cuối năm ngoảnh lại

06/12/202308:01:00(Xem: 840)
Balcomb Greene (1904-1990), Woman (1966)
Woman (1966) của Balcomb Greene (1904-1990); nguồn: Smithsonian American Art Museum.



cuối năm ngoảnh lại

 

#1

một chút lãng mạn

một chút mộng mơ

một chút buồn rầu

vơ vẩn

không đâu

nhẹ như tiếng nhạc the girl from ipanema

thoang thoảng

mùi cà phê lẫn trong gió biển

buổi trưa buông thả không mong đợi

trống vắng

nắng nhạt lãng đãng

chìm trong ánh mắt bâng quơ

lơ là trong từng nhịp thở

những ngày cuối năm ngoảnh lại ngó khoảng mờ

âm thầm trăn trở

lục ký ức tìm một biểu tượng tựa bùa mê.

 

#2.

nàng vẽ bằng những ngón tay định mệnh

bức tranh không đề sẩm tối

tựa hồ đời quặn thắt

ngồn ngộn bất trắc phân ly

 

gom góp chuỗi dài ảo ảnh  

hai bàn tay mỏi nhừ không đủ bao phủ một góc trời

đôi khi tôi hoài nghi tất cả chỉ là thú tiêu khiển

nhằm che giấu nỗi hốt hoảng bâng quơ

 

ảo giác lắm khi cũng cần thiết

như hơi thở như nhịp tim

để tin nàng vẫn hiện hữu trong cõi này

dù nàng chơi trò cút bắt

lẫn khuất đâu đó trong vũ trụ đa chiều

 

cuối năm ngoảnh lại nhìn bức tranh dang dở

vẫn ánh mắt vô tư

vẫn chiếc áo khoác quá khổ không thay đổi

trời chiều bất chợt ướt sũng

dìm tôi trong nỗi nhớ khôn nguôi. 


*

maggie

 

tôi gọi khàn giọng

maggie không buồn quay lại

mùa hè qua nhanh

con chó già đã điếc

 

chiều cuối năm mưa lất phất

ngày tháng ngả màu

thở hồng hộc như thiếu dưỡng khí

trong cơn khò khè hen suyển

 

chữ nghĩa đột ngột run rẩy

động kinh cho đến bầm dập

rạn nứt lồng ngực

lậm vào tủy xương

 

cuối cùng bóng tối quờ quạng đến 

maggie nằm co ro một góc sofa

mười bốn năm tuổi chó

(tương đương hơn bảy mươi năm tuổi người)

thời gian có bao giờ khoan nhượng. 

 

– Quảng Tánh Trần Cầm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tính hài được đưa vào văn chương bi kịch quả là rất khó nhất là thơ. Chỉ cần vụng một chút là gây dị cảm trong lòng người đọc, ngả ngớn quá cũng không xong các người đọc do sự hạn chế của tiếp nhận thẩm mỹ sẽ chỉ nhìn thấy nụ cười không nên cười vào thời điểm buồn của không gian thơ...
đèn lu, ngõ vắng, thân gầy | đông hàn sương giá trùng vây bốn bề | một mình đối bóng sầu tê | quán khuya, rượu cạn, nẻo về lạnh căm.
Mắt tháng Tư không còn hạt lệ. Mắt tháng Tư chiêu niệm màu cờ. Mắt tháng Tư chập chờn bia mộ hồn tử sĩ từ cổ kim thao thức. / Mắt tháng Tư rưng màu huyết phượng. Mắt tháng Tư ngào cơn huyết biển. Thân giạt cỏ bồng hồn khua nước bao lâu rồi thủy mộ. / Trái tim người đi rơi dần từng mảnh, buồng ngực khô nhớ gió phương nam máu đỗ quyên khắc khoải quê nhà. / Mắt tháng Tư nở bông hoa trên cành hy vọng mỗi đóa hoa như một giọt nước mắt hồng rơi xuống trái tim tôi. / Mắt tháng Tư dẫu ngàn năm vô tự, mảnh lao đao lịch sử. Lật từng chương… / Giấy mực đời chép ra, ví thiếu. / Lấy da này viết để tạ nhau…
tháng tư đưa tay nhặt / vỡ nát của ngày xưa / còn đây, chồng sách cũ / những quả chín trái mùa / còn đây, chiều gió nổi / những ngôi mộ rạp mình / bia gỗ nào run rẩy / hồn linh nào tủi thân / chiến trường lâu đã nguội / hơi sắt và hơi đồng / mấy chục mùa hoa rụng / hư không tìm hư không
Tập “Thơ Khánh Trường” ra đời chỉ để “Vui thôi mà”, gồm ba phần: Phần 1: Ngẫu Hứng. Phần 2: Mai Anh Về Miền Trung & Những Bài Thơ Khác; và Phần 3: Khổ Lụy. Ngẫu Hứng là phần tôi thích nhất, tập hợp những bài thơ ngắn “bất chợt nẩy ra trong đầu”. Thơ được viết tự nhiên, không màu mè, không cơ bắp, không gồng, không làm dáng. Là phần mở đầu, Ngẫu Hứng cũng là phần tách riêng khỏi tập thơ, ở một vùng đất cao hơn, trên một khí hậu tươi mát, có nhịp sống tâm linh riêng. Trong khuôn khổ bài này xin chỉ đọc phần “Ngẫu Hứng”.