Hôm nay,  

Đẹp. Hồi Hộp

27/05/202200:00:00(Xem: 5416)
"Đàn ông ở tuổi 75 thì chuyện thân thể, đầu mình-tứ chi của phụ nữ không còn nhiều hấp lực lôi cuốn như thuở tuổi 20-30, nhưng tôi không hiểu tại sao, mỗi khi xem tranh họa những phụ nữ khỏa thân, thì trái tim tôi lại hồi hộp?" Anh bạn già nói như vậy. Mà đúng. Tôi ở tuổi 70, cũng hồi hộp. Không hiểu vì sao?

Phát biểu chính xác rằng: chúng tôi không phải hạng ngắm trăng quên đèn, vì khi bắt đầu tìm hiểu, trò chuyện, hỏi thăm đám đông, mới khám phá ra, rất nhiều đàn ông và phụ nữ ở nhiều lứa tuổi khác nhau, cũng hồi hộp, khi xem. Như vậy, nỗi hồi hộp này không liên quan đến giới tính trong phạm vi thưởng ngoạn; không liên quan nhiều đến sự khích thích dục vọng; như vậy, thì liên quan đến thứ gì? Bạn đọc thử google lướt lưới xem vài họa phẩm sơn dầu vẽ phụ nữ xưa và nay khỏa thân, bạn có bị hồi hộp không?

Có phải là một loại bệnh báo động liên hệ đến tim hoặc thần kinh não bộ?

Có phải là một thứ nhạy cảm của khả năng nhận thức về thẩm mỹ?

Hay thuần túy chỉ là phản ứng muôn thuở của con người?
 
NGHỆ THUẬT KHIÊU DÂM VÀ NGHỆ THUẬT ĐẸP

Dĩ nhiên, tôi muốn các bạn phân biệt rõ ràng giữa những hình ảnh khiêu dâm, bày hàng lộ liễu với mục đích kích động và những hình ảnh khỏa thân trình bày nét đẹp về kỳ quan phái nữ. Theo tôi hiểu, không có đàn bà nào tồn tại lâu dài, nhưng vẻ đẹp của thân thể đàn bà tồn tại cho đến khi nhân loại bị tiêu diệt. Và đóng góp hàng đầu trong hành trình lịch sử này chính là những họa sĩ và nhiếp ảnh gia. Kế tiếp mới là thi sĩ và văn sĩ. Tuy nhiên, những câu thơ về đồi núi, thung lũng, đường hầm của thi sĩ Pablo Neruda diễn tả cô tình nhân, có khả năng bám vào trí nhớ, gỡ không ra, thỉnh thoảng lại phất phơ từ ký ức:

Thân thể phụ nữ đùi trắng hình hài đồi trắng,
Em là địa cầu dáng khuất phục nằm yên,
Cuerpo de mujer, blancas colinas, muslos blancos,
te pareces al mundo en tu actitud de entrega.
(Corpo de Mujer.)

Chưa có một họa sĩ nào vẽ được sự đẹp của phụ nữ là cái đẹp của mẹ đất, nơi sinh sôi, nẩy nở và tồn tại của con người. Đúng không? Đẹp không?
Nhưng làm sao có thể phân biệt giữa hình ảnh khiêu dâm và hình ảnh nghệ thuật đẹp?

Đúng ra, có ba thể loại khác nhau:

- Hình ảnh trần truồng tục tỉu: Có mục đích kích động tình dục một cách không thể lầm lẫn. Hàng hóa bày biện rõ rệt, hiện thực, không mờ ảo, không trừu tượng.

- Hình ảnh lõa thể khiêu dâm: Có nhiệm vụ lôi cuốn người xem để thực hiện một số mục đích, trong đó, thường là mục đích buôn bán. Thể loại này cũng có nghệ thuật, nhưng là nghệ thuật khiêu khích, nghệ thuật hình nhi hạ.

- Hình ảnh khỏa thân nghệ thuật đẹp: Có mục đích trình bày tinh hoa thẩm mỹ về thân thể phụ nữ, nghệ thuật hình nhi thượng.

Nói lý thuyết là như vậy, nhưng trong thực tế, không dễ phân biệt giữa nghệ thuật khiêu dâm và nghệ thuật thẩm mỹ. Một ranh giới mỏng manh và co giản. Đôi khi mới nhìn vào, chưa kịp phân tích, có thể thấy hình ảnh khiêu dâm đẹp hơn hình ảnh nghệ thuật đẹp.

Theo ý kiến của nhà phê bình hội họa thành danh John Berger, nên phân biệt giữa hình ảnh “naked” và hình ảnh “nude”. Trong tiếng Việt, khỏa thân, lõa thể và trần truồng có cùng ý nghĩa: không có áo quần hoặc không che đậy thân thể.

Berger nhận định rằng, hình ảnh naked: Hình ảnh người trần truồng để người khác thấy người đó một cách trung thực, có sao thấy vậy, dù đẹp hay khó coi. Trong khi hình ảnh nude là hình ảnh có mục đích để người khác nhìn nét đẹp do người trần truồng và nhiếp ảnh gia tạo ra. kiểu nằm, thế đứng, nơi nào trên thân thể phải mờ, nơi nào phải gây chú ý. Nói một cách khác, Nude là nỗ lực làm cho người thưởng ngoạn thỏa mãn. Naked là hình ảnh tự nhiên không che đậy. Một điểm khác, Berger để nghị, nhưng tôi không đồng ý, tuy nhiên, nó nói lên một khía cạnh chủ ý của người vẽ. Ông để nghị phân biệt hình nude là hình thụ động, Nằm, ngồi, đứng trong vị trí tĩnh. Trong khi hình naked thường ở trong tư thế hoạt động.

Theo tôi, ranh giới giữa hình khiêu dâm và hình khỏa thân nghệ thuật đẹp vừa mong manh mà vừa tùy tiện. Cùng một bức tranh có người xem động lòng, có người không; có người cảm thấy hứng khởi, có người trầm trồ mức độ nghệ thuật. Bản lãnh và phẩm chất sống cho phép trực giác cảm nhận của mọi người khác nhau. Đứng về mặt xã hội và thưởng ngoạn, ranh giới này thay đổi tùy tầng lớp, đoàn nhóm, tôn giáo và vị thế trong xã hội. Tuy có tiêu chuẩn để phân biệt trên lý thuyết, nhưng thực tế thì hầu như tùy nghi. Cuối cùng hết, không thích thì đừng xem. Vừa che mắt vừa để hở ngón tay làm gì?

Có lẽ, cách phân biệt minh bạch nhất là mức độ thực tế, cụ thể của hình vẽ và phong cách diễn tả của tác giả. Hình khỏa thân càng xa thực tế, càng ít cụ thể, mà đẹp, càng tiếp cận nghệ thuật, ví dụ như tranh khỏa thân của Henry Matiss.
 Px-1
 
Px-2

Nếu xét về đẹp kiểu thực tế, cô nằm trên trông như cá voi. Cô nằm dưới trông như tật nguyền. Vậy mà, lại đẹp dưới con mắt nghệ thuật.
Rồi đến phong cách diễn đạt của Picasso, sự trần truồng hầu như biến mất. Soi kính lúp cũng không thấy chỗ nào khiêu dâm, chỉ thuần túy là nghệ thuật. 

Px-3
Large Nude In A Red Chair, 1929.
 
Nếu không phải là Pycasso vẽ, e rằng chúng ta có thể lấy tựa đề: Con Ma Trên Ghế Đỏ.
Px-4
Nude Woman in a Red Armchair, 1932.
 
NGHỆ THUẬT KHỎA THÂN ĐẸP

Tôi xem đi xem lại, xem nhiều lần bức ảnh của Man Ray "Le Violon d'Ingres". Phụ nữ là âm nhạc, nơi con người tìm đến, bao gồm hân hoan và sầu thảm, để làm đẹp tâm tư. Bức ảnh này chụp năm 1924, chuẩn bị bán vào tháng 5 sắp đến tại Christie với giá từ 5 đến 7 triệu đô la, cao nhất trong lịch sử nhiếp ảnh.

Px-5
Thân hình người phụ nữ này giống đàn cello hơn violon. Không có chút gì khiêu gợi dục tính, nhưng hãy thử kéo lên một tấu khúc, tựa đầu vào đàn, tay trái lả lướt trên dây, tay phải kéo cây lông đuôi ngựa lui tới dịu dàng, tự nhiên sẽ cảm thấy hồi hộp.

Một cuộc triển lãm tại Fotografiska New York kéo dài suốt tháng 4 năm 2022 của 30 nữ nhiếp ảnh gia về thân thể đàn bà qua ống kính nghệ thuật. Điểm nhấn: Hầu hết các hình ảnh nổi bật về phụ nữ khỏa thân đều do các nam nhiếp ảnh gia thực hiện. Ở đây, thân thể đàn bà do nhãn quan của phụ nữ tìm thấy, có gì khác biệt? Hãy xem vài tấm hình tiêu biểu:
Px-6
Studio Practice #3 (2017) @ Julia SH- Courtesy Fotografiska New York.

Px-7
PX-8
Px-9

Có thể nói rằng, một sáng tác, ngay từ đầu, tác giả đã có ý định khiêu dâm hoặc chủ yếu vì nghệ thuật. Tiếp theo là đường lối trình bày: Hoặc như trăng lả lơi trên cành liễu, hoặc như trăng ẩn hiện trong sương mù. Ngoài ra, quan điểm làm tôi hồi hộp vì ít tác giả trong họa phẩm, văn xuôi, thi ca … diễn đạt được tính dâm trong cấp độ nghệ thuật cao.

Tục thì dễ vì cứ kể như sự thật, rồi pha chế hình thức cho tăng phần hấp dẫn. Tục mà thanh, không đến nổi khó lắm, cứ mang cái thật lồng vào cái giả; mang cụ thể giấu vào ẩn dụ; mang thực tế gôm bớt chi tiết; mang trần truồng phủ vài lớp mịt mờ. Duy chỉ có không tục, không thanh, mà đẹp là khó.
Đẹp mà không tục không thanh, phải là cái đẹp thuần túy trên thân thể phụ nữ, bất kể tuổi tác, mập ốm, thần tiên hay quái dị.

Tuy nhiên quan điểm "đẹp" của khỏa thân, ngày nay, thường bị phụ nữ phản đối. Jenny Saville tuyên bố: "Đẹp là gì? Đẹp thường là mình ảnh của nam giới trên thân thể phái nữ. Còn phụ nữ chúng tôi đẹp ở mỗi cá nhân của họ." (“What is beauty? Beauty is usually the male image of the female body. My women are beautiful in their individuality.)

PX-10
Gustav Klimt, Danae, 1907.

PX-11
Lucien Freud, Benefits Supervisior Sleeping, 1995.

Px-12
Amedeo Modigliani, Reclining Nude, 1917-18.
Hình chính trang nhất
Cecily Brown, Tenage Wildfife. 2003
Vì sao tranh khỏa thân luôn luôn lôi cuốn?

Nhà phê bình Justin Paton, tác giả tác phẩm: "Làm Sao Ngắm Một Bức Họa" (How to Look at a Painting, 2005), nói rằng: "Khỏa thân 'mê hoặc' chúng ta vì một lý do rất đơn giản và khá sâu sắc, đó là nghệ thuật về chính chúng ta. Tất cả chúng ta đều có thân thể; tất cả chúng ta đều bị thân thể mê hoặc, khi những thân thể đó không có áo quần." (The nude fascinates us for a very simple and quite profound reason and that is that it’s art about us. We all have a body; we’re all fascinated bodies and bodies in the unclothed state.)

Đẹp của nghệ thuật khỏa thân, dù là họa, điêu khắc, thơ, văn, cần được khám phá, không phải phơi bày tô hô. Hình thức đẹp hoặc diễn tả đẹp bên ngoài phải dẫn đến thẩm mỹ bên trong hoặc toàn thể tác phẩm.

Ví dụ:

Px-14

"Người đàn bà khỏa thân trong ghế đỏ có tay dựa" ngụ ý người phụ nữ một mình cô đơn. Nhìn kỹ khuôn mặt của người phụ nữ, sẽ thấy một nửa là khuôn mặt đàn ông đang hôn và cánh tay bên phải đang ôm lấy nàng. Hoạ cảnh của tình yêu.

Tranh khỏa thân dù bị chống đối hay được ủng hộ, không tùy thuộc vào xã hội con người, mà tùy thuộc vào nhu cầu tâm lý và nhu cầu thẩm mỹ của nghệ thuật. Như Paton đã kết luận: "Khỏa thân không phải là một chuyện – đó là một câu hỏi hơn là câu trả lời, và câu hỏi đó vang dội trong thời đại chúng ta." (“The nude is no one thing – it’s a question rather than an answer, and that question reverberates in our time.)
 
BẠN TÔI KẾT LUẬN NHƯ THẾ NÀY …

Tại sao con người hồi hộp?
- Khi sợ hãi chuyện gì, tự nhiên sẽ hồi hộp.
- Khi thích thú say mê chuyện gì, bỗng dưng sẽ hồi hộp.
- Khi chờ đợi chuyện gì, thường khi sẽ hồi hộp.
- Người có bệnh tim, có triệu chứng hồi hộp.

Nhưng khi hồi hộp vì sợ, thường chảy mồ hôi. Hồi hộp vì say mê, thường hả miệng.

Xem tranh, không chờ đợi ai, không đổ mồ hôi, không hả miệng, sức khỏe vừa tái khám: bình thường. Mức đường thấp. Nhịp tim nhịp máu ok. … Vậy, hồi hộp này chắc phải có lý do riêng?

Bỏ giờ ngồi nhớ lại những lần hồi hộp vì phụ nữ trong quá khứ, hóa ra, suốt đời tôi đã hồi hộp vì phái nữ quá nhiều.  

Hẹn hò lần đầu, hồi hộp; cầm tay lần đầu, hồi hộp; có ý định hôn lén, hồi hộp; đi thăm nhau ngồi xe đò, hồi hộp; gặp ai thích mình, hồi hộp; gặp ai mình thích; hồi hộp; chuẩn bị lấy nhau, hồi hộp; nhưng tất cả những hành vi, sự tình kể trên, khi đã xảy ra nhiều lần với một người, quen rồi, hết hồi hộp. Đúng không? Như vậy, hồi hộp liên quan đến mới lạ và chai lì.

Mới nghĩ ra, tưởng rằng hay quá. Rồi nghĩ lại. Không đúng. Vợ tôi là người nữ mà tôi quen thuộc nhất, chai lì nhất trên cõi đời, mà sao tôi vẫn hồi hộp?
Phải có lý do khác, mặc dù nếu cùng một bức tranh khỏa thân, xem đi xem lại, quả nhiên là có giảm bớt hồi hộp.

Tôi tìm đến anh bạn già để cho anh biết tất cả những gì tôi đã tìm hiểu được. Nghe những lập luận không manh mối của tôi anh cười to, rồi nói:

“Mẹ nó, ông đúng là lẩm cẩm. Tôi đã tìm ra lý do. Mỗi lần trước khi xem tranh khỏa thân nghệ thuật đẹp, tôi mở iphone tự thâu mình cho đến khi cảm thấy hồi hộp. Thâu một chục lần rồi đem ra so sánh, đối chiếu, thấy rõ ràng. … (Ông bạn quái ác này còn dừng lại lấy hơi.) Ông biết không, khi tôi xem những họa phẩm, hình chụp nghệ thuật khỏa thân đẹp, lòng tôi mê mẩn, quên thở, ừ, quên điều hòa hơi thở, đôi khi nín cả thở. Thiếu oxy, máu bơm loạn xạ, trái tim hồi hộp. Dạo này, mỗi khi xem tranh, tôi chú ý hít thở đều đặn, thấy không còn hồi hộp.”

Tôi tin bạn tôi nói thật, nhưng tôi có giải đáp khác từ kinh nghiệm cá nhân. Không muốn nói ra, vì e rằng khó hiểu. Chỉ vỗ vai bạn già như một cách chúc mừng, rồi ra về.

Nếu là những người nghệ sĩ chân chính, như một nhà văn, không còn viết được truyện có giá trị; một nhà thơ, không còn có thể làm thơ hay; một họa sĩ không còn khả năng vẽ tranh đẹp; đố bạn đọc họ mất thứ gì? Nghĩ đến ngày không còn có thể sáng tác giá trị xứng đáng, có lẽ, đó là cảm giác ông Adong bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng; cảm giác Napoleon bị tù trên đảo; cảm giác một vị vua đang vùng vẫy giữa chiến trường, bị đột quị phải cưỡi xe lăn.

Tệ hơn, là họ đều biết rõ, một ngày nào đó họ sẽ mất, chỉ không biết lúc nào. Mỗi ngày, họ đều chờ đợi ngày hôm đó, có thể là hôm nay. Như các người ngoan đạo chờ đợi ngày tận thế. Như bệnh nhân được bác sĩ cho biết chỉ còn sống sáu tháng nữa. Nhìn bất kỳ một cái đẹp nào, tôi đều có cảm giác tác giả đang chờ đợi. Tôi hiểu vì tôi cũng đang chờ. Thấm nhuần sâu xa về đời người là các triết gia. Cảm thức cụm từ “đồ phế thải” cay đắng khắc nghiệt trong lúc còn sống là những người nghệ sĩ. Những ai sáng tác nghệ thuật bằng tận cả cuộc đời đều là những người lo sợ sẽ trở thành đồ phế thải.

Họ chờ đợi ngày sẽ mất một thứ gì yêu quí, một thứ gì đã quen sống không rời, thời gian chờ đợi đó u ám, bất an. Như đang chờ đợi vợ xếp áo quần vào va li chuẩn bị bỏ đi, không bao giờ trở lại. Trạng thái đó, cảm giác đó, không phải hồi hộp, là nỗi bất an thường trực, chỉ chờ đúng cơ hội, sẽ lộ hình trong nhịp tim và mạch máu. 
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có cách nào để sớm có hòa bình cho Gaza, một trong vài vùng đất đau thương nhất thế giới hiện nay? Chúng ta không có câu trả lời. Liên Hợp Quốc cũng bế tắc. Chúng ta, những người sống trong thế kỷ 21, cũng không thể quy trách một ai, vì dường như định mệnh đã sắp sẵn cho cuộc tàn sát từ nửa đầu thế kỷ 20, hay là từ hai ngàn năm trước. Chúng ta hoàn toàn không hiểu, tại sao khu vực được xem là đất thánh của ba tôn giáo lớn nhất thế giới – Do Thái Giáo, Ky tô giáo, và Hồi giáo -- lại rơi vào một cuộc chiến bi thảm và dai dẳng như thế? Tuy nhiên, đất trời muôn đời vẫn im lặng. Một cách nào đó, các nghệ sĩ ở Gaza lên tiếng cho dân tộc của họ. Họ đã vẽ, dù không còn đầy đủ màu sơn. Khi giấy và các tấm canvas biến mất, họ lấy các bao bột mì làm nền để vẽ tranh.
Thưởng thức một bức họa chủ yếu là chia sẻ sở thích và cảm xúc về thẩm mỹ giữa người xem và tác phẩm. Nghĩa là cái đẹp, cái hay của bức tranh và trình độ cảm nhận cái đẹp, cái hay của người thưởng ngoạn phải có khả năng tương ứng, có sự đồng điệu nào đó để cảm thấy thích thú hoặc hơn thế nữa là yêu chuộng. Câu hỏi cơ bản trên được A.I. (trí thông minh nhân tạo) trả lời: Sau đây là một số cách để thưởng thức một bức tranh: - Dành một số thời gian và sự chú ý cho bức tranh để tận hưởng trọn vẹn. - Đừng lo lắng về việc bạn cần làm gì tiếp theo và đắm mình vào tác phẩm nghệ thuật. - Việc ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật mà bạn thích có thể kích hoạt giải phóng dopamine trong não, giúp bạn cảm thấy vui vẻ. (Dopamine là một loại chất dẫn truyền thần kinh và hormone. Nó đóng vai trò trong nhiều chức năng quan trọng của cơ thể, bao gồm vận động, trí nhớ và phần thưởng và động lực thú vị.) - Hãy nhớ quy trình: Quá trình sáng tạo nghệ thuật là nơi phép màu xảy ra và sản phẩm cuối cùng chỉ là
Bước vào phòng triển lãm, ba bức tranh đầu tiên bên tay phải đập vào mắt người thưởng ngoạn là ba tác phẩm của họa sĩ Ann Phong: “I Told You, The Earth Is Warming Up”; “Looking Back, Looking Forward”; “If We Don’t Care For Nature, It Will Disappear.” Chọn ba tác phẩm này cho cuộc triển lãm, họa sĩ giải thích: “Các tác phẩm nghệ thuật của tôi phản ánh mối quan hệ giữa người với người; trách nhiệm mà chúng ta phải có đối với trái đất nơi chúng ta đang sống. Thật đau lòng khi chứng kiến ​​thiên nhiên bị tàn phá bởi lòng tham và sự thiếu hiểu biết của con người. Có vẻ như khi chúng ta càng làm cho cuộc sống của mình trở nên tiện nghi, thì chúng ta càng tạo ra nhiều ô nhiễm hơn; càng làm cạn kiệt tài nguyên của trái đất một cách bất cẩn hơn…”
Nghệ thuật trong thế kỷ 21 là một lĩnh vực thực hành, nghiên cứu và xuất bản đang phát triển mạnh mẽ, khiến nó trở thành một lĩnh vực tìm hiểu vô cùng năng động. Nhiều chủ đề quan trọng đã gây tiếng vang trong thế kỷ này, truyền cảm hứng cho tư duy mới và tranh luận học thuật, chẳng hạn như sự bùng nổ nghệ thuật sinh học để đáp ứng với nghiên cứu khoa học trong khoa học đời sống, và lý thuyết phê bình được gọi là Thẩm mỹ quan hệ (relational aesthetics), được phát triển để đáp lại sự gia tăng mời gọi của nghệ thuật cho phép người xem tham gia và tương tác. Các cuộc tranh luận khác vào cuối thế kỷ 20, chẳng hạn như ký hiệu học, chủ nghĩa hậu hiện đại và chủ nghĩa nữ quyền, vẫn tiếp tục liên quan đến việc giải thích nghệ thuật thế kỷ 21 và văn hóa trực quan (visual culture, hoặc văn hóa thị kiến hay trực quan.)
Chúng ta thường được nghe nói, rằng mọi người đều bình đẳng trước Thượng Đế. Tuy nhiên, Thượng đế thì không ai thấy, nhưng có một thứ còn đáng sợ hơn nhân vật cổ sử đó (nếu thật sự là có Thượng Đế): đó là những trận mưa bom. Người dân Ukraine và Palestine ý thức rất rõ, vì đó là chuyện hằng ngày của họ: mọi người đều bình đẳng khi đứng dưới mưa bom. Già, trẻ, nam, nữ, trí thức, nông dân, nhà thơ, họa sĩ… đều bình đẳng: khi bom rơi trúng là chết. Cuộc chiến giữa người Palestine muốn giữ đất và người Israel từ nơi xa tới nhận phần đất mới do quốc tế trao tặng từ đất Palestine đã kéo dài nhiều thập niên. Bây giờ căng thẳng mới nhất là ở Gaza, cuộc chiến đang tiếp diễn giữa nhóm Hamas, thành phần chủ trương bạo lực của dân Palestine, và quân Israel. Trong những người chết vì bom Israel, có những người hiền lành nhất, đó là trẻ em và phụ nữ.
Đối với nhiều người Thái Lan, Chalermchai Kositpipat là họa sĩ đương đại lớn nhất của nền mỹ thuật Phật Giáo Thái Lan. Những nét vẽ và kiến trúc của ông vừa mang chất thần thoại truyền thống, vừa đậm chất kỹ thuật tân kỳ của thế kỷ 20 và 21 – vừa dịu dàng, thơ mộng, như thật như mơ, nhưng là những bước đi đầy các khám phá mới trên vùng đất tiền nhân chưa khai thác hết, nổi tiếng với việc sử dụng hình ảnh Phật giáo, và các họa phẩm của Chalermchai đã nhiều lần triển lãm trên toàn thế giới. Chalermchai Kositpipat sinh ngày 15/2/1955. Thân phụ ông là một người Trung Quốc nhập cư từ Quảng Đông trong khi mẹ anh là người Thái gốc Hoa. Kositpipat theo học tại Đại học Mỹ thuật Silpakorn, tốt nghiệp Cử nhân Mỹ thuật chuyên ngành nghệ thuật Thái Lan năm 1977.
Có một người sống trong thành phố, bận rộn, tranh đấu, xông pha, lăn lộn giữa sự phức tạp như một sinh trùng bị mắc lưới nhện vẫn phải vùng vẫy để sống, để chờ ngày bị ăn thịt. Một hôm, ông ta đi du lịch, thấy một phong cảnh đẹp đến mức lặng người, cảm thấy siêu thoát, nhận ra đạo lý của mục tiêu tại sao con người tồn tại. Nhưng vẫn phải trở về phố cũ, y như Lưu Nguyễn phải trở về làng cũ vì những lý do chính xác, vì lẽ phải của những bổn phận làm người. Ông vẽ lại phong cảnh đó trên một vách tường lớn. Mỗi khi đời giông bão, mỗi khi hồn âm u, mỗi khi trí khổ não, ông đến trước bức tranh, nhìn ngắm, ngẫm nghĩ để tìm thấy sự thanh thản, sở hữu cảm giác bình an. Ông nghe được tiếng hát “chiều nay vang lừng trên sóng.” Ông thấy được “Âm ba thoáng rung cánh đào rơi. Nao nao bầu sương khói phủ quanh trời.” Hồn ông “lênh đênh dưới hoa chiếc thuyền lan.” Những giờ phút tĩnh lặng đó, tâm trí ông “Đèn soi trăng êm nhạc lắng tiếng quên … là cả một thiên thu trong tiếng đàn chơi vơi…”
Bạn có thể gọi Arnaud Nazare-Aga là một nhà điêu khắc, hay một lạt ma vào đời, hay đơn giản, là một nghệ sĩ và là một cư sĩ. Một thời anh đã ngồi trong tu viện để tạc các pho tượng Phật, tượng Bồ Tát, các trụ điêu khắc, và rồi anh rời tu viện để bước vào đời, trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng trong thế giới tượng hình. Nói kiểu tóm gọn theo văn phong báo chí thường gặp là: một nghệ sĩ Phật tử người Pháp. Nhưng cuộc đời anh đầy những cơ duyên kỳ lạ. Bài viết này tổng hợp từ nhiều báo, trong đó có Forbes, Time Out, Thai PBS World, The Phuket News... Lời tự giới thiệu của nhà điêu khắc Arnaud Nazare-Aga chỉ đơn giản vài đoạn trên trang nhà riêng. Sinh năm 1965 tại Paris, Arnaud Nazare-Aga đã sinh khởi niềm đam mê với kiến trúc và điêu khắc hiện đại từ khi còn thơ ấu. Anh thường xuyên đi thăm viện bảo tàng cùng ba mẹ. Anh được giáo dục trong một cộng đồng Phật giáo Tây Tạng ở vùng Burgundy, miền Đông nước Pháp, và học nghề đúc tượng thạch cao nơi đây.
Ann Phong triển lãm tranh ở Quận Cam, tôi bay qua tham dự. Xem tranh trừu tượng là xem tranh bằng tưởng tượng. Tôi là người sống bằng tưởng tượng. Xem tranh Ann Phong, không chỉ xem cái đẹp, xem nét đặc thù của nữ họa sĩ này, nhưng để sau cùng là xem chính “tôi trong quá trình tưởng tượng từ dãy tranh.” Luhraw viết: “Trước đây tôi chỉ có thể đoán chừng mình là ai. Giờ đây, nhờ nghệ thuật, tôi biết mình là ai.” (Quote.) Có nhiều đêm mất ngủ, tôi thường lên mạng xem tranh, đôi khi, ngủ nhờ trong phòng tranh ảo của Ann Phong. Những khi suy nghĩ về sự hiện sinh của con người, của bản thân, tôi thường tự dẫn mình đến một số tranh của Ann Phong theo quan điểm “Dấu người trên đất.” Tôi yêu thích loạt tranh này, vì Ann Phong nói lên những điều bằng họa, mà tôi chưa thể nói hết những suy nghĩ qua thơ.
Viện Bảo Tàng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tọa lạc tại địa chỉ 9842 Bolsa Ave #205, Thành phố Westminster, CA 92683 do Hậu Duệ Bác Sĩ Nguyễn Hoàng Quân làm Giám Đốc đã tổ chức Tết Trung Thu cho các em Thiếu Nhi trong hai ngày Thứ Bảy và Chủ Nhật 16-17 tháng 9 năm 2023.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.