Giao Thừa, tôi và em

07/02/202411:33:00(Xem: 717)


altar



mẹ tôi xưa, đất quán rường

chở che con, mộng bình thường ấu thơ

một thời tuổi trẻ, ngu ngơ

trong vòng tay mẹ, ù ơ ví dầu

 

Giao thừa năm ấy, rất lâu

Sang nhà cô bé, nhìn đâu cũng tình

Em nhìn tôi nụ cười xinh

Như xuyên thấu, qua cái hình hài tôi.

 

Rồi giao thừa, rồi bể dâu

Rã tan giấc mộng ban đầu rất thơ

Tôi bao năm sống ơ thờ

Xa em như một bài thơ lỡ làng

 

Giao thừa xưa pháo reo vang

Tôi yên lặng đợi em sang bên mình.

Có cơn mưa rớt thình lình

Em tôi ướt áo... cuộc tình cũng trôi

 

Trời mưa ướt áo em rồi

Làm sao sưởi ấm đôi môi nhạt nhòa

Em cho tôi nụ hương hoa

Tình ban đầu đã xa rời tuổi thơ

 

Bao năm thời gian đợi chờ

Giao thừa nhớ tiếng em cười năm nao

Bây giờ đất khách xôn xao

Đón xuân sang, những ồn ào vây quanh

 

Ôi chao, lòng thấy mong manh

Nụ cười xưa, bỗng trở thành giấc mơ.


*

Tịnh không

 

Lòng chập choạng nỗi vô hồn

Cơn thức tỉnh bỗng như cồn cào tôi

Thôi không hết đứng lại ngồi

Trơ thân phiền muộn rồi thôi em à

Miền quê cũ bỗng hiện ra

Trơ thân lữ thứ hồn xa vọng về

Thời gian khuất nẻo sơn khê

Mây và tóc cũng đi về có nhau

Tôi ì ạch giữa vàng thau

Thân như mỏi những nát nhàu tháng năm

Trở về bến vắng tịnh không

Thân trơ quán tưởng mênh mông sáng chiều

Trở về bóng đổ liêu xiêu

Cơn mê cũ cũng nhẹ hèo trôi đi

Tôi nghe tiếng gọi thầm thì

Tịnh không vàng đá ôm ghì lấy thân

Thì thôi bỏ mặc căn phần

Trở về lòng tịnh phân vân nỗi gì,

 

– Trần Yên Hòa

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tính hài được đưa vào văn chương bi kịch quả là rất khó nhất là thơ. Chỉ cần vụng một chút là gây dị cảm trong lòng người đọc, ngả ngớn quá cũng không xong các người đọc do sự hạn chế của tiếp nhận thẩm mỹ sẽ chỉ nhìn thấy nụ cười không nên cười vào thời điểm buồn của không gian thơ...
đèn lu, ngõ vắng, thân gầy | đông hàn sương giá trùng vây bốn bề | một mình đối bóng sầu tê | quán khuya, rượu cạn, nẻo về lạnh căm.
Mắt tháng Tư không còn hạt lệ. Mắt tháng Tư chiêu niệm màu cờ. Mắt tháng Tư chập chờn bia mộ hồn tử sĩ từ cổ kim thao thức. / Mắt tháng Tư rưng màu huyết phượng. Mắt tháng Tư ngào cơn huyết biển. Thân giạt cỏ bồng hồn khua nước bao lâu rồi thủy mộ. / Trái tim người đi rơi dần từng mảnh, buồng ngực khô nhớ gió phương nam máu đỗ quyên khắc khoải quê nhà. / Mắt tháng Tư nở bông hoa trên cành hy vọng mỗi đóa hoa như một giọt nước mắt hồng rơi xuống trái tim tôi. / Mắt tháng Tư dẫu ngàn năm vô tự, mảnh lao đao lịch sử. Lật từng chương… / Giấy mực đời chép ra, ví thiếu. / Lấy da này viết để tạ nhau…
tháng tư đưa tay nhặt / vỡ nát của ngày xưa / còn đây, chồng sách cũ / những quả chín trái mùa / còn đây, chiều gió nổi / những ngôi mộ rạp mình / bia gỗ nào run rẩy / hồn linh nào tủi thân / chiến trường lâu đã nguội / hơi sắt và hơi đồng / mấy chục mùa hoa rụng / hư không tìm hư không
Tập “Thơ Khánh Trường” ra đời chỉ để “Vui thôi mà”, gồm ba phần: Phần 1: Ngẫu Hứng. Phần 2: Mai Anh Về Miền Trung & Những Bài Thơ Khác; và Phần 3: Khổ Lụy. Ngẫu Hứng là phần tôi thích nhất, tập hợp những bài thơ ngắn “bất chợt nẩy ra trong đầu”. Thơ được viết tự nhiên, không màu mè, không cơ bắp, không gồng, không làm dáng. Là phần mở đầu, Ngẫu Hứng cũng là phần tách riêng khỏi tập thơ, ở một vùng đất cao hơn, trên một khí hậu tươi mát, có nhịp sống tâm linh riêng. Trong khuôn khổ bài này xin chỉ đọc phần “Ngẫu Hứng”.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.