Giao Thừa, tôi và em

07/02/202411:33:00(Xem: 1790)


altar



mẹ tôi xưa, đất quán rường

chở che con, mộng bình thường ấu thơ

một thời tuổi trẻ, ngu ngơ

trong vòng tay mẹ, ù ơ ví dầu

 

Giao thừa năm ấy, rất lâu

Sang nhà cô bé, nhìn đâu cũng tình

Em nhìn tôi nụ cười xinh

Như xuyên thấu, qua cái hình hài tôi.

 

Rồi giao thừa, rồi bể dâu

Rã tan giấc mộng ban đầu rất thơ

Tôi bao năm sống ơ thờ

Xa em như một bài thơ lỡ làng

 

Giao thừa xưa pháo reo vang

Tôi yên lặng đợi em sang bên mình.

Có cơn mưa rớt thình lình

Em tôi ướt áo... cuộc tình cũng trôi

 

Trời mưa ướt áo em rồi

Làm sao sưởi ấm đôi môi nhạt nhòa

Em cho tôi nụ hương hoa

Tình ban đầu đã xa rời tuổi thơ

 

Bao năm thời gian đợi chờ

Giao thừa nhớ tiếng em cười năm nao

Bây giờ đất khách xôn xao

Đón xuân sang, những ồn ào vây quanh

 

Ôi chao, lòng thấy mong manh

Nụ cười xưa, bỗng trở thành giấc mơ.


*

Tịnh không

 

Lòng chập choạng nỗi vô hồn

Cơn thức tỉnh bỗng như cồn cào tôi

Thôi không hết đứng lại ngồi

Trơ thân phiền muộn rồi thôi em à

Miền quê cũ bỗng hiện ra

Trơ thân lữ thứ hồn xa vọng về

Thời gian khuất nẻo sơn khê

Mây và tóc cũng đi về có nhau

Tôi ì ạch giữa vàng thau

Thân như mỏi những nát nhàu tháng năm

Trở về bến vắng tịnh không

Thân trơ quán tưởng mênh mông sáng chiều

Trở về bóng đổ liêu xiêu

Cơn mê cũ cũng nhẹ hèo trôi đi

Tôi nghe tiếng gọi thầm thì

Tịnh không vàng đá ôm ghì lấy thân

Thì thôi bỏ mặc căn phần

Trở về lòng tịnh phân vân nỗi gì,

 

– Trần Yên Hòa

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không màu xám nào | buồn hơn | xám Noel.| Hai tay mẹ | chắp | về khuya | xám đậm..
Vui lên, nếu bé sơ sinh vẫn còn bồng | còm cõi đó— một ngày rồi phải lớn— | dù con trai không thể cười không thể hát | dù chồng bà đã mất chân tay
rồi những hạt nhiệm mầu | sẽ sinh ra trái tim thiết tha | đập trên những dơ bẩn và thánh thiện
Bước xuống thềm nhà | Đi vào mùa đông trước mặt | Những hàng cây sẽ rung lên | Chiếc khăn quàng cổ gió
Những hạt nước rơi không nhịp điệu / Trên quê hương mùa bão lũ / Tạo ra âm ba sầu thảm / Như khúc cầu hồn của Mozart / Những bản dự báo là niềm hy vọng run rẩy cùng nỗi âu lo / Dập dìu theo con nước / Và những cư dân vùng trũng / Biết cũng chẳng để làm gì / Khi bốn bề mênh mông màu nước bạc Lạnh ngắt / Cùng bóng đêm bao phủ / Gió rít mưa tuôn xối xả con nước cuồn cuộn / Tràn vào mỗi nhà, mỗi con đường, mỗi xóm nhỏ / May mắn cho con người còn biết nguyện cầu / Để có chút bình tâm trong hoạn nạn / Để còn hoài mong vào sự cứu rỗi ở thời khắc lâm chung
Bài thơ gửi Ôn (Thầy Em) vào ngày 31 tháng 10, năm 2023. Và 6 câu thơ Ôn đáp trả gửi lại vào ngày 01 tháng 11 như một lời chào ly biệt.
Lòng cây mấy thưở ai người biết | Từng khóc từng reo đã mấy lần
nhỏ xuống giọt mưa trên vai áo | câu chữ phía trước phía sau vóc dáng | nghe tiếng buồn thế kỷ ngân vang tâm thức
Gió nồm thổi rát mặt | Đấy cát chảy kinh niên | Nước nước nước tù đọng | Nhà trôi như bóng thuyền