Hôm nay,  

Setsuko Không Thức Dậy Nữa

27/06/202500:00:00(Xem: 1024)

Setsuko
Setsuko: Setsuko kiệt sức dần vì suy dinh dưỡng và đói khát. (Ảnh: Chụp màn hình phim)
“Ngày 21/9/1945…Đó là đêm tôi đã chết.”
 
Seita đứng đó, trong một góc của nhà ga xe lửa ở Kobe, Nhật Bản. Cậu thấy mình ngồi gục đầu. Đói. Mệt. Mồ côi và đơn độc. Cậu đã mất gia đình, nhà cửa trong trận bom của Mỹ thả xuống thành phố Kobe. Cuối cùng cậu đã phải khuất phục trước cái đói. Seita từ từ nhắm mắt. Tay Seita vẫn ôm chặt tài sản duy nhất của mình, hộp kẹo nhỏ mà Setsuko, cô em gái bốn tuổi, người thân duy nhất còn lại của Seita, rất yêu thích.

Người ta phát hiện Seita nằm đó. Họ mang cậu đi, giằng lấy hộp kẹo trong tay vứt ra ngoài đồng. Chiếc hộp nằm lăn lóc. Nắp hộp mở bung. Một làn khói sáng lóe bởi ánh sáng của những con đom đóm vây quanh. Setsuko trở về. Cô bé với mái tóc ngắn ôm trọn khuôn mặt bầu bĩnh, cười rạng rỡ khi thấy anh Seita đứng cạnh. Hai anh em bước đi trong ánh sáng dẫn đường của những con đom đóm, bắt đầu một kiếp khác.

Câu chuyện của hai anh em Seita, 14 tuổi và Setsuko, 4 tuổi, trong “Grave of the Fireflies” – Mộ Đom Đóm, cuốn phim hoạt hình Nhật Bản năm 1988 của đạo diễn Isao Takahata, dựa theo truyện ngắn thể loại bán tự truyện của Akiyuki Nosaka ấn bản năm 1967, đi sâu vào sự bi thảm trong những tháng cuối cùng của Đệ Nhị Thế Chiến ở Nhật Bản.

Hơn nửa thế kỷ sau, sự thống khổ trong chiến tranh đang cựa mình sống dậy.

Khi thế giới hướng ánh mắt về hai cuộc chiến kéo dài – một tại Gaza, một ở Ukraine – cái giá phải trả không chỉ đo bằng hậu quả địa chính trị hay sự thay đổi lãnh thổ, mà là những cuộc đời tan vỡ. Ở Gaza, trẻ em đang chết với tốc độ mà các tổ chức quốc tế gọi là “chưa từng thấy trong chiến tranh hiện đại”. Tại Ukraine, chiến trường trở thành thế bế tắc ảm đạm, được duy trì nhờ viện trợ nước ngoài và sự quan tâm dần phai nhạt.

Gaza: Nơi tuổi thơ hấp hối

Cuộc chiến tại Gaza, nay đã bước sang tháng thứ chín, đã biến phần lớn vùng đất nhỏ bé này thành một “vùng tử địa” cho trẻ em, theo lời các cơ quan Liên Hợp Quốc. Kể từ khi Israel phát động chiến dịch quân sự trả đũa sau cuộc tấn công của Hamas ngày 7/10/2023, Bộ Y Tế Gaza báo có hơn 50.000 người Palestine thiệt mạng, trong đó có ít nhất 15.600 trẻ em, chiếm khoảng 31% tổng số nạn nhân, theo thống kê từ United Nations.

Trong những tháng gần đây, khủng hoảng nhân đạo càng trở nên khốc liệt. Con số từ Unicef cho biết từ ngày 18 đến 28/3/2025, các cuộc không kích của Israel đã giết chết 322 trẻ em và làm bị thương hơn 600 em, trung bình 100 trẻ em thương vong mỗi ngày. Ở phía Bắc Gaza, hiện có 10.000 trẻ em suy dinh dưỡng cấp tính, với 1.600 em trong tình trạng nguy kịch, theo dữ liệu của Tổ chức Y tế Thế giới. Ít nhất 58 trẻ em vì đói mà đã chết.

Tổ chức Save the Children báo cáo từ tháng 10/2023 đến tháng 8/2024, có 11.300 trẻ em tử vong, trong đó 30% dưới 5 tuổi, bao gồm 710 trẻ sơ sinh dưới 12 tháng tuổi. Hơn 270 trẻ chào đời trong thời gian chiến tranh và đã chết trước khi biết đến thế giới bên ngoài. Trong mùa đông khắc nghiệt đầu năm 2025, tám trẻ sơ sinh chết vì hạ thân nhiệt, cùng với 74 trẻ em khác chết rét trong các trại tị nạn che phủ bằng bạt và vải không có cách nhiệt hay sưởi ấm.

Setsuko-Seita

Setsuko-Seita: Hai anh em mồ côi Seita và Setsuko trong lúc chạy giặc, bắt đom đóm làm đèn.

Giám đốc điều hành UNICEF, bà Catherine Russell nói hồi tháng 4/2025:“Dải Gaza hiện là nơi nguy hiểm nhất thế giới đối với một đứa trẻ. Đây không chỉ là một cuộc khủng hoảng nhân đạo, mà là sự sụp đổ của nhân tính.”

Với những đứa trẻ may mắn sống sót, thì tuổi thơ và tương lai của họ cũng không còn. Hàng trăm trường học và bệnh viện bị phá hủy. Hơn 1 triệu trẻ em đã phải rời bỏ nhà cửa, mất gia đình. Vào ngày 25/5 vừa qua, một cuộc không kích của Israel đánh thẳng vào trường Fahmi al-Jarjawi ở Gaza, giết chết 18 trẻ em trong tổng số 36 người thiệt mạng.

Dù cộng đồng quốc tế liên tục kêu gọi ngừng bắn, Israel vẫn tuyên bố phải tiêu diệt hoàn toàn Hamas. Trong khi đó, Hamas tiếp tục giữ con tin và yêu cầu Israel rút quân toàn diện khỏi Gaza. Giữa vòng xoáy đó, trẻ em tiếp tục chết từng ngày, từng giờ.

Ukraine, cuộc chiến bế tắc

Tại Ukraine, chiến sự giờ đây là một cuộc chiến tiêu hao không hồi kết. Hơn ba năm sau cuộc xâm lược toàn diện phi quân sự, phi nhân tính của Putin, chiến sự gần như không thay đổi. Donbas vẫn bị tranh chấp dữ dội. Nga kiểm soát phần lớn miền Nam Ukraine, trong khi các chiến dịch phản công của Kyiv đang chậm lại do thiếu hụt vũ khí và nhân lực.

Cuộc đàm phán hòa bình tại Istanbul hồi đầu tháng 6 đã đạt thỏa thuận trao trả tù binh và thi thể, nhưng bế tắc sâu sắc vẫn tồn tại khi Nga yêu cầu vùng lãnh thổ mới, trong khi Ukraine đòi ngừng bắn ít nhất 30 ngày.

Hơn 6 triệu người Ukraine vẫn đang sống trong cảnh ly tán. Thành phố Kharkiv, Zaporizhzhia và nhiều khu vực dân cư tiếp tục bị tấn công bằng drone và tên lửa. Kinh tế suy kiệt, tinh thần nhân dân rệu rã, sẽ thêm nhiều “người nằm co như loài thú khi mùa Đông” về tiếp theo. Các con đường, tòa nhà trên khắp đất nước Ukraine không thể biết có còn tồn tại đến bình minh hay không. Hay trên những con đường đó, sau mỗi tiếng còi báo động, là những hình ảnh “nằm yên không kêu than chết trên căn phần.”

Gãy vỡ và im lặng

Cả hai cuộc chiến đều đã trở thành biểu tượng của một trật tự toàn cầu đang lung lay. Hoa Kỳ, dưới chính quyền của Donald Trump, đã thẳng thừng quay mặt với Ukraine. Nhưng ngược lại, cung cấp hỗ trợ quân sự cho Israel để thôn tính Gaza. Ở Nam bán cầu, nhiều quốc gia như Brazil, Nam Phi, và Indonesia công khai cáo buộc phương Tây có “tiêu chuẩn kép” khi thương tiếc cho người Ukraine, nhưng lại thờ ơ trước cảnh trẻ em Palestine chết hàng loạt.

Lực lượng Israel và máy bay không người lái đã tấn công vào hàng trăm người đang chờ xe cứu trợ ở trung tâm Gaza vào sáng sớm thứ Ba 24/6, khiến ít nhất 25 người thiệt mạng. AP tường thuật ở bệnh viện Awda tại trại tị nạn Nuseirat ở thành phố, nơi tiếp nhận các nạn nhân, người Palestine đang chờ xe tải cứu trợ y tế trên đường Salah al-Din ở phía Nam Wadi Gaza. Nhưng súng đã nổ khi họ chưa kịp đến gần chiếc xe chở hy vọng cứu sống họ.

Những ngày cuối tháng 5/2025, từ Dải Gaza, Reuters tường thuật đoạn phim Mahmoud al-Haw, 39 tuổi, cha của bốn đứa con nhỏ, và những người Palestine khác tụ tập quanh một bếp ăn từ thiện ở một vùng bị chiến tranh tàn phá. Họ chen chúc về phía trước, điên cuồng vung vẩy những cái nồi trống rỗng. Gần đó là những thiếu niên tuổi đang lớn đang cố sứ dùng tay vét những mảng thức ăn còn sót lại bám trong cái thùng lớn. Những đứa trẻ nhỏ nhỏ, còm cõi, không đủ sức chen lấn nên bị đè bẹp ở phía trước, khóc òa. Một đứa giơ một cái chậu nhựa lên với hy vọng có được một vài muỗng súp. Ông Haw gắng sức chen vào đám đông cho đến khi nhận được phần của mình.

“Tôi có một đứa con gái đang bệnh nặng. Tôi không thể làm gì để cứu con. Không có bánh mì, không có gì cả,” Haw nói, Reuters thuật lại.

Unicef ​​đã cảnh báo rằng sự sụp đổ của các hệ thống nước ở Gaza đang đe dọa vùng lãnh thổ này bằng nạn hạn hán tàn khốc cũng như nạn đói. Israel đã chặn đứng nguồn cung cấp y tế, thực phẩm và nhiên liệu vào Gaza kể từ đầu tháng 3, khiến các chuyên gia quốc tế cảnh báo về nạn đói sắp xảy ra ở vùng đất bị bao vây này, nơi sinh sống của 2,3 triệu người Palestine.

Ở Ukraine, chiến tranh cướp đi tương lai của nhiều thế hệ. Chiến tranh ở Gaza đang giết chết tuổi thơ trong những căn hầm đổ nát. Một thế hệ trẻ em đang lớn lên giữa đống đổ nát hoang tàn, chấn thương và tình trạng vô quốc tịch. Lịch sử thế giới vẫn còn in rõ những vết sẹo chiến tranh để lại dù qua nhiều thập kỷ. Hậu quả của những lần chạy loạn, mất nhà, mất quốc gia, mất nguồn gốc. Ai từng đi qua chiến tranh mà có thể quên?

Giữa những điều thống khổ ấy, lại là trò chơi quyền lực của các quốc gia độc tài, chủ nghĩa phát xít và thể chế thần quyền. Dù cách xa nhau về địa lý, cả hai cuộc chiến giờ đây phản ánh một thực tế chung: sự đau khổ của người dân thường không còn là thiệt hại phụ, mà là trung tâm của mọi thứ. Đây không còn chỉ là những cuộc chiến giữa các quốc gia hay các nhóm vũ trang. Chúng là những cuộc chiến về tương lai của nhân loại, và liệu sự im lặng của chúng ta hôm nay có phải là thứ sẽ định hình nỗi đau của ngày mai?

Hiện tại, súng vẫn tiếp tục nổ, máy bay không người lái vẫn tiếp tục kêu vo ve và thường dân ở cả hai khu vực vẫn tiếp tục phải trả giá đắt nhất. Hình ảnh những đứa trẻ Palestine đen đúa, ánh mắt to tròn, thèm khát, đang vét lấy vét để những muỗng súp cuối cùng, chính là phiên tòa xét xử cho những bên tham chiến.

Những ánh mắt đó là ánh mắt Setsuko bé nhỏ trong cơn mê sảng, khi cầm viên đá mà ngỡ sushi, kiệt sức dần vì suy dinh dưỡng và đói khát. Món ăn cuối cùng Setsuko được ăn là miếng dưa dấu mà anh trai Seita đi nhặt về giữa lúc bom rơi. Khi người ta chạy vào hầm tránh bom đạn, Seita chạy ra khỏi hang núi để gom thức ăn về cho em.

Nhưng khi về đến nơi, Setsuko không thức dậy nữa.
---
Ảnh:
Setsuko-Seita: Hai anh em mồ côi Seita và Setsuko trong lúc chạy giặc, bắt đom đóm làm đèn.
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
19/12/202500:00:00
Những diễn biến gần đây trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Donald Trump đã đặt ra nhiều vấn đề về tương lai của mối quan hệ xuyên Đại Tây Dương. Việc công bố Chiến lược An ninh Quốc gia mới (National Security Strategy of the USA, NSS) — một tài liệu chính thức tái xác lập định hướng chiến lược của Washington — cho thấy sự thay đổi đáng kể về cách Hoa Kỳ nhìn nhận vai trò của châu Âu, vốn được xem là đồng minh thân cận trong suốt lịch sử hiện đại.
19/12/202500:00:00
Donald Trump không phải hạng người mê sách vở, nhưng lần này ông lại tìm được một hình ảnh rất “văn vẻ”: ông khoe sẽ mừng 250 năm ngày lập quốc bằng một… trận đấu võ ngay trên bãi cỏ Tòa Bạch Ốc. Năm tới, nước Mỹ dĩ nhiên sẽ có diễn hành, pháo bông, huy chương kỷ niệm. Nhưng cái lồng sắt bát giác dựng ở bãi cỏ phía nam và những tay võ sĩ của giải UFC lăn xả trong ấy mới đúng là tranh vẽ tình trạng xã hội Hoa Kỳ, khi soi qua lăng kính chính trị, trong năm thứ hai nhiệm kỳ hai của ông Trump. Chỉ khác một điều: UFC, trái với chính trường Mỹ, vẫn còn giữ ít nhiều lễ độ, cấm chửi rủa và cấm đánh vào hạ bộ.
19/12/202500:00:00
Thật đáng thương cho lớp trẻ, vì thế giới này lại do những ông già điều khiển. Bên đây Thái Bình Dương, Donald Trump, 79 tuổi, vẫn mặc sức hô hào về trí tuệ nhân tạo, máy rô-bốt, và “thời đại mới”. Nhưng với ông, điều “vĩ đại” nhất vẫn là nước Mỹ của thập niên 1950 – thời ông còn nhỏ, đời thuần một màu da, xã hội chưa đổi khác, và mọi sự dường như đứng yên trong một giấc mơ thành công trưởng giả. Bây giờ, mỗi lần mở miệng về “nước Mỹ vĩ đại”, ông liền nhắc đến việc đóng biên giới, “đình chỉ vĩnh viễn nhập cư từ thế giới thứ ba”, và đổ lỗi cho di dân với mọi tai họa của xã hội – từ trường học quá tải đến tệ nạn đô thị. Dưới mắt ông, tất cả sự sa sút hôm nay đều bắt đầu từ khi nước Mỹ không còn giữ được dáng dấp của những năm hậu chiến.
13/12/202518:59:00
Là một người Việt Nam định cư tại Hoa Kỳ đã hơn năm mươi năm, tôi dần xem đất nước này như quê hương thứ hai. Tôi yêu nước Mỹ gần như yêu quê mẹ, và âm thầm tự hào khi trở thành một công dân của một cường quốc hàng đầu thế giới. Chính vì tình cảm ấy, tôi ngày càng cảm thấy bất an trước những chia rẽ đang trở nên rõ rệt trong xã hội Mỹ những năm gần đây. Bất đồng về chính sách di dân, phúc lợi xã hội, hay quyền tự do ngôn luận—cùng nhiều vấn đề khác—không còn mang dáng dấp của những khác biệt chính trị thông thường. Chúng trở nên khó hòa giải hơn, ăn sâu vào gốc rễ, và mang tính cá nhân hơn. Mỗi khi cảm giác lo lắng ấy lặng lẽ dâng lên, tôi lại tự hỏi: Liệu những người Mỹ khác có cảm nhận như vậy không?
11/12/202511:51:00
LTS: Một bản tin quốc tế hôm nay đề cập việc Donald Trump Jr. âm thầm khâm phục Andrew Tate, nhân vật mang nhiều tai tiếng về hiếp dâm và buôn người. Điều này phản chiếu thực trạng của thời đại: chính trị và danh vọng hiện phụ thuộc vào thanh thế hơn là giá trị đạo đức. Xã hội nào tôn thờ kẻ khinh miệt phụ nữ và xem quyền lực như món hàng trao đổi, xã hội ấy đã bắt đầu lạc hướng. Dưới đây là tóm lược bài viết của Megan Twohey và Isabella Kwai đăng trên tờ New York Times ngày 10 tháng 11, để bạn đọc tự xét đoán.
04/12/202518:14:00
Nội chiến Hoa Kỳ sau bốn năm đã gây ra khoảng 1.5 triệu thương vong, với ước tính số người chết khoảng từ 620,000 đến 750,000. Đây trở thành cuộc xung đột đẫm máu nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Trong khi Thế chiến thứ II (1939-1945) có số quân nhân Hoa Kỳ tử vong cao thứ hai với khoảng 405,000 người, thì số người chết trong Nội Chiến lại cao hơn đáng kể so với Thế Chiến Thứ Nhất (1914-1918), Chiến Tranh Triều Tiên (1950-1953) và Chiến Tranh Việt Nam (1955-1975), với số lính Mỹ chết lần lượt là khoảng 116,500, 54,200 và 58,220.
01/12/202510:15:00
Cho tới nay chính quyền Trump vẫn chưa phổ biến văn bản chính thức nào về việc phân phối lợi tức thu được từ thuế quan. Tất cả những gì báo chí biết là qua những lời tuyên bố bất thường và những rò rỉ của Trump trên mạng Truth Social. Vào ngày 17/11 vừa qua, Tổng Thống Donald Trump một lần nữa lập lại rằng ông đã thu nhập được hàng trăm tỉ từ thuế quan và sẽ chia lợi tức cổ phần (dividend) vào khoảng giữa năm tới.
23/11/202519:22:00
Phúc lợi xã hội không đồng nghĩa với xã hội chủ nghĩa. Các chính sách an sinh là cơ chế tái phân phối mang tính nhân đạo trong một nền kinh tế tư bản-dân chủ, nhằm đảm bảo mức tối thiểu cho đời sống con người mà không xóa bỏ kinh tế thị trường hay chủ nghĩa tư bản.
21/11/202503:53:00
Những người phụ nữ tay cầm tấm ảnh của họ thưở thiếu thời giơ cao trước House Triangle của Capitol vài ngày trước nay bước vào cánh gà, nhường chỗ cho phân đoạn khác, diễn viên khác trong vở diễn chính trị căng thẳng và máu lửa. Lẽ ra, vai diễn của họ không nên có trong chương này, hồi này. Lẽ ra nó đã kết thúc từ vài thập niên trước. Nhưng giờ đây họ chấp nhận quay trở lại sân khấu kịch trường của Điện Capitol, mở lại mức bàn bi kịch của mấy mươi năm trước. Có người trong số họ, chấp nhận sẽ trở thành “điểm tựa” cho dân biểu MAGA Marjorie Taylor Greene nếu bà đứng trước Quốc Hội, đọc to, rõ tất cả cái tên có trong hồ sơ Epstein. Bi kịch trở thành bi hài kịch.
21/11/202500:00:00
Có những ký ức không cần ai nhắc lại; chỉ cần tiếng động giữa đêm là đủ làm người ta giật mình. Người Việt miền Nam sau 1975 không xa lạ gì với tiếng đập cửa khi công an xông vào bắt bớ. Không cần lý do. Không cần giấy tờ. Những người bị lôi đi “làm việc” biệt tăm không ngày về. Cả nước hiểu rằng luật pháp không để bảo vệ ai; mà là công cụ người cộng sản dùng để gán mác những ai “có tội với Đảng và nhân dân”.
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.