Hôm nay,  

Chuyện Vui Buồn Thẩm Mỹ: Ma Trong Tiệm Cắt Tóc Ở Mỹ

16/04/202100:00:00(Xem: 3772)
 
Bận túi bụi luôn mà câu chuyện hấp dẫn quá phải lật đật kể liền cho bà con xem..., để lâu quên mất tiêu.

Một cậu em được mình đãi bún bò, ăn chắc ngon quá nên cao hứng kể chuyện tiệm tóc của ông nhỏ có ma thiệt ghê! Tiệm tóc trước đây là một phần của cửa hàng Best Buy để trống chứa hàng,  thấy vị trí đẹp nên cậu em mướn, rồi “décor” lại cũng sang trọng đẹp đẽ lắm.

Những tháng đầu, làm ăn cũng khá phát đạt, chưa thấy gì đâu. Cho đến một ngày, khoảng trưa, vắng khách, cậu em với một người thợ ngồi coi phim trên cái máy vi tính để sát bàn tiếp khách, đối diện là cửa ra vào. Hai người đang say mê coi, tự nhiên có cảm giác ai mở cửa bước vào,  đang mê coi phim mà, nên cậu ta chỉ liếc qua coi người nào. Thấy rõ ràng một người nước da ngăm không phải đen, mà giống như lai giữa người da trắng, và da đen. Còn thấy rõ người đó mặc một cái áo ngắn tay nên mới thấy rõ nước da của họ. Anh chàng này lười,  tính để đệ tử đúng dậy tiếp khách, nhưng thấy mặt của tên thợ đứng như trời trồng, quay lại ... thì không thấy ai? Hai người đóng cửa cuốn gói chạy về gấp.

Bắt đầu giờ mới phá nè.

Mấy ngày sau, cũng trưa nha, hai người cùng thấy một lượt, cái khăn để trên đầu tủ tự nhiên rớt xuống cái bồn rửa chén, rồi sau đó …. rớt tiếp xuống đất! Ghê nhất là giống như ai cầm mà quăng nó xuống vậy đó ... hai thầy trò tiếp tục  … chạy.

Rồi một lần khác. Chiều khoảng 4giờ, một bà khách bước vô tiệm vừa đi vừa hỏi hỏi cậu em:

-Ủa thấy có cô gái  mới bước vô tiệm, đẹp lắm, đâu rồi, cô vô trước, chắc chị phải đợi hén

-Ủa..? Đâu có ai đâu chị?

-Có mà, chị ngừng xe trước cửa tiệm, thấy cổ mở cửa đi vô tiệm rõ ràng mà.

Ghê quá ha! Rồi sau, cậu em nghe nói lúc trước ai mướn ở đây một thời gian cũng trả tiệm dọn đi.

Qua chỗ khác, cũng gặp ma, nhưng nhẹ nhàng hơn. Rút kinh nghiệm tiệm trước, cậu ta cúng vái đầu tiên cũng đàng hoàng lắm. Được một thời gian, thấy không có gì, ỷ y cúng bánh kẹo rồi không ăn đem bỏ ... nhỏ em nó nằm mơ thấy người ta về kêu “Thằng anh anh mày cúng không thành tâm, cứ đem bỏ đồ ăn  ngoài sân hoài”. Sáng, nó kêu  thằng anh kể lại, nghe hết hồn, từ đó cúng cái gì cũng phải ăn cho hết.

Mà hình như cậu em này nhẹ vía  hay sau, gặp ma hoài.

Một lần đi về khuya chạy trên đường M., thấy đằng trước có người băng qua đường, nó thắng xe chạy từ từ tới, thấy rõ một người  đeo cái túi, kiểu mấy người vô gia cư,  đang lầm lũi qua đường, rất chậm, giống như cố tình cho nó thấy, rồi vụt một cái biến mất tiêu. Mà chỗ đó nó thấy hoài, mấy lần chạy qua khoảng 7, 8 giờ tối cũng gặp.

Một lần khác, đi đám ma của người chị bà con  nó xong , ra xe chuẩn bị chạy về thì nó thấy bả ngồi kế bên, nó sợ quá, không dám nhìn qua, chỉ liếc thấy bộ đồ bả mặc là bộ đồ liệm  màu trắng,  sợ quá bỏ xe, không dám chạy luôn!

Mình cứ tưởng Việt Nam mới có nhiều ma, bên Mỹ ma còn ghê hơn, hiện nguyên hình ban ngày luôn nữa chứ!

Ai có gặp kể em nghe với nha bà con…
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một phụ nữ Úc, cô Chloe Mowday, 31 tuổi, đang trong tình trạng nguy kịch tại Việt Nam sau khi hai thủ thuật thẩm mỹ tưởng chừng đơn giản lại đưa cô vào cơn nguy hiểm chỉ sau vài giờ, theo bản tin của tạp chí News.com.au, đăng ngày 8 tháng 12 năm 2025. Sự việc gây nhiều bàn tán tại Úc và làm dấy lên nghi vấn về mức an toàn của ngành thẩm mỹ trong nước.
Trước hết, chúng ta thừa hưởng một nền văn hóa phụ hệ. Người đàn ông nắm hết quyền hành và đàn áp đàn bà theo ý riêng. Những thế hệ trước năm 1950, hầu hết đàn bà Việt là nô tỳ cho đàn ông, một loại nô lệ tự nguyện theo truyền thống và có thể bị hành hạ nhiều hơn nữa, nhưng không được xã hội, chính quyền bênh vực. Về sau, nhờ du nhập văn hóa, văn minh tây phương và bộ luật gia đình thời đệ nhất cộng hòa, người đàn bà Việt mới trút bớt gánh khổ bị áp bức, tuy nhiên, tinh thần tự nguyện nô tỳ vẫn hiện diện trong huyết mạch của những thế hệ trẻ, kéo dài qua hải ngoại, cho dù nơi đây tôn trọng phụ nữ bậc nhất.
Nghe họ nói chuyện với nhau thì hiểu ra. Nhóm phụ nữ này hầu hết hơi phúng phính nên họ đã tạo ra một trò chơi vừa vui vừa có ích, họ mang vô sở cái cân và mạnh ai nấy leo lên cân rồi ghi số cân vô sổ. Họ mở ra một cái quỹ, mỗi tuần mỗi người góp vô quỹ 5 đô la rồi bắt đầu ăn cữ ăn kiêng, tới cuối tháng, người nào sụt số cân nhiều nhứt sẽ được thưởng số tiền gom chung đó, rồi họ bắt đầu góp tiền cho tháng tới. Họ làm sao mà giống giống như chơi hụi mở hụi khui hụi góp hụi vậy ta.
Hiểu biết về màu sắc làm nền cho nghề nghiệp thẩm mỹ, đặc biệt trong công việc trang điểm và nhuộm, tẩy tóc; ví dụ như: Màu đỏ dự phần vào đời sống con người qua máu và lửa. Chúng ta cũng nhận xét rằng những người thời xưa đã kết hợp màu đen với bóng đêm, và màu vàng cho những ngày tươi sáng. Màu trắng tượng trưng cho sự trinh trắng, trong khi màu tím chỉ được dùng trong giới trưởng giả mà thôi.
Có những chiều thu vương nắng cuối thôn …mùa thu đã về trên bầu trời thênh thang mây, mùa thu về với những chiếc lá nâu vàng thay nhau đổi màu, mùa thu về trên vai áo nâu non, tóc mùa thu cũng nâu vàng theo nắng thu rất vội. Mùa thu chỉ vừa mới chớm.
Tối qua ngủ được, sáng sớm chị Ngà thức dậy, khỏe khoắn, lòng vui vui. Đứng lên quơ tay quơ chưn, làm vài động tác cho giãn gân cốt. Hai cánh tay dơ lên cao khỏi đầu, hạ xuống ngang vai, rồi khỏi hông. Hít thở vài cái. Một hồi.
Đường nâu + sữa = hợp chất tẩy da chết cho toàn thân thể. Da-ua + mật ong = dưỡng chất dành cho da nhạy cảm (sensitive skin) và da hay bị ửng đỏ
Chúng ta thường đi bộ, nhiều người thích đi bộ. Từ đi bộ trong nhà, cho tới ngoài đường, chợ búa, mua sắm, trong sở làm v…v…như là một sinh hoạt tự nhiên. Đi bộ thực ra cũng là một môn thể thao chậm, kiểu “Low-impact”. Đi bộ vừa thong thả tự do, thích hợp với mọi lứa tuổi mà còn rất tốt cho sức khoẻ và sắc đẹp cho cả hai phái nam và nữ.
Phần mái ở trước trán (bang), nhiều bạn gái thích cắt ngắn, trông nhí nhảnh trẻ trung, nhất là khi cột tóc đuôi ngựa. Nhưng phần tóc nầy mọc ra dài rất nhanh, chúng ta nên tập tự cắt lấy, để khỏi phải chạy ra tiệm chỉ để cắt chút xíu ở phần tóc nầy, vừa mất thì giờ lại tốn tiền.
Nè mấy người, ai muốn học gắn lông mi từ sợi từ sợi y như lông mi thiệt hông tui dạy tính rẻ, lấy vốn đồ nghề lại coi. Thu chanh chua càng nói càng lớn tiếng: Xời ơi bà nầy, vừa vô ơn vừa bòn. Trong túi có chín đồng, cố ngó quanh quất xung quanh coi có lòi ra thêm một đồng nào đâu đó đặng bỏ vô túi. Chẵn mười đồng!


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.