Hôm nay,  

Dòng Suối Trăm Năm

13/02/201700:05:00(Xem: 5454)

dongsuoi-600 (1)


ta chẳng thể chia đôi,


chính ở chốn tận cùng:
- nơi khởi đầu cái mới.
ta chẳng thể chia đôi:
- những gì một cõi-giới.

cảm ơn người cho tôi:
- một cuối đời an lạc.

***


kỷ niệm chia phần với gối, chăn,


mưa đi xa, khuất. em và nắng.
tưởng chút buồn? sao mãi thốn tâm?
người đi xa, khuất. đêm và, bóng.
kỷ niệm chia phần với gối, chăn.


***

nụ hôn nào cư ngụ tới mai sau?


hương thanh-sát chỗ ngồi xưa, em bỏ.
ghế, bàn tôi: thơm một góc thiên thu.
chiều tán lạc mưa mưng. đèn. trí nhớ.
phố chôn chân. hàng cây. đứng. cụt đầu.

những vết sẹo tấy sưng cùng cửa, khép.
như nỗi niềm riêng, giữ để mang theo.
sông hỏi suối. phụ lưu tìm hỏi tóc:
- nụ hôn nào cư ngụ với mai sau?

và, em ạ. chớ quên mùa lá, cũ.
những con đường cắm bảng: cấm đi qua.
dẫu một sớm, có người nhầm, gõ cửa.
(âu cũng là tiếng hát lỡ tay, khua).

khi nước mắt thôi tìm tôi để khóc
dù bóng, hình thức, nhức tự xa xăm
môi khó ấm, khi tiếng cười đã lạnh.
tôi cuộn tôi trong thảm bụi. ai nằm?


***

thời gian là vết thương / tìm tôi để chảy máu


một người hỏi bức tường:
- nhớ gì sau đổ, vỡ?
một người hỏi dòng sông:
- xót xa mùa nước, lũ?


bức tường nói: cảm ơn!!!
trần gian là khoảng trống.


dòng sông trả lời: không!
biển khơi hoài dậy sóng.


chúng ta là đám đông,
sống trong hình nộm, mới.
thời gian là vết thương,
tìm tôi để chảy máu.


đằng sau, mỗi sớm mai,
mặt trời riêng, vẫn mọc.
đằng sau, những nụ cười,
chói chang nghìn thất lạc.


***


mai, lắng nghe: - chim vẫn gọi tên người

mưa thả tôi ngược chiều quay trái đất
về môi người: chiếc lá. thuở lên năm?
cây hỏi đất? tôi hỏi tôi khuyết tật?
khi điều gì như thể sắp chia tan?

hương chờ gió / tôi chờ nương tóc suối /
nắng đi xa cho nụ ngực về gần.
vai vẫn nhớ vết răng thời bé dại
sông ở cùng tôi nhé:
- phút lâm chung?

thân thể vốn bốn phần năm chứa nước
người trong tôi vốn chiếm cả năm phần.
hạnh phúc đó, chỉ như lời nói muộn!.!
sự thật tôi mòn mỏi đã trăm năm.

không ai biết / buổi chiều tôi ướt, sũng /
tiếng chim kêu tìm mẹ trước đêm về.
người cũng thế! đâu biết rằng tôi đã,
gọi hồn tôi tán lạc tận khuya nào?!?

chân hối hả / xấn sâu rừng địa ngục /
ngọn thiên đàng đã lở, sụp sau lưng.
tôi sống lại / từ môi người dĩ vãng /
rạn hồi chuông tân khổ xớt ngang thân.

tôi nằm đợi hết chiều quay trái đất.
mai, lắng nghe:
- chim vẫn gọi tên người.

Du Tử Lê

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cho tới Tết Nguyên Đán năm ĐINH DẬU này, đã qua hơn hai mươi mùa xuân, người viết vẫn chung thủy cùng bạn đọc, cùng Việt Báo để mỗi năm cống hiến một bài viết về Võ đạo, Võ học và Võ thuật.
Tết là pháo, là câu đối, là bánh chưng, dưa hành, nhưng còn một điều không thể thiếu trong mấy ngày Tết - là cờ bạc.
Lê Thương, một nhạc sĩ tài ba, một vị thầy giáo tài giỏi, đức độ, một người nặng lòng với nước non, một nghệ sĩ lãng mạn với tâm hồn bay bổng thanh cao.
Nhưng khi chuyển sang tiếng Việt, dường như bài thơ mất đi cái không khí lạ lẫm của sự so sánh và liên tưởng giữa họa sĩ và thi sĩ, giữa họa và thơ.
Buổi trưa này thuộc vào mùa gì nhỉ, anh lẩm nhẩm tính toán. Vâng đầu mùa xuân.
Cuối tháng tư 75, Cộng quân chiếm miền Nam, coi giáo sư biệt phái là thành phần khả nghi, có tội như các sĩ quan hiện dịch.
Khi có ý định phiêu lưu du lịch Cuba, một cảm giác hồi hộp lạ lùng dấy lên trong chúng tôi.
ngồi bó gối tự hỏi – Bao giờ? Bao giờ?
K bỏ ống nghe xuống, hình như cố nín thở. Không bận tâm quay lại phía tôi, cô nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, búi tóc to sau gáy treo lửng lơ, cũng tựa như kiểu cô đang lơ lửng đâu đó.
Đã qua rồi, thuở thần tiên!


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.