Hôm nay,  

Phan Thiết, Quê Em Rợp Bóng Dừa

18/08/200300:00:00(Xem: 5243)
Càng Yêu Quê Hương, Càng Hận Kẻ Cướp Quê Hương...

Phan Thiết! Hai tiếng thật xa lạ mà cũng thật quen thuộc. Xa lạ vì Phan Thiết ở cách tôi hàng chục ngàn cây số và tôi chưa từng đặt chân đến lần nào. Nhưng cũng thật quen thuộc vì hai chữ đó lúc nào cũng nằm chễm chệ trên tờ khai sinh của tôi đã được mẹ tôi mang theo mình cách đây hơn hai mươi năm, và hiện diện trong phần nguyên quán trên tất cả giấy tờ lý lịch của tôi. Và nhất là cha mẹ, anh chị tôi lúc nào cũng luôn miệng nhắc đến hai tiếng Phan Thiết một cách đầy thương mến.
Sau ngày 30/4 gia đình tôi vượt biên trên chiếc tàu đánh cá của nhà. Với kinh nghiệm đi biển và tài điều khiển bánh lái của một thuyền trưởng Hải Quân, Bác Tư tôi đã đưa gia đình chúng tôi đến nước Úc thật bình yên. Lúc ấy tôi chưa đầy một tuổi, chẳng chút kỷ niệm nào ghi lại trong ký ức tôi. nhưng hình như có một cái gì vô hình nhưng đầy mãnh lực đã thôi thúc tôi phải khám phá vùng đất mà tôi đã bỏ lại cuống rún, lá nhau.

* * *

Vừa rời khỏi phi trường, đến khách sạn chưa kịp nghỉ ngơi, việc đầu tiên là tôi book ngay một tour du lịch đi Mũi Né, Phan Thiết ngay.
Sáu giờ sáng hôm sau, chúng tôi tất cả độ hơn chục người tập trung tại tiền sảnh khách sạn, đúng lúc một chiếc micro bus của công ty du lịch vừa tới, thế là tất cả lên xe, chuyến đi tìm lại chính mình của tôi bắt đầu.
Rời khỏi Sài Gòn xe chạy theo quốc lộ 1, con đường xa lộ thật rộng và đẹp, một công trình của Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa còn để lại, hai bên cảnh vật xanh rì, nhà cửa thưa thớt, chen lẫn với ruộng lúa, vườn cây, lần đầu tiên được nhìn đất nước mà mình mang dòng máu trong người, chung quanh tôi mọi người trò chuyện nói cười bằng ngôn ngữ Việt nam, tự dưng một cảm xúc lâng lâng đến với tôi.
Các địa danh: Hố Nai, Trảng Bôm, Dầu Giây, Hàm Tân.... lần lượt bỏ lại sau lưng.
...Xe chạy khoảng gần 200 cây số, hai bên đường xuất hiện từng cụm xương rồng mọc ngay hàng thẳng lối, những thân cây xanh trơ trọi đầy gai góc, quấn quít nhau thỉnh thoảng điểm vài chấm đỏ nổi bật thật đẹp. Có tiếng la lên:
- Ồ! Thanh Long kìa, sắp đến Phan Thiết rồi các bạn ơi!
Cùng lúc ấy người hướng dẫn đoàn cho biết đã vào địa phận thị xã Phan Thiết. Chúng tôi yêu cầu xe dừng lại để mua Thanh Long. Hai bên đường, các sập nhỏ được dựng rải rác bằng gỗ sơ sài, trên chất đầy Thanh Long, du khách mặc tình chọn lựa, so kè giá cả. Chúng tôi được mời ăn thử thứ trái cây ngọt dịu nầy. Tại Úc tôi cũng đã từng nếm qua Thanh Long, nhưng có lẽ vì đường xa, thời gian vận chuyển lâu lắc, sợ dập nát và thối rữa nên tôi chỉ được ăn những quả bé và chưa chín tới. Trái Thanh Long tại Phan Thiết được hái trên cây chín mọng, màu đỏ nâu, tròn trịa, các tai lá nhỏ xíu, khi bổ ra thịt trắng trong với những hột đen bé li ti như hột é khiến tôi không thể nào dằn lòng được mà không nếm thử...
Khi rời sập trái cây, xe chúng tôi hình như nặng thêm vì bụng ai cũng đầy Thanh Long và dưới chân ai cũng một bọc nặng trĩu.
Thị xã Phan Thiết đã ở ngay trước mắt với dòng sông Cà Ti uốn lượn, xe thong thả qua cầu. Tôi cá với các bạn, nếu bạn có đang ngủ say cũng giật mình thức dậy ngay vì mùi nước mắm xông lên nồng nặc. Đặc sản của Phan Thiết là đây.
Phan Thiết ngàn dặm cách xa
Nhớ mùi nước mắm thiết tha quay về.
Qua cầu là chợ Phan Thiết, chợ bán đủ thứ như các chợ thông thường khác, ngoài trái Thanh Long đặc sản, còn có một thứ bánh khoai lang xắt nhỏ như sợi bún, kết lại từng mảnh dẹp, cho vào chảo chiên dòn, tẩm với mật đường, ngoài ra còn món cốm nếp vo tròn ngào đường thật ngọt.
Trong lúc mọi người vào chợ mua bán, tôi một mình lững thững dọc theo con phố chánh. Đến ngã tư đường, một khách sạn bốn tầng khá khang trang chiếm cả một góc phố. Một thoáng ngậm ngùi đến với tôi, đây là nơi ông bà Nội, cha mẹ và tôi đã một thời sinh sống. Ngôi nhà rộng lớn, phía trước là cửa hàng bày các sản phẩm do nhà sản xuất như nước mắm, khô, mắm tép, mắm nêm... giữa là nhà ở, phía sau là kho chứa hàng. Ngôi nhà rộng lớn nầy biến thành khách sạn quốc doanh sau khi gia đình tôi vượt biên đến Úc. Tôi tự nhủ:
- Một ngày nào đó tôi sẽ trở lại và ngụ vài đêm tại mái nhà xưa nầy...
Nơi đây còn có một ngôi nhà hơi đặc biệt, mà khi đến Phan Thiết rất nhiều người muốn viếng, đó là nhà nữ sĩ Mộng Cầm. Người yêu một thời của nhà thi sĩ lừng danh họ Hàn. Không biết cách đây hơn 50 năm, bà đẹp nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào, khiến Hàn sĩ ngất ngây đến độ sáng tác bao nhiêu là thư tình cho hậu thế, chứ bây giờ trước mặt tôi chỉ là một bà lão 80 quắc thước, đầy dấu tích thời gian mà thôi.
Cuộc hành trình của chúng tôi thẳng tiến đến Mũi Né. Xe chạy khoảng hơn 10 km, gặp chiếc cầu bắc qua một dòng nước chảy ngoằn ngoèo. Tiếng người hướng dẫn viên vang lên:
- Thưa quí vị, đây là Suối Tiên, một thắng cảnh của Bình Thuận. Nếu thích, mùa nầy nước cạn, chúng ta có thể lội theo dòng suối cho “thư giãn”.
Thế là cả đám xắn quần tới gối, giày dép lủng lẳng hai tay (lúc đầu không dám bỏ ra vì sợ đạp nhằm gai góc) theo dòng nước chảy đi ngược về nguồn. Hai bên bờ cỏ cây xanh tốt, thỉnh thoảng một vài mỏm đất sét nhô ra đủ mọi hình thù vì bị nước lũ xâm thực không đều. Đi mãi gần một cây số mà chẳng thấy tiên đâu cả, ai cũng mệt ngất ngư, có người tức cảnh sinh tình, ứng khẩu:

Nghe đồn đến suối gặp Tiên
Tiên đâu chẳng thấy, muốn điên, muốn khùng.

Cả đám cười ngặt nghẽo, quên đi nỗi mệt.
Ồ! May quá, một quán nước bên đường. Thế là ùa vào, tiếng gọi dừa ơi ới. Quán toạ lạc trên một ngọn đồi thấp, cạnh dòng suối. Dừa trước, dừa sau, bên phải, bên trái, dừa bát ngát, mênh mông. Chủ quán chặt dừa không kịp thở. Nơi đây đặc biệt nhất là nghệ thuật chặt dừa, dùng dao bén chặt ba nhát trên chóp trái dừa ngọt xớt, để lại một lỗ hổng hình tam giác thật đều, du khách chỉ cần cho ống vào hút nước. Tôi nhìn hai tay ông chủ quán chặt dừa không chớp mắt.
Nước dừa thật ngọt, thật mát làm ai cũng quên đi cái mệt vừa qua. Các câu chuyện tiếu lâm về dừa được một vài du khách kể: "Có một cặp tình nhân vào đêm trăng sáng, rủ nhau ra vườn dừa tâm sự. Chàng và nàng đang say sưa đắm đuối, bỗng cơn gió thổi qua, một trái dừa khô rơi xuống đúng ngay đầu nàng. Chàng bỗng lăn đùng ra bất tỉnh. Các bạn có biết tại sao không"”


Cả đám nhao nhao:
- Sao lạ vậy" Sao có chuyện vô lý vậy" Anh chàng bất tỉnh vì lý do gì"
- Có gì đâu, chàng bất tỉnh vì bị đứt lưỡi...
Thế là mọi người hiểu ra cùng cười ngặt nghẽo...
Rời Suối Tiên, bên tay mặt con đường bắt đầu xuất hiện rải rác vài ngọn đồi xen lẫn núi đá, xa xa mặt biển uốn lượn nhấp nhô. Trên đỉnh đá cheo leo, một ngôi nhà màu trắng, cũ kỹ, tiêu điều, như một chiếc lô cốt bỏ hoang lâu ngày nằm đơn độc.
Tiếng người hướng dẫn:
- Thưa qúy khách, đây là Lầu Ông Hoàng, nơi ngày trước thi sĩ Hàn Mặc Tử từng sống một thời gian trước khi ông đến và chết ở trại phong Qui Nhơn.
Cả đoàn ồ lên, có người muốn lên xem tận nơi, nhưng có một số không đồng ý vì phải cuốc bộ gần 1km trên con đường dốc dưới cái nắng gay gắt gần 37 độ.
Thế là tôi đành hẹn dịp khác sẽ lên thăm nơi ăn chốn ở của Hàn sĩ vậy.
Qua khỏi Lầu Ông Hoàng, hai bên đường cơ man nào là dừa, những thân cây lâu đời cao vút, ngay hàng thẳng lối rất đẹp nối tiếp nhau. Những ngôi biệt thự cũng như khách sạn mọc lên lộng lẫy, màu đỏ của ngói, màu trắng của tường chen lẫn cỏ cây hoa lá trông thật nên thơ.
Tiếp đến, một chiếc cầu thật lớn bắc qua sông, bên dưới cơ man nào là tàu thuyền dày đặc, đủ mọi màu sắc, kích cỡ. Mũi Né đã bắt đầu hiện diện, cũng như Phan Thiết, nơi đây nặc nồng mùi nước mắm. Ai cũng hăm he chuyến về sẽ mang mỗi người vài lít, khiến bác tài rầu héo ruột, vì mỗi khi đoàn du khách nào đi Mũi Né, Phan Thiết về, bác đều rửa xe mệt nghỉ.
Đoàn chúng tôi được book trước một khách sạn ven biển, khách sạn thật dễ thương với những ngôi nhà cất theo kiểu thổ dân, bên ngoài bằng vật liệu cây, lá thô sơ nhưng bên trong tường tô trắng toát, giường nệm, máy lạnh, nước nóng, tivi, tủ lạnh thật đầy đủ.
Dầm mình trong làn nước biển mát rượi, tôi quên hết nỗi nhọc mệt vì phải ngồi hơn hai trăm cây số trên xe. Biển Phan Thiết tuy không bằng phẳng như Vũng Tàu, thỉnh thoảng có vài phiến đá, bờ biển không được dài, nhưng tôi rất thích vì thật sạch, hơi xa thành phố Sài Gòn nên ít người bơi lội, không rác rến và thức ăn thừa rơi vãi.
Nhà hàng chiêu đãi toàn những món hải sản được chế biến rất vừa miệng. Tôm, hào, ghẹ, mực, sò, hến, cá... thật tươi. Sau một hồi bơi lội, bụng đói, không còn gì hấp dẫn bằng. Thế là trong chốc lát trên bàn thức ăn biến mất và bụng thực khách nào cũng căng phồng.
Qua một giấc ngủ thật ngon, sáng sớm hôm nay tôi theo đoàn đến Hòn Rơm, một địa danh thật mới mẻ. Hai bên đường những đồi cát chạy dài, hết trắng đến hồng, đồi nầy nối tiếp đồi kia. Bị ảnh hưởng gió, tạo nên những đường nét uốn éo thật đẹp, chỉ có hóa công mới có thể dùng phép mầu điêu khắc được mà thôi. Nơi đây các nhiếp ảnh gia cũng nhờ cát mà đã chiếm được một số huy chương về nhiếp ảnh nghệ thuật cả trong và ngoài nước.
Đến bãi đậu xe, chúng tôi toả ra, kẻ leo dốc cát, người tắm biển, người vào nhà hàng nhấm nháp. Tôi, sau khi leo đồi cát thấm mệt, chạy ào vào dòng nước mát rượi, bơi lội thoả thích. Bơi chán, tôi men theo bãi, lân la đến những cô thiếu nữ bán hàng rong hỏi chuyện, mua quà. Nơi đây, mỗi cô một gánh, nào mực tươi, mực khô, cá khô, sò, hến, tôm, cua.... kể cả trái cây, bánh ngọt, mặn...
Giá cả thật rẻ không ngờ. Tôi còn nhớ một ký sò điệp chỉ có khoảng 4.000 $VN (khoảng 40 cent) bao luôn cả nấu chín và muối chanh để chấm. Thật không gì bằng vừa ngồi ven biển trong bộ áo tắm sũng nước vừa ngắm cảnh vừa nhấm nháp những con sò tươi với vài lon bia 333 dưới bầu trời xanh ngát mênh mông.
Cách đấy không xa Hòn Rơm màu vàng rực, có lẽ vì màu vàng như rơm nên người địa phương gọi tên Hòn Rơm chăng. Tôi và vài người tò mò muốn đến xem, một du khách có lẽ đã từng đến đấy nhiều lần, ông cho biết, cũng chỉ là cỏ cây, bãi biển chứ chả có gì lạ cả mà còn nóng bức hơn nơi đây nhiều vì không có nhà hàng, khách sạn cũng như dừa cao rợp bóng.
Xong ông ta cao hứng đọc mấy câu thơ:

Chưa đi chưa biết Hòn Rơm
Đi rồi mới thấy không hơn Hòn Nhà
Hòn Nhà tuy có hơi già
Nhưng là Hòn Thật không là Hòn Rơm.

Thế là những tràng cười nổi lên vui vẻ, chúng tôi bỏ ý định đến Hòn Rơm vì ai cũng đồng ý nếu là rơm thì nên ngắm chớ nên sờ vào.
Sau buổi cơm và giấc ngủ trưa chập chờn, chúng tôi được đưa đến suối Hồng. Phải nói đây là một kỳ công của tạo hoá. Vì chúng tôi đến vào mùa hè, dòng suối khô cạn, chỉ còn trơ lại một một thung lũng màu hồng của đất sét, lòng suối ngoằn ngoèo lồi lõm những hình thù do bị nước lũ xoáy mòn, giống y như những thạch nhũ nơi thạch động. Du khách tha hồ chụp ảnh, quay phim.
Mặc dầu thật đẹp, nhưng trên đầu thì nắng, dưới chân là đất khô nẻ, lúc nầy một lon nước mát thật là quí hơn vàng, nếu các bạn có đi thì nhớ mang theo nước nhé, nơi đây chẳng có hàng quán gì. Nhưng may mắn quá, chúng tôi ai cũng có mang theo.
Khi chúng tôi về lại bãi biển thì cũng vừa buổi cơm chiều. Thế là sau khi tắm táp cả đám lại tiếp tục thanh toán những con sò, ốc, cua, tôm một cách nhiệt tình.
Trở về khách sạn, chúng tôi lại kéo nhau ra bãi tắm đêm, ai cũng cố tắm lâu một chút vì ngày mai phải trở về thành phố rồi.
Ánh trăng soi sáng, phản chiếu những thân hình lấp lánh ánh lân tinh. Tôi thả mình trên cát, nhắm mắt lại cố thâu vào tim óc những hình ảnh thân yêu nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Bờ môi tôi mặn mà nước biển, đưa lưỡi liếm, tôi cố nuốt vào người tất cả hương vị quê hương và tôi tự nhủ:
- Việt Nam ơi! Phan Thiết ơi! Ta sẽ lại quay về...

Phan Thiết quê em rợp bóng dừa

Phan Thiết quê em rợp bóng dừa,
Tháng năm dầu dãi nắng cùng mưa.
Bồng bềnh cơn gío đong đưa lá,
Hay tóc che nghiêng má thẹn thùa.

Đồi Cát tung tăng bước chân nai,
Suối Tiên bì bõm gót trang đài,
Nắng hồng rực rỡ hồng đôi má,
Lấp lánh mồ hôi vương tóc mai.

Mũûi Né buồm ai thấp thoáng xa,
Vượt trùng dương thẳm vượt phong ba,
Thuyền ơi nhắn giúp giùm ta nhé!
Xa cách nhưng lòng vẫn thiết tha.

Hòn Rơm in bóng nước trong xanh,
Bập bềnh theo sóng sải tay nhanh.
Nắng vàng, cát ấm ta nằm nghỉ.
Một cõi thiên đàng em với anh.

Nhìn vầng trăng sáng nhớ người xưa,
Lầu Ông Hoàng lộng gió mưa đùa,
Thấp thoáng bóng hình Hàn Mặc Tử,
"Ai bán trăng vàng" tôi vẫn mua...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.