Hôm nay,  

Chẳng Biết Tính Sao

28/02/200600:00:00(Xem: 6357)
Thạch Đại Phát, người ở Thái sơn, vốn thích chuyện bùa ngải, nên cứ mộng cõi kia, thành thử sống nơi đây mà hướng hồn về nơi khác. Ngày nọ, Phát vào rừng hái sim, bất chợt gặp một đạo sĩ đang hóng mát bên bờ suối, bèn lấy làm lạ, mà nói rằng:
- Tai hạ nghe nói bậc tu hành, thường tìm nơi hẻo lánh mà ẩn cư, đặng quay về với Đạo. Nay thoải mái chỗ này, là cớ làm sao"
Đạo sĩ vuốt râu đáp:
- Khổng Tử từng nói: Ăn uống. Nam nữ, đó là những điều ham muốn lớn của con người, còn háo sắc là thiên tính của đàn ông. Ta, một mình bên bờ vắng, lấy cảnh thiên nhiên để tạo thêm sức sống cho đời mình. Nếu đem so với đám mày râu đang ngụp lặn trong bao điều ham muốn. Chẳng đã hơn ư"
Rồi với tay lấy hồ lô. Ực cho một phát. Sảng khoái nói:
- Tu hành, mà tìm nơi hẻo lánh để sống đời ẩn tu, là chuyện nhỏ. Còn giữ được cái thanh tu của mình giữa cõi đời ô trọc, mới là chuyện lớn. Ta! Cho dẫu muốn dấn mình vào chốn hư không - nhưng tự thâm tâm vẫn không thích làm chuyện nhỏ - nên cứ mãi dọc ngang, truy tìm Chân Lý.
Đoạn, tiện tay ném một hòn đá xuống nước. Chậm rãi nói:
- Tụ là duyên, tán là phận. Tụ tụ tán tán là duyên phận. Nay ngươi găp được ta đây, hẳn thuở xa xưa đã có lần kết nối. Thôi thì ta tặng ngươi cuốn sách này. Chịu khó mà học. Tuy chẳng thành công hầu bá tử nam, nhưng vợ đẹp con khôn chắc ăn là phải có.
Đại Phát mừng cơ hồ đứng không vững. Tai như bị ù đi. Mãi một lúc sau mới ấp úng nói:
- Cho lạng vàng vẫn hơn là dẫn bạn hàng đi buôn. Nay chẳng những chỉ cho cách đi buôn - mà còn chẳng lo đến vốn lời gì hết cả - thì cho dẫu vợ có… thọ đến trăm năm, cũng khó mừng hơn thế!
Rồi lạy tạ mà về. Tối ấy, Phát vào thư phòng, lấy cuốn sách ra mà đọc, thì thấy toàn những bùa chú dùng để cứu người, thi thoảng lại chen vào những bài thuốc cỏ cây, để giữ gìn nhan sắc. Phát bồi hồi trộm nghĩ:
- Người ta gần chết mà mình cứu được, thì trong ít hôm tiếng tăm đã vang rền bốn cõi. Chừng lúc ấy, muốn… hét giá nào mà chẳng được!
Đoạn, gật gật cái đầu, rồi miên man nghĩ tiếp:
- Đàn bà! Chỉ sợ tuổi già chớ không sợ tuổi con nào hết cả - mà ta có thuốc trụ nhan - thì nội lo về thẩm mỹ không thôi cũng giàu sang mau thấy.
Rồi bỗng dưng đứng bật dậy. Quyết liệt nói:
- Đời người ngắn ngủi, mà không cố gắng vơ vào, thì còn là người hiểu biết đặng hay sao"
Ngay lúc ấy, bất chợt có luồng gió thổi qua, khiến trang sách lật ào ào cho đến cuối. Một hàng chữ hiện ra, làm cho Phát không nén được nôi tò mò, bèn đưa mắt mà nhìn cho kỹ. Hàng chữ ấy viết: Con người không thể lầm đường lạc bước. Đi sai một nước thì phải trả một giá. Khó thể đo lường. Bèn rúng động tâm can mà nhủ thầm trong dạ:
- Lợi dụng chuyện khó của người ta, để mang lợi về cho mình, thì cho dẫu có tiên triệu trong tay, cũng khó lòng cất lấy. Vậy tùy duyên mà… chặt. Tùy tiện mà phang, nhưng cũng chừa chút lương tâm để may kia mãi bay vào bươn tới.
Đoạn, ngẫm nghĩ một chút rồi từ từ nói tiếp:
- Người ta tặng mình cuốn sách này, để được vợ đẹp con khôn, mà muốn được vợ đẹp luôn luôn thì phải tốn tiền mua son phấn. Sắm bộn nữ trang, cùng hàng hiệu khoác vô mới chắc chắn người ta không qua được. Chớ một lòng trải dài cho bá tánh - mà ngân lượng không vô - thì hạnh phúc trăm năm khó lòng ôm đó vậy!
Rồi chuyên cần mà học. Ít lâu sau, Phát tinh thông bùa chú, đến độ thiên hạ khắp nơi, cứ ùn ùn mang lễ vật chen chân đứng đầy ra trước cửa. Phát thấy vậy, mới cẩn trọng nói:
- Trời vào Hạ, mà đem lễ vật đến kiểu này, thì trước là chẳng có bụng để ăn, sau lãng phí bao công người khó nhọc. Chẳng uổng lắm ư"
Lúc ấy, có một người đứng ngay gần cửa. Mau miệng nói:
- Vậy theo ý thầy. Chúng con phải làm sao"
Phát chậm rãi đáp:
- Tiền là sức bật của tuổi trẻ, là sức khỏe của tuổi già. Cứ bỏ phong thư là an toàn vui sướng.
Được một cái là Phát không ra giá, mà để cho thiên hạ tùy tiện, thành thử tiếng thơm cứ lan hoài không dứt. Cho đến một hôm, Phát đang ngồi đếm tiền. Chợt có một bà già chạy tới. Hớt hãi phang:
- Con gái của lão bị ma nhập rất nguy. Xin thầy độ lượng mở lòng ra đến cứu.
Phát mạnh dạn đáp:
- "Biu" đến, thì ta không thể mở lòng mà trả được. Bà có hiểu không"
Bà già nghe vậy, liền lần trong ruột tượng, lôi ra đồng bạc. Ấp úng nói:
- Siêng nhặt chặt nhà. Già chỉ có bấy nhiêu. Xin thầy đại lượng mà làm ơn cho sớm.
Phát gật đầu ưng chịu, rồi theo bà lão về nhà. Lúc đến nơi, Phát thấy một thiếu nữ nằm trong cái màn màu lục. Tuổi độ mười bảy, dung nhan tuy tiều tụy nhưng diễm lệ cao sang, bèn nhói tận tâm can mà bảo dạ rằng:
- Tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, mà li bì kiểu này, thì không nói cũng biết đã ăn vào phế phủ.

Rồi dõi mắt vào cõi trong xanh. Tức tối nói:
- Người đẹp thường vắn số. Người xấu lại sống lâu. Làm Trời mà chẳng biết… ga-lăng gì hết cả. Thiệt là tức chết!
Bèn quay sang cụ ông hỏi bệnh trạng. Ông cụ nói:
- Cách đây vài ngày. Chợt như có bóng người đi vô, rồi ngã bệnh. Chớ chẳng phải do… cúm gia cầm chi hết cả!
Phát lặng người đi một chút, rồi từ tốn nói:
- Chẳng hay lương duyên của lệnh ái thế nào" Có thể đôi lời phân tỏ đặng hay chăng"
Cụ ông buồn bã đáp:
- Con tôi là Hồng Đình. Trước đây có người cùng làng đã mất vợ xin hỏi cưới, nhưng vợ chồng tôi không chịu. Phần nghĩ tới cảnh dì ghẻ con chồng. Phần thương con đang còn nhỏ dại, nên lựa lời từ chối. Mấy ngày sau, bỗng than nhức đầu chóng mặt, rồi nằm liệt cho đến giờ. Tôi không dám hồ đồ quyết đoán, nên thỉnh thầy đến đây. Những mong sở học cao siêu sẽ giúp con thoát ra vòng ma chướng!
Phát nghe vậy, liền lôi trong bọc ra một đạo bùa, dán ở cửa ra vào, đoạn lấy một đạo bùa khác. Lâm râm khấn niệm, rồi mới đốt đi. Lại chính tay rót một bát nước, lấy một ít thuốc bỏ vào, rồi cho cô gái ấy uống. Khi mọi việc xong xuôi, mới chậm rãi nói:
- Giờ ngọ ngày mai mà Hồng Đình không tỉnh, thì hãy đi mời… thầy khác. Chớ chậm trễ mà mai này ân hận.
Rồi xách bị ra về. Hai hôm sau, lúc Phát đang ngoài sân phơi thuốc. Chợt ông cụ thân hành đi tới, với vẻ mặt hân hoan, mà nói rằng:
- Cháu đã ăn cháo và khỏe nhiều. Thiệt là quá đã!
Rồi ngạc nhiên nói:
- Phơi phóng là chuyện của đàn bà, mà thầy lại đụng vô, là cớ làm sao"
Đại Phát buồn hiu nói:
- Đó là do chưa vợ mà ra. Chớ chẳng có gì hết cả.
Ông cụ lại hỏi:
- Thầy! Trên thông hiểu thiên văn, dưới am tường địa lý, giữa thấu được lòng người, mà đến nay vẫn… trơ gan cùng tuế nguyệt. Thiệt chẳng khiến cho già thêm… phần trăm thắc mắc!
Đại Phát thở ra một hơi mấy cái, rồi nhìn trời hiu quạnh. Mãi một lúc sau mới chán nản nói:
- Vô số của tiền mà thiệt thòi kiếp duyên. Đời của tôi có thể gom vào trong câu đó!
Tối hôm ấy, cụ ông về tới nhà, liền gọi vợ đến, mà nói rằng:
- Một người không có những tư tưởng và tình cảm cao quý, thì vĩnh viễn không thể tin, và cũng thể hiểu được - tại sao người khác lại có được những thứ đó - Có phải vậy chăng"
Bà lão ngạc nhiên đáp:
- Đúng!
Cụ ông rì rì hỏi tiếp:
- Giúp người ta khi hoạn nạn, vẫn tốt hơn đến với người ta lúc đủ đầy. Có đúng vậy chăng"
Bà lão bực mình, gắt:
- Muốn gì thì nói… mẹ nó ra! Cứ ấm ấm ớ ớ! Thiệt chẳng ra cháo cơm gì hết cả!
Lúc ấy, cụ ông mới thủng thẳng nói rằng:
- Việc nên quyết đoán mà không quyết đoán, sẽ sinh nhiều tai hại. Nay con của ta đã đến tuổi cập kê, mà không lo phần duyên nợ. E chỉ vài năm nữa. Trật vuột đi chăng"
Bà lão nghệch mặt ra một chút, rồi ưu tư đáp:
- Đành là vậy, nhưng chuyện trăm năm quan hệ cả một đời người. Không thể vì sợ… ế - mà vơ quàng vơ đại - thì chỉ sợ hạnh phúc chưa được trăm ngày, đã đường mây bay tuốt.
Rồi nhoài mình ra trước. Gấp gáp nói:
- Ông nhắm được nơi nào" Sao không thốt ra để cùng nhau so ngắm"
Cụ ông từ tốn đáp:
- Con mình như đã chết rồi mà người ta làm cho sống lại. Như đang đói rách bỗng giàu sang vinh hiển. Sao lại quên ơn"
Bà lão nghe vậy chợt rùng mình một cái. Thảng thốt nói:
- Đành là con mình nhờ người ta mới duy trì sự sống, nhưng… phí đã chung chi, thì kéo thêm ân nghĩa mần chi cho lòng thêm luống cuống"
Cụ ông đầu thì lắc. Tay xua lịa xua lia. Mạnh miệng đáp:
- Trên đời cái khó nhất là biết mình. Không biết mình thì mơ mộng lung tung. Chừng khi rớt xuống mới thấu điều hay phải, thì cơ hội đã qua. Còn mần chi được!
Hai hôm sau, cụ ông tìm tới nhà Đại Phát, gặp lúc Đại Phát đang bắn thuốc lào, bèn dzớt đại một bi. Khoan khoái nói:
- Vợ chồng tôi đã bàn bạc với nhau. Nếu thầy chữa cho Hồng Đình lành bệnh, khiến cả nhà ăn ngon ngủ yên, thì con bé ấy sẽ về đây để sửa túi nâng khăn cho người quân tử.
Đại Phát mừng rơn đáp:
- Nếu cụ đã có nhã ý như vậy, tôi cũng hết dạ chơi luôn. Chớ quyết không nửa đường… bay mất chí!
Một hôm, Đại Phát ở thư phòng kê toa thuốc, bỗng mệt mõi cả châu thân, bèn gục đầu xuống mà ngũ. Trong giấc mơ, thấy đạo sĩ hiện về. Nghiêm trang nói: " Tình yêu như trái phá, mà một khi như trái phá thì tanh banh bầy sĩ tượng. Yêu mà còn như thế, huống chi người ta chưa có tình cảm với ngươi - mà bước vào hôn nhân như vậy - thì trước là ôm khổ vào thân. Sau hạnh phúc trăm năm cũng suốt đời không thấy…"
Choàng mình tỉnh dậy, thấy mồ hôi ướt đầm ra cả áo. Chưa biết tính sao. Chợt nghe tiếng ru con từ xa đưa tới: Ầu ơ… Chim quyên ăn trái nhãn lồng, đàn bà con gái thương chồng như con…

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.