Hôm nay,  

Đường Mô Cũng Chết

25/07/200500:00:00(Xem: 6273)
Họ Ngu, ở Liêu Đông, nổi tiếng về nghề săn bắn. Một hôm, Ngu Thúc đi đặt bẫy trong rừng. Chợt chóng mặt mắt hoa bèn dừng chân bên bờ suối ngồi nghỉ, rồi thì thào bảo dạ:
- Đường tuy tối, nhưng quen mắt rồi cũng lần đi được, cũng như bệnh tuy nhiều, nhưng nghe thét rồi cũng chẳng lạ chẳng lo. Chỉ là hổng đặng bao năm để xới vun tình phu phụ!
Rồi gục đầu xuống tay mà rộn ràng nghĩ tiếp:
- Muốn lấy nước mắt của người ta, thì trước hết phải mất nước mắt của mình cái đã. Muốn tình nghĩa vẹn toàn, phải hết dạ chăm lo. Chớ không thể buông lỏng đôi tay mà ngày vui tới tới.
Đoạn, tiện tay nhặt một cục đá. Liệng xuống dòng suối trong, mà nghĩ thầm trong bụng:
- Vợ ta không thích… bơm sửa, mà lại khoái nữ trang, thành thử mỗi ba trăng phải chơi liền hai cái. Ta biết vậy là nhiều, nhưng không tiện nói ra, bởi lo của vô tri kia sẽ phá banh tình chăn gối!
Rồi thở ra một cái mà nghe lòng hiu quạnh, đoạn đứng dậy tính đi, thì thấy dưới chân có một vật gì sáng bóng, bèn nổi tính tò mò, cúi nhặt lên coi, thì phát giác ra là viên hồng ngọc, bèn sướng tựa như bay, mà nói rằng:
- Hai tuần nữa là đến ngày sinh nhật vợ của ta, mà tặng ngay món này, thì cho dẫu đã sống chục năm qua, vẫn tuồng y như mới.
Bèn ruột dạ lao xao mà đi về phố huyện. Lúc đến nơi, liền tìm vào tiệm kim hoàn mà tu sửa. Gọt dũa cho ngon, đặng ngọc đang đen đen bỗng thay hình đổi dạng. Lúc mọi việc đã xong, thì Ngu Thúc không còn nhận ra đồ của mình nữa, bèn hớn hở nói:
- Chẳng trách người ta thích… tân trang sắc đẹp của mình. Thiệt là đổi trắng thành đen, khiến thiên hạ đua nhau mang tiền đem tới… cúng!
Vợ của Ngu Thúc là Hàn thị. Hôm mừng ngày sinh nhật của mình, bèn hoài mãi trước gương, mà vẫn chưa chọn được món nào đeo lên cổ, liền bực bội tâm can mà nói rằng:
- Mỗi dịp lễ là một chuyến lên đồ, cho bà con biết mình chơi hàng hiệu, mà chẳng có đồ ngon, thì… cóc nhái chung quanh mần răng mà lé mắt"
Đoạn, nhộn nhạo tận tim gan. Tức tối nói :
- Lấy chồng mà dzớt phải thằng nghèo. Cho dẫu có đặng chiêàu chuộng thương yêu, cũng chẳng nhằm chi hết ráo!
Đang mày ngài ủ dột. Chợt Ngu Thúc bước vào, móc trong túi áo ra một chiếc hộp màu đỏ. Tha thiết nói:
- Sỏi đá cũng cần có nhau. Huống chi nữ trang và nàng. Lẽ nào thiếu được hay sao"
Hàn thị đực mặt ra một chút, rồi ngơ ngác đáp:
- Chàng đi săn bắn vừa kiếm đủ miếng ăn. May mắn lắm thì mới mua vòng mua hột. Nay bạo phổi kiểu này. Ắt chốn tâm can có điều chi khuất tất"
Ngu Thúc mặt mày hớn hở. Mắt sáng tựa sao sa, bèn mở hộp ra mà nói rằng:
- Để có nụ cười của Bao Tự. Phải đốt cả giang san. Sá chi chút công sức mà nàng thêm thắc mắc!
Bèn tự tay lấy dây đeo vào cổ cho vợ. Hàn thị, lúc soi mình trong gương, bỗng thấy khung cảnh chung quanh tỏa ra điều huyền diệu, bèn sởi lởi nói:
- Đeo món quà yêu thương của chàng, mà chỉ đi lại trong nhà, thì trước là phụ tấm lòng son. Sau uổng phí đi cơ trời đang trước mắt.
Rồi xoay mình lại. Nhìn xoáy vào mắt của Ngu Thúc. Mạnh dạn nói rằng:
- Mời hết bà con thân thuộc, bằng hữu thân quen, tới dự ngày sinh nhật, thì mới xứng đáng cái đồ đang đeo đó!
Ngu Thúc. Vốn sống theo phương châm công sinh không bằng công dưỡng, nên hết dạ lo toan, khiến ngày sinh nhật của vợ bỗng xôm trò quá xá. Tưởng như tự cổ chí kim chưa bao giờ có được. Đã vậy lại thì thào tự nhủ:
- Để làm cho vợ vui. Dẫu có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, cũng hết dạ mà mần. Huống hồ chỉ mệt nhọc ít hôm, thì so với chữ phu thê chẳng nhằm chi hết ráo!
Nay nói về Ngu Công, là quan huyện ở gần bên cạnh. Thấy Ngu Thúc tận tụy lo toan, bèn dõi mắt ra xa mà thì thào tự nhủ:
- Quan sống được là do dân. Nay dân mập mạnh kiểu này. Lẽ nào quan ốm mà coi đặng hay sao"
Rồi ngồi thừ ra mà suy nghĩ. Lúc ấy, có vợ của Ngu Công là Ái Cơ bất chợt đi vào. Thớ thới nói:
- Làm chồng, mà không biết cách làm giàu cho vợ, thì không đáng mặt trượng phu, lại càng hông xứng mần người quân tử. Có phải vậy chăng"
Ngu Công vội vàng đáp:
- Phải!
Ái Cơ lại hỏi:
- Có quyền mà không biết xử dụng quyền, đến nỗi trên thì bị vua la. Dưới xã tắc xem thường không tôn kính, thì không đáng ngồi trên đầu thiên hạ. Có phải vậy chăng"
Ngu Công hết hồn đáp:
- Phải!
Ái Cơ hỏi hai câu mát hết cả hai, bèn sướng tận tim gan mà nói rằng:
- Chàng làm quan của triều đình, mà chỉ biết đem đến an lành cho xã tắc - rồi bỏ vợ hiền trong cảnh tối tăm - đến nỗi có ước mơ cũng không lần tâm sự, thì trước là lỗi đạo phu quân, sau thiếu trách nhiệm trở thành… con hiếu thảo, thì dẫu bá tánh được yên vui khắp phường khắp chốn - cũng chẳng đặng ăn thua - bởi nghĩa phu thê chưa vuông tròn đó vậy!

Ngu Công mặt cắt không còn hột máu. Lắp bắp nói:
- Vậy theo ý của nàng. Ta phải làm sao"
Ái Cơ nắm hai bàn tay lại. Quyết liệt đáp:
- Quan là phụ mẫu của dân, lại ít nổi tiếng hơn dân. Mần răng nuốt xuống"
Ngu Công sững sờ nói:
- Trong vòng ba trăm dặm quanh đây. Chưa có ai nổi tiếng nhiều như ta hết cả. Nàng nói vậy chắc ào quên không xét. E có lộn đi chăng"
Ái Cơ lắc đầu quầy quậy, rồi chu miệng đáp:
- Hàn thị là dân, mà có ngọc to hơn của quan là… phạm thượng. Có ngọc mà không biết dâng quan, lại đỏng đa đỏng đảnh tung tăng cho người người ngắm nghía, là phạm luật… lưu thông. Ỷ mình có ngọc quý, rồi hay đến những nơi tụ họp đông người để khoe vàng khoe hột, mà không kể đến những người đang hoạn nạn thiếu ăn, thì so với đạo lý lương tâm đã ào sai tuốt luốt. Một người mà ôm vào ba cái điều phạm đó, thì trước là… lấy ngọc của nó đi, sau phải nhốt ít hôm cho bừng đôi mắt sáng.
Ngu Công như trên trời rơi xuống, bèn ngước mắt lên nhìn vợ, thì thấy sát khí đằng đằng. Mắt tóe lộ hung quang, bèn hớt hãi hớt ha mà nhủ thầm trong dạ:
- Được lòng dân mà mất lòng… bà. Còn sống được hay sao"
Đoạn đan đôi bàn tay lại. Nhỏ nhẹ nói rằng:
- Chí công vô tư. Người ta chẳng làm gì sai trái, mà đem bỏ vào ngục, thì ăn nói làm sao với bàn dân bá tánh" Lại nữa. Người ta có đeo vàng khắp cả châu thân, thì đó là ý thích của người ta. Mình không thể vịn vào đấy mà buộc tội người ta được…
Ái Cơ nghe vậy, liền rút chiếc trâm trên đầu, bẻ đôi một phát, rồi giục mạnh xuống dưới chân. Lớn tiếng hét:
- Tội hay không tội, là do ở tay ông. Chớ không ở luật nào hết cả. Tôi đã sống với ông được mấy mặt con, mà nay ông bênh vực người ngoài, bỏ mặc tôi chìm trong u uất - thì bạc tóc răng long - xem như không còn đó vậy! Ngu Công biết là hết thuốc chữa, nhưng lương tâm mang nhiều áy náy khôn nguôi, bèn ráng hết sức hơi mà nói này nói nọ:
- Tôi ăn cơm vua hưởng lộc nước, mà đối xử với lê thứ kiểu này, thì trước là có lỗi với long nhan, sau đối với tổ tiên cũng lắm điều không phải.
Ái Cơ nghe qua liền xí cho một phát, rồi gằn giọng nói rằng:
- Ông không làm theo ý tôi thì cứ tự nhiên đợi ra tòa ly dị, và tôi cũng không hẹp hòi nhắc cho ông nhớ: Luật pháp ở nước ta, luôn bảo vệ và chở che người phụ nữ. Chớ không thèm đùm bọc… thứ như ông, thì lẽ thắng thua đã bày ra trước mắt.
Rồi ngoay ngoảy bỏ đi. Còn lại Ngu Công dõi mắt nhìn trời hiu quạnh. Mãi một lúc sau mới nặng nhọc nói rằng:
- Hành thiện tích đức. Mình đối xử với người ta kiểu này, thì có thiện đâu mà tích đức"
Rồi ngồi thừ ra đó mà thở. Chợt lúc ấy có viên quan hầu cận là Tử Cán đi vào, thấy Ngu Công ì ra một đống, bèn thót cả tim gan. Thảng thốt nói rằng:
- Ra thì ngựa xe. Vào thì nhà lớn. Một tiếng gọi trên nhà, dưới thềm có trăm người vâng dạ. Hiển hách là vậy. Sao đại nhân lại âu sầu như thế, là cớ làm sao"
Ngu Công rầu rĩ đáp:
- Tình người mỏng hơn giấy. Mới bất ưng ý có một lần, mà đã muốn ra tòa ly dị - thì ấm mặn của ngày xưa - Xem ra chẳng nhằm chi hết ráo!
Rồi đem chuyện của Ngu Thúc ra mà kể. Lúc kể xong, mới chán nản nói rằng:
- Ghen ăn tức ở là chuyện bình thường của thế nhân, thì vợ ta có chụp giựt lung tung cũng là điều dễ hiểu…
Tử Cán lắc đầu, nói:
- Thấy người ta có tai nạn mà không giúp là bất nhân. Người ta thi ân với mình mà quên ơn là bất nghĩa. Nay đại nhân có việc phải ưu tư, thì tôi không thể khoanh tay mà chờ coi được.
Bèn thận trọng ngồi xuống, rồi nhỏ giọng nói rằng:
- Đại nhân hãy viết một lá thư đặng tiện nhân mang đi cho Ngu Thúc, đại để nói rằng: Nếu không trao viên hồng ngọc ra để làm nhịp cầu giao cảm, thì trước là toàn gia bị tội. Sau Ngu thị về làm bé của đại nhân, thì trong ít hôm sẽ ngon lành đó vậy!
Ngu Công như người say ngủ, bỗng giật mình thức giấc, bèn vào hậu liêu lấy giấy mực ra, mà viết. Ngày nọ, Ngu Thúc đang ở nhà. Chợt tai họa đến nơi, liền lo lắng nói;
- Tục ngữ có câu: Kẻ thường dân vốn không có tội. Chỉ vì có ngọc bích mà trở thành có tội. Ta giữ làm gì hòn ngọc này" Thiệt là mua vạ vào thân. Đem cái xấu vẫy vung trên đời đang trong sáng.
Rồi chạy vội vào bếp. Gặp lúc Hàn thị đang rửa thịt thái rau, bèn đưa thư cho mà đọc. Lúc Hàn thị đọc xong, Thúc thủng thẳng nói rằng:
- Lòng tham hay sinh ra ngang ngược, u mê, đến nỗi không nhìn ra phải trái. Nay Ngu Công tỏ lộ lòng tham. Quyết lấy hòn ngọc cho bằng được, thì ta nhắm mắt dâng lên. Chớ không thể tiếc xót để ngàn năm chia cách!
Hàn thị, nghe vừa dứt câu, liền ném cái rổ rau xuống đất. Bực dọc nói:
- Chàng chỉ biết trọng vợ người ta, mà xem nhẹ vợ mình, thì chữ trăm năm có tàn phai héo úa. Cũng chẳng thể nào trách thiếp được đâu!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.