vết thương sâu kín nhất).

* * *

Các viên chức trại tù Oregon đã xanh mặt khi biết về tác hại kinh hoàng trên cảm xúc và thể xàc mà nhiệm vụ cai tù đem tới cho các nhân viên nơi tuyến đầu của họ.

Họ mới chọn kiểu mới, thuê một nhà tư vấn -- người này sẽ huấn luyện pháp Thiền Phật Giáo để giúp làm tốt sức khỏe cho họ về thể xác và cảm xúc. Nhà tư vấn này cũng là một người có tiền án về ma túy, từng ngồi 14 năm tù liên bang.

Các viên chức trại tù không tức khắc tiết lộ các chi tiết trên khi họ đưa chương trình của nhà tư vấn này tới các viên chức đang phụ trách giam giữ 14,700 tù nhân tiểu bang.

Họ viết cho các cai tù, “Mục tiêu tối hậu là chuyển hóa văn hóa, từ kiểu văn hóa của bác bỏ, căng thẳng, mệt mỏi, khủng hoảng không chữa trị và gây ra các nan đề cảm xúc sang một nền văn hóa lành mạnh của tự quản, tự chăm sóc, truyền thông khôn ngoan về mặt cảm xúc và mặt xã hội, cách đối phó những mâu thuẫn và căng thẳng lành mạnh, và sự an toàn và lành mạnh cho toàn bộ nhân viên trại giam.”

Có 60 nhân viên – trong đó nhiều người là quản giáo coi tù – đã ký tên tham dự chương trình thử nghiệm này.

Thượng sĩ Laura Hinkle, một trưởng nhóm quản tù vững vàng lúc đó đã có 9 năm làm việc trong Oregon State Penitentiary (Trại Giam Đại Hình Tiểu Bang Oregon) tại Salem, nhớ lại ngày đầu tiên tập thiền. Nhà tư vấn có mái tóc trắng, tên là Fleet Maull – nói về "mindfulness" (chánh niệm) và "emotional intelligence" (nhận diện cảm xúc) rồi yêu cầu nhóm quản giáo tập thở.

Ông nói, “Quý vị hãy nhắm mắt lại.”

Hinkle tròn mắt nhìn. Có phải cha nội này đang lên cơn phê? Sẽ không có cai tù nào muốn nhắm mắt khi đứng ở một tầng giam chung quanh đầy tù nhân. Cha nội này rõ ràng không biết gì về đời sống trong tù.

Sau đó, Hinkle bước tới về hướng Kelly Raths, người lúc đó là tuyên úy nhà tù.

Bà Hinkle nói, “Tôi xong rồi. Tôi không thể làm như thế.”

Bà Raths nói với bà Hinkle rằng hãy cởi mở, hãy trở lại ít nhất thêm một buổi thiền khác.

Về sau, Thượng sĩ Hinkle mới biết rằng Maull biết toàn bộ về đời sống trong tù.

Bộ Cải Huấn đã rơi tới một đáy cảm xúc năm 2013, buộc dẫn tới những thay đổi triệt để nhằm giảm căng thẳng cho các nhân viên cai tù. Hai cai tù đã tự tử năm 2011, và người khác tự tử năm 2012.

Một bản tin trên báo The Oregonian cho thấy những vết thương bên trong, chỉ ra rằng các nhân viên cai tù bị chứng PTSD (rối loạn căng thẳng hậu chấn thương) ở một tỷ lệ nhiều lần cao hơn dân số tính chung.

Raths nói, “Lúc đó đã có một cảm thức về nhu cầu, và tính khẩn cấp của nó.”

Bà và các viên chức khác mới tìm kiếm.

Các viên chức cai tù đã chọn Maull – một thầy dạy thiền kỳ cựu trong tổ chức Shambhala Buddhist Community, người sáng lập mạng lưới Prison Dharma Network (bây giờ gọi là Prison Mindfulness Institute, Viện Chánh Niệm Trại Tù), và là người tự giữ vai trò nhà huấn luyện và tư vấn trưởng.

Nhưng, làm thế nào thuyết phục khoảng 2,500 viên chức cai tù về các khaí niệm như “thể dục tâm trí” và “nhận biết cảm xúc”?

Raths nói, đối với các cai tù thì đều thấy không phù hợp với trực giác khi nghĩ tới chuyện lấy việc giảm căng thẳng như một phương thuốc chữa trị cho họ về chuyện sức khỏe suy, ăn mất ngon và những gian nan trong quan hệ của họ ở sở và tại nhà.

Bà nói, “Các thứ gan thận, cảm xúc của họ đều kiệt sức rồi. Ai cũng mệt rồi... Do vậy, bây giờ tôi yêu cầu quý vị bước vào một cách sống mới toàn diện. Và một cõi của sự khỏe khắn mới cho quý vị ở đó? Khó vậy.”

Các viên chức cai tù có 12 năm hay nhiều hơn trong nghề thì kém tiếp nhận các phương pháp mới để đối phó với việc làm đầy căng thẳng của họ, và một cuộc nghiên cứu hồi tháng 11-2013 thực hiện bởi đại học Portland State University xác nhận rằng các cai tù thâm niên đó cũng có nhiều nan đề hơn.

Raths nói, “Với các cai tù mới vào nghề cải huấn, dễ thuyết phục hơn.”

Có phân nửa trong số 60 cai tù trong chương trình đầu tiên đã bỏ cuộc, và các viên chức vội vã tìm cai tù khác đưa vào thế chỗ. Một số người bỏ cuộc nghĩ rằng các khái niệm đó tức cười, và vài người cảm thấy như bị rơi vào bẫy lừa gạt khi họ học -- vào nhiều buổi sau -- rằng Maull từng là một tù đại hình.

Trong chương trình dài cả năm đó, Hinkle phải tới 6 hay 7 buổi thiền tập mới tin vào chương trình này. Điều làm bà được thuyết phục là một bài tập do Maull dạy, đó là cách ông gọi là “quán sát thân thể.”

Đó là một kỹ thuật xưa cũ. Bạn nằm ngửa và nhắm mắt lại. Bạn thở vào và ra, chậm rãi cảm nhận sức nặng của gót chân của bạn, dần lên bắp chân của bạn, đùi, mông, lưng dưới, đường vòng xương sống, cổ và gáy. Nếu bạn làm đúng, bạn có thể gần như cảm thấy bạn bay bổng lên.

Maull nói với họ khi nào họ cảm nhận tới gáý, hãy nghĩ về những gì họ cảm nhận giây phút đó.

Hinkle nói, “Tôi đã ngủ như một em bé sơ sinh.”

Một phần lớn trong chương trình tập trung về các cai tù tập chia sẻ cảm xúc của họ với bạn đồng nghiệp.

Michelle Dodson, một phát ngôn nhân nhà tù đạị hình nơi có an ninh tối đa cũng là nơi Hinkle làm việc, nói như thế là trái nghịch với những người truyền thống đã dạy rằng đừng có biểu lộ những yếu kém trong bức tường nhà tù.

Hinkle nói rằng bà học để hướng về các bạn đồng nghiệp và nói, “ ‘Này nhé, tớ đang có một ngày đầy căng thẳng. Hãy dòm chừng tôi nhé.’ Như thế rất là giúp nhiều hơn, đặc biệt nơi tôi làm việc.”

Bà cũng học cách duyệt xét lại ngày làm việc trên đường lái xe về nhà và để lại những chuyện tiêu cực nơi cửa.

Bà nói, “Cách này. Tôi sẽ không về nhà và vùi dập vợ tôi với đủ thứ căng thẳng.” (LND: Hinkle là phụ nữ, khi nói chữ ‘vợ tôi’ không rõ có nghĩa về đồng tính, hay chỉ lập lại câu nói của Thiền sư Maull.)

Có lẽ, thử nghiệm lớn nhất cho việc đối trị căng thẳng là một ngày hồi tháng 12-2013, khi bà bước vào một góc nhà tù để dàn hòa một trận đánh nhau (của tù nhân). Rồi bà được khiêng ra khỏi nhà tù với một chân bị gãy và nghỉ dưỡng thương trong hơn 2 tháng.

Bà nói, “Khi tôi thấy mình lo lắng khi trở về sở làm, tôi chỉ trở về các bài tập thiền chánh niệm mà Fleet Maull đã dạy chúng tôi, và chỉ thư giãn, nghĩ là, ‘OK, tôi sẽ đỡ hơn khi tôi đỡ hơn.”

Trong một cuộc phỏng vấn, Maull giải thích rằng cách dạy của ông kết hợp với sự phức tạp của khoa tâm thần học chủ lưu với nguyên tắc căn bản của “từ bi với chính mình.” Khi chúng ta OK với chính mình, chúng ta sẽ làm khá hơn trong đời. Khi chúng ta sợ hãĩ, chúng ta sẽ thất bại.

Ông nói, “Căng thẳng là tự nhiên. Căng thẳng thường trực mới là vấn đề.”

Chương trình kết thúc năm nay, và không rõ là có sẽ được tiếp tục trở lại.

Trong một buổi tập thiền đầu năm nay, Maull lắc một cái chuông nhỏ để kêu goị giữ trật tự đối với một nhóm cai tù, một số trong đó mặc đồng phục màu xám. Họ ngồi trong các ghế nhựa, bàn chân đặt trên tấm thảm nâu trong phòng, hai tay để thoải mái trên hai đùi, cổ thoải mái tựa, mi mắt lim dim như con thằn lằn phơi ngoàì nắng.

Maull nói với họ bằng giọng lặng lẽ để hít vào lồng ngực và thở ra chậm qua mũi. Họ cùng thở sâu và đều, hình ảnh của sự bình lặng.

Ông nói, “Hãy ghi nhận nó thay đổi trạng thái tâm của bạn.”

Lúc đó, ông mới thuyết giảng cho những người đã tin ông.

Họ chia ra các nhóm nhỏ khi mới vào chương trình huấn luyện, từng nhóm khoảng 8 người gặp nhau 2 lần mỗi tháng để tập những gì họ được dạy trong ba buổi trọn ngày. Nhóm của Hinkle kết thân hơn, tới nổi họ hứa với nhau sẽ gặp nhau tiếp cả khi ngân sách chương trình cạn đi. Họ đã tự lập riêng mạng lưới hỗ trợ cho họ.

Một hôm, khi đứng quan sát trong phòng thăm tù đại hình, Hinkle nhìn vào cả một rừng khuôn mặt, và theo dõi một tù nhân, khuôn mặt người này đỏ lên, chùi tay vào đuôi mắt. Bấy giờ bà nghe giọng tù nhân kia lớn và linh động hơn. Lúc đó, bà tới gần tù nhân kia, ông nàỳ đang khóc.

Gia đình người tù này mang tới tin buồn. Hinkle đưa người tù này sang phòng khác.

Bà nói, “Tôi biết, một cách hiển nhiên, ông nhận tin buồn rồi. Hãy làm ơn giùm, hãy ngồi xuống nhé,” bà nói với giọng bình lặng. “Hãy thở vàì hơi thở sâu cho tôi.”

(Bản Anh văn ở đây: http://www.oregonlive.com/politics/index.ssf/2014/06/oregon_prison_workers_mindfuln.html)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.