Hôm nay,  

Nước Mắt Chảy Xuống

27/05/200200:00:00(Xem: 4559)
Vũ Thừa Hưu, quê ở Liêu Dương. Thích ngao du sơn thủy và kết bạn với những người có học. Một hôm, Thừa Hưu nằm mơ thấy Bụt hiện về bảo rằng:

- Ngươi giao du khắp hang cùng ngõ hẻm. Kết bạn với bao nhiêu người. Giàu sang có mà thất chí vì thi rớt cũng có. Thế nhưng, tất cả… thứ đó đều là phiếm cả, vì sẽ không một ai ở bên ngươi trong những lần lâm hoạn nạn. Chỉ có một người có thể cùng chia trong lúc giông trời phang tới. Trong lúc vận hạn tơi bời phủ chụp lấy ngày xanh. Trong lúc rủi đến nhanh nhanh không làm sao đếm kịp, thì sao ngươi lại không màng không biết" Không tính cái vuông tròn cho hậu vận ngày sau" Không tính cái… lui ghe khi đất trời đương nộ" Rồi lỡ có bề chi làm sao ngươi đối phó" Khi thân hữu quanh mình dông tuốt chẳng còn ai"

Thừa Hưu giật mình thức dậy. Thấy mồ hôi ướt đầm ra cả trán, mới giật mình trộm nghĩ:

- Kẻ trí thức bao giờ cũng thấy cái hại xa mà tránh cái lợi gần. Nay ta được Thần nhân soi sáng, thì phải nhân dịp này coi ngó lại… người quen. Chớ không thể cứ lang bang như mây trời mãi được. Đó là chưa nói mệnh người như đèn hôm sớm tối. Gió thổi cái ào là tắt phụp liền ngay, thì dẫu có… đô la cũng chẳng kéo dài thêm tuổi thọ. Ngặt một nỗi Thần nhân chẳng chỉ đường chỉ lối, thì biết chừng nào mới xác định được ai" Đặng bỏ vốn mua… tim cho ngày sau đỡ sợ. Thôi thì một hai nải chuối ta khấn liền khấn tới. Ắt tấm lòng thành cũng chạm đến Thần Tiên, thì khúc mắc kia mới có cơ ló mòi sáng lạn. Chớ cứ khư khư ôm ba cái đồ hư mất, thì có còn là quân tử được chăng"

Tối ấy. Thừa Hưu tắm gội sạch sẽ. Mặc đồ mới, rồi khấn vái đủ bốn hướng tám phương, đâu đó xong xuôi mới leo lên giường mà ngủ. Đến đêm, Bụt lại hiện về trong giấc mơ mà dạy bảo rằng:

- Ở đời có những cái đáng khinh và những cái đáng quý. Cái đáng khinh mà không khinh. Cái đáng quý mà không quý, thì không phải là người hiểu biết vậy. Nay ta thấy ngươi hiển lộ tấm lòng thành, nên cũng chẳng ngại đường xá xa xôi, mà đằng vân giá vũ xuống đây ban cho vài lời hữu sự. Người mà có thể sớt chia hoạn nạn với ngươi tên là Điền Thất Lang, cư ngụ ở Thôn Đông. Tính ra chỉ cách gia trang của ngươi chừng nửa ngày đi bộ. Có điều, thiên cơ bất khả lậu, nên ta chỉ có thể giúp ngươi chừng đó. Chớ không thể làm hơn, thành thử ngươi đừng mua… chuối thêm làm chi cho mệt…

Thừa Hưu giật mình tỉnh dậy. Chỉ cốt mong cho trời mau sáng, đặng gặp bạn bè thăm hỏi chuyện Thất Lang. Chớ tự thâm tâm vẫn có gì không ổn, rồi khi mọi sự trong ngoài đâu vô đó, mới tới tận nhà thăm hỏi để làm quen, đặng ở mai sau muốn gì mới tính được. Chừng đi đến nơi tìm ra đến chốn, mới lấy roi ngựa đang cầm mà gõ cửa làm tin, thì thấy dáng thanh niên chạy ra hỏi dồn hỏi dập:

- Khách từ đâu đến" Hà cớ gì lại náo động tùm lum"

Thừa Hưu xưng tên họ, và nói tránh là đi giữa đường bị mệt, nên xin vào nhà nghỉ nhờ. Nhân tiện hỏi thăm Thất Lang, là thợ săn, kiêm luôn nghề bán da hổ. Người đó đáp:

- Tôi là Thất Lang đây.

Đoạn mời Thừa Hưu vào nhà, lấy lễ ra mà đãi. Thừa Hưu thấy căn nhà rách nát. Ngồi trong này mà thấy rõ tận ngoài xa, nên hớn hở hớn ha mừng thầm trong bụng:

- Con chim, ta biết nó biết bay. Con cá, ta biết nó biết lội. Con thú, ta biết nó biết chạy. Đối với loài chạy ta dùng mưu để bắt. Đối với loài bay ta dùng tên để bắn. Đối với loài lội ta dùng lưới để vây. Còn đối với những người sống đời đạm bạc thì ta dùng tiền để nhử. Dùng phú quý để… khuyên - thì dẫu có vàng đá sắt son - cũng khó mà cưỡng lại được. Nay chỉ tiếc Thất Lang mình không đơn chiếc, nên trong nhất thời hổng biết chịu tiền chăng" Hay lại muốn trăm năm - thì với ta còn dễ dàng hơn thế nữa - bởi người ở đây nợ ơn ta gần hết, thì hỉ sự cáo thành. Chỉ như lấy đồ ở túi mà thôi!

Rồi chợt thấy Thất Lang trải da hổ lên nền nhà để mời khách ngồi. Thừa Hưu hỏi chuyện, thấy lời nói chất phác. Ý nghĩ thật thà, nên trong lòng khoái không làm sao tả được, liền đưa tiền cho Thất Lang lo về sinh kế. Thất Lang không nhận, mà còn nói với Thừa Hưu rằng:

- Tôi đây xưa nay tính nết cẩn thận. Việc gì vô lý thì không làm. Của nào… chưa chắc thì không lấy. Lẽ nào hôm nay lại phá lệ củ đi - trong khi khách chỉ mới quen - thì tôi lấy thế nào cho được"

Thừa Hưu thấy Thất lang thật tình như rứa, nên càng cố ép thêm, khiến Thất Lang không biết xử vào đâu cho phải, rồi trong lúc hổng biết mần răng cho đúng phép, nên vội chạy vào thưa bẩm với mẹ yêu, thì được mẹ thương ban cho đôi lời quá đã:

- Từ xưa tới nay. Nước không tin tất mất. Người không lẽ tất chết. Của không nghĩa tất tiêu. Lẽ trời đất thường ra vẫn thế. Nay mẹ con ta bình yên vui sống. Còn… cọp đầy rừng chớ nào có thiếu chi, thì việc bán da thôi cũng đủ cho mẹ con ta sống đời đạm bạc. Đó là chưa nói mình với người ta chẳng bà con chi ráo, mà cũng chẳng ơn nghĩa gì để lấy tiền lấy bạc của người ta. Hà cớ chi lại khuất tất với người cho mệt"

Thất Lang nghe thế, mới ngẫm nghĩ một chút, rồi thưa với mẹ rằng:

- Mẹ bảo sao thì con nghe vậy. Chứ tận đáy lòng, con vẫn muốn cầm luôn. Bởi vận tốt hôm nay, bao giờ mới có lại"

Bà mẹ mĩm cười, rồi nhẹ nhàng như bảo như khuyên:

- Sen cắn rễ trong bùn đất. Hoa nở trên mặt nước. Không dính chút bụi mà hương thơm ngào ngạt. Hoa sen cho người thưởng thức. Hạt sen cho người tẩm bổ. Lá cọng có thể làm thuốc. Ngó Sen có thể làm món ăn ngon, song Sen lại đòi hỏi ở người rất ít ỏi. Mẹ nghĩ, làm người nếu không thanh cao trong sạch được như Sen, thì cũng cố noi Sen mà tu này sửa nọ. Chớ chỉ biết vun quén mà chẳng màng chi hết ráo - thì ở cuối đời - Liệu có còn thanh thản được chăng"

Thất Lang nghe vậy nhất định không nhận. Phần Thừa Hưu cố ép, khiến bà mẹ ở trong không sao mà yên được, mới vội vàng chống gậy… chạy ra, mà nói với Thừa Hưu rằng: - Thân già này chỉ có một đứa con, thì không thể để quý khách đem tiền ra mà dẫn dụ. Vậy quý khách hãy đường mây lui gót, để mẹ con già được thấy chữ bình yên.

Nói rồi, đưa tay ra ngoài cửa, khiến Thừa Hưu muốn nán cũng không sao mà nán được. Trên đường về, Thừa Hưu băn khoăn không hiểu ý bà cụ ra sao" May nhờ người tùy tùng ở phía sau nhà, nghe rõ lời bà mẹ nói với con, bèn thuật lại cho Thừa Hưu những gì vừa nghe được. Thừa Hưu nghe thế, thán phục là bậc hiền mẫu, nên càng đem lòng quý mến Thất Lang thêm. Phần bà mẹ, đợi lúc chỉ còn hai mẹ con trong căn nhà quen thuộc, mới nắm tay Thất Lang, mà nói với con rằng:

- Ta nhìn sắc mặt người ấy - thấy đầy nét u tối - tất phải mắc vào đại họa. Ta lại nhớ người xưa hay nói: Kẻ đã được người ta chiếu cố, thì phải chia xẻ nỗi lo buồn đau khổ của người ta. Kẻ đã chịu ơn, thì phải cứu giúp thời người ta hoạn nạn. Người giàu thì đền ơn bằng của. Người nghèo chỉ có cái thân. Còn ta, không giàu không nghèo, thì chẳng những phải buông bỏ kim ngân, mà còn phải đem thân cho người ta khiển dụng. Chừng lúc ấy mới chằng ăn trăn quấn - bởi lỡ làng rồi - có còn sửa lại được chăng"

Ngày hôm sau Thừa Hưu làm tiệc mời. Thất Lang từ chối không đến. Thừa Hưu thân hành đến tận nhà. Đòi uôáng rượu. Thất Lang thấy thế, tự tay làm tiệc, bày thịt hươu khô, tiếp đãi rất tận tình. Được đâu chừng vài xị, Thừa Hưu mới nhìn vào mắt của Thất Lang, mà nói rằng:

- Tôi tuy chưa già. Tóc chưa bạc, nhưng so với đệ đây cũng có phần lớn tuổi. Vậy sao không gọi đệ huynh cho thêm phần ấm cúng. Chẳng hơn là giữ kẽ suốt ngày như vậy ư"

Thất Lang vòng tay đáp:

- Được như thế thì đệ thật lấy làm vinh hạnh!

Đoạn, nâng chén rượu lên cùng Thừa Hưu dzô tới bến. Được đâu một chập, Thừa Hưu khà một tiếng rõ to, rồi nói với Thất Lang rằng:

- Trời còn có lúc mưa gió bất thần. Huống chi người ta lại giữ được suốt đời không việc gì hay sao" Nay huynh thấy đệ sống bằng nghề bán da Hổ , thì xét cho cùng, thật là nguy hiểm lắm thay, bởi cứ mãi đi săn, thì tránh đâu cho khỏi ngày… tử nghiệp" Đó là chưa nói mẹ của đệ ngày thêm yếu kém - mà dâu thảo chưa về - thì lỡ ra rồi còn biết liệu làm sao" Khi đứa con yêu trong phút chốc… sa vào miền đất lạnh. Chi bằng đệ hãy bình tâm suy xét. Đổi hướng đời mình về giúp việc cho huynh, thì chẳng những no đặng tấm thân mà chữ Hiếu kia cũng có cơ chu toàn trọn vẹn. Chớ đệ cứ vác cung tên đi hoài đi riết, thì e chẳng thấy ngày vui sướng chuyện… nàng dâu!

Thất Lang nghe thế, mới rầu rầu tự nhủ:

- Đem thân giúp cho một người, mà người đó không đủ tư cách, thì thân mình sẽ mất đi phần giá trị. Trung thành với một người, mà người đó thiếu đi phần tín nghĩa, thì lòng trung ấy coi như… tiêu tán đường rồi vậy. Nay Thừa Hưu thật tình nối kết, giữa kẻ lắm tiền với người độ nhật quanh năm, thì xét ra ta chẳng mất cái gì thêm hết cả. Vậy chần chờ chi mà không ừ không ới. Chẳng hơn là suốt đời chỉ… gậy gộc cung tên, thì dẫu cố đến trăm năm cũng chẳng làm chi hơn được…

Tối ấy. Thất Lang vào dâng trà cho mẹ, và thưa với mẹ rằng:

- Con vẫn nghe người xưa hay nói: Giàu vì bạn. Sang vì vợ. Rạng rỡ vì con. Như thế đủ biết vợ, con quả là quan trọng. Chỉ tiếc bao năm qua mình con đơn chiếc, nên chẳng hiểu… sang vì vợ nó mặn nhạt làm sao" Hoặc rạng rỡ do con nó ngọt dịu ra mần răng nữa" Có điều, cứ ở trong rừng lo săn bắn, thì biết chừng nào mới cưới vợ được đây" Đặng có cháu đích tôn lo ngày sau giỗ chạp. Chớ mẹ con ta cứ ôm chầm níu với. Hẳn sẽ có ngày tiếc nuối chuyện ngày qua!

Bà mẹ ngẫm nghĩ đôi chút, rồi mới thầm thì nói nhỏ tự mình ên:

- Việc gì cũng vậy. Tùy theo khả năng mà đòi hỏi. Bắt người ta làm một việc không thể được - thì dù việc ấy phải đến đâu - cũng hóa thành vô ích. Nay con ta một lòng muốn vợ, rồi lại muốn lên chốn thị thành để thân tự lập thân, thì ta không thể nắm con thơ kiểu này mãi được. Thôi thì nước mắt vẫn ngàn năm đổ xuống. Ví như thuở nào ta bỏ… Ngoại mà đi, thì nay đến con ta cũng tuồng y như dzậy!

Nghĩ thế, bà mẹ mới nhìn vào mặt con, rồi thủng thẳng nói rằng:

- Rượu ngon. Gái đẹp. Đàn hay. Hát giỏi, là những liều thuốc mê. Nó có thể dừng bước chân anh hùng. Làm tiêu tan khí huyết, khiến chí nam nhi không còn cơ hiển lộ. Vậy con muốn trở thành trang tử hán, thì phải biết dằn mình tránh bớt cái phàm kia. Chớ không thể chơi luôn là tiêu tan đời ngang dọc - rồi đến lúc con chồn chân mõi gối - Liệu có còn vớt vát được hay chăng"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.