Hôm nay,  

Dòng Nhạc Nguyễn Đức Quang Trên Thung Lũng Hoa Vàng

4/20/200600:00:00(View: 3263)


Một hình ảnh trong buổi nhạc Nguyễn Đức Quang.<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />


 


Hơn 300 người đã tràn ngập Hí viện sang trọng Le Petit Trianon trên đường số 5 thành phố San Jose chiều chủ nhật lúc 2 giờ ngày 16 tháng Tư năm 2006.


 


Với chủ đề "Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ" , buổi sinh họat đánh dấu 40 năm một tác phẩm lớn lao nhất của Nguyễn Đức Quang trong thập niên 60-70 tại Việt nam những anh chị em của Thung Lũng Hoa Vàng muốn làm sống lại thời mà những dòng nhạc Du Ca của con chim đầu đàn Nguyễn Đức Quang, đã mở một luồng gió mới trong ước vọng của một dân tộc, một đất nước vượt qua cơn chinh chiến, những cụôc xáo trộn trầm luân và lầm than nhất của người Việt Nam.


 


Dòng nhạc của anh chị em Du ca đưa thế hệ trẻ VN trong gần hai thập niên đã có can đảm nhìn vào thân phận của một quốc gia nhược tiểu. Nhưng khác với các sinh hoạt ca nhạc buồn bã tiêu cực, những tâm hồn người du ca lúc đó đã đưa thế hệ trẻ lúc đó tới với những thực tế chân thật nhưng đầy những thúc đẩy tha thiết hãy tìm tới một hướng đi.


 


Những bài hát du ca ban đầu đã mở ra những cái gì mới la: dân chủ, tự do, thống nhất, hòa bình và đoàn kết nắm tay nhau tự mình xây dựng lấy, tự tìm lối mà đi khộng chờ đợi sự ban phát từ bất cứ đâu: "dân chủ tự quyết không phải là phép tiên.. công bằng nhân ái không phải là những điều nói hoài mà tự trời cao vội vàng .. bay ngay tới" (Không Phải Là Lúc).  Họ nhận chân tình hình đất nước để bắt tay vào việc, để thay đổi, để làm đẹp hơn chứ không để ngủ quên và buồn bả với thân phận của mình.


 


Một trong những ca khúc nói lên tinh thần hào hùng của dân tộc có tên "Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ" đựơc hầu hết quần chúng  VN đón nhận nó nồng nhiệt hơn tất ca. Bài hát này len lỏi từ những sinh họat của giới trẻ thời đó, từ những buổi lửa trại, những sân trường, những lớp học hay những buổi họp mặt đi làm công tác xã hội.. Từ 66 tới 69,70 thì bài hát mới vượt qua vách tường chật hẹp đó, các hội đòan thanh niên nhất lọat sử dụng nó, quân đội đón chào nó, dân chúng coi nó như một tiếng nói chung ở bất kỳ một họp mặt nào .., nhất là sau giai đọan 75, quần chúng thấm thía với sự thực của lịch sử vừa đi qua, thấm thía với ước vọng của một dân tộc trong cay đắng và đớn đau vẫn không nguôi mong chờ, hy vọng..   và cùng với hàng trăm ca khúc khác Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ đã tạo nên một "nick name" cho Nguyễn Đức Quang. Con người của đám đông, của sự đấu tranh tích cực cho mảnh đất mà các Du ca viên cùng quần chúng của họ rất đỗi mến yêu. Hãy ghi lại vài đọan lời của ca khúc trứ danh này:


 


Ta như giống dân đi tràn trên lò lửa hồng


 


Mặt lạnh như đồng cùng nhìn về một xa xăm


 


Da chan mồ hôi nhễ nhại cuộn vòng gân tươi


 


Ôm vết thương rỉ máu ta cười dưới ánh mặt trời


 


Ta khuyên cháu con ta còn tiếp tực làm người


 


Làm người huy hòang phải chọn làm người dân <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Nam


 


Làm người ngang tàng điểm mặt mày của trần gian


 


Hỡi những ai gục xuống.. ngoi dậy, hùng cường đi lên!


 


...(VIỆT NAMQUÊ HƯƠNG NGẠO NGHỄ- Lời 2)


 


Buổi sinh họat (màu sắc rõ rệt và sôi nổi hơn là một buổi trình diễn nghệ thuật) đã diễn ra từ những ý nghĩ tiên khởi đó, từ bài hát tiêu biểu đó. Nhưng thế hệ thanh niên đầy nhiệt huyết của thập niên 60-70 không những chỉ biết Nguyễn Đức Quang với các ca khúc cộng đồng hay những bài về đất nước như: Nỗi Buồn  Nhược Tiểu, Người anh Vĩnh Bình, Chiều Qua Tuy Hòa, Hy Vọng Đã Vươn Lên, Đuốc Hồng Tuổi Trẻ, Đường Việt Nam ..v.. v..,


 


Nhà báo Huỳnh Lương Thiện trong lời phát biểu khai mạc đã nói:


 


-Những lời ca của Anh (NĐQ) đã thổi vào tuổi trẻ của tôi (HLT) lúc bấy giờ một luồng gió mới, cho dù chưa bao giờ là một Du ca viên, nhưng nhạc Nguyễn Đức Quang đã làm say mê và nuôi lớn ý thức lòng tự hào dân tộc của tuổi trẻ chúng tôi... Anh đã nghiêm khắc dạy chúng tôi bắt tay vào hành động "Không phải là lúc chúng ta ngồi đặt vấn đề nữa rồi.." và anh là người tạo cho chúng tôi có được lòng tự hào của một giống dân tuy  mang tiếng "người nhược tiểu" nhưng : "trái tim này còn triệu khối kiêu hùng..."


 


Trong phần giới thiệu đó anh Huỳnh Lương Thiện còn nhắc tới một dòng nhạc khác của Nguyễn đức Quang với thật nhiều bài: những bài tình ca cũng với một chất liệu rất riêng kiểu Nguyễn Đức Quang: Cần Nhau, Vì tôi là Linh Mục, Bên kia sông, Tình tôi cơn dốc nhỏ, Về đây Nhé..v.. v.. Những bản tình ca mà nhiều người cho là lẫy lừng của anh thực ra đã bị dòng nhạc cộng đồng che mờ và bị chính tác giả bỏ quên như anh xác nhận trên sân khấu Le Petit Trianon chiều 16 tháng 4 vừa qua: "Những bản tình ca của tôi đã chịu một số phận rất hẩm hiu, vì nó bị chính người sanh ra nó lãng quên ngay khi mới được viết ra... Lúc đó, tôi mải mê hơn với những bài viết cho quê hương và tuổi trẻ."


 


Tuy nhiên cho dù có một số phận "hẩm hiu" như tác giả thú nhận, Bên Kia Sông, Vì Tôi là Linh Mục đã là trong những ca khúc được hát nhiều nhất trong thời gian đó.


 


Do thời gian đựơc rạp Trianon dành cho rất eo hẹp, chương trình được sắp đặc thật cẩn thận và chu đáo.Đầu tiên là  khai mạc đúng giờ và một phần đầu của chương trình mang cung cách của một buổi thính phòng. Như những món ăn thật nhẹ nhàng khinh khóai mở đầu buổi tiệc, những ca khúc của Lê Minh Hiền (Như hạt nước phiêu du-Thu Nga trình bày), (Mai ta về- Huy Sinh hát) đã nối đựơc cái không khí dịu dàng vừa đựơc cơn mưa tưới tràn ngoài cửa rạp. Tiếp đến nhạc sĩ phái nữ Ngọc Loan góp vào hai ca khúc lạ: "Người đi, Cơn Mơ" do tiếng hát Đồng Thảo trình bày. Đồng Thảo trong một vóc dáng tươi mát và lối diễn tả chuyên nghiệp lôi cuốn đựơc tán thưởng mạnh mẽ trong 2 cas khúc này.


 


Đến đó thì Như Mai từ Quận Cam lên đã trình bày hai bài tình ca rất nổi tiếng của  Nguyễn Đức Quang là: Bên kia sông và Cần Nhau.  Giọng hát trong trẻo và đầy sức quyến rũ của Như Mai đã làm mới lại cả hai ca khúc trên. Đúng như lời cô cho biết khi nhận hát trong chương trình: sẽ làm mới lại những gì những người trước đã hát. Theo lời yêu cầu của số đông khán giả chính Nguyễn Đức Quang đã phải lên sân khấu để chống đỡ trước những khúc mắc dồn dập quanh bài "Vì tôi là Linh Mục".


 


Hai MC Khổng Trọng Hinh và Kim Oanh đã buộc anh phải xác nhận những điều mà họ muốn biết: Tại sao anh lại làm bài hát này, hà cớ gì mà lại chọn một đề tài dính đến linh mục, tu sĩ, và rồi mấy vị chân tu có để yên cho anh sao".. Cuối cùng và vất vả nhất là câu hỏi: anh có thật sự đi tu mà rồi vì yêu mà đành bỏ đạo không"... 


 


Cuối cùng anh phải chứng minh các lời giải thích của minh bằng cách tự trình bày tác phẩm này. Sự xuất hiện đầu tiên của anh với ca khúc này đã gây chấn động ngay: khiến cả hội trường đồng loạt đứng lên dành cho anh những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất. Sau đó anh tiếp tục với bài hát mới nhất Tình Tôi Con Dốc Nhỏ, tặng cho các bạn bè anh ngồi rất đông phía dưới. Bài hát về một vùng trời Dalạt, có con dốc nhỏ đã chia xẻ cơn đau của một cụôc chia tay với một cụôc tình thời xa xưa.. "Nay tôi ở rất xa một con đường"..


 


Trong buổi sinh họat lần này có Tâm Nguyên, một tay viết nhạc trẻ trung và đựơc biết đến rất nhiều qua bài Vá Lại Tình Tôi. Anh là một du ca viên ở Đà Nẵng (Hình như bà con Dà Nẵng lần này dốc tâm tổ chức buổi nhạc cho anh, Tâm Nguyên, Trương Xuân Mẫn, đoàn phó Du Ca Đà Nẵng dưới thời Trần Đình Quân và Huỳnh Lương Thiện tuy không du ca nhưng cũng dân miệt đó). Tâm Nguyên với bài Bình Yên Rất Lâu đã được Nguyên Nhu hát (Nguyên Nhu cũng lại là một anh du ca miệt đồng bằng Cửu Long) Tâm Nguyên có nét viết nhạc trẻ trung theo phong cách hiện đại..


 


Bước qua phần 2 của chương trình mọi người đã đựơc nhìn thấy lòng ưu ái của nhiều người dành cho tác giả ngày hôm nay. Một cuộc trao hoa và kỷ vật lưu niệm cho Nguyễn Đức Quang và Như Mai đã diễn ra thật là vui vẻ. Hoa Hậu Công Nương Bích Liên, một nhân vật rất quen thuôc với cộng đồng vùng Thung Lũng Hoa Vàng đã ưu ái trao tặng nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang một bó hoa thật lớn cùng với ca sĩ Như Mai và luật sư Nguyễn Tâm đã thay mặt ban tổ chức trao tặng anh Nguyễn Đức Quang phiên bản poster giới thiệu chiều nhạc Nguyễn Đức Quang với rất nhiều chữ ký của thân hữu. Một bó hoa thứ hai tặng cho người nhạc sĩ này lại đặc biệt không kém do luật sư Nguyễn Thành, một trong những người bảo trợ chương trình và còn là vị thầy của anh, là giáo sư hướng dẫn sinh họat học đường trường Trần Hưng Đạo Dalạt, người đã cuốn chàng học sinh NĐQuang vào trong vòng sinh họat văn nghệ từ đó, 1961.


 


Đến đây, Nguyễn Đức Quang đã xin phép giới thiệu tác phẩm mới nhất của anh có tên "Trên đồi Arlington" như một món qua cho buổi gặp gỡ hôm nay. Bai hát chuyên chở nội dung chính của một người viết nhạc về quê hương về dân tộc, sau gần 30 năm buông bút đã trở lại để ghi lại một tác phẩm mà theo anh, nếu không có nó, Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ sẽ không hoàn chỉnh được cái ý nghĩa bao la của nó.


 


Bài hát khởi từ một chuyến thăm nghĩa trang Arlington, từ đó anh thấy được cái hùng cường, cái tính chất hùng cường, cái vẻ vang của dân tộc Mỹ và cái văn minh, chất con người cao nhất của nước Mỹ sau một cụôc nội chiến chết hàng bao vạn sanh linh. Anh cũng chỉ muốn nói người dân VN suốt dọc đất nứơc kia cũng chỉ muốn có thế thôi, vậy mà cụôc hy sinh đó đã không đem lại thành quả nào, chỉ đào sâu ngăn cách, chỉ đầy đọa nhau .. Vậy thì đây là lúc để ngẫm nghĩ, định giá lại một lần:


 


Đã bảo vết thương không nhắc nữa


 


Mà sao thấy sẹo cứ bâng khuâng


 


Ừ nhỉ, xưa kia thành quách đổ


 


Thắng bại, anh hùng, có xứng chăng"


 


Trên Đồi Arlingtonlà câu chuyện của triệu oan hồn chết trong cuộc chiến VN, chết vì những hứa hẹn độc lập, thống nhất, phồn vinh, hạnh phúc đã bị đánh mất.. Và con đường nào để thực hiện lại đây, nếu không đi qua một cuộc thống hối thực sự và toàn bộ" Ai phải tiến hành con đường chính đạo đó. Câu trả lời đã rõ..


 


Tiếng hát của Nguyễn Đức Quang cất lên gây nên một xúc động lớn cho toàn thể người tham dự. Đám đông như bị thôi miên trong những câu chữ anh tung ra trên sân khấu. Khi câu hát cuối chưa dứt,  nhà báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh đã đứng bật dậy vỗ tay. Tiếng nói ầm lên như cố hét lớn hơn 4 chiếc loa: đúng, đúng, giải pháp đó là hay nhất!"..Ông đứng cao và vung tay manh mẽ, bên phía kia, nhà báo Giao Chỉ Vũ Văn Lộc cũng khích động không kém, ông đứng lên ngồi xuống, rồi không ai bảo ai cả thính phòng cùng đứng lên vỗ tay reo hò với những tiếng ồn ào không còn phân biệt đựơc là lời bày tỏ như thế nào.. Giai đọan này là thời điểm khốc liệt nhất của buổi diễn, nó cuốn hút hơn 300 con người có mặt hôm ấy vào cơn hôn mê với 3 ca khúc sau gồm những bài Anh Em Tôi, một khúc hát mở đầu tập- Trầm Ca của anh hồi xưa với những câu:


 


‘Hôm qua ta đớn đau nhục nhằn thì hôm nay ta sẽ tuyên ngôn rằng: Việt Namnày sẽ nhất định vẻ vang.’


 


rồi bài Đường Việt Nam đựơc cất tiếng tiếp theo với tòan thể các bạn hát có mặt trong buổi này: Nguyên Nhu, Đồng Thảo, Thu Nga, Như Mai, Ngọc Loan, Huy Bình, Nguyễn Tâm, Hùynh Lương Thiện, đặc biệt là Trương Xuân Mẫn xuất hiện với tiếng hát và cây đàn.. Sân khấu tràn ra một sức nóng lôi cuốn những người tham dự cất tiếng theo dù biết hay không biết các bài trên. Kết thúc với Việt Nam Quê Hương, như một lạ lùng của ngày đầu tiên nhạc phẩm này ra đời ở sân khấu trường Quốc Gia Âm Nhạc của Đại Hội Du Ca được hát tới 6 lần không chịu ngưng, lần này có thể cũng không ai chịu ngưng tiếng sau vài ba lần trở đi trở lại.


 


Trong nhiều năm trời sinh họat trở lại gần đây, anh Nguyễn Đức Quang cho biết hình ảnh hôm nay là hòanh tráng nhất, rúng động nhất.


 


Bên lề buổi diễn có thể ghi lại không biết bao nhiêu điều lạ lãm và xúc động. Buổi diễn do hai MC duyên dáng Khổng trọng Hinh của San Josevà Kim Oanh của Nam Cali điều hợp. Ban tổ chức có nhà báo Huỳnh Lương thiện, Luật sư Nguyễn Tâm, Cựu Trưởng Du Ca Đà Nẵng Trương Xuân Mẫn đã quyết định nhanh chóng làm chương trình mà không thắc mắc một điều gì, kêu gọi bảo trợ thật nhanh gọn và tiêu thụ vé một cách thật linh động. Vé in ít mà rạp chật cứng. Ngoài một số CD của nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang còn có nhiều CD của Đồng Thảo, Thu Nga và đặc biệt những chai rượu có dán nhãn hiệu là Poster chương trình buổi diễn dùng để gây thêm kinh phí trang trải cho phần tổ chức rất tốn kém này.


 


Giáo sư Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh dù đã hơn 80 tuồi cũng đã ở lại đến phút chót và xúc động cho biết:


 


-Từ rất lâu ông đã ít khi tham dự các buổi trình diễn ca nhạc, đây là lần tham dự hiếm hoi đã mang đến cho ông rất nhiều ấn tượng và rất sung sướng khi thấy tuồi trẻ hải ngoại đang hâm nóng lại tinh thần yêu nước của người Việt Nam bằng con đường âm nhạc...


 


Một vài khuôn mặt nổi tiếng của người Việt nam cũng hiện diện như Cựu Thiếu Tướng Tư Lệnh Sư Đoàn 3 Nguyễn Duy Hinh, các thân hữu trong giới truyền thông như: Nhà Văn Nguyễn Xuân Hoàng, Cao Sơn và Trần thị Thu của tuần báo Tin Việt đã góp sức phổ biến rất mạnh mẽ,


 


Các chương trình phát thanh như Mỗi Tuần một khuôn mặt nghệ sĩ của cô Vân Khanh, chương trình phát thanh và phát hình của Trung Tâm và nhà bảo tàng Thuyền Nhân với Phú Nam và nhà văn Giao Chỉ Vũ Văn Lộc. Ông Lộc đã tịch thu ngay cây đàn và cái poster buổi diễn đem về viện bảo tàng. Bà Trương Gia Vi chủ nhiệm của Việt Tribune tuy chưa ra mắt cũng hăng hái vận động cho buổi hát và còn Ngọc Thủy ...... Thư  Sinh, Nguyên Trung, Cao Nguyệt Ánh..v.. v.. Những nhóm bạn hữu của NĐQuang cũng đem lại cho ban tổ chức rất nhiều sự tự tin và những cổ vũ mạnh mẽ: những người bạn học ở Viện Đai Học Đalạt, những người đẹp của trường Bùi Thị Xuân thủa nào, nhóm bạn ngày xưa họat động trong các sinh họat sinh viên như Hoàng Ngọc Hữu, những bạn bè trong nhóm Vạn Hạnh thật đông đảo vì thân quen với Không Trọng Hinh, Ngọc Loan. Nói tóm lại là một cả một không khí thấm đậm chuyện que hương, chuyện con người, chuyện bạn bè cũ và mới… Và dĩ nhiên rất nhiều nhân sĩ trong cộng đồng Bắc Cali mà chúng tôi chỉ biết mặt mà không nhớ tên vì ban tổ chức không đủ thì giờ giới thiệu.


 


Một số ý kiến của người tham dự cho biết:


 


-Rất cần có những buổi sinh hoạt như vậy làm sống lại lòng tự hào của người Việt Namvà nhất là có cơ hội nhìn lại vấn đề của Tổ quốc một cách trung thực hơn như lời ca trong bài Trên Đồi Arlington...


 


Riêng Nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang thì tâm sự:


 


-Các bạn trẻ hãy làm mới và làm hay hơn những gì thế hệ trước đã làm, có như vậy mới mong nuôi sống được ý nghĩa của "Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ". Tuổi trẻ Việt Namlúc nào cũng là ngọn lửa rực sáng trên "Đường Việt Nam"...

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Trường trung tiểu học tư thục mang tên Thích Nhất Hạnh School of Interbeing sắp mở cửa tại vùng Escondido Nam California. Mục đích của trường là không chỉ giảng dạy kiến thức phổ thông, mà còn chú ý hướng dẫn đời sống tinh thần; để các em học sinh sau này có thể vừa thành công trong nghề nghiệp, vừa có khả năng chế tác hạnh phúc cho chính mình, cho gia đình và cho cộng đồng xã hội.
Tại văn phòng Dân Biểu Trí Tạ Địa Hạt 70 số 14361 Beach Blvd, Westminster CA 92683 vào lúc 5 giờ chiều Thứ Năm ngày 11 tháng 12 năm 2025, Dân Biểu Trí Tạ đã tổ chức buổi tiệc Mừng Giáng Sinh 2025. Tham dự buổi tiệc ngoài một số quý vị dân cử, đại diện dân cử trong các Thành Phố thuộc địa hạt 70 và vùng Orange County, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thông và rất đông cư dân và đồng hương cự ngụ trong Địa Hạt 70.
Tại nhà hàng Diamond Seafood Palace 3 vào lúc 11 giờ trưa Chủ Nhật 14 tháng 12 năm 2025, Liên Nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật và Tiếng Thời Gian do nhà văn Việt Hải đồng sáng lập và điều hành đã tổ chức tiệc mừng Giáng Sinh, đây là một sinh hoạt truyền thống của nhóm liên tục trong 10 năm qua cứ mỗi mùa Giáng Sinh về Liên nhóm đều tổ chức họp mặt để cùng nhau mừng Lễ Giáng Sinh đồng thời cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui, buồn trong một năm qua.
Tại Chánh Điện Tu Viện Đại Bi, Thành Phố Westminster, Hội Đuốc Tuệ đã tổ chức buổi hướng dẫn về đề tài: "Giáo Dục Trong Gia Đình và Giao Tiếp - Ứng Xử Chánh Niệm” do Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ hướng dẫn. Một buổi chiều Chủ Nhật an lành, Tu Viện Đại Bi đón chào rất đông hành giả, phụ huynh, anh chị em Gia Đình Phật Tử, và những người quan tâm đến nghệ thuật giáo dục chánh niệm trong gia đình. Bầu không khí trang nghiêm nhưng gần gũi mở ra ngay từ khoảnh khắc bước vào chánh điện: ba pho tượng Phật vàng tỏa sáng, hoa sen hồng tươi thắm, và nụ cười hiền hòa của đại chúng khiến tâm người dự tự nhiên được lắng dịu. Tất cả tạo nên một nhân duyên tuyệt đẹp cho buổi pháp thoại “Giáo dục trong gia đình & Giao tiếp – Ứng xử Chánh niệm” do Tiến sĩ Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) hướng dẫn.
Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc vừa qua đời hôm 29/11/2025 tại San Jose ở tuổi 92. Ông là một cựu sĩ quan của Quân lực Việt Nam Cộng hòa với gần nửa thế kỷ hoạt động cộng đồng ở California, lâu hơn bất cứ ai mà tôi được biết. Ông Vũ Văn Lộc, cùng với các ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng, Nguyễn Đức Lâm là thành phần nòng cốt của Liên hội Người Việt Quốc gia miền Bắc California từ cuối thập niên 1980, phối hợp tổ chức Hội Tết Fairgrounds, là sinh hoạt văn hóa truyền thống lớn nhất của miền Bắc California, mỗi năm thu hút vài vạn lượt người tham dự.
Một buổi Lễ Vinh Danh và Tri Ân các Hội Đoàn, các Tổ Chức, các Tập Thể đã góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn trong 50 năm qua vừa được tổ chức bởi Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington D.C, Maryland, Virginia (CĐVN DMV) vào ngày Chủ Nhật 7/12/2025, tại hội trường của Hội Thánh Tin Lành Giám Lý Việt Mỹ, Arlington, VA.
Hội viên đủ điều kiện có thể lấy hẹn để được chụp nhũ ảnh miễn phí tại Trung Tâm Cộng Đồng Monterey Park vào ngày 16 tháng 12, hoặc Trung Tâm Cộng Đồng Westminster vào ngày 17 tháng 12, bằng cách liên lạc với phòng Dịch Vụ Hội Viên của chúng tôi. Ngoài ra, tầm soát ung thư vú cũng là một trong những dịch vụ đủ điều kiện nhận thưởng trong chương trình Phần Thưởng Khuyến Khích Chăm Sóc Phòng Ngừa của Clever Care. Do đó, hội viên tham gia các sự kiện chụp nhũ ảnh kể trên cũng sẽ được thưởng $25 vào thẻ quyền lợi linh hoạt của họ để sử dụng cho các sản phẩm và dịch vụ sức khỏe. Đến tham gia chụp nhũ ảnh tại các trung tâm cộng đồng này, hội viên cũng có thể hòa mình vào không khí ấm cúng mùa lễ với các hoạt động vui nhộn như làm thủ công, đàn hát, chụp ảnh, và thưởng thức đồ ăn uống nhẹ tại đây.
Mấy ai đã quen biết nhà văn/nhà thơ Trịnh Y Thư mà không đồng ý một điều: anh luôn hết lòng với chữ nghĩa, với văn hữu và với nghệ thuật. Vì vậy chẳng ai ngạc nhiên khi đến với chương trình ra mắt sách “Theo Dấu Thư Hương-II” chiều thứ Bảy vừa qua đúng giờ, mà Coffee Factory đã chật không còn ghế ngồi. Và buổi chiều thứ Bảy bận rộn ngoài kia như không ảnh hưởng gì đến không khí sinh hoạt bên trong, khi trên tay mỗi người đến tham dự đều thấy cầm cuốn sách mới được tác giả ký, cùng những cuộc trò chuyện rôm rả thân tình.
Tu Viện Huyền Không (Chùa A Di Đà cũ), hiện do Thầy Thích Tánh Tuệ làm Viện Chủ và Thầy Thích Tuệ Giác trụ trì, cùng Hội Từ Thiện Trái Tim Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya Heart Foundation), đã liên tục tổ chức nhiều đợt cứu trợ đồng bào miền Trung chịu nạn bão lụt. Để tiếp tục công cuộc từ thiện, một tâm thư kêu gọi được gửi đến quý đồng hương và Phật tử như sau: Như quý vị đã biết, trong những ngày qua, các cơn bão và mưa lũ nối tiếp nhau, gây thiệt hại nặng nề: nhiều người chết, mất tích, bị thương; nhà cửa, cơ sở sinh sống bị tàn phá; đời sống đồng bào miền núi phía Bắc và miền Trung bị đảo lộn, khốn đốn vì nước lũ và giông lốc.
Westminster chủ yếu là một thành phố của người di dân. Người dân tin rằng việc vinh danh một nhân vật chính trị tầm quốc gia vốn tai tiếng với những phát biểu mạnh mẽ chống lại các chính sách nhập cư sẽ gửi đi một thông điệp sai lệch về việc ai mới thực sự thuộc về nơi này. Khó hiểu hơn nữa là bốn nghị viên bỏ phiếu cho quyết định này đều là những người sanh ra ở nước ngoài, di cư từ Việt Nam tới Mỹ sau khi Sài Gòn thất thủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.