Hôm nay,  

Vợ Chồng Già Và Ngày Lễ Tình Yêu Saint Valentine

04/02/201500:00:00(Xem: 7155)
*Đây là một bài phỏng dịch từ các tài liệu ngoại quốc về tâm lý học trong đời sống vợ chồng.

Vợ chồng ai cũng vậy, sau một thời gian dài sống chung thì thế nào tâm tánh cũng phải thay đổi chút ít…Chịu đựng nhau được hay không là chuyện riêng rẽ của từng gia đình và từng cá nhân mỗi người.

Vấn nạn ông hay bà nói nhiều, cằn nhằn (nagging), chì chiết (tiếng bên nhà hiện nay) là thực đơn của rất nhiều cặp vợ chồng trên thế giới. Tuổi càng già, thực đơn càng phong phú các bà các ông ơi. Ai cũng vậy mà thôi !

Không thể phê phán ai đúng ai sai được. Chuyện gì cũng phải có nguyên nhân hết. Đàn bà nhìn vấn đề khác hơn đàn ông.

Đây là một chân lý bất di bất dịch từ thời vô thủy vô chung (from time immemorial).

La Cucaracha - https://www.youtube.com/watch?v=zR6BJFo1RXQ

My love dont cross that river: https://www.youtube.com/watch?v=JY-KmP47Pyw

blank
Vợ chồng già.

Chạm mặt nhau thường xuyên

Không biết có phải tại vì già nên tánh tình thay đổi khiến vợ chồng thường hay kiếm chuyện cằn nhằn lẫn nhau về những cái gì không đâu, lãng nhách không hà.Khoa học nói là bà bị xáo trộn hormones của tình trạng mãn kinh ménopause, hay bị rối loạn nhân cách giáp ranh Borderline personality Disorder BPD. Ông thì bị mãn dục andropause tánh tình cũng hơi gàn, khi vầy khi khác, buồn vui bất thường không biết đâu mà rờ.

Bệnh hoạn nầy nọ cũng bắt đầu xuất hiện ra theo tuổi già nên ảnh hưởng ít nhiều vào sức khỏe tâm thần của cả hai người.Nhưng phải nhìn nhận là hình như mấy bà có phần chủ động khởi xướng chiến tranh hơn là các ông. Tại sao?

“Thật ra, cái nguyên nhân chính đưa đến việc "đè đầu, cỡi cổ" mà các bà áp dụng đều do đa số các ông tới tuổi "mãn kinh" cả. Tới tuổi xồn xồn, đột nhiên các ông đổi tính. Có những ông thời trẻ thì hùng hùng hổ hổ, nhưng về già thì ngoan như chú mèo ngái ngủ. Vấn đề chính là "hormone" của các ông, từ 50 tuổi trở lên, đa số bắt đầu đi xuống, muốn "lên" cũng vất vả. Đến 60 thì chỉ Mỹ cúp viện trợ nên chỉ còn 50% các ông còn đầy đủ đạn dược, tới khi về hưu, thì cái gì trong người cũng muốn hưu luôn, cho nên càng ngày các ông càng lép vế, lép đùi”(Ngưng trích Chu Tất Tiến- Ngày Lễ Từ Phụ-Quý ông ơí!).

http://www.danchimviet.info/archives/88013/ngay-le-tu-phu-quy-ong-oi/2014/06

“…Sau 20 - 30 năm hạnh phúc, sống nửa đời rồi thế mà vợ chồng ly dị lại thường hay sẩy đến... Lý do thì vô vàn dẫn đến cảnh tan nát cô đơn, mỗi tình một cảnh và khi hết yêu rồi thì “tình nghĩa đôi ta có thế thôi!”. Nhiều thuyền tình không rời bến vẫn cố gieo neo chốn cũ nhưng đêm ngày hằn học nhìn nhau chán ngán, nước cạn lửa tắt, lạnh lùng bên trong lạnh lẽo bên ngoài! Ngược lại, cũng có kẻ tha thiết muốn sống mối tình già tràn ngập yêu thương cho đến cuối đời…”(Ngưng trích –Cao Đắc Vinh –From your Valentine…Vietbao.com)

Hai người mà muốn sống như chỉ có một người

Theo các nhà tâm lý học thì trong đời sống vợ chồng, cần phải có hai người.

Nhưng cả hai vợ chồng muốn sống như chỉ có một người thì làm sao mà được. Chiến tranh lạnh nổi lên vì lẽ đó.

Rồi còn người nầy muốn cải hóa bắt buộc người kia phài theo ý mình, phải đoán biết mình muốn cái gì, phải giống y chang mình…

Cần nên biết rằng mỗi người đều có sở thích riêng rẽ, kiểu cách riêng biệt cũng như có nhu cầu khác nhau.

“Une des principales raison de discordance dans les couples est le désir de vivre à deux comme si on était seul. Il est alors difficile d'accepter que l'autre ait des gỏts bien à lui, des manières qui lui sont particulières et même des besoins différents”. ( Michelle Larivey, Psychologue).

Chuyện tâm đầu ý hiệp chỉ là chuyện của mấy năm đầu tiên còn mới toanh, khi mới về sống với nhau mà thôi. Sau đó thì cả hai vợ chồng cần phải biết tự điều chỉnh để thích ứng adjust với nhau mới mong sống chung được tới ngày ra đi theo ông bà.

Lâu lâu hai vợ chồng cần phải đi hấp hôn hay hâm nóng tune up tình yêu lại, trước khi hấp hối.

(xem phần của Bs Châu Ngoc Hiệp trong đoạn kết).

Bà nói nhiều, ông tịnh khẩu

Cái khác biệt là một người dám nói ra và nói hoài, nói mãi nagging khiến đối phương khó chịu bên trong. Tây gọi đây là những điều bực mình hay irritants.khiến anh chồng muốn khùng luôn nên phải cố gắng làm thinh cho yên chuyện. Đàn ông đàn bà là hai thế giới riêng biệt.

Bà nghĩ gì lúc ông tịnh khẩu?

Trong đầu bà lóe lên ý tưởng là sắp có chuyện gì ghê gớm sẽ xảy ra đây. Chắc là ổng hết còn thương mình nữa, tui biết quá mà…huhuhu.

Nhưng bà không biết rằng lúc im lặng chính là lúc ông đang suy nghĩ dữ lắm, đó là lúc ông cố nén giận để khỏi lỡ tay lỡ chân đấm bàn đá ghế, xổ nho chùm hay văng cả tiếng Đan Mạch ra …

Trong đầu ông hiện lên câu: tui hổng biết gì hơn nhưng để tui suy nghĩ từ từ coi.

Ngược lại, các bà thì lại diễn giải khác đi: ổng hổng thèm trả lời, hổng thèm đếm xỉa gì đến cái mặt mốc của tui vì ổng nghĩ là tui cà chớn quá, chằn quá, tui biết mà, v.v…

Còn ông thì ông muốn quên Bà luôn.

Những gì bà nói với ông chẳng có quan trọng gì hết nên ông hổng thèm trả lời trả vốn cho nó được yên chuyện.

Chỉ có thế thôi!

Xâm lấn lãnh thổ của nhau

Một nguyên nhân khác trong sự xung đột vợ chồng là guerre de territoires hay vấn đề tranh chấp lãnh thổ của họ, chốn riêng tư, chẳng hạn như cái nhà bếp của bà bị ổng xâm nhập thường xuyên.

Bà có cảm giác là ông xã tối ngày quanh quẩn chàng ràng bên chân mình làm bà khó chịu và đổ quạu không cần báo trước.

Bà sắp đặt đồ đạc có thứ tứ ngăn nắp theo một kiểu cách nào đó, ông vô bếp không để ý, mà có ý đâu mà để, xớn xa xớn xác để không đúng chỗ là bà nẹt liền. Các ông mà có lãi nhãi lại thì bị cho là già sanh tật khó chịu không biết lỗi.

Bà trách ông không biết giúp vợ

Ngược lại có bà thì cảm thấy quá bất công, tủi thân phận mình, sao thằng chả ở không mà hổng biết thương vợ, tiếp vợ một tay, san sẻ công việc nhà cho tui được nhờ một chút.

Ông trách bà xâm lấn quyền hạn

Phần các ông thì nói mấy bà xâm lấn quyền hạn, khó chịu quá, đòi hỏi quá đáng và có tật hay so sánh quá trời.

Ngày xưa, di làm ở sở, ở cơ quan, ở hãng vậy mà tự do, khỏe hơn, không ai xài xể mình hết. Về tới nhà mệt đừ, có thì giờ đâu mà cằn nhằn, mà cãi lộn với nhau.

Thật ra lúc còn đi làm, thời gian ở trong sở nhiều hơn thời gian ở bên vợ bên con nhờ vậy mà ít đụng chạm.

Tại sao các bà có tật hay nói?

Cái tật hay nói của các bà làm các ông bực mình lắm, nhưng xin các ông hãy ráng chịu cho nó quen.

Các bà hay nói là vì muốn:

* được xả xú bắp, để giảm stress hay để cảm thấy dễ chịu hơn.

* nói cho đỡ tức hay cho bớt căng thẳng tinh thần.

Để giải tỏa bực bội, bà cần phải nói lớn ra ngoài những gì chất chứa âm ỉ trong lòng. Bà không cần và cũng không muốn nghe giải pháp của ông đưa ra đâu.

Các ông đừng có dại dột mà phân bua và đề nghị giải pháp nầy giải pháp nọ cho vấn đề nào đó nếu có.

Ngược lại với các bà, lúc các ông im lặng là lúc các ông đang suy nghĩ dữ dội lắm những điều mình muốn nói ra.

Tại sao ông ít chịu lắng tai nghe bà nói?

Why dont men listen?

Sept 2005, tập chí Neuro Image Psychiatry có cho biết tiếng nói của người đàn ông và tiếng nói của đàn bà kích thích những vùng riêng biệt trong não bộ của đàn ông. Ở đàn ông, thì tiếng nói của đàn bà kích thích vùng não chuyên process mhững âm thanh phức tạp chẳng hạn như âm nhạc. Còn nếu tiếng nói xuất phát từ một người đàn ông khác thì vùng tạo hình ảnh trong não bộ sẽ bị kích thích.

Qua kết quả trên thì người ta nghĩ rằng đối với người đàn ông thì giọng nói của các bà rất phức tạp khó nghe và khó hiểu (this may suggest that, at least for men, the female voice is more complex and more difficult to hear and understand. Rf page 8).

Người gõ tự hỏi không biết tiếng nói của bồ nhí và tiếng nói của má bầy trẻ (lúc mới cưới về) có khác biệt nhau không? Xin các lão làng giàu kinh nghiệm cho biết ý kiến.

Ông chẳng có hỏi nhưng bà vẫn cho ý kiến như thường

(Rf: John Gray,Ph.D- Men are from Mars,Women are from Venus)

Ông không có hỏi bà gì cả, nhưng bà vẫn nhất quyết cho ý kiến, cố vấn ông và chỉ bảo cho ông để bắt buộc ông làm theo ý của bà muốn, chẳng hạn như đi ra ngân hàng rút tiền hoặc ghé chợ mua một vài món lặt vặt, v.v...

Theo các nhà tâm lý học, thì đây là một việc các bà cần nên tránh!

Đối với người đàn ông, họ cảm thấy là họ rất quan trọng.

Họ có thể tự giải quyết vấn đề và họ có thể tự quyết định để đạt những gì họ muốn.

(Generally speaking, when a woman offers unsolited advice or tries to help a man, she has no idea how critical and unloving she may sound to him).

Trong đầu các Ông nghĩ như thế nầy: “Nếu bả không tin tưởng nơi mình để làm một việc nhỏ, thì làm sao bả có thể tin mình làm một việc lớn hơn được”.

Khi ông cho ý kiến

Mà bị bà cãi lại thì ông có cảm tưởng là bị bà đánh giá thấp khả năng của mình và ông cảm thấy mình không còn được vợ tin cậy nữa.

Từ đó ông lần lần cảm thấy không cần phải quan tâm đến bà nữa. Bà muốn nói gì thì cứ nói đi, muốn làm gì thì cứ làm đi…

Ông cũng như bà nên làm gì?

* Đối với các bà:

- nên tránh đưa ra những lời cố vấn hoặc những chỉ trích vô căn cứ, ghen bóng ghen gió.

* Đối với các ông:

- cố lắng nghe bà một cách lịch sự, hãy để bà nói cho hết, cho đã miệng và cho hạ hỏa.

- đừng bao giờ đề nghị một giải pháp nào cả cho vấn đề bà đang bực bội.

* Nên hiểu là người đàn ông cảm thấy phấn khởi và mạnh dạn hơn khi họ được người khác cần đến họ (Men are motivated and empowered when they feel needed).

Khi các bà muốn nhờ các ông làm một việc gì

* Nói thẳng (direct) vô vấn đề, đừng đi vòng vo tam quốc, chận đầu chận đuôi.

* Nói những câu ngắn gọn, không cù nhằn cù nhầy, bực mình lắm.

* Nói một cách lịch sự chớ không phải nói kiểu ra lệnh còn hơn là cha mẹ người ta nữa.

Tại sao ông hay gây gổ?

* Ông không thích bị bà xài xể, bị mắng về những chuyện nhỏ nhặt y như coi mình là một đứa con nít.

* Ông có cảm tưởng mình bị loại bỏ ra rìa ngoài vòng.

* Ông không thích mình bị bà quy trách nhiệm và đổ lỗi mình là nguyên nhân của những nỗi bất hạnh và thất bại trong đời của bà ta.

Để tránh chạm mặt nhau, ông tìm nơi chốn bình an.

Để tránh sự gần gũi trên (hay sự lấn đất), nguyên nhân của xung đột và cãi vã nên nhiều ông chồng tìm cách ẩn thân tại những vùng đất mới bình yên hơn, như quanh nhà, như di tản xuống dưới sous sol (basement), xem internet, vô garage, ra ngoài vườn, ra khỏi nhà, đi thư viện, đi gặp bạn bè. Có ông thì ra khỏi nhà tản bộ vài giờ cho thư giãn tinh thần và thể xác. Có ông chịu chơi hơn thì ghé quán làm vài chai bia, tán gẫu với ai cũng được… cho đỡ buồn bực.

Thôi, tịnh khẩu cho yên chuyện, đỡ có chiến tranh lạnh.

Khó khăn lúc hai vợ chồng đã nghỉ hưu

Nghỉ hưu cần phải có một thời gian điều chỉnh và thích ứng trong cuộc sống lứa đôi.

Cả vợ lẫn chồng phài tập sống lại với nhau trong bối cảnh hai người chớ không phải của một người.

Theo LInstitut national détudes démographiques INED (Pháp), ly dị ở lớp tuổi 60 đã tăng lên gấp hai từ năm 1985. Nguyên nhân do những khó khăn trong thời gian nghỉ hưu đem đến.

1 - Vợ chồng cần cho nhau biết sự mong đợi ở người kia. Hoạch định những sinh hoạt chung nhưng vẫn giữ những sở thích của mình.

2 - Nên ý thức rằng người kia cũng cần phải có những giây phút riêng tư (intimité) của họ.

3 - Rất quan trọng cần có nhiều thời gian cạnh bên nhau nhưng không nhất thiết là cả hai đều phải làm chung một việc.

4 - Lúc nghỉ hưu, vợ chồng đều quá rảnh rỗi. Họ có thể sử dụng thời gian quý báu đó một cách tự chủ (autonome) và khác biệt theo ý thích của họ nhưng đồng thời mỗi người phải biết tôn trọng điều ước muốn của người kia. Đây là cách hữu hiệu đễ ngừa thói quen (routine) theo năm tháng.

5 - Để cho sự chuyển tiếp giữa hai giai đoạn ( làm việc/ nghỉ hưu) được êm ái, vợ và chồng cần phải tập quen sống với sự có mặt thường xuyên của người kia.

9 cách đối phó lại bà vợ hay cằn nhằn, cáu có, dằn vặt, chì chiết.

Phỏng dịch (có thêm mắm muối) từ tài liệu:

9 Ways To Deal With A Nagging Wife by Waynet
http://waynet.hubpages.com/hub/9-Ways-To-Deal-With-A-Nagging-Wife

“…Tại ông không hay, không biết… chớ bà nhà tôi cũng như bà nhà ông, và bà nhà ông thì cũng không khác bà nhà các ông khác, như thiên hạ cả thôi. Chả có gì mới lạ dưới ánh mặt trời, nhưng tôi thì không như ông, chẳng bao giờ tôi cự nự lại bà nhà tôi cả. Không phải tôi không "nhạy cảm", mà cũng bực mình lắm chớ, đôi khi "muốn kêu một tiếng cho dài kẻo câm", nhưng tôi hiểu rằng mấy bà thuộc giai cấp "cổ lai hy" đều mắc phải cái bịnh than, bịnh lo, bịnh sợ. Họ sợ những bất trắc đang rình rập họ, nào tai nạn, nào bịnh tật, nào chết chóc... Họ sợ có chuyện gì không ai giúp đỡ, nên cần có người bên cạnh, nhưng có người bên cạnh thì có cắn nhằn, tóm lại họ sợ cô đơn…” (Ngưng trích Captovan- Tuổi 70…chán mớ đời. Vietbao.com.)

1 - Luôn luôn bạn phải tạo cho bạn một nơi chốn riêng tư để ẩn thân (phòng riêng, dưới basement, trong garage, trên gác, cái chòi ngoài vườn, ngoài sân, sau hè…) để lánh mặt khi sắp có chiến tranh. Chỉ có nơi chốn đó bạn mới có được sự bình yên, tránh bị điên cái đầu và nhức nhối lỗ tai.

2 - Khi thấy tình hình có mòi hơi căng thẳng, thì mau mau vọt liền ra khỏi nhà, vào tiệm bia làm bậy vài chai lấy lại tinh thần, đi dạo vòng vòng quanh xóm, hay xỏ giày đi dạo phố một hồi chờ cho tình hình lắng dịu…Luôn luôn phải giữ vững lập trường như thế. Được vậy, bạn mới hy vọng có thể tránh bị người ta giảng morale nhức nhối lắm.

3 - Giả câm giả điếc, giả mù sa mưa, không thèm quan tâm đến những gì bả nói, không màng đến bả. Bả thấy lời chửi bới không có effet gì hết, riết rồi mỏi miệng, chán đi và im miệng lại mà thôi.

4 - Khi biết bả sắp sữa “lên lớp” (danh từ đại học cải tạo hệ tiến sĩ 10 năm ), hãy tận dụng giác quan thứ 6 của mình để hóa giải lời vàng ngọc, và bạn cứ việc khen bừa đi hoặc hứa mua quà tặng cho bả… Sự kiện nầy sẽ làm đối tượng xao lãng đi nỗi bực tức và quên tuốt luôn việc rầy la và nói nhiều, nói lâu, nói bậy, nói dở.

5 - Tạo điều kiện cho vợ bận rộn, như dẫn bả đi ăn phở, đi xem nhạc hội, hay nên làm việc chung với bà chị để bả vui mà quên đi sự bực bội và khỏi kiếm chuyện cằn nhàn bạn được.

6 - Phản công bả bằng sự cằn nhằn của bạn (Lấy độc trị độc hay dĩ độc trị độc). Bả sẽ cảm giác bị bạn rầy la và sẽ khổ tâm lắm nên sẽ không còn lãi nhãi với bạn nữa. Đối đế lắm thì bả làm đơn xin ly dị, cũng tốt mà thôi.

7 - Khi vợ cằn nhằn thì bạn cứ cười thẳng vào mặt bả làm cho bả quê xệ đi. Nếu bả còn tiếp tục xài xể bạn thì bạn nên cười to hơn nữa.

8 - Đánh nhẹ, đánh yêu một que kẹo bông gòn vào mặt bả, không đau đâu. Nếu may mắn có chút đường dính vào môi bà xã, bạn ghì chặt mặt bả và liếm cho hết đường.

Kẹo bông gòn -cotton candy

9 - Nếu bả sắp sửa cằn nhằn, bạn hãy đánh lạc hướng tư tưởng đó bằng cách biểu bả hãy nhìn kỹ vào trang phục bả đang mặc, hãy nhìn mái tóc em đi, khen bả là người đàn bà tuyệt vời nhất trên đời, quá sexy, tại sao chúng ta không ôm nhau lã lước trong điệu nhạc nhạc tình ướt át…

(Lời người gõ: sao tui cảm thấy điểm 5,8 9 không được ổn lắm)

Các nhà văn đàn anh tiết lộ kinh nghiệm…

Tóm lại, dù Đông hay Tây hoặc dù xưa hay nay thì đàn bà cũng vẫn là đàn bà và đàn ông cũng vẫn là đàn ông.

“Người xưa có nói vợ chồng là nợ là oan gia cũng có phần đúng. Nhìn đi nhìn lại chung quanh mình thì đâu có bao nhiêu gia đình được ấm êm hạnh phúc trọn vẹn một lèo. Vợ hay chồng nếu không tật xấu này thì cũng chứng nọ thói kia đưa đến tình trạng gây gổ chì chiết nhau bởi con người đâu có ai hòan mỹ vẹn toàn. Không đổ vỡ là đã may mắn. Phần tôi, nếu nói hạnh phúc là dối lòng, nhưng nói không hạnh phúc thì cũng không hẳn. Thôi thì cứ cộng trừ nhơn chia rồi lấy điểm trung bình để tự an ủi. Bản thân mình đâu có hòan hảo mà muốn người khác thập tòan. Nếu biết châm chước, chấp nhận những gì xảy đến với mình trong cuộc sống hằng ngày thì sẽ thấy mình tu chín kiếp mới gặp được nàng. Rồi một đời cũng sẽ qua. Một trong hai sẽ có người đi trước để người còn lại phải ngậm ngùi tiếc thương”…(Ngưng trích Người Phưong Nam)

Bà Nội… Tướng của tôi.
http://saigonecho.com/index.php/van-hoc/van-nhac-thi-si/14473-ba-noituong-cua-toi    

“…Các bạn thân của tôi ơi! Nếu vợ chồng bạn thường hay tránh mặt nhau, hoặc gặp mặt nhau là cãi lẫy thì bạn cần hấp hôn rồi đó. Hãy hấp hôn trước khi một trong hai người hấp hối, lúc đó hối hận thì đã muộn.

Hơn thế nữa, khi cha mẹ sống vui vẻ, hòa thuận, hạnh phúc thì đó là niềm vui rất lớn cho các con.

…Muốn xe chạy tốt, bảo đảm thì cần bảo trì (tune up) hằng năm.

…Chúng ta nên tránh 3 điều dễ làm mất hạnh phúc gia đình là Chỉ trích + Phàn nàn + So bì.

Viết theo tiếng Anh, chúng ta có 3 chữ C: Criticizing (chỉ trích), Complaining (phàn nàn), Comparing (so bì)…”

(Ngưng trích: Bác sĩ Châu Ngọc Hiệp bút hiệu Châu Sa - Hãy Hấp Hôn Trước Khi Hấp Hối - Nếp Sống Mới - Hạ 2012)

Còn thưong nhau lắm còn cắn nhau đau

Người nầy tưởng mình hiểu người kia nhưng thật ra chẳng ai hiểu ai cả!!

Tất cả mâu thuẫn giữa Ông và Bà đều phát xuất từ sự hiểu lầm lẫn nhau mà ra.

Đàn ông lúc nào cũng là đàn ông và đàn bà lúc nào cũng vẫn là đàn bà.

Bắt người nầy giống người kia là việc không tưởng, hãy ráng cắn răng mà chịu đựng, ráng nhường nhịn lẫn nhau, riết rồi cũng…thành thói quen mà thôi.

Khám phá mới của Journal of family Communication: Cãi lộn rất tốt cho sức khỏe!

Tin mừng cho tất cả các cặp vợ chồng mới cũng như cũ:Cãi lộn thường xuyên, rất tốt cho sức khỏe tâm thần. Nó giúp các ông anh bà chị xã bớt xú bắp, uẩn khúc, và bực bội ra ngoài để mà sống chờ có dịp cãi tiếp. Đúng với câu thương nhau lắm, cắn nhau đau.

Việc nói nhiều của các bà thường làm các ông bực mình, nhưng đó là dấu hiệu tốt có nghĩa là các bà còn thương, còn quan tâm đến các ông, cần người chia sẻ các vui buồn khổ cực trong cuộc sống vợ chồng.

Trường hợp các bà im lặng thì các ông phải đề phòng điều chẳng lành sắp xảy ra đó, còn tệ hơn nữa là các bà phớt tỉnh ăn glê, không thèm đếm xĩa đá động gì đến các ông và xem các ông như nơ pa, đó là dấu hiệu sắp rã hùn đố tránh khỏi.

Tóm lại dù Đông hay Tây, dù xưa hay nay, đàn bà vẩn là đàn bà còn đàn ông vẩn là đàn ông.

Chồng giận thì vợ bớt lời. Cơm sôi bớt lửa chẳng đời nào khê.
Đầu tôm nấu với ruột bầu, chồng chan vợ húp, gật đầu khen ngon.
Vậy khắc khẩu không phải hoàn toàn là xấu đâu./.
Bây giờ như cặp khỉ già
Nhưng mà vẫn cứ “mình à, mình ơi …”

“Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời. Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây. Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy-Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em.” (Ngô Thụy Miên)

Vidéo: Niệm Khúc Cuối (Ngô Thụy Miên)-Quốc Khanh & Sĩ Phú
https://www.youtube.com/watch?v=OhDK_BVE5Z4

“Cãi nhau tôi lại với mình giận nhau
Nhưng mà giận chẳng được lâu
Giận nhau hôm trước hôm sau lại hòa
Nhìn mình tôi bật cười xòa
Nhìn tôi mình lại lăn sà vào tôi
Chúng mình như đũa có đôi
Có đôi để gọi “mình ơi, mình à !”
Bây giờ như cặp khỉ già
Nhưng mà vẫn cứ “mình à, mình ơi …”

Tú Lắc

Đọc thêm:

Nguyễn Thượng Chánh

- Chồng giận thì vợ bớt lời…cơm sôi bớt lửa chẳng đời nào khê
http://vietbao.com/a210373/chong-gian-thi-vo-bot-loi-com-soi-bot-lua-chang-doi-nao-khe

- Ông từ Hỏa tinh, Bà từ Kim tinh
http://vietbao.com/a201380/ong-tu-hoa-tinh-ba-tu-kim-tinh

- Ông khó ưa,bà khó chịu
http://vietbao.com/a214206/ong-kho-ua-ba-kho-chiu

- Bác sĩ Châu Ngọc Hiệp bút hiệu Châu Sa – Hãy Hấp Hôn Trước Khi Hấp Hối - Nếp Sống Mới - Hạ 2012)
http://www.tinlanhjax.com/Reading/nsm/2012%20Ha.pdf

- Cao Đắc Vinh

- Cơm Lành Canh Ngọt Kiểu Mỹ
http://vietbao.com/a201841/com-lanh-canh-ngot-kieu-my

“From Your Valentine...”
http://vietbao.com/a217208/from-your-valentine

Thơ vui: Đôi vợ chồng già
http://vietbao.com/a225578/tho-vui-gia-dinh-doi-vo-chong-gia.

Montreal, Feb 14 2015

Ý kiến bạn đọc
04/02/201522:11:43
Khách
THAT'S right.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.