Hôm nay,  

Ngậm Bồ Hòn Ở Lại, Hay Lên Tiếng Rồi Ra Đi?

12/09/202500:00:00(Xem: 534)

Ngam bo Hon
Nhiều viên chức liên bang từng xem công việc của mình là lý tưởng sống cao đẹp để cống hiến trọn đời. Nhưng giờ đây họ buộc phải chọn trung thành với Trump hay trung thành với đạo đức nghề nghiệp và lời thề bảo vệ Hiến pháp. (Nguồn: pixabay.com)
 
Đối với nhiều người Mỹ, đi làm không đơn thuần chỉ là để lãnh lương hàng tháng. Công việc còn là lẽ sống, là lý tưởng để hướng về, để sống một cuộc đời có ý nghĩa. Và điều này đặc biệt đúng với đội ngũ viên chức liên bang, những người từng cần mẫn hàng chục năm trời, gắn bó với sứ mệnh phục vụ cơ quan, mong mỏi được phụng sự nhân dân và đất nước.
 
Trong nhiệm kỳ đầu tiên của Tổng thống Donald Trump (2017-2021), nhóm nghiên cứu của Jaime Kucinskas (Giảng sư Đại học Hamilton) và Yvonne Zylan (Giảng sư Đại học Calgary) đã phỏng vấn nhiều viên chức liên bang. Họ đều xem công việc của mình như một thiên chức: phụng sự chính phủ, bảo vệ nền dân chủ và phục vụ cộng đồng.
 
Thế nhưng, chính nhiệm kỳ ấy cũng đã làm lung lay niềm tin của nhiều người trong số họ. Khoảng hơn một phần tư số người được phỏng vấn đã từ bỏ công việc của mình.
 
Từ đầu nhiệm kỳ thứ hai, Trump tiến hành một cuộc cải tổ sâu rộng hơn hẳn. Hơn 50,000 nhân viên liên bang bị sa thải hoặc đưa vào diện cắt giảm. Cơ Quan Phát Triển Quốc Tế Hoa Kỳ (U.S. Agency for International Development) bị đóng cửa, trong khi tại AmeriCorps và Cơ Quan Bảo Vệ Tài Chính Người Tiêu Thụ (Consumer Financial Protection Bureau, CFPB), hơn 80% nhân sự bị đuổi việc. Thêm vào đó, 154,000 viên chức khác chấp nhận các gói trợ cấp nghỉ việc của chính phủ, được sắp xếp theo kiểu “từ chức có kế hoạch” (deferred resignations).
 
Rồi kịch bản quen thuộc lại tái diễn: Trump và đám thân tín không ngừng hoài nghi về lòng trung thành của các viên chức và trừng phạt mọi ý kiến bất đồng.
 
Những câu chuyện được thu thập trong giai đoạn đầu, nay đã trở thành tư liệu cho cuốn sách “The Loyalty Trap” (xin tạm dịch là Cạm Bẫy Lòng Trung Thành) xuất bản trong năm 2025, mang lại cái nhìn rõ nét về hoàn cảnh của các viên chức liên bang ngày nay. Dù có những nỗi lo riêng về tính chất nghề nghiệp, nhưng rốt cuộc họ cũng phải đối mặt với một vấn đề chung mà bất kỳ ai trong một tổ chức đang thay đổi dữ dội đều phải băn khoăn: nên ở lại hay ra đi?
 
Tinh thần phi đảng phái bị thử thách
 
Đội ngũ viên chức liên bang chủ yếu bao gồm những chuyên gia làm việc lâu dài cho một cơ quan, chứ không chỉ cho một chính quyền nào đó trong thời gian ngắn. Họ tự coi mình là phi đảng phái, sẵn sàng phục vụ tổng thống thuộc bất kỳ đảng nào.
 
Mỗi khi chính quyền mới lên nắm quyền, dù là Dân Chủ hay Cộng Hòa, họ sẽ bổ nhiệm nhân sự mới để điều hành các cơ quan liên bang. Những cơ quan này soạn thảo quy định, thực thi luật, cung cấp dịch vụ và triển khai chính sách. Viên chức chỉ thực hiện theo chỉ đạo của “sếp” mới. Đó là trách nhiệm gắn liền với pháp luật và đạo đức nghề nghiệp.
 
Ngay khi bắt đầu công việc, họ đã phải tuyên thệ giữ gìn Hiến pháp, tôn trọng luật pháp và các nguyên tắc đạo đức, “trung thực thi hành nhiệm vụ của mình,” không được “lợi dụng quyền hạn để tư lợi” và buộc “phải báo cáo mọi hành vi lãng phí, gian lận, lạm quyền hay tham nhũng.
 
Chính vì vậy, họ coi sự thay đổi lớn về chính sách là một phần tất yếu của công việc. Một nhân viên Bộ Ngoại Giao từng chia sẻ năm 2018: “Tổng thống được người dân bầu, và có quyền định ra các quyết sách đối ngoại của mình. Còn công việc của chúng tôi, những viên chức tại Bộ Ngoại Giao, là thi hành các chính sách đó. Tôi có thể thấy băn khoăn về mặt đạo đức, nhưng đã thề trung thành với công vụ tại Bộ Ngoại Giao, thì nhiệm vụ của tôi là làm theo đúng ý định của tổng thống và ngoại trưởng.
 
Mắc kẹt trong cái bẫy lòng trung thành
 
Trong nhiệm kỳ đầu tiên của Trump, nhiều viên chức liên bang kể rằng họ đang bị cuốn vào một vòng xoáy mới: những thay đổi xoành xoạch và tình trạng chính trị hóa khắp nơi. Lòng trung thành với Tổng thống (Trump) dường như được đặt cao hơn sứ mệnh và nguyên tắc nghề nghiệp của cơ quan.
 
Theo Luật Hatch, viên chức liên bang không được tham gia một số hoạt động chính trị như tổ chức gây quỹ. Luật này giúp họ tránh bị sức ép chính trị, bảo đảm con đường thăng tiến dựa trên năng lực thật sự. Nhưng theo một cuộc điều tra của chính phủ liên bang năm 2021, các viên chức trong chính quyền Trump đã nhiều lần phớt lờ quy định này.
 
Một viên chức cấp cao ở Cơ Quan Bảo Vệ Môi Trường (EPA) nói thẳng: “Trung thành nghĩa là đừng hỏi han gì hết.” Trong bầu không khí đầy ngờ vực và nghi kỵ, hễ ai nêu thắc mắc đều sẽ bị coi là kẻ làm lộ thông tin. Với nhiều viên chức, điều này trái hẳn với bổn phận vốn có: phải cống hiến kiến thức và kinh nghiệm của mình để đưa ra những lời khuyên tốt nhất cho cơ quan.
 
Sự giằng xé ngày càng lớn khi họ phải lựa chọn: trung thành với cấp trên hay trung thành với sứ mệnh chung hay lợi ích cộng đồng. Đặc biệt, khi nhiều chính sách liên tục đổi hướng, tình thế càng khó khăn hơn. Một nghiên cứu của Đại học New York chỉ ra rằng, tính đến tháng 1 năm 2021, khoảng ba phần tư số quy định, văn bản hướng dẫn và công văn mà chính quyền Trump ban hành rồi bị kiện ra tòa đều đã bị bác bỏ hoặc thu hồi.
 
Một số viên chức phụ trách củng cố nền dân chủ trong và ngoài nước cảm thấy bất an trước những thay đổi trong chính sách đối ngoại. Tổng thống Trump thường xuyên ca ngợi các nhà lãnh đạo độc tài như Vladimir Putin (Nga), Kim Jong Un (Bắc Hàn) và Recep Tayyip Erdogan (Thổ Nhĩ Kỳ), trong khi lại lạnh nhạt với các đồng minh Âu Châu.
 
Từ xưa đến nay, chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ vốn có đường lối rõ ràng và khá dễ đoán. Nhưng chính phủ nhiệm kỳ này lại gần như gạt bỏ nguyên tắc phải thúc đẩy dân chủ và tính minh bạch,” một viên chức kỳ cựu tại Bộ Ngoại Giao, từng làm việc cho cả chính phủ Đảng Cộng Hòa và Đảng Dân Chủ, nhận xét.
 
Khoảng 80% số viên chức được hỏi thừa nhận họ đang rơi vào hoàn cảnh khó xử: lý tưởng của bản thân, đạo đức nghề nghiệp của mình không còn phù hợp với mong muốn của lãnh đạo. Nói cách khác, họ bị rơi vào “cái bẫy trung thành”: phải lựa chọn giữa phục tùng mệnh lệnh từ cấp trên và những nghĩa vụ nghề nghiệp, chuẩn mực đạo đức.
 
Cân nhắc ra đi
 
Trong cuốn sách “Exit, Voice, and Loyalty” (1970) (xin tạm dịch là “Ra đi, Lên tiếng, và Trung thành”), nhà kinh tế học người Đức Albert Hirschman có lý giải cách hành xử của nhân viên khi tin rằng tổ chức của họ đang lạc lối. Hirschman cho rằng lòng trung thành có thể khiến người ta do dự không ra đi, và thúc đẩy họ lên tiếng để góp phần cải thiện tình hình.
 
Nhiều nghiên cứu sau đó cũng tìm hiểu ảnh hưởng của lòng trung thành. Ở nhiều ngành nghề như báo chí, khai khoáng và dịch vụ taxi, kết quả đều chỉ ra rằng khi nhân viên cảm thấy tiếng nói của mình không được lắng nghe, không thể góp phần vào hướng đi chung, thì ngay cả những người trung thành nhất cũng sẽ chọn cách dứt áo ra đi.
 
Tuy nhiên, lòng trung thành với sứ mệnh của tổ chức có thể phức tạp hơn một chút. Nhà xã hội học Elizabeth A. Hoffman từng nghiên cứu nhân viên trong các công ty bình thường so với mô hình hợp tác xã. Bà nhận thấy nhân viên ở hợp tác xã, thường là những người gắn bó sâu đậm với công ty và đồng nghiệp, lại dễ tính đến chuyện bỏ việc hơn. Theo bà, chính sự nhiệt huyết và lòng trung thành với sứ mệnh tập thể lại khiến họ dễ tổn thương, thất vọng, cảm thấy bị phản bội, và muốn bỏ đi.
 
Những kết quả này cũng chính là hoàn cảnh của nhiều viên chức liên bang hiện nay. Họ vốn trân trọng sự nghiệp và công việc, nhưng rồi mất dần niềm tin rằng mình có thể cất tiếng nói để làm việc theo đúng lương tâm và chuyên môn.
 
Sự ra đi của các viên chức không chỉ khiến cuộc sống và gia đình họ chao đảo, mà còn để lại khoảng trống lớn trong bộ máy chính phủ. Khi những người dày dạn kinh nghiệm rời đi, tri thức tích lũy hàng chục năm cũng mất theo. Và vị trí của họ thường được thay thế bởi những kẻ mê muội, chỉ biết nhắm mắt ngu trung.
 
Một tổng hợp gần 100 nghiên cứu trên 150 quốc gia vào năm 2023 đã kết luận: nơi nào mà chính phủ tuyển dụng dựa trên năng lực (thay vì quan điểm chính trị), nơi đó ít tham nhũng hơn, hoạt động hiệu quả hơn và được dân chúng tin tưởng nhiều hơn.
 
Với chính phủ Hoa Kỳ hiện nay (công khai trừng phạt, đàn áp những tiếng nói bất đồng), chúng ta có thể dự đoán rằng sẽ còn nhiều viên chức tài năng và tận tâm nữa phải đứng trước lựa chọn khó khăn: ở lại, lên tiếng, hay ra đi.
 
Nguồn: “Civil servant exodus: How employees wrestle with whether to stay, speak up or go” được đăng trên trang TheConversation.com.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
19/12/202500:00:00
Những diễn biến gần đây trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Donald Trump đã đặt ra nhiều vấn đề về tương lai của mối quan hệ xuyên Đại Tây Dương. Việc công bố Chiến lược An ninh Quốc gia mới (National Security Strategy of the USA, NSS) — một tài liệu chính thức tái xác lập định hướng chiến lược của Washington — cho thấy sự thay đổi đáng kể về cách Hoa Kỳ nhìn nhận vai trò của châu Âu, vốn được xem là đồng minh thân cận trong suốt lịch sử hiện đại.
19/12/202500:00:00
Donald Trump không phải hạng người mê sách vở, nhưng lần này ông lại tìm được một hình ảnh rất “văn vẻ”: ông khoe sẽ mừng 250 năm ngày lập quốc bằng một… trận đấu võ ngay trên bãi cỏ Tòa Bạch Ốc. Năm tới, nước Mỹ dĩ nhiên sẽ có diễn hành, pháo bông, huy chương kỷ niệm. Nhưng cái lồng sắt bát giác dựng ở bãi cỏ phía nam và những tay võ sĩ của giải UFC lăn xả trong ấy mới đúng là tranh vẽ tình trạng xã hội Hoa Kỳ, khi soi qua lăng kính chính trị, trong năm thứ hai nhiệm kỳ hai của ông Trump. Chỉ khác một điều: UFC, trái với chính trường Mỹ, vẫn còn giữ ít nhiều lễ độ, cấm chửi rủa và cấm đánh vào hạ bộ.
19/12/202500:00:00
Thật đáng thương cho lớp trẻ, vì thế giới này lại do những ông già điều khiển. Bên đây Thái Bình Dương, Donald Trump, 79 tuổi, vẫn mặc sức hô hào về trí tuệ nhân tạo, máy rô-bốt, và “thời đại mới”. Nhưng với ông, điều “vĩ đại” nhất vẫn là nước Mỹ của thập niên 1950 – thời ông còn nhỏ, đời thuần một màu da, xã hội chưa đổi khác, và mọi sự dường như đứng yên trong một giấc mơ thành công trưởng giả. Bây giờ, mỗi lần mở miệng về “nước Mỹ vĩ đại”, ông liền nhắc đến việc đóng biên giới, “đình chỉ vĩnh viễn nhập cư từ thế giới thứ ba”, và đổ lỗi cho di dân với mọi tai họa của xã hội – từ trường học quá tải đến tệ nạn đô thị. Dưới mắt ông, tất cả sự sa sút hôm nay đều bắt đầu từ khi nước Mỹ không còn giữ được dáng dấp của những năm hậu chiến.
13/12/202518:59:00
Là một người Việt Nam định cư tại Hoa Kỳ đã hơn năm mươi năm, tôi dần xem đất nước này như quê hương thứ hai. Tôi yêu nước Mỹ gần như yêu quê mẹ, và âm thầm tự hào khi trở thành một công dân của một cường quốc hàng đầu thế giới. Chính vì tình cảm ấy, tôi ngày càng cảm thấy bất an trước những chia rẽ đang trở nên rõ rệt trong xã hội Mỹ những năm gần đây. Bất đồng về chính sách di dân, phúc lợi xã hội, hay quyền tự do ngôn luận—cùng nhiều vấn đề khác—không còn mang dáng dấp của những khác biệt chính trị thông thường. Chúng trở nên khó hòa giải hơn, ăn sâu vào gốc rễ, và mang tính cá nhân hơn. Mỗi khi cảm giác lo lắng ấy lặng lẽ dâng lên, tôi lại tự hỏi: Liệu những người Mỹ khác có cảm nhận như vậy không?
11/12/202511:51:00
LTS: Một bản tin quốc tế hôm nay đề cập việc Donald Trump Jr. âm thầm khâm phục Andrew Tate, nhân vật mang nhiều tai tiếng về hiếp dâm và buôn người. Điều này phản chiếu thực trạng của thời đại: chính trị và danh vọng hiện phụ thuộc vào thanh thế hơn là giá trị đạo đức. Xã hội nào tôn thờ kẻ khinh miệt phụ nữ và xem quyền lực như món hàng trao đổi, xã hội ấy đã bắt đầu lạc hướng. Dưới đây là tóm lược bài viết của Megan Twohey và Isabella Kwai đăng trên tờ New York Times ngày 10 tháng 11, để bạn đọc tự xét đoán.
04/12/202518:14:00
Nội chiến Hoa Kỳ sau bốn năm đã gây ra khoảng 1.5 triệu thương vong, với ước tính số người chết khoảng từ 620,000 đến 750,000. Đây trở thành cuộc xung đột đẫm máu nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Trong khi Thế chiến thứ II (1939-1945) có số quân nhân Hoa Kỳ tử vong cao thứ hai với khoảng 405,000 người, thì số người chết trong Nội Chiến lại cao hơn đáng kể so với Thế Chiến Thứ Nhất (1914-1918), Chiến Tranh Triều Tiên (1950-1953) và Chiến Tranh Việt Nam (1955-1975), với số lính Mỹ chết lần lượt là khoảng 116,500, 54,200 và 58,220.
01/12/202510:15:00
Cho tới nay chính quyền Trump vẫn chưa phổ biến văn bản chính thức nào về việc phân phối lợi tức thu được từ thuế quan. Tất cả những gì báo chí biết là qua những lời tuyên bố bất thường và những rò rỉ của Trump trên mạng Truth Social. Vào ngày 17/11 vừa qua, Tổng Thống Donald Trump một lần nữa lập lại rằng ông đã thu nhập được hàng trăm tỉ từ thuế quan và sẽ chia lợi tức cổ phần (dividend) vào khoảng giữa năm tới.
23/11/202519:22:00
Phúc lợi xã hội không đồng nghĩa với xã hội chủ nghĩa. Các chính sách an sinh là cơ chế tái phân phối mang tính nhân đạo trong một nền kinh tế tư bản-dân chủ, nhằm đảm bảo mức tối thiểu cho đời sống con người mà không xóa bỏ kinh tế thị trường hay chủ nghĩa tư bản.
21/11/202503:53:00
Những người phụ nữ tay cầm tấm ảnh của họ thưở thiếu thời giơ cao trước House Triangle của Capitol vài ngày trước nay bước vào cánh gà, nhường chỗ cho phân đoạn khác, diễn viên khác trong vở diễn chính trị căng thẳng và máu lửa. Lẽ ra, vai diễn của họ không nên có trong chương này, hồi này. Lẽ ra nó đã kết thúc từ vài thập niên trước. Nhưng giờ đây họ chấp nhận quay trở lại sân khấu kịch trường của Điện Capitol, mở lại mức bàn bi kịch của mấy mươi năm trước. Có người trong số họ, chấp nhận sẽ trở thành “điểm tựa” cho dân biểu MAGA Marjorie Taylor Greene nếu bà đứng trước Quốc Hội, đọc to, rõ tất cả cái tên có trong hồ sơ Epstein. Bi kịch trở thành bi hài kịch.
21/11/202500:00:00
Có những ký ức không cần ai nhắc lại; chỉ cần tiếng động giữa đêm là đủ làm người ta giật mình. Người Việt miền Nam sau 1975 không xa lạ gì với tiếng đập cửa khi công an xông vào bắt bớ. Không cần lý do. Không cần giấy tờ. Những người bị lôi đi “làm việc” biệt tăm không ngày về. Cả nước hiểu rằng luật pháp không để bảo vệ ai; mà là công cụ người cộng sản dùng để gán mác những ai “có tội với Đảng và nhân dân”.
“Đây là quan điểm của người viết, không nhất thiết là quan điểm của Việt Báo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.