
Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”
Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.
Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’ đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn. mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng, tình tiết riêng. Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975.
Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí. Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ tác phẩm của Nhã Ca.
Đường Tự Do Saigon:
23. Một Nam-Một Bắc
Sáng thứ Hai, đầu tuần, mấy bà họp nhau ở căn lầu xinh xắn của Tuyết. Có cô Phấn làm móng tay móng chân đến, có chị Lan, đấm bóp giỏi một cây. Ăn sáng, sai chị người làm ra phố gọi, thức ăn thức uống gì có người bê đến tận nhà.
Sáng nay Tuyết Chà hơi bực mình vì ông thầy tới dạy nhạc cho cô con gái. Cái con nhỏ đần độn mà ông thầy chắc chẳng khá gì hơn. Mấy bài tập đàn hoài đàn mãi, con nhỏ cứ vấp, cứ sai. Dạy thì vậy chớ ngày lấy học phí thì dù Tuyết Chà có ngủ muộn đến mấy cũng chờ lấy bao thơ cho được.
Con nhỏ của Tuyết Chà tánh đã không giống mẹ, mà sắc diện thì còn trái cẳng ngỗng hơn. Da nó hổng đen như ông bố chà và, cũng chẳng trắng như bà mẹ Tuyết, mà vàng khè, tái nhách. Mấy con bạn quỉ hay nói móc: “Cha chà mà con không láng.” Ý nói đen láng chớ gì" Đâu phải ma-rốc, tây đen rạch mặt mà đen" Ờ, thì nó cũng có ăn chút cà ri của cha nó nên vàng vậy, được không"” Đó là câu Tuyết Chà thường đáp lễ mấy đứa ưa móc họng. Lỡ cho nó học đàn rồi, bây giờ ngắt ngang thì kỳ quá. Cũng tại anh chàng “kép nhí” bày chuyện.
Chị Lan tới sớm, không dám làm ồn lúc cô chủ đang ngủ. Bây giờ đang lau nhà. Chưa xong thì mấy bà đã tới. Rồi cô Phấn làm móng tay móng chân cũng xách tráp leo lên cầu thang. Chưa thấy người đã thấy tiếng:
“Xin lỗi bữa nay tới trễ. Phải đi lùng cho ra mấy màu mới. Đẹp lắm, coi nè.”
Cái tráp mở ra. Mấy chai sơn màu cam màu đỏ được mấy bà chuyền nhau coi. Mai Bắc mở nắp hít hà:
“Thơm, đúng là đồ ngoại.”
Chai nào cũng có xài qua. Chị Phấn rành quá mà. Hồi mới mất Sài gòn, chị đi lùng mua nước hoa, son phấn của mấy “chị em” cũ, hay mấy bà tướng tá thất cơ lỡ vận, buộc phải bán đi. Dù đã xài qua rồi nhưng buôn đi bán lại mấy thứ này mà chị cũng nuôi nổi tám đứa con với một chồng mà không phải nếm mùi kinh tế mới.
“Đồ mới giờ toàn hàng Thái không hà, hàng Thái cũng “dỏm” thấy bà nội.”
Mai Bắc:
“Bây giờ có hàng mới, mấy anh tàu biển đem về.”
“Phải. Phải. Mấy anh tàu biển của cô cũng mua hàng “dỏm” luôn. Mới đi được Xanh-ga-po, Thái Lan, chưa kể số gì đâu, bà.”
“Hồi trước hàng Thái cho tôi cũng không lấy.”
Tuyết Chà trề môi, tiếp:
“Chị Lan, gội đầu cho tôi trước. Tôi tắm cái rồi tẩm quất sau.”
Tuyết Chà nằm dài trên giường, một cái máng bằng nhôm kê kẹp dưới cổ, dưới hứng cái thau lớn có nước. Chị Lan dấp nước cho tóc ướt rồi mới đổ dầu gội đầu lên chà xát. “Dầu gội ngoại có khác. Thơm ơi là thơm, sang trọng ghê cơ.” Lại Mai Bắc, cứ mãi một câu khen hàng ngoại.
Chị Lan gội đầu được tiếng là cẩn thận, tẩn mẩn. tay chị miết lên da đầu rất điệu nghệ, móng tay cắt không nhọn, gãi gãi “đã ngứa” lắm. Khó như Tuyết Chà còn phải phán một câu: ”Đã chịu bà Lan này gội rồi thì ai gội cũng không bằng.” Gãi, miết, Lan còn nhổ tóc sâu, cứ bựt bựt đã quá xá đã.
“Gãi vầy có mạnh tay không, cô”
Chị Lan hỏi cầm chừng.
“Không, mạnh thêm một tí nữa, tí nữa...”
Tuyết Chà lim dim mắt. Ba bà nữa đang chờ. Để khách quí bớt sốt ruột, chị Lan lôi trong giỏ ra một bộ bài cào:
“Mấy cô “binh” đi, chờ em, lẹ lắm.”
Nhưng không bà nào muốn Lan làm lẹ đâu. Chị Lan cũng biết vậy, cho đáng đồng tiền bát gạo, mấy bà làm như phải đã cơn ghiền.
Xong màn gội đầu, sấy tóc, chị Lan đè một bà xuống tẩm quất. Lột quần áo ra, nằm sấp. Đổ một lượt dầu nóng, bắt đầu xoa, nắn, rồi giựt mấy đốt xương cụt kêu bật bật. Hết nằm sấp đến nằm ngửa để mát-xa bụng. Cũng hên trời còn cho chị Lan có sức. Trừ cô Mai Bắc chưa sinh nở, mấy bà, kể cả Tuyết Chà, bụng đã xếp lồng đèn, mỡ màng nổi cộm. Phải có sức mới véo, giựt mạnh tay được.Võ tẩm quất của chị Lan ăn khách nhất là màn bẻ cổ, bẻ tay, chân và bàn chân, kéo tới đâu kêu bốp bốp tới đó. Bà nào cũng sướng tê lên, mặt mũi thộn ra.
Cũng như ở các tiệm gội đầu đầu khác, chuyện trong nhà ngoài phố thường là đề tài hấp dẫn nhất. Chị Lan, cô Phấn, tay thì làm mà miệng không ngừng đưa chuyện.
“Mấy cô biết không, nhà cô Nguyện mới mất con mèo tam thể, cổ khóc quá.”
“Ha, đáng đời. Thời buổi người ta cơm không có ăn, bả ỷ giàu nuôi mèo, cưng còn hơn con đẻ nữa.”
“Tôi biết rồi. Mất con mèo, chị ta kêu tụi bụi đời rao thưởng tìm mèo. Khẳm lắm.”
“Lại bọn bụi đời. Có mà tìm trong bụng tụi nó. Thành cứt cả rồi.” Một bà nói.
“Hôm qua bố ráp ngoài chợ cũ, tụi bán máy dính nhiều lắm nghe.”
“Biết sao hôn. Thằng trưởng công an phường này cà chớn, thâu tiền từng gian như lấy lương tháng, mà đến hồi kiểm tra, làm như chưa biết nhau.”
“Nó mập như con heo, có ngày đứt gân máu chết queo.”
“Thằng đó đoảng lắm. Coi, con Quê, con Chiến bụi đời ốm đói mà khi “khủng hoảng” nó cũng bắt mấy đứa đó đóng thuế, tội hông"”
“Ở đó mà tội, bà. Ốc tiêu đó. Mấy con bà chòi mà dữ dằn lắm, bà không biết đâu. Không biết thằng cha trưởng công an ”đầu bạc” lợi dụng hay bị lợi dụng. Chúng khiếp lắm.”
“Mai Bắc, mày nói phải đó. Không chừng mày cũng phải đóng “thuế thân” cho thằng cha.”
“Mấy bà giỏi hơn tui kiểu nào mà không chìa...ra, nói thử coi.”
Tuyết Chà phải hòa giải:
“Mấy bà nói chuyện người ta không đủ sao còn vướng nhau vô" Có duyên dữ. Bà Ngân, chuyện bà đến đâu rồi"”
“Ôi dào, bể hết trơn. Mấy thằng cán bộ “dỏm” lắm.”
“Chuyện tui nhờ bà không được sao"”
“Thì thủng thẳng để điều tra kỹ coi.”
“Bà Tuyết không ngờ ngu. Ăn cháo lú sao đi mê thằng “nhóc” đó mà cứ như bị bỏ bùa mới kỳ.”
“Đèn nhà ai nấy sáng nghe mấy bà. Tui mất bao công, tốn bao nhiêu của mới đưa được nó vô làm nhà hàng. Bây giờ ngon, nó phản, đau lắm.”
“Nó cũng là “cán” thôi. Ai biểu bà tin.”
“Tui nói rồi, tui thề. Con này chưa thua ai bao giờ. Con này mà không lấy cũng khuấy cho hôi. Rồi mấy bà coi.”
“Ha, tao chống mắt coi đó mày, Tuyết.”
Bà Xinh, một góa phụ đang tuổi hồi xuân, thở một hơi dài:
“Ôi, hơi đâu giành nhau mấy trái chuối. Coi tao nè. Khoẻ re.”
“Má làm sao mà khoẻ, má"”
“Tao xài máy. Muốn xài lúc nào thì xài. Cười hả" Không có gì cười nghe bây. Đàn ông là của chung. Máy là của riêng.”
Chị Lan:
“Thiệt đó. Tui làm chứng này. Tui có thấy.”
“Nghe chưa. Con Tuyết, mày quên nó đi, mua một cái máy...tao chỉ cho. Con Mai Bắc này, quen tụi tàu biển nhờ tụi nó mua dùm, đồ ngoại tốt lắm.”
“Có máy thiệt không"”
Một bà hỏi. Mấy bà cười ngất.
“Sáng chế bà ơi. Làm gì có máy thiệt”.
Cứ vậy mà hết buổi sáng. Khi chia tay, chị Lan nói:
“Mấy cô ơi, từ nay có đô, mấy cô đưa em đổi cho. Em có mối chợ lớn chung được giá lắm.”
Cứ đà này, sẽ còn nhiều nghề mới nữa xuất hiện trên con đường quốc tế này.
Tuyết giữ Mai Bắc lại. Đứa con gái của Tuyết Chà đi kêu cơm hàng về ăn chung với nhau. Sau đó hai bà nằm gác chân lên nhau. Một Nam một Bắc, chuyện sao mà hợp quá.
Mai Bắc con nhà nghèo, ở vùng thượng du Bắc Việt. Mười tuổi lưu lạc về thành phố tự nuôi thân. Chẳng phải thiếu nhi choàng khăn đỏ mà ngay hồi mới mười một tuổi, con bé Mai vẫn bị một “bác cán” ăn tươi. Sau đó, càng được các “cán” thương hại, thân càng bầm dập hơn. Lúc giải phóng miền Nam, Mai chẵn hai mươi tuổi, đã thành “vạc ăn sương”. Sau đó, được một “cán” o bế, cho theo vô miền Nam. Chỉ một thời gian, cô Mai thượng du đã thành danh là “Mai Bắc” của Sài gòn giải phóng, tiền bạc rủng rỉnh, ăn diện ra gì. Nhờ giao du với giới tàu biển, bọn có ô có dù, Mai quen biết lớn. Rồi móc ngoặc mua bán hàng tàu, chạy mánh mung, đưa hàng từ Nam ra Bắc. Lâu nay Mai còn kiêm nghề đưa người trong Nam ra Hải Phòng, ở đây, cô đã liên lạc với một đường dây vượt biên bằng ghe, có công an đỡ đầu. Cô tâm sự với Tuyết Chà, muốn làm thật nhiều tiền, về vùng thượng du tìm cha mẹ ruột. Sau đó, cô sẽ bắt một tên ngoại quốc, ra nước ngoài.
“Mình nhảy dở lắm, Tuyết"”
“Dễ ẹc. Chị sẽ tập cho. Coi, người như vầy lo gì không có đứa mê mệt. Em chưa bơm hả"”
Hai cô gái ôm nhau, sờ nắn, khoe “của.” Rồi tới mục tâm tình. Chuyện anh chàng nhạc sĩ Bắc kỳ được Tuyết nói tuốt hết:
“Hai vợ chồng nó mạnh ai nấy sống, coi như ly thân mà không chịu ly dị. Hổng hiểu sao, thời gian này nó không chịu tới nữa. Mình mua cho nó xe Honda, sắm cho nó đủ thứ.”
“Hơ, bà là sư mẫu tôi. sao đến cơ sự này. Rồi sao" Mình làm gì giúp bà...”
Tuyết Chà thở dài:
“Thấy mình là nó lỉnh. Bà tìm cách cho mình gặp nó...”
“Dễ thôi, hứa.”
. . .
Kỳ tới, trích đoạn 24: Nam Bắc Ra Quân
NHÃ CA
(Trích Đường Tự Do Saigon)
-------------------------------------
Đường Tự Do Saigon *
Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí
Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500


