Nhớ mẹ, viết lời thơ chuồn chuồn.

19/01/202513:11:00(Xem: 2091)
nguoi_nguoi
Minh họa Đinh Trường Chinh


 

Nhớ mẹ. Dế gáy đột ngột.

Ngày phai màu.

 

Tuổi lên tám, một hôm tôi rượt bắt chuồn chuồn long lanh dưới nắng, trưa bãi hoang đầy bụi gai.

Nó, cái đẹp, vô cùng nhạy cảm, thở nhẹ, nó bay, không xa, đậu xuống bụi gai khác.

Rượt nó đến xế chiều, tay chân trầy trụa rướm máu. Về sau thành thẹo vô hình.

 

Cảm giác thơ nhích gần, dừng lại, long lanh dưới ánh đèn, nó bay. Rối loạn chữ nhấp nháy.

Bắt được. Say mê kẹp trang giấy, nằm xẹp lép vô vị một bầy. Xác khô chỉ còn nghĩa.

Tôi bắt thơ theo dạng bắt chuồn chuồn.

Mẹ nói, đừng hành hạ chuồn chuồn, mai nó đầu thai làm vợ. Tôi thích ép sống nó, đẹp giữa hai trang vở.

Không nghe mẹ. Cứ ngây thơ, mốt mai sẽ hiểu. Bao nhiêu chuyện đời hiểu rõ hết thấy vui.

Đã qua thời làm thơ ràn rụa cảm xúc.            

Một hôm, rượt bắt phần não lãng quên

Tình tra vấn nhiều, mất cảm giác.                  

Thấy giữa tập vở cũ, nó khô rang.

Kỷ niệm bầm dập chợt nhức nhối, trí nhớ là bạn thân hay kẻ thù, nhỏ đã phạm tội, lớn làm sao tránh tội.

Chuồn chuồn xẹp lép. Chữ nghĩa khô xẹp lép. Thơ vốn bay cao làm sao ép giữ để dành xem.

Tôi cúi gần, thở nhẹ

Nó thành bụi tan bay. Nhớ lời mẹ. Bụi buồn xé lẻ đậu xuống tay.                            

Chỉ còn vết vàng lợt trên giấy hiện đôi mắt lờ mờ.

Đôi mắt từng khẩn cầu xin sống.

 

Ngồi xuống, nó bay. Đứng lên, nó đậu. Thức tỉnh, nó bay. Mơ màng, nó đậu. Uống cà phê, ăn trưa, ăn chiều, ngồi bên em, nó đậu. Cầm bút, nó bay.

Ngồi xuống, em bay. Đứng lên, em đậu. Thức tỉnh, em bay. Mơ màng, em đậu. Uống cà phê, ăn trưa, ăn chiều, ngồi bên em, em đậu. Cầm tay em, em bay.

Mẹ ơi, con hiểu rồi. Chuồn chuồn đầu thai thành thơ tình ái.

Thời thơ niên cất giữ những bóng đen trong huyết mạch. Máu luôn chảy qua tim. Luôn trở lại. Mỗi lần dường như lớn hơn. Những bóng đen khổng lồ lúc về già. Chúng đậu. Chúng bay. Bỏ lại những trống rỗng, không biết để làm gì?

Trên đường thua cuộc ra về, thấy động đậy trong lùm gai. Nín thở, thò tay vào. Đau nhức. Chảy máu. Bắt chuồn chuồn lửa, màu đỏ  nhung. Tay kẹp đôi cánh, hân hoan về nhà khoe mẹ, cảm giác điều gì bất an. Bất chợt, nhớ vết mắt mờ, nát bấy, đọng vàng cầu khẩn. Tôi thả cánh chuồn chuồn. Nó vụt bay không trung, một vệt đỏ lóng lánh vui trong nắng chiều u sầu.

Hôm đó, về đến nhà, chị lớn khóc, ôm tôi: “Em đi đâu? Má chết rồi.”

Ngu Yên

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không màu xám nào | buồn hơn | xám Noel.| Hai tay mẹ | chắp | về khuya | xám đậm..
Vui lên, nếu bé sơ sinh vẫn còn bồng | còm cõi đó— một ngày rồi phải lớn— | dù con trai không thể cười không thể hát | dù chồng bà đã mất chân tay
rồi những hạt nhiệm mầu | sẽ sinh ra trái tim thiết tha | đập trên những dơ bẩn và thánh thiện
Bước xuống thềm nhà | Đi vào mùa đông trước mặt | Những hàng cây sẽ rung lên | Chiếc khăn quàng cổ gió
Những hạt nước rơi không nhịp điệu / Trên quê hương mùa bão lũ / Tạo ra âm ba sầu thảm / Như khúc cầu hồn của Mozart / Những bản dự báo là niềm hy vọng run rẩy cùng nỗi âu lo / Dập dìu theo con nước / Và những cư dân vùng trũng / Biết cũng chẳng để làm gì / Khi bốn bề mênh mông màu nước bạc Lạnh ngắt / Cùng bóng đêm bao phủ / Gió rít mưa tuôn xối xả con nước cuồn cuộn / Tràn vào mỗi nhà, mỗi con đường, mỗi xóm nhỏ / May mắn cho con người còn biết nguyện cầu / Để có chút bình tâm trong hoạn nạn / Để còn hoài mong vào sự cứu rỗi ở thời khắc lâm chung
Bài thơ gửi Ôn (Thầy Em) vào ngày 31 tháng 10, năm 2023. Và 6 câu thơ Ôn đáp trả gửi lại vào ngày 01 tháng 11 như một lời chào ly biệt.
Lòng cây mấy thưở ai người biết | Từng khóc từng reo đã mấy lần
nhỏ xuống giọt mưa trên vai áo | câu chữ phía trước phía sau vóc dáng | nghe tiếng buồn thế kỷ ngân vang tâm thức
Gió nồm thổi rát mặt | Đấy cát chảy kinh niên | Nước nước nước tù đọng | Nhà trôi như bóng thuyền
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.