Cho Đến Bao Giờ? và Cà-Phê Đêm

11/04/202500:00:00(Xem: 1443)

 

weathering-the-storm-i_Rochelle-Blumenfeld-(1936-2025)

Hình minh họa: Weathering the Storm I (Qua cơn bão), họa sĩ: Rochelle Blumenfeld (1936-2025), nguồn: wikiart.org    

 

cho đến bao giờ? 

 

nước mắt nước mũi dàn dụa

chứng dị ứng trở lại nhiều ngày trong tháng

tôi ngồi nghe thế giới rung lắc

trong tiếng la hét reo hò của lũ lên đồng

hiệu ứng cơn sốt trải rộng

dưới lực của áp đặt ức hiếp đe dọa giẫm đạp

đám đông như đàn thú bị săn đuổi

hoảng loạn

lo sợ

co rút thu mình né tránh

 

không đời nào không thể nào  ̶ ̶ ̶ 

đây chỉ là cơn mộng dữ

phải không?

như người nếm rượu người ngửi hương

một phút tôi bàng hoàng nhận ra

đây là hiện thực

đây là thời lên ngôi của

cái xấu cái ác cái mông muội cái mù quáng

và tôi nghe trong giọng khàn đục của mình:

cho đến bao giờ? 

 

 


cà-phê đêm

đêm trắng

cà-phê đen

áo xanh dừng bên cửa sổ

khe thời gian tùy tiện giãn nở

 

nghiêng mặt cắn vầng trăng khuyết

những mảnh vụn li ti lấp lánh trên môi

và vết sẹo nhỏ trên trán nàng

 

ngây ngất mùi hương tuyệt vọng

mang mang kỳ bí

bỡn cợt trên khung bố

nổi trôi giấc mơ hữu cơ không bố cục

 

ngóng đợi phiên bản thứ mười hai tháng này

trong thành phố với cuộc sống đa đoan

và phận người gãy vỡ. 

 

Quảng Tánh Trần Cầm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mời đọc ba bài thơ: 1. Thảnh Thơi Đường Ngộ của Hoàng Xuân Sơn. 2. Nhẫn Nại của Thy An. 3. Buổi Trưa Ấy của Trần Yên Hòa
Có ai lật dùm pho Sử Việt | 50 năm máu vẫn thấm từng trang | Có ai cầm khăn thấm hộ | 50 năm sao lệ vẫn chứa chan.
Em là con cá Hồi | mấy chục năm sống nhờ biển khác | suối nào đợi em về | cho em trầm mình gửi nắm xương da | ôi những con suối quê hương
Hãy sống thêm một ngày nữa / Tới trước cánh cửa em chưa bao giờ mở ra / Hãy đọc lời ai điếu trên mộ chúng ta / Hãy đi qua / Dòng sông mùa lũ / Đặt tâm hồn / Vào trong tay một người khác / Hãy bắt đầu / Ngồi xuống / Giữa kẻ thù / Hãy để mưa / Rơi trên nghĩa địa / Hãy để tự do làm thành trí nhớ / Của quê hương chúng ta, hãy để người thiếu nữ / Đã chết trở thành hoa, hãy bắt tay một người .
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Em biết không, khi em chết trước. Giường ngủ sẽ chết theo. Toàn thể căn nhà đều bệnh nặng.
Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.
Đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp, nhất là trong tập Tôi Cùng Gió Mùa, nếu cho là chủ quan, tôi vẫn nói rằng, Khí thơ của Nguyễn Xuân Thiệp là khí thu. Trăng ở thơ đó là trăng thu. Gió ở thơ đó mang cái hắt hiu thu. Không biết tại sao, chỉ thấy Khi đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp tôi lại liên tưởng đến cảm xúc của Trương Trào trong U Mộng Ảnh xưa: “Thơ và văn được như cái khí mùa thu thì là hay.”. Nguyễn Xuân Thiệp, xuất hiện lần đầu tiên trên dòng thơ của văn học miền Nam Việt Nam vào năm 1954 trên Thẩm Mỹ Tuần Báo với bài thơ Nhịp Bước Mùa Thu. Bài thơ tính đến lúc này là 71 năm -tiếng thở dài một đời người-, hôm nay tôi đọc lại, cảm xúc vẫn bị lay động bởi hình ảnh u buồn của lịch sử vào thời gian xa xăm đó.
Qua khu rừng lau chiều rất ốm cọng dài ôm cọng ngắn hấp hiu làm sao ngắt được lùm hoa sóng níu ngọn thương thân bãi dập dìu
Cây xanh trên miễu đình | Hưởng bốn mùa cúng vái | Quỳ lạy những hình nhân | Thấm đẫm mùi nhang khói