Hôm nay,  

RẰNG BIỂN XANH DÂU

04/02/201810:20:00(Xem: 6412)

RẰNG BIỂN XANH DÂU

 

Lưu Na

 

 

Năm giờ sáng điện thoại báo thức reo vang.  Tám xề tung chăn uể oải lê vào phòng mở nước tắm.  Ra bếp đặt ấm nước pha cà phê, đổ bình nước nóng, làm oatmeal, lấy trái cây, xếp mọi thứ vào giỏ.  Trở vào phòng sấy tóc, thay quần áo, và ngồi xuống điểm trang.  Mụ đã sẵn sàng lao vào xa lộ mở đầu một ngày lao động cấy cầy.  Nhưng mụ tắt máy xe thở dài.  Hôm nay là ngày đầu tiên thôi việc về vườn.

Lục đục trở vào nhà, mụ nhớ những phút chập chờn trong giấc ngủ đêm qua, với cái tên cúng cơm Tư đục đã gọi mụ trong cú điện thoại ban chiều dội lại trong mơ.

-Tâm, mai rảnh em ghé anh nghen.

Mụ đã bồi hồi khi nghe lại cái tên thời con gái ấy, và hoang mang không biết sao anh Tư lại đổi tông!

Tâm, mụ đã từng là một cô Tâm yêu đời vui sống.  Bảy năm rong chơi bè bạn hoạn nạn vui buồn với người thương chỉ còn chờ ngày cưới thì người yêu vượt biên.  Mối tình thắm thiết chỉ còn là nỗi đắng cay ngày Kiên gửi thư báo tin lập gia đình.  Tâm biết đời mình đã cạn khô, chỉ còn đem chút tình thương còn xót lại đắp bù cho anh Tú.  Lấy một người chồng tù cải tạo thì kể như ăn chắc khốn khổ gian nan, nhưng điều đó có nghĩa gì với Tâm.  Chính cái khổ đau vùi dập mà anh Tú phải hứng chịu đã dần xoa dịu nỗi đau lòng của Tâm.  Tâm đã theo anh đến miền núi đá khô cằn rồi trôi hẳn vào phương xa đất lạ.

Mỗi ngày mới trên quê hương mới là một cuộc phiêu lưu, để khi ngày tàn ngồi với nhau lắp ghép chuyện trong ngày thành một cuộc đời, rất lạ.  Anh Tú rồi đã thành Mr. Two và Tâm phải thành Tammie, nước chảy qua cầu.  Qua, đã qua thì biết bao giờ nước xưa về lại chốn giang đầu.  Tammie và Two, Two và Tammie, nếu thiếu cái “và” ấy thì mình sẽ ra sao?  Vài năm biệt cố hương, Tâm hiểu tại sao Kiên đã mau chóng lập gia đình.  Nhưng thời gian và tốc độ như cái dũa thần mài mòn gọt sạch mọi kỷ niệm thói quen mang theo mà không hứa sẽ đưa ra được một hình ảnh rõ ràng.  Dưới ánh đèn vàng võ của xứ người có lúc giật mình thấy dường như mình mất đi một miếng trên cơ thể, như có chỗ nào đó trong đi, biến dạng biến sắc, chứ không cố định như những mảnh puzzles anh Tú loay hoay xếp mỗi tối sau bữa ăn như một thú vui. 

Tâm thường ngạc nhiên thấy anh say mê lắp ghép những mảnh nho nhỏ ấy vào với nhau.  Mọi mảnh hầu như đồng dạng nhưng sẽ không khớp nếu không phải đúng miếng đã định.  Anh Tú khởi đầu với một hộp 500 miếng, 700 miếng, 1000 miếng, rồi lên đến 2500 miếng.  Bây giờ anh đã phải dùng hẳn một cái bàn xếp lớn và để công trình lắp ghép ấy nguyên xi trên bàn cho đến khi hoàn tất.  Mỗi tối về đến nhà, sau khi đã vội vã ăn uống dọn dẹp và vắn tắt với nhau những điều cần thiết, anh chú mục vào cái thú vui đòi hỏi một lòng kiên nhẫn và sự tỉ mỉ sắp xếp.  Với 2500 miếng vụn nhỏ hơn một square inch, anh khởi đầu với việc lựa riêng ra 4 miếng góc và những miếng cạnh của bức hình.  Sau đó anh phân loại các mảnh khác theo màu sắc tương đồng dựa theo bức hình trên hộp.  Chỉ bấy nhiêu cũng tốn gần tuần lễ và độ mấy mươi túi ziplocs.  Bắt tay vào việc ráp hình, anh ráp các mảnh góc và cạnh vào với nhau thành cái khung của bức tranh, rồi chọn những miếng có màu sắc hay hình ảnh riêng biệt để tái tạo bức hình. 

Những lúc ít bài vở và rảnh rỗi Tâm thường cùng anh xếp hình, và công việc ấy khiến mình quên hẳn không gian chung quanh.  Nhưng Tâm không thể hoàn toàn tập trung và bền bỉ như anh để vờ đi những gì đang xảy ra quanh mình, với mình, trong từng ngày qua lặng lẽ.  Bức hình anh xếp dần rõ ràng đầy đủ thì Tâm càng thấy xa lạ với hình ảnh của mình trong gương.  Điều gì khác trên khuôn mặt nếp người của Tâm?  Chỗ nào là miếng đã mất và chỗ nào là miếng biến dạng?  Cô Tâm năm xưa có còn chăng hay chỉ là Tammie trên đất lạ?  Tâm hoang mang và buồn bã trong khi anh vẫn thản nhiên với cái bình lặng mà anh đã chọn để chìm vào.  Anh Tú, anh Tú, mr. Two, hello, anh có nghe em có thấy em không?  Anh không nghe tiếng Tâm gọi thầm, anh không nhìn Tâm.  Có phải anh nghĩ Tâm vớ vẩn?  Có phải anh cho rằng Tâm tự làm khó mình?  Những miếng puzzle ấy chỉ cần đúng khớp là khóa vào nhau, nhưng tình vợ chồng cần nhiều hơn một sự lắp ghép đúng khớp, phải vậy không?

Tiếng điện thoại reo nhắc Tám Xề đã 10 giờ sáng.  Bà lái xe ra phố mua thức ăn và chút đồ dùng rồi vào xa lộ.  Con đường ồn ào dần lui lại phía sau, mở ra khoảng mênh mông khô cằn hoang vắng của nơi sắp đến. 

Anh Tư đứng trước sân nhà như chờ đón.  Anh mở cổng, cái cổng gỗ trắng sạch sẽ gọn gàng xinh xắn nổi bật trên vùng đất vàng xơ xác, để mụ lái xe vào.  Từ ngày đến ở nơi này anh tựa đã hồi sinh.  Anh bắt đầu gieo trồng những thứ cây cỏ thích hợp với vùng cận sa mạc, và đã tạo được một mảnh vườn xương rồng rực rỡ.  Những đóa hoa vàng tím trắng đỏ cam nở bật trên những cụm,khúc, nhánh, bụi… tủa gai, như nói với thế giới chung quanh nó rằng bí mật của đất trời đâu phải là điều để hiểu.  Mảnh vườn xương rồng của anh đẹp lắm, nên lâu lâu có người du lịch ngang qua vùng xin vào xem.  Một đôi khi cũng có những người ở quanh đâu đó hỏi mua vài chậu xương rồng đã nở hoa xinh xắn. 

Tám Xề vừa bước chân ra khỏi xe thì Tư Đục đã kéo tay dẫn đến mảnh vườn bên hông nhà.  Một chậu thanh long đầy trái hồng tía lủng lẳng dựa vào một dàn gỗ đang có hoa vàng cam đung đưa. 

-Đó, anh đã sắp sẵn, em mang vào sau vườn để chỗ sân có nắng nghen.  Còn nữa đây,  ông khoát tay khoanh một vòng chỗ mấy chậu cây bằng sứ có hoa văn, tất cả có 8 chậu cái đang nở hoa cái còn đang búp, em mang về, sẽ có hoa từ giờ cho đến hết Tết.  Lát rồi anh sẽ mang ra xe cho em.

Mụ cảm động bùi ngùi, lúc không cận kề mới nghĩ đến nhau, nhưng, có thể nào khác được.

Mụ ra xe đem thức ăn đồ dùng vào nhà.  Tư đục nhìn những món ăn bày trên bàn một cách thờ ơ, nhưng cũng chọn ra món ông thường ưa thích: xôi khúc.  Hai vợ chồng hờ ăn với nhau một bữa cơm rất thật, không ai còn phải len lén dòm chừng đón ý của ai. 

-Em hưu rồi.

-Hồi nào?

-Bữa nay là ngày đầu!

Tư Đục cười nhẹ, gật đầu.

-Miễn sao đừng bị chật vật, cũng đâu có cần gì nhiều phải không?

Mụ cũng gật đầu.  Giả như mụ đã có thể về hưu 10 năm trước thì Tư đục rồi có về ở nơi này?

Bữa cơm trưa qua đi trong lặng lẽ êm đềm.  Ở một nơi tịch lặng người ta không cần phải nói nhiều, mà cũng chẳng có gì nhiều để nói với nhau.  Mụ chẳng thiết nghĩ xa hơn, theo Tư Đục vào phòng nghỉ trưa.  Căn phòng đơn giản gọn gàng như hệt chủ, mụ chợt nhớ thiết tha những ngày tháng lao đao từ ở quê nhà cho đến đời sống như một cuộc phiêu lưu ở bên này với anh Tú.  Anh Tú, nước đã chảy qua cầu.

Đã quen với ngày 8 tiếng lao động, Tám Xề chỉ nằm thật yên bên cạnh Tư Đục đã thở đều.  Ông ngủ rất dễ rất mau và cũng lại rất thính; dù đã ngủ say nhưng một tiếng động khẽ cũng sẽ thức ông dậy.  Ôi, những cái vụn vặt như hạt cơm rơi trên chiếu sao bỗng như đã núp sẵn đâu đó, chờ khi cõi lòng của mụ vừa trống trải thì nó ùa về gặm nhấm để mụ phải bồi hồi muốn khóc.  Bất chợt Tư Đục quơ tay sang nắm lấy tay mụ.  Tám Xề thót ruột co rúm người lại, bàn tay chực giằng ra nhưng chỉ trong tích tắc mụ nhớ ra và buông lỏng.  Ông đã chấp nhận tuổi già của mụ như một lý do chính đáng để thôi việc vợ chồng, mụ không cần giải thích và biết rằng Tư Đục cũng không muốn phiêu lưu vào cái lý do nào đó trong lòng mụ.

Tư Đục lại thở đều, nắm chắc bàn tay mụ để trên bụng.  Dẫu yên trí mà tim mụ vẫn đập thình thình, lòng mụ vẫn còn thắt.  Làm sao quên được và làm sao giải thích được dù chỉ là giải thích cho riêng mình.

Xa một mái ấm, mất một quê hương, lúc nào mụ cũng thấy cuộc sống của mình tạm bợ, như thể mụ vẫn còn đang ở gian phòng bảo trợ cho người mới tới chờ tìm được chỗ sống ổn định.  Mụ vẫn đi học đi làm, vẫn vun vén cho mái nhà mình ở, và vẫn không thể có một giấc ngủ nhanh chóng an bình.  Thay vì tìm tịch lặng như Tư Đục với những hộp puzzles, mụ lấp đầy đầu óc của mình bằng các chương trình hình sự trên ti vi.  Mụ xem hết show này qua show khác cho mỏi mắt, rồi tắt đèn lúc phải tắt để còn có thể thức giấc lúc 5 giờ sáng.  Xa một mái ấm mất một quê hương, Anh Tú, mr. Two, chỉ thấy yên bình trong bóng tối.  Ông chỉ muốn gần mụ khi đèn đã tắt, khi mụ cần một giấc ngủ cho buổi đi làm sớm của ngày mai, rồi khi ông đã thở đều thì mụ phải vất vả tìm lại giấc ngủ ngắn ngủi cho một ngày dài.  Có những bận bị thức giấc rồi không thể ngủ lại, Tám Xề đành gọi bịnh và đã mấy lần bị gọi vào văn phòng cảnh cáo.  Dần dà mụ đâm ngán, và bắt đầu sợ những vuốt ve.  Những dợn sóng thầm gợn lên từ bóng đêm. 

Những dợn sóng ấy như cơn bão ngầm như con nước xoáy, không hùng hổ nhưng chắc chắn đều đều nhận chìm lôi cuốn mụ xuống đáy giòng sông, đẩy mụ dập dềnh dật dờ.  Tư Đục vẫn thản nhiên với nhịp điệu sống của riêng mình.  Mỗi khi ông ôm mụ vào lòng, mụ chỉ muốn mau chóng cho xong một bổn phận.  Nào phải mụ không thương, nhưng mỗi khi với tay tắt ngọn đèn đầu giường là mỗi khi mụ hồi hộp sẽ bị mất giấc ngủ.  Mà mụ có thể nào nghĩ khác cảm khác?  Mụ không thể bảo trái tim mình hãy rộn ràng khi nhận rõ ông không để ý gì đến nỗi nhọc nhằn của mụ.  Nhịp đời đã lỗi, những vuốt ve không còn mang lại cảm xúc gì hơn là ý thức cách biệt và trở nên điều không thể chịu đựng.  Sao anh không hỏi những ngày cuối tuần.  Sao anh không gọi những lúc em còn thức…  Nỗi bực bội phồng to trong im lặng.  Mụ không thể bảo cơ thể mình hãy hân hoan khi bàn tay ông xoa nhẹ đầu vú.  Mụ muốn yêu chồng biết bao nhiêu mà vẫn không thể không thấy khốn khổ mỗi khi bàn tay ấy chạm vào cơ thể.  Đến một lúc nào đó, hễ ông đặt tay lên ngực của bà là tim Tám Xề bắt đầu đập loạn, những ve vuốt chỉ còn là sự dày vò.  Trải dài bao lâu bà chẳng còn nhớ, nhưng một đêm nhận ra mình đang nín thở thì Tám Xề vùng dậy ra bếp uống nước.  Tư Đục ngỡ ngàng nhưng chỉ im lặng quay lưng tìm vào giấc ngủ.  Êm như bóng đêm, hai vợ chồng chỉ còn lặng lẽ sống bên nhau như hai chiếc bóng.  Khi những cơn điên “đục đá” của ông phát khởi, Tám Xề ray rứt với ý nghĩ “tại mình,” nhưng một lần nữa vết sẹo khổ đau trong kiếp sống của ông lại cứu mụ thoát những dằn vặt của riêng mụ.  Bóng rồi chẳng còn chung đôi, không còn anh Tú, chẳng Mr. Two, mà cô Tâm hay Tammie cũng chỉ là một giấc mơ.

Tư Đục trở mình ngồi dậy, bà cũng theo ông bước xuống giường ra phòng ngoài.  Nắng cuối ngày hắt bỏng mái, bà không thể ra sân và lại không có việc gì làm, thấy lúng túng.  Tư Đục như đã quen với ngày không, thản nhiên đi vòng vòng căn nhà một cách rất chăm chú, nhưng mụ ngờ ông chỉ chăm chú hư không. 

Chiều nguội dần, Tám Xề nhìn ông dò hỏi.  Tư Đục lẳng lặng ra vườn bê những chậu cây chất vào xe cho mụ. 

-Em về kẻo tối.

Mụ gật đầu.  Xương rồng rồi cũng nở hoa mà chúng ta mất hút.

 

Lưu Na

01312018

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.