Hôm nay,  

Lời Cuối Cùng

07/07/202019:31:00(Xem: 2268)

Thân gửi tuổi 30,


Hãy khóc cùng tôi hỡi quê hương yêu dấu!


Buổi sáng tỉnh thức với bản tin sét đánh: Nhân viên cảnh sát thành phố Toledo, Ohio, anh Anthony Dia 

26 tuổi, ra đi để lại vợ goá và đứa con lên hai. Lời cuối cùng ghi được trên máy thu âm của cảnh sát, "Hãy nói với gia đình, tôi yêu mọi người!" (Tell my family I love them!).


Rạng sáng ngày lễ Độc lập Fourth of July, khi dân chúng Mỹ còn yên giấc, Anthony Dia nhận lịnh đến kiểm soát bãi đậu xe tại Home Depot, và nơi này anh đã bị một người đàn ông 57 tuổi dùng súng bắn vào ngực, sau đó người đàn ông tự tử bằng chính súng của mình một nơi không xa. Không thấy báo cáo nói về diễn tiến sự việc.


Hãy khóc cùng tôi những bạn trẻ đang kết tội cảnh sát!


Tất cả chúng ta, những công dân Mỹ, đang trải qua ngày tháng hoang mang, hỗn độn và vô cùng bối rối vào thời gian này. Vâng, bạn bảo là cảnh sát Mỹ kỳ thị, bạo lực quá mức, giết hại người da đen, và trăm tội khác đổ lên đầu họ. Các bạn chỉ đúng một phần thôi, chân lý nằm ở phía đối nghịch. Tôi hoàn toàn đồng ý, có một số nhỏ cảnh sát kỳ thị, bạo lực, nhưng 99.9% còn lại là những người tốt. Trong bất cứ một tập thể nào cũng có những người xấu. Khi bạn trẻ, kết án cảnh sát dựa trên 1% người xấu, đó là không công bằng, và vấn đề sẽ không bao giờ giải quyết được! Bạn có bao giờ đi vào đôi giầy của người cảnh sát Mỹ chưa? 


Cách đây hơn 20 năm, tôi là Chuyên viên Xã hội (Social Worker) trong thời gian 5 năm. Tôi đã vào thăm nhà tù, một đôi lần được cảnh sát gọi đi theo lúc nửa đêm, để giải quyết chuyện hai nhóm trẻ Việt và Mễ dùng súng bắn nhau tại một quán bar, trong đó có một em Việt lai Mỹ dưới sự chăm sóc của tôi và gia đình bố mẹ nuôi người Mỹ. Ngồi trong xe cảnh sát, đến hiện trường, bạn sẽ hiểu tâm trạng họ. Căng thẳng tột độ, chỉ một giây quyết định sai hoặc mình chết, hoặc sẽ đi tù! Cả hai, không có chọn lựa nào tốt!


Đối đầu với nhóm thường dân, hung hăng, không biết ai có súng, ai sẽ bắn mình là một căng thẳng vô cùng cho các cảnh sát viên. Họ không được bắn trước, dĩ nhiên. Nhưng khi biết được kẻ đối diện có súng, nhiều khi đã trễ rồi! Các bạn trẻ có hiểu điều này không? 


Trước năm 1975, bản thân tôi là Đại đội trưởng Trinh sát, thú thật chúng tôi rất sợ những cuộc hành quân phải đi vào khu vực có dân chúng. Vì mình không biết ai là Việt cộng ai là dân? Đi ngang qua một nhóm nông dân hiền hoà, tươi cười đó, nhưng khi qua khỏi vài trăm thước, súng nổ sau lưng và những người lính hy sinh! Chẳng thà nhẩy toán vào rừng, dân không ở trong đó, dễ xử hơn nhiều. Người cảnh sát Mỹ có khác gì chúng tôi ngày xưa đâu? Thử đặt mình vào vị trí họ, trước khi bạn kết án.


Hãy khóc cùng gia đình anh Anthony Dia!


Khóc cùng người vợ và cháu bé lên hai, đêm qua thấp thỏm chờ bố về để sáng mai đưa mẹ con đi xem lễ Độc lập, buổi tối coi pháo bông, và ghé một tiệm ăn nào đó mua cho con cây kem ... Giấc mơ đơn giản! Nhưng sáng anh đã không về, ra đi mãi mãi, để lại cho gia đình lời trối trăn cuối cùng, "Tell my family, I love them!" Xin đừng để trái tim tuổi 30 chai đá! Xin đừng mê muội với "Black Lives Matter" nếu bạn còn chút lương tâm. Tất cả mạng sống của chúng ta đều quan trọng cả, "All Lives Matter". Cũng đừng hiểu lầm mà trách bố mẹ hoặc thế hệ đi trước. Chúng tôi không đòi hỏi các bạn phải suy nghĩ giống mình, không đời nào, vì đó là chuyện không tưởng. Nhưng chỉ xin các bạn suy nghĩ "công bình" thôi, không biết điều này có quá đáng để đòi hỏi không?


Hãy thương những người cảnh sát Mỹ hôm nay!


Tôi không tin là mỗi buổi sáng, chiều, khi bước vào ca trực, người cảnh sát Mỹ tự nhủ "Hôm nay mình sẽ bắn bao nhiêu người". Không làm gì có chuyện đó, nhưng tôi biết chắc họ sẽ âm thầm cầu nguyện ơn trên "Xin cho con một ngày bình an" đơn giản có thế thôi. Bạn còn nhớ, cách đây không lâu, truyền hình Mỹ chiếu đi chiếu lại, hình ảnh hai nhân viên cảnh sát tại New York, súng đạn đầy đủ, cúi đầu đi khi bị vài thanh niên da đen tạt nước từ đầu xuống chân, đuổi theo với cả một thùng nước. Họ nhẫn nhục, đi qua đường mà không cần biết đó là nước sạch hay dơ? Các bạn tuổi 30, rơi vào trường hợp đó bạn sẽ phản ứng ra sao? 


Bạn có thật sự công tâm khi nói về vấn đề khá nhậy cảm này? Riêng trong năm 2019, thống kê cho biết có 89 cảnh sát hy sinh trong khi thi hành nhiệm vụ.* Về phía người dân, bị cảnh sát bắn có 20 người da trắng và 10 người da đen thiệt mạng. Ai giết ai đây? Nhìn vào những con số trên, nếu bạn còn đòi hỏi phải cắt giảm ngân sách dành cho cảnh sát, hoặc đi xa hơn nữa giải thể lực lượng này. Cho phép tên lính già được nói, "Có lẽ bạn đang ở một hành tinh khác" nơi đó luật lệ, tiêu chuẩn đạo đức không giống thế gian này! Xin rộng lòng với những người, chỉ cần bạn gọi 911, họ sẽ có mặt trong vài phút, cho dù nơi đó đang giăng một bẫy chết người dành cho cảnh sát! Chuyện này mới xẩy ra tại Tampa, Florida vào cuối tháng 6/20. Họ báo cảnh sát có một vụ nổ súng xẩy ra, khi đến hơn một trăm người vây kín bốn góc đường, ném chai, leo lên xe, hai cảnh sát bị hành hung, một người phải vào nhà thương!


Có lẽ chính bạn đang bị tẩy não, đầu độc bởi giới truyền thông thiên tả, hay nhóm chính trị gia "kên kên". Công lý tượng trưng bằng một cán cân công bằng, tôi sợ rằng cán cân công lý của những ai thù ghét cảnh sát đang nghiêng về bên kẻ ác!


Xin Thượng Đế hãy xua đẩy những bóng mây u ám trong tâm hồn chúng ta. Xin Ngài hãy ban cho mọi người dân Mỹ khối óc tỉnh táo để phân biệt đúng sai, thiện và ác. 


Xin hãy yêu thương đón nhận anh Anthony Dia trong vòng tay độ lượng của Ngài. Và tha thứ cho thủ phạm đã tự sát, như Ngài đã từng thứ tha cho chúng con.


Trái tim chúng ta hãy thổn thức cùng chị Anthony Dia và cháu trai. Anh không bỏ chị đâu, anh đã về nơi chốn không hận thù, lo âu, để phù hộ chị và cháu. Can đảm lên chị nhé. Sẽ có ngày tất cả chúng ta đoàn tụ bên nhau nơi nước trời. Ngày đó trắng, đen, nâu, vàng đầy đủ. Ngày đó súng đạn sẽ thay bằng hoa.


Hãy khóc cùng gia đình anh Anthony Dia, để trái tim vơi bớt đi hận thù! Để nước Mỹ còn vươn lên! 


Hãy nói lời yêu thương mỗi ngày, khi chúng ta còn bên nhau! Hãy nói lời yêu thương cuối cùng, khi chúng ta đành xa nhau! 


Rest In Peace Anthony Dia!



Nguyễn Tường Tuấn

07/07/2020

****

https://www.fbi.gov/news/pressrel/press-releases/fbi-releases-2019-statistics-on-law-enforcement-officers-killed-in-the-line-of-duty 




Ý kiến bạn đọc
24/08/202023:00:10
Khách
Những ngừoi ủng hộ blm lờ đi các bằng chứng quan trọng rằng: Mạng ngừoi da đen bị lấy đi bởi chính ngừoi da đen nhiều hỏn bởi ngừoi da trắng, hoặc cảnh sát. Tôi sống ở Úc, cũng được biết rằng theo dữ liệu từ AIC/Australia Institution Criminology số ngừoi Thổ dân tự giết nhau cao hỏn do bị cảnh sát (6%). "The fact remains for African - Americans as it does for Aboriginal Australians", theo Jacinta Nampijimpa Price, Alice Spring council. Blm không có "cửa" tung hoành ở Úc. Do truyền thông không đóng vai dẫn dắt khuynh hướng chính trị một chiều? Do hệ thống chính trị (Thủ tứong, lữong đảng) không giống nền Dân Chủ kiểu Mỹ (Tt không nhiều quyền hạn nội địa)? Do dân Úc "nhà quê" không theo kịp dân "cấp tiến" Mỹ Neo-Marxit nhủ: phá bỏ gia đình truyền thống, giảm ngân sách cảnh sát, chop "tự trị" mà vẫn sống dựa vào thượng, hạ tầng cỏ sở của chính phủ, etc... ? Lenin nói không sai về Tủ bản "useful idiots".
08/07/202014:39:50
Khách
Hoàn toàn đồng ý với tác giả : một sự lên tiếng rất cần thiết trong thời điểm lịch sử sẽ có tác động mạnh lên tương lai thế hệ trẻ . Xin đựơc đóng góp ý kến : Có cần phải duyệt lại cái mà người ta thừơng nói là Police Culture ? Knee-to-Neck practice ? Tại San Jose , cộng đồng VN cách đây vài năm đã phản ứng rất mạnh khi cảnh sát bắn chết cô Trần thị Bích Câu tại nhà với con dao vọt vỏ trái cây cầm trên taỵ . Hồi xưa tôi được chỉ thị là bắn vào chân đối tượng trước khi bắn vào tim, có hợp lý và nhân bản hơn không ? Dùng đầu gối chẹn cổ nghi can xài bạc giả đã bị còng tay ghìm xuống đất bởi hai người khác hơn tám phút là một chuyện nên chấm dứt hay không ? Phán xét công lý qua lăng kính chính trị không đem lại thăng tiến cần thiết phải không ạ ?
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
19/12/202500:00:00
Những diễn biến gần đây trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Donald Trump đã đặt ra nhiều vấn đề về tương lai của mối quan hệ xuyên Đại Tây Dương. Việc công bố Chiến lược An ninh Quốc gia mới (National Security Strategy of the USA, NSS) — một tài liệu chính thức tái xác lập định hướng chiến lược của Washington — cho thấy sự thay đổi đáng kể về cách Hoa Kỳ nhìn nhận vai trò của châu Âu, vốn được xem là đồng minh thân cận trong suốt lịch sử hiện đại.
19/12/202500:00:00
Donald Trump không phải hạng người mê sách vở, nhưng lần này ông lại tìm được một hình ảnh rất “văn vẻ”: ông khoe sẽ mừng 250 năm ngày lập quốc bằng một… trận đấu võ ngay trên bãi cỏ Tòa Bạch Ốc. Năm tới, nước Mỹ dĩ nhiên sẽ có diễn hành, pháo bông, huy chương kỷ niệm. Nhưng cái lồng sắt bát giác dựng ở bãi cỏ phía nam và những tay võ sĩ của giải UFC lăn xả trong ấy mới đúng là tranh vẽ tình trạng xã hội Hoa Kỳ, khi soi qua lăng kính chính trị, trong năm thứ hai nhiệm kỳ hai của ông Trump. Chỉ khác một điều: UFC, trái với chính trường Mỹ, vẫn còn giữ ít nhiều lễ độ, cấm chửi rủa và cấm đánh vào hạ bộ.
19/12/202500:00:00
Thật đáng thương cho lớp trẻ, vì thế giới này lại do những ông già điều khiển. Bên đây Thái Bình Dương, Donald Trump, 79 tuổi, vẫn mặc sức hô hào về trí tuệ nhân tạo, máy rô-bốt, và “thời đại mới”. Nhưng với ông, điều “vĩ đại” nhất vẫn là nước Mỹ của thập niên 1950 – thời ông còn nhỏ, đời thuần một màu da, xã hội chưa đổi khác, và mọi sự dường như đứng yên trong một giấc mơ thành công trưởng giả. Bây giờ, mỗi lần mở miệng về “nước Mỹ vĩ đại”, ông liền nhắc đến việc đóng biên giới, “đình chỉ vĩnh viễn nhập cư từ thế giới thứ ba”, và đổ lỗi cho di dân với mọi tai họa của xã hội – từ trường học quá tải đến tệ nạn đô thị. Dưới mắt ông, tất cả sự sa sút hôm nay đều bắt đầu từ khi nước Mỹ không còn giữ được dáng dấp của những năm hậu chiến.
13/12/202518:59:00
Là một người Việt Nam định cư tại Hoa Kỳ đã hơn năm mươi năm, tôi dần xem đất nước này như quê hương thứ hai. Tôi yêu nước Mỹ gần như yêu quê mẹ, và âm thầm tự hào khi trở thành một công dân của một cường quốc hàng đầu thế giới. Chính vì tình cảm ấy, tôi ngày càng cảm thấy bất an trước những chia rẽ đang trở nên rõ rệt trong xã hội Mỹ những năm gần đây. Bất đồng về chính sách di dân, phúc lợi xã hội, hay quyền tự do ngôn luận—cùng nhiều vấn đề khác—không còn mang dáng dấp của những khác biệt chính trị thông thường. Chúng trở nên khó hòa giải hơn, ăn sâu vào gốc rễ, và mang tính cá nhân hơn. Mỗi khi cảm giác lo lắng ấy lặng lẽ dâng lên, tôi lại tự hỏi: Liệu những người Mỹ khác có cảm nhận như vậy không?
11/12/202511:51:00
LTS: Một bản tin quốc tế hôm nay đề cập việc Donald Trump Jr. âm thầm khâm phục Andrew Tate, nhân vật mang nhiều tai tiếng về hiếp dâm và buôn người. Điều này phản chiếu thực trạng của thời đại: chính trị và danh vọng hiện phụ thuộc vào thanh thế hơn là giá trị đạo đức. Xã hội nào tôn thờ kẻ khinh miệt phụ nữ và xem quyền lực như món hàng trao đổi, xã hội ấy đã bắt đầu lạc hướng. Dưới đây là tóm lược bài viết của Megan Twohey và Isabella Kwai đăng trên tờ New York Times ngày 10 tháng 11, để bạn đọc tự xét đoán.
04/12/202518:14:00
Nội chiến Hoa Kỳ sau bốn năm đã gây ra khoảng 1.5 triệu thương vong, với ước tính số người chết khoảng từ 620,000 đến 750,000. Đây trở thành cuộc xung đột đẫm máu nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Trong khi Thế chiến thứ II (1939-1945) có số quân nhân Hoa Kỳ tử vong cao thứ hai với khoảng 405,000 người, thì số người chết trong Nội Chiến lại cao hơn đáng kể so với Thế Chiến Thứ Nhất (1914-1918), Chiến Tranh Triều Tiên (1950-1953) và Chiến Tranh Việt Nam (1955-1975), với số lính Mỹ chết lần lượt là khoảng 116,500, 54,200 và 58,220.
01/12/202510:15:00
Cho tới nay chính quyền Trump vẫn chưa phổ biến văn bản chính thức nào về việc phân phối lợi tức thu được từ thuế quan. Tất cả những gì báo chí biết là qua những lời tuyên bố bất thường và những rò rỉ của Trump trên mạng Truth Social. Vào ngày 17/11 vừa qua, Tổng Thống Donald Trump một lần nữa lập lại rằng ông đã thu nhập được hàng trăm tỉ từ thuế quan và sẽ chia lợi tức cổ phần (dividend) vào khoảng giữa năm tới.
23/11/202519:22:00
Phúc lợi xã hội không đồng nghĩa với xã hội chủ nghĩa. Các chính sách an sinh là cơ chế tái phân phối mang tính nhân đạo trong một nền kinh tế tư bản-dân chủ, nhằm đảm bảo mức tối thiểu cho đời sống con người mà không xóa bỏ kinh tế thị trường hay chủ nghĩa tư bản.
21/11/202503:53:00
Những người phụ nữ tay cầm tấm ảnh của họ thưở thiếu thời giơ cao trước House Triangle của Capitol vài ngày trước nay bước vào cánh gà, nhường chỗ cho phân đoạn khác, diễn viên khác trong vở diễn chính trị căng thẳng và máu lửa. Lẽ ra, vai diễn của họ không nên có trong chương này, hồi này. Lẽ ra nó đã kết thúc từ vài thập niên trước. Nhưng giờ đây họ chấp nhận quay trở lại sân khấu kịch trường của Điện Capitol, mở lại mức bàn bi kịch của mấy mươi năm trước. Có người trong số họ, chấp nhận sẽ trở thành “điểm tựa” cho dân biểu MAGA Marjorie Taylor Greene nếu bà đứng trước Quốc Hội, đọc to, rõ tất cả cái tên có trong hồ sơ Epstein. Bi kịch trở thành bi hài kịch.
21/11/202500:00:00
Có những ký ức không cần ai nhắc lại; chỉ cần tiếng động giữa đêm là đủ làm người ta giật mình. Người Việt miền Nam sau 1975 không xa lạ gì với tiếng đập cửa khi công an xông vào bắt bớ. Không cần lý do. Không cần giấy tờ. Những người bị lôi đi “làm việc” biệt tăm không ngày về. Cả nước hiểu rằng luật pháp không để bảo vệ ai; mà là công cụ người cộng sản dùng để gán mác những ai “có tội với Đảng và nhân dân”.
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.