Hôm nay,  

Quan Điểm: Nước Mỹ và Bài Học Học Mãi Không Xong

28/08/202000:00:00(Xem: 2108)

Hinh cho bai cua The Interpreter
Hình minh họa

 

Annie Lowrey, tác giả của tạp chí The Atlantic -The Lesson Americans Never Learn.

 

Trên khắp cả nước, các trường học lần lượt chuyển sang học bán phần hoặc toàn phần trực tuyến, các bậc phụ huynh cả nước đang dùng Facebook để thuê gia sư hoặc giáo viên bị mất việc để dạy cho con mình. Chủ các cửa hàng tự phát thì vào những trang như GoFundMe để gây quỹ và tìm kiếm thêm hỗ trợ từ những khách hàng thân thuộc nay đã phải tự cách ly tại nhà. Người ốm đang phải dựa vào quỹ cứu tế COVID-19 và các chiến dịch gọi vốn cộng đồng để trang trải viện phí. Và các nhà khởi nghiệp đang lập nên các tổ chức nhằm mua lại những bữa ăn từ những nhà hàng đang gặp khó khăn rồi gửi đến những nhân viên tuyến đầu, những người đã kiệt sức vì công việc cao cả của mình.
 
Những tín hiệu thay đổi này thể hiện được tài khéo léo của người dân Hoa Kỳ, đây được xem như một thước đo về tinh thần vượt khó của những cộng đồng dân cư trên khắp nước Mỹ, những hành động tích cực này lan rộng trên những trang điện tử hay mạng xã hội trong thời gian gần đây. Nhưng chúng cũng là một thảm kịch. Nước Mỹ đang ép công dân của mình tự tìm đường thoát khỏi một thảm họa toàn cầu, đặt thêm những gánh nặng về việc quản lý cộng đồng lên vai những gia đình đang bị ảnh hưởng trầm trọng, đồng thời những bất bình đẳng trong xã hội trong thời điểm hiện tại lại được thể hiện càng rõ nét hơn.
 
Ở các nước thu nhập cao, chính phủ đảm bảo việc chu cấp đồ dùng và dịch vụ thiết yếu như: y tế, di chuyển giữa các thành phố, đồ dùng học tập cho trường công, hỗ trợ kinh tế cho những thời kỳ thất nghiệp. Nhưng ở Mỹ, chính phủ thường không làm được như vậy. Trong cái khó ló cái khôn, những thiếu thốn sẽ phát sinh những thay đổi mang tính sáng tạo, nhưng cũng sẽ thể hiện được sự nghèo nàn của quốc gia.
 
Từ rất lâu trước năm 2020, nhiều người Mỹ đã phải tự cứu lấy bản thân trước khi nhận được giúp đỡ từ chính quyền địa phương. Họ tìm kiếm máy tính, bút chì màu, và giấy cho lớp học tiểu học thông qua các chiến dịch trực tuyến. Họ dựa vào các trang gọi vốn cộng đồng sau một tai nạn xe hơi, sau một ca cắt bỏ ruột thừa, sau một trận chiến với ung thư, sau một ca sinh non. Họ phải chia nhau thuê một chiếc xe vì xe buýt chẳng bao giờ xuất hiện.
 
Giờ dịch bệnh đã phá nát cơ sở hạ tầng giáo dục của nước Mỹ, tàn sát mạng lưới chăm sóc trẻ em, xóa sổ hàng triệu công việc lương thấp, ép hàng trăm nghìn doanh nghiệp nhỏ phải đóng cửa, và giết chết hơn 170,000 người và số ca tử vong vẫn còn đang tăng. Hàng ngàn người đang sắp bị trục xuất khỏi nhà ở của chính họ, hàng ngàn doanh nghiệp sắp phá sản, hàng ngàn phụ huynh đang tuyệt vọng tìm bạn bè, người thân và kể cả người lạ trên mạng internet giúp đỡ họ trông coi lũ trẻ ở nhà.
 
Nước Mỹ cứ liên tục học đi học lại bài học này, thế nhưng họ chưa bao giờ ngấm được rằng: những quyên góp nhỏ lẻ của tư nhân sẽ không bao giờ giải quyết được những vấn đề mà chỉ chính phủ mới có thể làm được. Trước tiên, các cá nhân, tổ chức phi lợi nhuận và công ty đơn giản là không có đủ tài nguyên để cung cấp dịch vụ công cộng trên diện rộng. Một phần lớn các chiến dịch trên GoFundMe không thể đạt được mục tiêu đã đề ra của họ, trong số đó nhiều chiến dịch còn không kêu gọi được chút tiền nào. Dù đã có nhiều chiến dịch cố gắng cứu nhà hàng và quán bar, Yelp báo cáo rằng 140,000 doanh nghiệp có trên dịch vụ của họ đã đóng cửa từ khi suy thoái kinh tế khi dịch bệnh bắt đầu, nhiều doanh nghiệp sẽ không bao giờ mở lại nữa; để cứu được họ chắc chắn phải cần hàng tỉ đô la. Người Mỹ đang đối mặt với gần 90 tỉ đô la nợ y tế mỗi năm, hơn gấp đôi số tiền được ủng hộ cho các quỹ từ thiện liên quan đến sức khoẻ.
 
Thứ hai, thu nhập gia đình, tiền ủng hộ, lãi kinh doanh, và đầu tư tập đoàn dường như đều có vẻ là những hiện tượng theo vòng lặp. Khi nền kinh tế sụp đổ, những yếu tố này cũng sụp đổ theo. Ví dụ như ở một thành phố nơi nguồn thu nhập chính đến từ cối xay gió, khi những cối xay gió này ngừng hoạt động, các trường học trong thành phố đó sẽ không còn tiền để duy trì việc dạy và học, công dân mất đi bảo hiểm sức khỏe, các tổ chức phi lợi nhuận sẽ có ít tiền ủng hộ hơn, và các doanh nghiệp sẽ thấy doanh thu của mình giảm đi, tất cả đều sẽ xảy ra cùng một lúc. Như một thực tế, khi nền kinh tế đi xuống, người ta sẽ có ít khả năng quyên góp, trong khi sẽ có nhiều nhu cầu về quyên góp hơn. Mặt khác, với chính phủ liên bang, ngay cả những lúc yên ổn, họ vẫn có thể vận hành và thâm hụt ngân sách sẽ có thể tệ hơn trong những lúc khó khăn, nhưng họ vẫn sẽ hoạt động được. Việc của họ là phải bơm tiền mặt vào thị trường, bao gồm các cá nhân, doanh nghiệp và tổ chức, đặt biệt là khi một đại hoạ kinh tế xảy ra nhằm giữ vững dòng tiền lưu thông trong thị trường. Khi chính phủ liên bang không thể làm như vậy, những quyên góp nhỏ lẻ từ tư nhân không bao giờ có thể rút ngắn khoảng cách trong nền kinh tế vĩ mô.
 
Điều thứ ba, việc đòi hỏi mỗi cá nhân phải dựa vào bản thân, gia đình và mạng lưới xã hội khi khó khăn ập đến không chỉ phản ánh mà nó còn khoét sâu thêm những cách biệt hiện có về sự chênh lệch tầng lớp, sắc tộc và ranh giới địa phận. Ví dụ, khi nghĩ tới những hội phụ huynh, nó đã không còn đơn thuần là một cách hay để cha mẹ quyên góp phần vào trường của con mình, mà nó đã khuếch đại thành những thực tế rất thô thiển cho sự bất bình đẳng trong giáo dục. Những phụ huynh ở khu nhà giàu đổ tiền để mua kính viễn vọng và vào những lớp bổ túc, trong khi đó họ lại từ chối quyên góp cho những trường ở khu nhà nghèo hơn đang rất cần những vật dụng thiết yếu. (Điều này, tất nhiên, chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, nơi mà sự phân bổ thuế bất động sản và những chính sách về khu học chánh tạo ra những hố sâu ngăn cách trong xã hội).
 
Thất bại hiện tại trong hệ thống trường học của đất nước làm đậm nét thêm sự chênh lệch giàu nghèo do tình trạng tự trị. Những gia đình khá giả sẽ thuê gia sư để trông con lúc nó học bằng Zoom, hoặc lập hẳn những “trường học một lớp” có giáo viên hướng dẫn trực tiếp cho con mình. Trong khi đó những gia đình nghèo đang phải chịu những "án phạt" do sự "thiếu trách nhiệm" của mình do không theo nổi xu hướng học trực tuyến, làm tăng số lượng học sinh “trốn học ảo" do chúng không thể học trên mạng vì nhiều lý do (thiếu internet, thiếu thiết bị học trực tuyến,...). Xét trên diện rộng, có rất nhiều các bậc cha mẹ thu nhập thấp đang phải đối mặt với một tình thế khó xử: hoặc phải bỏ con một mình để đi làm hoặc nghỉ làm, ở nhà trông con học để rồi chìm sâu hơn vào cảnh nghèo khó. Các chuyên gia đã cảnh báo rằng đại dịch sẽ làm khoảng cách về thành tích học tập giữa con nhà giàu và nhà nghèo thêm lớn, và có thể còn khoét rộng thêm chênh lệch thu nhâp của cả nước.
 
Cuối cùng, cố gắng thay thế hỗ trợ từ chính phủ bằng những đóng góp cá nhân đòi hỏi một nỗ lực lớn không tưởng, mỗi người cần phải: kiếm lại tiền sau khi COVID-19 qua khỏi, làm việc với nhiều công ty bảo hiểm sức khỏe khác nhau với cách thức vận hành “kiểu Kafka” - phức tạp một cách vô lý - để thanh toán các chi phí sức khỏe. Lập một ngôi trường tạm thời cho đứa con đang cần nhiều trợ giúp của bạn, phỏng vấn giáo viên và tự xoay sở cách lập sổ lương. Tìm cách bắt Uber để đến kịp trạm xe lửa lúc chạy lúc không, hay tuyến xe bus với giờ giấc không cố định để kịp giờ đi làm. Phối hợp với những tổ chức phi lợi nhuận để cứu lấy nhà hàng của mình. Tìm kiếm một chỗ giữ trẻ, rồi sắp xếp dịch vụ vú nuôi chung, rồi lại phải kì kèo cho được một chỗ giảm giá trong một trường mầm non tư thục, vì cả nước Mỹ không có lấy một trường mầm non công lập và hệ thống trường mẫu giáo. Tất cả những việc làm thiết yếu này, chúng thật sự gây mỏi mệt.
 
Đảm đương với trách nhiệm quản trị cộng đồng không chỉ tốn tiền, nó còn tốn thời gian và công sức. Và chính vì nhu cầu này, theo một cách rất riêng, lại gia tăng sự cách biệt đang hiện hữu ở Mỹ. Những con người bệnh tật, nghèo khó, thất nghiệp - đây là những người buộc phải viết những câu chuyện lâm li bi đát để ngửa tay xin tiền trên mạng. Đây là những người bị đè nặng với việc phải kể lể những khốn khổ của mình nhằm kêu gọi trợ giúp, kéo cả cộng đồng vào hành trình chống ung thư của họ, phải giải thích trục xuất và vô gia cư nghĩa là gì, cầu xin sự giúp đỡ của mọi người để họ không phải cho nhân viên nghỉ việc và dẹp tiệm.
 
Câu trả lời mà hầu như mọi quốc gia thịnh vượng khác đều đã tìm ra đó là: Chính phủ phải đảm đương vai trò của chính phủ, với nhiệm vụ là cung cấp những điều đã đề cập ở trên. Chính phủ phải tìm cách thay thế cho thu nhập của mỗi người khi suy thoái ập đến, và giúp những doanh nghiệp đang chật vật vì những lỗi lầm không phải do họ gây ra. Chính phủ phải đảm bảo một hệ thống y tế đơn giản với chi phí hợp lý mà người dân có thể tiếp cận, phải phải cung cấp dịch vụ sóc dưỡng trẻ em cùng và hệ thống giáo dục công cho mỗi gia đình. Và chính phủ phải đầu tư vào hệ thống xe lửa, xe bus và lớp học. Chống lại suy thoái kinh tế và xây dựng cơ sở hạ tầng công cộng, bao gồm y tế, sức khỏe và hạ tầng giáo dục - đây đáng ra không phải là việc của công dân. Và khi nó là việc của công dân, thì hãy ghi nhận đây đúng là bi kịch.
 
Người dịch: A. Duong & Kiều Giang
Biên tập: Phố

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
19/12/202500:00:00
Những diễn biến gần đây trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Donald Trump đã đặt ra nhiều vấn đề về tương lai của mối quan hệ xuyên Đại Tây Dương. Việc công bố Chiến lược An ninh Quốc gia mới (National Security Strategy of the USA, NSS) — một tài liệu chính thức tái xác lập định hướng chiến lược của Washington — cho thấy sự thay đổi đáng kể về cách Hoa Kỳ nhìn nhận vai trò của châu Âu, vốn được xem là đồng minh thân cận trong suốt lịch sử hiện đại.
19/12/202500:00:00
Donald Trump không phải hạng người mê sách vở, nhưng lần này ông lại tìm được một hình ảnh rất “văn vẻ”: ông khoe sẽ mừng 250 năm ngày lập quốc bằng một… trận đấu võ ngay trên bãi cỏ Tòa Bạch Ốc. Năm tới, nước Mỹ dĩ nhiên sẽ có diễn hành, pháo bông, huy chương kỷ niệm. Nhưng cái lồng sắt bát giác dựng ở bãi cỏ phía nam và những tay võ sĩ của giải UFC lăn xả trong ấy mới đúng là tranh vẽ tình trạng xã hội Hoa Kỳ, khi soi qua lăng kính chính trị, trong năm thứ hai nhiệm kỳ hai của ông Trump. Chỉ khác một điều: UFC, trái với chính trường Mỹ, vẫn còn giữ ít nhiều lễ độ, cấm chửi rủa và cấm đánh vào hạ bộ.
19/12/202500:00:00
Thật đáng thương cho lớp trẻ, vì thế giới này lại do những ông già điều khiển. Bên đây Thái Bình Dương, Donald Trump, 79 tuổi, vẫn mặc sức hô hào về trí tuệ nhân tạo, máy rô-bốt, và “thời đại mới”. Nhưng với ông, điều “vĩ đại” nhất vẫn là nước Mỹ của thập niên 1950 – thời ông còn nhỏ, đời thuần một màu da, xã hội chưa đổi khác, và mọi sự dường như đứng yên trong một giấc mơ thành công trưởng giả. Bây giờ, mỗi lần mở miệng về “nước Mỹ vĩ đại”, ông liền nhắc đến việc đóng biên giới, “đình chỉ vĩnh viễn nhập cư từ thế giới thứ ba”, và đổ lỗi cho di dân với mọi tai họa của xã hội – từ trường học quá tải đến tệ nạn đô thị. Dưới mắt ông, tất cả sự sa sút hôm nay đều bắt đầu từ khi nước Mỹ không còn giữ được dáng dấp của những năm hậu chiến.
13/12/202518:59:00
Là một người Việt Nam định cư tại Hoa Kỳ đã hơn năm mươi năm, tôi dần xem đất nước này như quê hương thứ hai. Tôi yêu nước Mỹ gần như yêu quê mẹ, và âm thầm tự hào khi trở thành một công dân của một cường quốc hàng đầu thế giới. Chính vì tình cảm ấy, tôi ngày càng cảm thấy bất an trước những chia rẽ đang trở nên rõ rệt trong xã hội Mỹ những năm gần đây. Bất đồng về chính sách di dân, phúc lợi xã hội, hay quyền tự do ngôn luận—cùng nhiều vấn đề khác—không còn mang dáng dấp của những khác biệt chính trị thông thường. Chúng trở nên khó hòa giải hơn, ăn sâu vào gốc rễ, và mang tính cá nhân hơn. Mỗi khi cảm giác lo lắng ấy lặng lẽ dâng lên, tôi lại tự hỏi: Liệu những người Mỹ khác có cảm nhận như vậy không?
11/12/202511:51:00
LTS: Một bản tin quốc tế hôm nay đề cập việc Donald Trump Jr. âm thầm khâm phục Andrew Tate, nhân vật mang nhiều tai tiếng về hiếp dâm và buôn người. Điều này phản chiếu thực trạng của thời đại: chính trị và danh vọng hiện phụ thuộc vào thanh thế hơn là giá trị đạo đức. Xã hội nào tôn thờ kẻ khinh miệt phụ nữ và xem quyền lực như món hàng trao đổi, xã hội ấy đã bắt đầu lạc hướng. Dưới đây là tóm lược bài viết của Megan Twohey và Isabella Kwai đăng trên tờ New York Times ngày 10 tháng 11, để bạn đọc tự xét đoán.
04/12/202518:14:00
Nội chiến Hoa Kỳ sau bốn năm đã gây ra khoảng 1.5 triệu thương vong, với ước tính số người chết khoảng từ 620,000 đến 750,000. Đây trở thành cuộc xung đột đẫm máu nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Trong khi Thế chiến thứ II (1939-1945) có số quân nhân Hoa Kỳ tử vong cao thứ hai với khoảng 405,000 người, thì số người chết trong Nội Chiến lại cao hơn đáng kể so với Thế Chiến Thứ Nhất (1914-1918), Chiến Tranh Triều Tiên (1950-1953) và Chiến Tranh Việt Nam (1955-1975), với số lính Mỹ chết lần lượt là khoảng 116,500, 54,200 và 58,220.
01/12/202510:15:00
Cho tới nay chính quyền Trump vẫn chưa phổ biến văn bản chính thức nào về việc phân phối lợi tức thu được từ thuế quan. Tất cả những gì báo chí biết là qua những lời tuyên bố bất thường và những rò rỉ của Trump trên mạng Truth Social. Vào ngày 17/11 vừa qua, Tổng Thống Donald Trump một lần nữa lập lại rằng ông đã thu nhập được hàng trăm tỉ từ thuế quan và sẽ chia lợi tức cổ phần (dividend) vào khoảng giữa năm tới.
23/11/202519:22:00
Phúc lợi xã hội không đồng nghĩa với xã hội chủ nghĩa. Các chính sách an sinh là cơ chế tái phân phối mang tính nhân đạo trong một nền kinh tế tư bản-dân chủ, nhằm đảm bảo mức tối thiểu cho đời sống con người mà không xóa bỏ kinh tế thị trường hay chủ nghĩa tư bản.
21/11/202503:53:00
Những người phụ nữ tay cầm tấm ảnh của họ thưở thiếu thời giơ cao trước House Triangle của Capitol vài ngày trước nay bước vào cánh gà, nhường chỗ cho phân đoạn khác, diễn viên khác trong vở diễn chính trị căng thẳng và máu lửa. Lẽ ra, vai diễn của họ không nên có trong chương này, hồi này. Lẽ ra nó đã kết thúc từ vài thập niên trước. Nhưng giờ đây họ chấp nhận quay trở lại sân khấu kịch trường của Điện Capitol, mở lại mức bàn bi kịch của mấy mươi năm trước. Có người trong số họ, chấp nhận sẽ trở thành “điểm tựa” cho dân biểu MAGA Marjorie Taylor Greene nếu bà đứng trước Quốc Hội, đọc to, rõ tất cả cái tên có trong hồ sơ Epstein. Bi kịch trở thành bi hài kịch.
21/11/202500:00:00
Có những ký ức không cần ai nhắc lại; chỉ cần tiếng động giữa đêm là đủ làm người ta giật mình. Người Việt miền Nam sau 1975 không xa lạ gì với tiếng đập cửa khi công an xông vào bắt bớ. Không cần lý do. Không cần giấy tờ. Những người bị lôi đi “làm việc” biệt tăm không ngày về. Cả nước hiểu rằng luật pháp không để bảo vệ ai; mà là công cụ người cộng sản dùng để gán mác những ai “có tội với Đảng và nhân dân”.
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.