Hôm nay,  

Jon Lê Culpepper – Giám Đốc CIO Đồng Tính Gốc Việt Đầu Tiên Của ACLU

11/04/202500:00:00(Xem: 3056)

Jon-ACLU cropped

Hình Jon-ACLU: Jon Lê Culpepper trong ngày đầu tiên nhận chức CIO ở ACLU (Hình: Jon Lê Culpepper)

Tối muộn mùa Đông cuối năm 2024, chuông điện thoại reo vang. Tiếng Jon vang lên, vẫn nhẹ nhàng và tràn đầy sức sống như bao nay: “Hi, tôi sắp chuyển về New York.”

“Tại sao?” tôi hỏi, không ngạc nhiên vì không lạ gì với những ý tưởng luôn bất ngờ của Jon.

“Tôi dự tuyển và được chọn làm CIO (Chief Information Officer) của ACLU.” Lần này thì giọng Jon reo lên hạnh phúc. Tiếng hét lên kế tiếp là của tôi.

Và Jon Lê Culpepper, một LGBTQIA+ gốc Việt đầu tiên đảm nhận vị trí cao nhất trong lĩnh vực công nghệ của ACLU, tổ chức tự do dân sự và quyền công dân lâu đời, có ảnh hưởng nhất ở Hoa Kỳ và thế giới, say sưa nói về bước rẽ lớn thứ hai trong đời anh.

Bước rẽ thứ nhất

Jon Lê Culpepper là người Mỹ gốc Việt thế hệ đầu, con của một gia đình tị nạn. Anh lớn lên trong một gia đình Công Giáo. Tuổi thơ của anh là những năm tháng gắn liền với nhà thờ, giáo lý, thánh ca, ca đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể. Jon nói gần như nửa cuộc đời của anh quẩn quanh trong hai chữ “nhà thờ.”
Từ thưở nhỏ đến lúc học xong trung học, Jon xác định “mình là đứa trẻ có suy nghĩ khác người.”

Không như những người bạn đồng trang lứa hay nghĩ đến những việc vui chơi, anh cứ suy nghĩ về mục đích của cuộc đời. “Chẳng hạn như vì sao con người lại hạnh phúc hay đau khổ? Suy nghĩ về sự chết?” Cùng với những suy nghĩ “khác người” đó là cảm giác an toàn, bình an khi anh được ẩn mình trong môi trường tôn giáo.

Chính vì vậy, việc lựa chọn con đường vào chủng viện của Jon đến rất tự nhiên, không cần suy nghĩ, như có lời gọi mãnh liệt từ ơn trên, có sự khao khát được phụng sự.

“Thế là tôi quyết định đi học trở thành linh mục,” Jon nói và nhớ lại, chính anh cũng ngạc nhiên với quyết định của mình, dù đã biết rằng mình có một “ơn gọi” như anh đã nói.

Trong suốt thời gian học đại học rồi vào chủng viện, Jon đã tự hỏi bản thân rất nhiều câu hỏi gai góc. Anh thắc mắc về điều gì thật sự trong cuộc sống có thể động viên, khích lệ con người? Điều gì làm cho con người hạnh phúc? Đặc biệt, “trong tận sâu thẳm mỗi hình hài, con người thật của chúng ta là ai?”

Tất cả khao khát, định nghĩa về hạnh phúc, được sống đúng với cuộc đời thật của mình, với Jon, “nó không phải là một hành trình của người thuộc về chủng viện.” Mà với Jon, nó chỉ là một phần trong hành trình sứ mệnh đó. Những gì còn lại thuộc về hành trình tự chấp nhận bản ngã của chính mình.
Ba năm trong chủng viện để trở thành linh mục, là ba năm Jon bị dằn vặt bởi một câu hỏi lớn khác của đời mình, “thực sự muốn trở thành linh mục hay muốn sống một cuộc đời của chính mình?” Mãi cho đến năm cuối cùng ở chủng viện, anh mới cảm thấy rất rõ mình muốn gì.

“Tôi muốn có một đời sống khác. Tôi muốn có một gia đình. Thế là, tôi quyết định rời chủng viện, sống cuộc đời thật của chính mình.”

Jon kể, anh đã từng có một “cuộc trò chuyện” với Chúa của anh khi anh quyết định rời chủng viện để được sống cuộc đời thật, được khẳng định mình là một người đồng tính gốc Á. Khi ấy, thay vì cầu nguyện, anh đã “hỏi xin” Chúa hướng dẫn giúp anh một hướng đi.

Rời chủng viện, Jon trở thành nhạc trưởng của dàn hợp xướng Dallas Chamber Choir do anh khởi xướng, là giọng hát chính của ca đoàn nhà thờ All Saint Catholic Church. Cùng với chồng của anh, Justin Culpepper, Jon thành lập Pride Frisco, đấu tranh cho quyền bình đẳng của cộng đồng LGBTQIA+.

Jon - conductor

Hình Jon – conductor: Jon từng là nhạc trưởng của dàn hợp xướng Dallas Chamber Choir (Hình: Kalynh Ngô)

Bước rẽ bên kia dốc cuộc đời

“Năm nay, đúng 50 năm sau ngày Sài Gòn thất thủ vào tay một chế độ độc tài và áp bức, trong bối cảnh nhiệm kỳ thứ hai của Donald Trump, một người nhập cư tị nạn Mỹ gốc Việt LGBTQIA+ như tôi trúng tuyển trở thành CIO của ACLU vào năm tổ chức này tròn 105 tuổi, với tôi là điều gần như vận mệnh. Nó là một cảm giác khó tả. Tôi như đang bay trong vũ trụ mênh mông vô cùng. Tôi không biết nghĩ gì khác ngoài sự cam kết toàn tâm toàn ý với bản thân mình,” Jon nói một mạch không ngừng.

Tháng 9/2024, nước Mỹ đang trong giai đoạn “rung mình” chuẩn bị chuyển đổi chính quyền. Jon tham dự một hội thảo chuyên đề của Lambda Legal, với nhiều phiên thảo luận của các luật sư và chuyên gia về luật dân sự và chính sách về quyền LGBTQIA+.

Trong hội thảo đó, Jon được nghe một trong các diễn giả – người đã tham gia sâu vào vụ kiện mang tính bước ngoặt Lawrence v. Texas năm 2003 tại Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ, vụ án bãi bỏ luật hình sự hóa đồng tính luyến ái – nói một câu làm anh suy nghĩ mãi: “Hãy sống sao cho cuộc đời bạn có ý nghĩa.”
“Đó là một câu nói đầy sức nặng mà hẳn nhiều người trong chúng ta từng nghe qua dưới những hình thức khác nhau. Nhưng ngay thời điểm ấy, nhiều tháng sau đó, sau khi vượt qua đại dịch chưa từng có khiến thế giới từng phải sụp đổ, và một cuộc bầu cử tổng thống khốc liệt với kết quả đầy tổn thương sẽ thử thách sức bền của hiến pháp quốc gia, câu nói ấy đánh thẳng vào trái tim tôi – nói theo kiểu của thế hệ bây giờ là câu, “đánh trúng tâm can”. Jon nói.

Jon đã tự hỏi mình những đêm sau đó: “Nếu không phải bây giờ thì là bao giờ? Nếu không phải là tôi... thì tại sao không phải là tôi?!”

Hàng loạt câu hỏi nhân sinh quan ùa về trong anh, như những năm anh còn trong chủng viện. Nếu “Cuộc trò chuyện với Chúa” năm đó đã “tái sinh” một Jon Lê Culpepper được đi tìm và xây dựng những điều tốt đẹp cho cuộc sống bằng tất cả nghị lực, bản năng, và cả niềm tin vào tình yêu với Thiên Chúa, thì mấy mươi năm sau, chính anh tìm ra câu trả lời cho mình ở bước rẽ lớn thứ hai trong đời.

Bởi vì, Jon đã có nhiều thời gian gắn bó với những cộng đồng dễ bị tổn thương nhất, yếu thế nhất. Từng là một thanh niên đi ra khỏi gia đình năm 18 tuổi, không có sự khoan dung đối với những bất công trong suốt cuộc đời mình, hơn ai hết, Jon hiểu những thiếu hụt về mặt cảm xúc gây ra chấn thương tâm lý như thế nào. Sự an toàn và an ninh không bao giờ được bảo đảm.

Jon tận mắt chứng kiến nỗi đau của những đứa trẻ bị đuổi khỏi nhà vì muốn sống thật với giới tính của mình. Các em ấy phải tự lo cho bản thân, nhiều em còn chưa đến tuổi thiếu niên. Từ kinh nghiệm bản thân, anh hiểu sự gần gũi và giao tiếp là những người thầy vĩ đại nhất.

Anh nói: “Tôi luôn mong muốn cuộc đời mình có ý nghĩa. Nhưng với ai và nhằm mục đích gì? Chính là vì những cộng đồng dễ bị tổn thương nhất: thường là những người chuyển giới và không theo chuẩn giới tính da màu, thanh thiếu niên LGBTQIA+, các gia đình phi truyền thống, người khuyết tật, người khác biệt về thần kinh, và những người sống trong cộng đồng thiểu số.”

“Tôi tin rằng nếu tôi dồn tất cả khả năng, kinh nghiệm, chuyên môn và đam mê của mình để phục vụ các cộng đồng này, thì đó chính là một cuộc đời đáng sống – dám nói là một cuộc đời sống trọn vẹn – đầy ý nghĩa, mục đích và sức ảnh hưởng.

Bản thân tôi – một người đàn ông đồng tính công khai, thuộc giới tính sinh học nam – cũng không hề được chuẩn bị cho bài học này. Làm công việc vận động (không lương) hơn ba năm đã củng cố sự cam kết của tôi trong việc đấu tranh cho công lý của các cộng đồng bị thiệt thòi.”

Cuối cùng, những câu hỏi đó đã có câu trả lời. Jon hiểu anh muốn và cần làm gì. Tổ chức Pride Frisco là một con sông nhỏ, chỉ có thể tưới tẩm những linh hồn trong một thị trấn, hoặc rộng hơn chút là một thành phố trong tiểu bang. Jon muốn mình đi vào mộc cuộc chiến khác, lớn hơn, thử thách hơn, vì giờ đây, hơn bao giờ hết, chúng ta cần những con người đồng hành cùng sứ mệnh để chống lại chủ nghĩa độc tài và cực đoan – những mối đe dọa hiện hữu đến tự do cá nhân và tập thể của chúng ta.

“Tôi tin rằng những trải nghiệm của tôi với tư cách là một người Mỹ gốc Á đồng tính đã khiến tôi đồng cảm hơn với nhiều cộng đồng trong một xã hội mà giá trị vốn có của chúng ta thường được đánh giá dựa trên thành tích và hiệu suất của chúng ta. Mặc dù quan trọng, nhưng những điều đó không quyết định giá trị và phẩm giá của chúng ta, những thứ cần được bảo vệ thông qua mọi khía cạnh của cuộc sống,” Jon nói.

Con đường Jon Lê Culpepper trở thành CIO đồng tính gốc Việt đầu tiên của ACLU là như thế.
 
Kalynh Ngô
 

Ý kiến bạn đọc
12/04/202505:12:07
Khách
Tôi rất khâm phục ý chí & tấm lòng vì tha nhân của anh ấy. Mến Chúa yêu người. Dù không được ơn kêu gọi anh cũng đang yêu người như yêu Chúa Trời!
11/04/202522:26:58
Khách
Dạ, xin cho biết ACLU là cái gì, tên tiếng Anh là gì, và làm gì, chữ ' tổ chức tự do dân sự và quyền công dân' chưa nói rõ việc làm của nó. Xin cám ơn.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trường trung tiểu học tư thục mang tên Thích Nhất Hạnh School of Interbeing sắp mở cửa tại vùng Escondido Nam California. Mục đích của trường là không chỉ giảng dạy kiến thức phổ thông, mà còn chú ý hướng dẫn đời sống tinh thần; để các em học sinh sau này có thể vừa thành công trong nghề nghiệp, vừa có khả năng chế tác hạnh phúc cho chính mình, cho gia đình và cho cộng đồng xã hội.
Tại văn phòng Dân Biểu Trí Tạ Địa Hạt 70 số 14361 Beach Blvd, Westminster CA 92683 vào lúc 5 giờ chiều Thứ Năm ngày 11 tháng 12 năm 2025, Dân Biểu Trí Tạ đã tổ chức buổi tiệc Mừng Giáng Sinh 2025. Tham dự buổi tiệc ngoài một số quý vị dân cử, đại diện dân cử trong các Thành Phố thuộc địa hạt 70 và vùng Orange County, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thông và rất đông cư dân và đồng hương cự ngụ trong Địa Hạt 70.
Tại nhà hàng Diamond Seafood Palace 3 vào lúc 11 giờ trưa Chủ Nhật 14 tháng 12 năm 2025, Liên Nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật và Tiếng Thời Gian do nhà văn Việt Hải đồng sáng lập và điều hành đã tổ chức tiệc mừng Giáng Sinh, đây là một sinh hoạt truyền thống của nhóm liên tục trong 10 năm qua cứ mỗi mùa Giáng Sinh về Liên nhóm đều tổ chức họp mặt để cùng nhau mừng Lễ Giáng Sinh đồng thời cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui, buồn trong một năm qua.
Tại Chánh Điện Tu Viện Đại Bi, Thành Phố Westminster, Hội Đuốc Tuệ đã tổ chức buổi hướng dẫn về đề tài: "Giáo Dục Trong Gia Đình và Giao Tiếp - Ứng Xử Chánh Niệm” do Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ hướng dẫn. Một buổi chiều Chủ Nhật an lành, Tu Viện Đại Bi đón chào rất đông hành giả, phụ huynh, anh chị em Gia Đình Phật Tử, và những người quan tâm đến nghệ thuật giáo dục chánh niệm trong gia đình. Bầu không khí trang nghiêm nhưng gần gũi mở ra ngay từ khoảnh khắc bước vào chánh điện: ba pho tượng Phật vàng tỏa sáng, hoa sen hồng tươi thắm, và nụ cười hiền hòa của đại chúng khiến tâm người dự tự nhiên được lắng dịu. Tất cả tạo nên một nhân duyên tuyệt đẹp cho buổi pháp thoại “Giáo dục trong gia đình & Giao tiếp – Ứng xử Chánh niệm” do Tiến sĩ Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) hướng dẫn.
Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc vừa qua đời hôm 29/11/2025 tại San Jose ở tuổi 92. Ông là một cựu sĩ quan của Quân lực Việt Nam Cộng hòa với gần nửa thế kỷ hoạt động cộng đồng ở California, lâu hơn bất cứ ai mà tôi được biết. Ông Vũ Văn Lộc, cùng với các ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng, Nguyễn Đức Lâm là thành phần nòng cốt của Liên hội Người Việt Quốc gia miền Bắc California từ cuối thập niên 1980, phối hợp tổ chức Hội Tết Fairgrounds, là sinh hoạt văn hóa truyền thống lớn nhất của miền Bắc California, mỗi năm thu hút vài vạn lượt người tham dự.
Một buổi Lễ Vinh Danh và Tri Ân các Hội Đoàn, các Tổ Chức, các Tập Thể đã góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn trong 50 năm qua vừa được tổ chức bởi Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington D.C, Maryland, Virginia (CĐVN DMV) vào ngày Chủ Nhật 7/12/2025, tại hội trường của Hội Thánh Tin Lành Giám Lý Việt Mỹ, Arlington, VA.
Hội viên đủ điều kiện có thể lấy hẹn để được chụp nhũ ảnh miễn phí tại Trung Tâm Cộng Đồng Monterey Park vào ngày 16 tháng 12, hoặc Trung Tâm Cộng Đồng Westminster vào ngày 17 tháng 12, bằng cách liên lạc với phòng Dịch Vụ Hội Viên của chúng tôi. Ngoài ra, tầm soát ung thư vú cũng là một trong những dịch vụ đủ điều kiện nhận thưởng trong chương trình Phần Thưởng Khuyến Khích Chăm Sóc Phòng Ngừa của Clever Care. Do đó, hội viên tham gia các sự kiện chụp nhũ ảnh kể trên cũng sẽ được thưởng $25 vào thẻ quyền lợi linh hoạt của họ để sử dụng cho các sản phẩm và dịch vụ sức khỏe. Đến tham gia chụp nhũ ảnh tại các trung tâm cộng đồng này, hội viên cũng có thể hòa mình vào không khí ấm cúng mùa lễ với các hoạt động vui nhộn như làm thủ công, đàn hát, chụp ảnh, và thưởng thức đồ ăn uống nhẹ tại đây.
Mấy ai đã quen biết nhà văn/nhà thơ Trịnh Y Thư mà không đồng ý một điều: anh luôn hết lòng với chữ nghĩa, với văn hữu và với nghệ thuật. Vì vậy chẳng ai ngạc nhiên khi đến với chương trình ra mắt sách “Theo Dấu Thư Hương-II” chiều thứ Bảy vừa qua đúng giờ, mà Coffee Factory đã chật không còn ghế ngồi. Và buổi chiều thứ Bảy bận rộn ngoài kia như không ảnh hưởng gì đến không khí sinh hoạt bên trong, khi trên tay mỗi người đến tham dự đều thấy cầm cuốn sách mới được tác giả ký, cùng những cuộc trò chuyện rôm rả thân tình.
Tu Viện Huyền Không (Chùa A Di Đà cũ), hiện do Thầy Thích Tánh Tuệ làm Viện Chủ và Thầy Thích Tuệ Giác trụ trì, cùng Hội Từ Thiện Trái Tim Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya Heart Foundation), đã liên tục tổ chức nhiều đợt cứu trợ đồng bào miền Trung chịu nạn bão lụt. Để tiếp tục công cuộc từ thiện, một tâm thư kêu gọi được gửi đến quý đồng hương và Phật tử như sau: Như quý vị đã biết, trong những ngày qua, các cơn bão và mưa lũ nối tiếp nhau, gây thiệt hại nặng nề: nhiều người chết, mất tích, bị thương; nhà cửa, cơ sở sinh sống bị tàn phá; đời sống đồng bào miền núi phía Bắc và miền Trung bị đảo lộn, khốn đốn vì nước lũ và giông lốc.
Westminster chủ yếu là một thành phố của người di dân. Người dân tin rằng việc vinh danh một nhân vật chính trị tầm quốc gia vốn tai tiếng với những phát biểu mạnh mẽ chống lại các chính sách nhập cư sẽ gửi đi một thông điệp sai lệch về việc ai mới thực sự thuộc về nơi này. Khó hiểu hơn nữa là bốn nghị viên bỏ phiếu cho quyết định này đều là những người sanh ra ở nước ngoài, di cư từ Việt Nam tới Mỹ sau khi Sài Gòn thất thủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.