Ngày 09 tháng 11 năm 1989 – nhân dân Đức hai miền đã phá sập bức tường Bá Linh. Một sự kiện lịch sử dẫn tới thống nhất nước Đức sau đó 11 tháng và một loạt cách mạng lật đổ chế độ CS độc tài các nước Đông Âu và Liên Xô.
Ngày13/8 năm 1961 là ngày CS Đông Đức vào nửa đêm cho bộ đội dăng dây thép gai và xây gạch làm một bức tường rào chia cắt thành phố lịch sử thân yêu của quốc gia dân tộc Đức ra hai miền Đông Berlin với tây Berlin. Bức tường dài hơn 160km. Sau đó CS Đông Đức nâng bề cao lên với bê tông cốt sắt cao 2 mét, rồi 3 mét vào năm 1970. Nhiều cư dân Berlin thức dậy vào buổi sáng 13/8 bỡ ngỡ, bàng hoàng thấy mình bị chia cắt với phía bên kia thành phố.
Bức Tường Bá Linh, bên Đông Đức CS gọi là “bức tường ngăn chận Phác xít” , và bên Tây Đức tự do gọi là “bức tường ô nhục”.Chính Thống Mỹ R.Reagan của Mỹ vào ngày 12 tháng Sáu, năm 1987, đứng trước Brandenberg Gate, ông đã thách đố tổng thống Nga lúc đó là Michail Gorbachev, dẹp bỏ bức tường ô nhục của nước Đức. TT Reagan công bố: “Này Tổng Bí Thư Gorbachev, nếu ông mong muốn hòa bình, và thịnh vượng cho nước Nga cũng như cho toàn thể Đông Âu, nếu ông mưu cầu sự giải phóng, hãy đến cổng này. Ông Gorbachev, hãy mở cánh cổng này ra, Ông Gorbachev, hãy phá sập bức tường này.”
Dù không còn nữa bức tường đã ngăn cách những đồng bào, một dân tộc, quốc gia, một lịch sử, một văn hoá thành hai chế độ chánh trị. Hàng năm bây giò nhân dân và chánh quyền Đức vẫn làm lễ tưởng niệm long trọng và cảm động. Có rất nhiều lý do để nhân dân và chánh quyến Đức thống nhứt làm cái việc đầy ý nghĩa này. Đó là bổn phận nhớ (devoir de mémoire), ôn cố tri tân để không cho một sai lầm hại dân, hại nước tái diễn.
Bây giờ nước Đức đã thống nhứt, cũng vào những ngày ấy của tháng 8, chánh quyền và nhân dân tổ chức lễ tưởng niệm “ cái ngày định mạng của lịch sử” như lời tuyên bố của Tổng Thống Liên bang Đức là Ô.Christian Wulff. Tổng Thống Christian Wulff đại diện cho nhân dân và chánh quyền nước Đức tưởng niệm 136 dồng bào đã chết trong khi vượt qua bức tường để tìm tự do. 136 người chỉ là con số chánh thức, tiêu biểu, con số thực theo lời Tổng Thống “ không ai biết được con số thực tế là bao nhiêu” nhưng thường thì cao hơn.
Ngoài lễ tưởng niệm, chánh quyền còn dành một phút mặc niệm lúc đúng ngọ, mọi người cùng giữ im lặng trên con đường Bernauer Strasse. Một con đường định mạng gồm nhiều nhà phần nội ô là thuộc Tây Đức nhưng phần hàng ba, mái hiên thì thuộc khu vực do Liên xô kiểm soát tức thuộc Đông Đức. Nhiều người phải nhảy qua cửa số trước khi quân đội CS lấp cửa sổ lại băng tường. Có một người Đức tên là Ida Siekmann rớt chết khi nhảy cửa sổ ở tầng ba qua khu Tây Bá Linh, vào ngày 22-8-1961, trở thành là nạn nhân đầu tiên của Bức Trường Bá Linh do CS Đông Đức xây.
Lịch sử sẽ không ích lợi nếu không giúp cho người ta nhớ để tránh tái diễn điều xấu và nhớ để phát huy điều tốt. Người Mỹ nhớ làm lễ Tạ Ơn để tạ ơn Trời và ơn Người đã giúp những ngày đói lạnh đầu tiên ở Mỹ. Người Mỹ đem vào chương trình học sử của trung tiểu học để thường xuyên nhắc nhớ cuộc Nội Chiến vì lý do nô lệ Da Đen thời Mỹ còn non trẻ, Con Đường Nước Mắt cưỡng bức dời cư người Da Đỏ thời Viễn Tây, khu tập trung cấm cố người Nhựt thời Thế Chiến 2. Để tuổi trẻ đừng quên – lớp trẻ có bổn phận nhớ để không cho những sai lầm như thế tái diễn.
Người Âu Châu nhớ, tưởng niệm như vừa rồi ngày kỷ niệm 60 năm ngày được giải thoát ra khỏi gông cùm Hitler và Đức Quốc Xã. Lớp trẻ Âu Châu nhớ 6 triệu người Do Thái đã bị Đức Quốc Xã diệt chủng bằng lò thiêu và bằng nhiều hình thức khủng bố đen, trắng, xám trong Đệ Nhị Thế Chiến. Thảm kịch trần gian ấy được các nước Âu Châu kể cả Đức Quốc chánh thức ghi và đem vào chương trình giáo dục trung tiểu học - gọi là Holocaust hay Shoah. Và gần đây Quốc Hội Liên Âu còn nhắc nhân dân Âu châu nhớ bằng cách đưa chủ nghĩa CS vào nhốt chung với chủ nghĩa Quốc Xã.
Làm như thế người Âu Châu lẫn người Mỹ -- tin chắc -- không phải do thù ghét Hitler hay muốn trách cứ những tổng thống Mỹ đã thực hiện những chính sách sai lầm. Cũng không phải do muốn lớp trẻ “ nặng quá khứ.” Mà mục đích tối hậu, là muốn thảm cảnh trần gian diệt chủng, nô lệ đừng tái diễn trong hiện tại và tương lai nữa.
Nên người Việt Quốc gia trong ngoài nước VN cũng bằng nhiều cách làm lễ tương niệm, cử hành nghi thức tưởng niệm để nhớ và để tạo điều kiện cho thế hệ trẻ Việt ở Hải ngoại, nhất là ở Mỹ nhớ và có bổn phận nhớ phụ huynh mình, gần 300.000 quân dân cán chánh VN Cộng Hòa bị CS Hà Nội gọi trình diện “ học tập cải tạo” trong vòng một tháng để bị đày đi tù biệt xứ và cấm cố hàng chục năm mà không xét xử.
Nhớ một lãnh tụ CS như Hồ Chí Minh và một đảng như Đảng CSVN đã gây vô vàn đau thương, tang tóc, núi xương sông máu, mồ hôi nước mắt như mưa cho hàng triệu đồng bào Việt suốt nửa thế kỷ. Theo cuốn “ Hắc Thư về Cộng sản” của nhà sử học Stephane Courtois, tội ác giết người của Cộng sản Đệ Tam tính ra hàng trăm triệu. Và Ô. Hồ chí Minh trong “thành tích” diệt chủng Việt, tính ra còn cao hơn Paul Pot, Mao Trạch Đông và Staline nữa. Theo Ô. Trần Độ một tướng lãnh CS phản tỉnh đã tố giác, CS Hà Nội đã giết hại người Việt, số chết nhiều hơn tổng số người bị hai nhà độc tài Tần Thủy Hoàng ở Trung Hoa cổ đại và Hitler ở Đức cận đại giết cộng lại. Một triệu người Việt Miền Bắc phải di cư tỵ nạn CS vào Nam năm 1954. Gần 4 triệu tỵ nạn CS ra khỏi nước, trong đó 1 triệu dùng thuyền nan vượt đại dương đến bến bờ và nửa triệu làm mồi cho cá. Cả thế giới bàng hoàng, rúng động!
Nhớ để thấy CS Hà Nội và một số con buôn chánh trị thiên tả và tài phiệt siêu quốc gia, phản chiến ở Mỹ đã giả đạo đức lớn tiếng kêu gọi để quá khứ ra phía sau và nhìn tương lai phía trước. Những người giả đạo đức đó vì quyền lợi riêng tư, phe đảng đã tung hỏa mù. Một mặt để thế hệ trẻ Mỹ Việt xem thảm cảnh diệt chủng của CS ở VN suốt nửa thế kỷ như không có. Mặt khác họ còn chụp mũ “quá khích” cho những người nhớ bài học lịch sử đau thương nhứt của người Việt với cái mũ “ nặng quá khứ.”
Người Việt Nam kinh nghiệm lịch sử đau khổ còn hơn người Âu Châu nữa. 4000 năm lịch sử thì bị giặc Tàu thống trị 1.000 năm, Pháp và CS gần 100 năm. Nên ôn cố tri tân là bổn phận của đàn hậu tiến cũng như những người đồng trang lứa ở Âu Châu. Kinh nghiệm đau thương nhứt và gần đây nhứt là kinh nghiệm CS. Nên phải nhớ để ôn cố để tri tân, để tránh không cho điều xấu tội lỗi tái diễn , để phát huy điều tốt đạo lý. Nhớ là một bổn phận, một đức tính./.(VA)