Hôm nay,  

Thơ Nguyễn Lương Vỵ

07/03/201700:05:00(Xem: 5252)

NLV một mìnhNguyễn Lương Vỵ

Cuối Năm Âm Lịch


1.

Chạm vào tim. Chiều cuối năm. Trôi.
Máu đàn. Tươi. Biệt khúc. Rạng ngời.
Đau. Rạng rỡ. Hồn oan. Khuất. Lấp.
Vẫn chờ nhau. Cỏ hát. Gọi. Mời.

2.

Cỏ hát. Mồ hư không. Buốt. Âm.
Gọi. Bâng quơ. Sớn sát. Rì rầm.
Mời. Lạc giọng. Lầm lì. Bi thiết.
Vẫn chờ nhau. Lẫm liệt. Đá. Câm.

3.

Chạm vào tim. Bóng mộ. Rực. Hồng.
Sông bay nghiêng. Gió ngược. Triều đông.
Sân ga nhỏ. Chuyến tàu. Liếm nắng.
Liếm bóng ta. Vô lượng. Mênh mông.

4.

Vô lượng. Mây. Vô lượng. Tuyết. Giăng.
Chiều cuối năm. Dụi mắt. Thưa rằng:
Mây. Tuyết. Giá. Băng. Xin một ngụm.
Đủ một đời. Sanh. Tử. Lăng nhăng.

01.2016


***

Về Lại Sài Gòn

1.

Về Sài Gòn. Ngồi lại hiên xưa.
Nắng đầu xuân. Trong. Vắt. Âm đưa.
Quỷ khốc. Thần sầu. Chưa kịp hỏi.
Mắt lá. Chớp. Xanh. Gọi. Mút mùa.

Về Sài Gòn. Còn. Dăm bạn cũ.
Bạc thếch đời. Mặn. Đắng. Trầm luân.
Nhắc. Nhớ. Người đi. Thương kẻ ở.
Gần. Xa. Bầm. Bụi. Bớ phong trần!

Về Sài Gòn. Ung thư. Óc. Gan.
Ly rượu. Cay. Ngấm giọt. Nắng tràn.
Chiều hắt bóng. Âm đàn. Cháy. Khát
Nghiêng. Dại khờ. Buốt nhạc. Trầm ngân.

2.

Con đường quen. Phố cũ. Thiết tha.
Đời bập bênh. Thương lắm. Ma-ta.
Vẫn còn. Đâu đó. Hiên xưa nhỉ?!
Dế hát cầm canh. Trăng ướt. Xa.
Con đường quen. Bạn hiền. Thiên cổ.
Năm năm. Nhan hỡi. Biệt. Tri âm.
Trông lên. Ngó xuống. Thủy tinh. Vỡ.
Cạn một vài ly. Rượu. Khóc. Thầm.

Con đường quen. Hỏi em. Phương nao?
Ngõ khuya. Mềm. Lưng nguyệt. Ánh sao.
Tìm nhau. Âm huyết. Trăng mười sáu.
Sương hát cầm canh. Thơ. Chiêm bao.


3.

Về Sài Gòn. Vuốt trán. Cúi đầu.
Dạo một mình. Chẳng biết. Đi đâu.
Ngả ba. Ngả năm. Nhìn. Lạ hoắc.
Quán vỉa hè. Chìm. Khuất. Biển dâu.

Về Sài Gòn. Ngồi bệt xuống đất.


Hương lá khô. Cỏ mục. Chào mừng.
Chào khách lạ. Rất quen. Tóc bạc.
Rất đầu đường. Xó chợ. Rưng rưng.

Về Sài Gòn. Sống. Chết. Buồn. Vui.
Sống. Chẳng ham. Chết. Chẳng ngậm ngùi.
Buồn. Nuốt sạch. Vui. Cũng nuốt sạch.
Cười một mình. Trần gian tối thui…

Sài Gòn, 02.2016


Tạm Biệt Sài Gòn

1.

Khuya. Chia tay. Tạm biệt Sài Gòn.
Một điếu. Chào. Phố. Chợ. Hoàng hôn.
Một điếu. Nhớ. Hồn đường. Vía quán.
Một điếu. Quên. Dấu lặng. Tiếng ồn.

Còn. Trong tim. Một vài cơn gió.
Của hôm qua. Hôm trước. Sông xa.
Bóng Mẹ. Ngã. Bóng Cha. Chìm. Mộ.
Chuyến bay. Gầm. Thắt cổ. Bóng ta.

Còn. Dưới kia. Kìa. Em. Đêm xanh.
Nghe. Tím than. Trở giấc. Dạ hành.
Thương. Tím ngát. Khuynh thành. Ứng mộng.
Đỗ quyên kêu. Ướt nắng. Hòa thanh.


2.

Khuya. Chia tay. Tạm biệt. Không lời.
Một âm. Trầm. Sóng vỗ. Trùng khơi.
Một âm. Vút. Tuyệt mù. Năm tháng.
Một âm. Rung. Búng huyết. Rạng ngời.

Ghi vội. Nhắc thầm. Cho đỡ nhớ.
Nguồn xưa. Bóng cũ. Búp đèn thiu.
Gầy vai. Buốt ngực. Trăng châu thổ.
Đau. Nắng bình nguyên. Gió thủy triều.

Ghi vội. Nhắn dùm. Em. Rừng Thu.
Nụ cười. Tươi nắng. Tiếng chim gù.
Ngồi đây. Khát. Vọng. Thềm rêu. Hát.
Xanh ngút. Lòng đêm. Nhạc. Thắp sao.


3.

Khuya. Chia tay. Tạm biệt Sài Gòn.
Hẹn. Vết bầm. Vết sước. Vết son.
Hẹn. Bụi bến. Bụi bờ. Bụi bặm.
Hẹn. Cầu bơ. Cầu bất. Dại. Khôn.

Còn. Chút hương. Tam Kỳ. Đà Nẵng.
Chút cô liêu. Gửi lại. Sông Hàn.
Chút kỷ niệm. Bay theo. Mây trắng.
Chút lầm than. Lầm lũi. Chưa tan!

Còn. Cơn ho. Cơn sốt. Bềnh bồng.
Chuyến bay dài. Thức. Ngủ. Mênh mông.
Rỗng rang. Thiêm thiếp. Dụi đôi mắt.
Calif. chưa hết lạnh. Cuối đông!

24.02.2016
Nguyễn Lương Vỵ
Viết trên chuyến bay
Tân Sơn Nhất, Sài Gòn -LAX, California.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cho tới Tết Nguyên Đán năm ĐINH DẬU này, đã qua hơn hai mươi mùa xuân, người viết vẫn chung thủy cùng bạn đọc, cùng Việt Báo để mỗi năm cống hiến một bài viết về Võ đạo, Võ học và Võ thuật.
Tết là pháo, là câu đối, là bánh chưng, dưa hành, nhưng còn một điều không thể thiếu trong mấy ngày Tết - là cờ bạc.
Lê Thương, một nhạc sĩ tài ba, một vị thầy giáo tài giỏi, đức độ, một người nặng lòng với nước non, một nghệ sĩ lãng mạn với tâm hồn bay bổng thanh cao.
Nhưng khi chuyển sang tiếng Việt, dường như bài thơ mất đi cái không khí lạ lẫm của sự so sánh và liên tưởng giữa họa sĩ và thi sĩ, giữa họa và thơ.
Buổi trưa này thuộc vào mùa gì nhỉ, anh lẩm nhẩm tính toán. Vâng đầu mùa xuân.
Cuối tháng tư 75, Cộng quân chiếm miền Nam, coi giáo sư biệt phái là thành phần khả nghi, có tội như các sĩ quan hiện dịch.
Khi có ý định phiêu lưu du lịch Cuba, một cảm giác hồi hộp lạ lùng dấy lên trong chúng tôi.
ngồi bó gối tự hỏi – Bao giờ? Bao giờ?
K bỏ ống nghe xuống, hình như cố nín thở. Không bận tâm quay lại phía tôi, cô nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, búi tóc to sau gáy treo lửng lơ, cũng tựa như kiểu cô đang lơ lửng đâu đó.
Đã qua rồi, thuở thần tiên!


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.