Hôm nay,  

Thơ Thơ (01/22/2007)

22/01/200700:00:00(Xem: 2434)

Thơ Thơ

Lục Bát Chiều Đông

Chiều Đông đất khách lạnh lùng
Chân mây thấp thoáng một vùng thê lương
Ngoảnh nhìn dõi bóng quê hương
Lòng ta như tuyết bên đường giá băng
Chỉ còn một nỗi băn khoăn
Thương người ở lại nhọc nhằn sớm hôm:
Đem mồ hôi đổi chén cơm
Gia tài còn lại: nỗi hờn thiên thu!

Bạch Loan

*

Lão Tình

Đếm từng bước nhỏ thân thương
Con đường sắp hết vẫn vương chút tình
Soi gương ngắm-nghía lại mình
Vẫn còn nhận được nét tình đài-trang
Tâm-hồn cất bước lang-thang
Mênh-mang một cõi lại sang vườn tình
Lòng như nhận được yên-bình
Màn sương che lá như tình rình ai 
Trăng hờn nhân ảnh duyên cài
Lão tình chờ phận tương-lai mệnh trời
Thời-gian sóng đẩy cuộc đời
Tân-Niên Dương-Lịch lại mời niềm vui
Chúc nhau hạnh-phúc đủ mùi
À ơi, tay nắm cùng vui lão tình.

Tiểu Bảo

*

Em Cho Tôi Mùa Xuân

Chiều xanh trên vạn đóa hồng,
Lung linh giọt nắng. Em đồng thiếp tôi.
Mùa xuân em đã hoa tươi,
Nét môi thắm đượm sáng ngời yêu thương.
Nơi đây có phải quê hương"
Em mang tôi đến một phương trời nồng.
Bài ca tình tự mênh mông,
Nghe trong tim nở thiên đường nhân gian.
Tôi yêu vóc dáng thiên-thần,
Mắt em là cả hồ xuân ảo huyền.
Góc Hồng Hoa Phố hữu duyên,
Như tôi và mỹ-nhân liền cánh bay.
Mai kia tiếp cuộc tình say,
Tôi mê man gọi tên này tháng giêng:
"Xuân tươi"! Chiều đã chao nghiêng,
Mùa xanh rải ngọc đưa em về nguồn.
Người tình muôn sắc quê hương,
Trăm năm ghi dấu uyên ương sum vầy.

Quốc Nam

*

Bóng Chiều

Hẹn em buổi chiều thứ Sáu
Sao anh lại để em chờ"
Mắt dõi phương trời đau đáu
Mà lòng hờn tủi, bơ vơ
Em đứng buồn như pho tượng
Như nàng Tô Thị ngày xưa
Tượng buồn, tượng không khóc được
Em buồn, nước mắt thay mưa!
Vì đâu anh quên lời hẹn
Hay lòng anh đã đổi thay"
Nếu không, sao anh chẳng đến
Để em bóng nhỏ đường gầy
Em buồn, bầu trời bỗng xám
Nắng chiều cũng nhạt màu tươi
Sông kia còn đo sâu, cạn
Nhưng sao đo được lòng người!
Thế rồi em hờn, em trách
Nói lời ngờ vực tình yêu
Vị tình đắng bờ môi lạnh
Bơ vơ em với bóng chiều...

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*

Xao Xuyến Thân Buồn

Bước trong gió bụi muộn phiền
Ý còn giữ nụ, em yên phận đời
Năm xưa lòng rộn tiếng cười
Em duyên tà lụa, hồng môi ngọt ngào
Tháng ngày âm ỉ trôi mau
Ở trong bão tố nặng đau tấc lòng
Hôm nào giữa phố bên chồng
Trong đôi mắt đó, nắng hồng không em"
Ta về trời đầy sao đêm
Bước theo lối cũ, nhịp tim hững hờ
Còn in trong trí bài thơ
Câu đầu, câu kết vết mờ được sao
Nỗi đời giông tố ba đào
Ta về… gió đón xuyến xao thân buồn…!

Thy Lan Thảo

*
 Nỗi Thương Cha Mẹ

Nhớ thời còn khóc u oa
Mẹ ôm, mẹ vỗ mẹ xoa lưng mềm
Võng đưa, mẹ hát bên thềm
"Con ơi, hãy ngủ êm đềm, mẹ thương
Tiếp cha ngoài rẫy ngoài nương
Một mai con lớn đến trường, mẹ vui"
Ngày xưa mẹ hát ngọt bùi
Đậm trong tim óc, ngậm ngùi lòng con
Giờ mẹ sữa đã cạn dòng
Thân cha vắt kiệt trên đồng hoang sơ
Ngày xanh cha mẹ xác xơ
Như cây cổ thụ trơ vơ bên đường
Lòng con trăm nỗi vấn vương
Biết còn mấy Tết con gần mẹ cha"...

Vương Sỹ Ca

*

Cha Của Chúng Con!

(Thương tặng những người Cha)

Suốt đời tận tụy vì con
Những đêm mưa gió không tròn giấc say
Dạy con ăn ở thẳng ngay
Dạy con sự việc đúng sai ở đời
Những đêm ngồi ngắm sao trời
Vầng trăng chiếu rọi sáng ngời tình Cha
Lòng Cha như câu dân ca
Hát ru con thuở lên ba ngày nào
Lòng con chỉ ước mong sao
Cha còn đây mãi ngày nào cũng "trông"
Để con đền đáp ân công
"Cù lao chín chữ " ghi lòng con đây
Qua bao năm tháng thiếu thời
Nắng mưa - gian khổ một đời lo toan
Lao tù đau khổ bao lần
Dọc ngang hằn dấu - Cha ngần ngại đâu"
Chén cơm - manh áo giãi dầu
Nuôi con khôn lớn bạc đầu tóc Cha !!!

Tử Nhi

*

Bài Thơ Gấu Gởi Cha

Con viết bài thơ nhỏ
Để tưởng nhớ về cha
Và những ngày xưa đó
Giờ đây đã quá xa

Thơ con sao đủ ý
Nói hết lòng kính yêu
Nhưng con đây thầm nghĩ
Cha sẽ hiểu con nhiều

Ngày xưa cha về phép
Mẹ, em, con rất vui
Đòi cởi giầy tìm dép
Rót nước, mời cha ngồi

Áo cha đầy bụi bặm
Mặt sạm nắng nâu dòn
Nhưng mắt cha nồng ấm
Xoa đầu, bế ẵm con

Cha là một thần tượng
Trong mắt con thơ ngây
Cha như một vị tướng
Trong sách học hằng ngày

Dù đôi khi gặp mặt
Nhưng tình thương của cha
Như bàn tay cứng chặt
Luôn chỉ lối con qua

Từ cha con được thấy
Tình phụ tử linh thiêng
Trường Sơn dài một dãy
Tình cha dài vô biên

SC

*
 Xuân Về Độc Ẩm

Xuân về đối ẩm bóng cùng ta
Từ độ rời chân biệt cõi nhà,
Những tưởng hận vơi quang tuế nguyệt,
Nào hay sầu dậy ngút sơn hà.
Men bừng đã chẳng say lòng trẻ,
Tuyết tỏa sao thêm bạc tóc già.
Một tợp nuốt đi toàn quá khứ,
Tương lai mờ ảo nước non xa.

Bùi Tiến

*

 Giấc Du Xuân
Giấc mộng đêm xuân đẹp tuyệt vời
Hồn du Điện Thố lướt ngàn khơi
Cốt vào Cung Quảng lăm le thử
Để gặp ả Hằng ngắm  nghía chơi
Bớ hỡi Nguyệt Nga đà mấy tuổi"
Sống trên Thềm Quế bấy nhiêu đời"
Mà đôi bồng đảo còn non mướt"
Dáng ngọc, thân ngà trắng nõn phơi!

Đông Thiên Triết

*
 Đón Tết

Người Tết riêng ta có Tết gì!
Trò đời đưa rước nữa mà chi!
Năm tàn cũng, Trúc Mai đành cũng...!
Xuân đến thì cây cỏ phải vì...!
Sống gởi xứ người sầu tủi phận!
Chết nhờ đất khách đắng cay mi!
Quê cha mồ mả không nhang khói!
Đau đớn thân này lắm thế ni...!

Nguyễn Thành Tài

*

Thơ Đấu Tranh

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.

Khép Lại Quá Khứ

Anh khuyên tôi: “Hãy quên đi thù hận
Về quê hương xây dựng nước non nhà
Bằng tài năng học hỏi chốn phương xa
Đảng, nhà nước hoan nghênh người viễn xứ!

Anh khuyên tôi: "Hãy khép lại quá khứ"
Quên những ngày khói lửa dậy trời Nam
Chiến xa Nga hằn đậm vết hung tàn
Trên đường phố Sài Gòn ngày quốc hận!

Anh bảo tôi quên những ngày lận đận
Cha đi tù, mẹ buôn gánh bán bưng
Nuôi đàn con trong khốn khổ tột cùng
Tôi phải thôi học, sáng ngô chiều sắn.

Vâng, tôi cố quên những ngày mưa, nắng
Đi mò cua, giúp mẹ buổi cơm chiều
Quên những ngày nước ngập mái tranh xiêu
Đêm u tịch hãi hùng: “kinh tế mới”!

Giờ, tha phương, quê nhà xa dịu vợi
Tôi sống cuộc đời dân chủ ấm no


Nhưng dân tôi ĐANG khắc khoải mong chờ
Ngày sụp đổ của bạo quyền tàn độc

Thương quê hương, bao lần tôi bật khóc
Thấy lương dân trong kiếp sống khốn cùng
Thương dân hiền cam chịu kiếp lao lung
Khổ đến nỗi đem con mình đi bán!

Tôi chống anh KHÔNG PHẢI VÌ DĨ VÃNG
Mà là vì HIỆN TẠI với TƯƠNG LAI
Vì dân tôi ĐANG sống kiếp dọa đày
Thế hệ trẻ nhìn TƯƠNG LAI VÔ ĐỊNH!

Thì anh ơi, nói chi lời lừa phỉnh
Đến bây giờ, ai tin cộng sản đâu
Nếu thật lòng, VC thực hiện mau
Cuộc hoà giải với người dân quốc nội!

Hãy ngưng ngay những hành động bỉ ổi
Ngưng đuổi nhà, cưỡng chiếm đất nhân dân
Ngưng đào mồ, san phẳng những mộ phần
Xây khách sạn làm giàu cho đảng ủy

Hãy ngưng ngay những ngón nghề phù thủy
Đạo giáo quốc doanh, dân chủ cò mồi
Hứa hoà hợp hoà giải ở đầu môi
Nhưng cộng đảng vẫn độc quyền chúa tể
Nếu thật tình thì hãy mau giải thể
Đảng độc tài cộng sản (đảng vô lương)
Người TỴ NẠN bốn bể sẽ hồi hương
Đem tài sức hiến dâng cho đất nước
Hứa với anh, tôi là người đi trước!!!

Trần Chiêu Yên

*
 Gởi Em, Những Búp Măng Vàng

(Thân mến tặng tuổi trẻ Việt Nam, trong và ngoài nước, những người tuổi trẻ có lòng với Tổ Quốc, có tầm nhìn và luôn ưu tư về tương lai dân tộc.)

Hỡi em, những BÚP MĂNG VÀNG
Búp Măng của giống Việt Nam quật cường
Tre già từ độ phong sương
Cành khô, lá héo, theo đường thời gian
Kiếm cung mộng đã lỡ làng
Sa cơ, mất nước, bẽ bàng, đắng cay
Tha hương, tâm sự vơi đầy
Quê nhà, quang phục một ngày, vẫn mong!
Nhưng đời thì đã vào Đông
Cậy Măng, lớp tuổi xuân hồng, đang tươi
Đem hồn tiết tháo vá trời
Đem lòng công chính đổi dời núi sông
Đem tâm gạn đục khơi trong
Xua mây, cho tỏ vừng đông, mặt trời...
Măng Vàng của Việt Nam ơi!
Nghe tre tha thiết những lời tâm tư
Kể từ năm ấy, tháng Tư
Giang sơn tổ quốc đã nhừ đau thương
Dân đen dưới gót bạo cường
Oán thù bao cảnh vô lương, hãi hùng
Đảng thì tàn bạo hiểm hung
Dân thì oan ức, khốn cùng, Măng ơi!...
Mong Măng công đạo xây đời
Tự do, Dân chủ cho người Việt Nam
Ơi, Măng, những BÚP MĂNG VÀNG
Đứng lên, đứng thẳng, hiên ngang dưới trời
Năm châu góp mặt với đời
Viết trang hùng sử, đáp lời nước non
Để tre, dẫu có suy mòn
Quê hương vẫn biếc vì còn có Măng ...

Ngô Minh Hằng

*

Vững Ý Chí

Ta vẫn bước dẫu tình đời đen bạc
Phủ lên hồn bằng manh áo  tả tơi
Tự bao năm khi cuộc thế đổi dời
Còn chi nữa ngoài hai bàn tay trắng

Mắt trũng sâu thêm bờ môi mặn đắng
Nhìn quanh đời đầy rẫy những bon chen
Đâu đáng  chi, loại ngu muội thấp hèn
Gắng sức nhé ta cùng đi đến hết

Đời chẳng thiếu bọn côn đồ xôi thịt
Thế gian này vốn nặng chữ sân si
Phím tơ chùng vương khúc hận, sầu, bi
Xin liệm kín, chớ mang vào nỗi nhớ

Cuộc chiến kia, vẫn còn đương dang dở
Dân oán hờn, cơn quốc nạn điêu linh
Thắng gian truân, ta trọn nghĩa chữ tình
Từ bóng tối sẽ tìm ra ánh sáng

Vui lên nhé bình minh rồi ló dạng
Ta sẽ cùng, kéo lại những hương xưa
Như  tiền nhân chung sức dựng cõi bờ
Sáng mắt thép trên ngọn cờ khởi nghĩa

Phạm Thanh Phương

*

Đi Về Đâu"

Bảo tuyết đi qua thành phố
Xuân buồn, trắng cả hồn em.
Mùa xuân của vòng tứ tiết,
Không phải mùa xuân êm đềm,
Mà dân tộc đang ao ước.

Gió lạnh làm da buốt rêm
Thương dân trùng dương gửi xác,
Thương lính "trả nợ" rừng đêm
Anh ơi, chúng mình nào khác
Người đi không thấy Điểm Về

Bão tuyết đi qua rồi hết
Mình đi, đường dài lê thê!!!

Ý Nga

*

Mắng Chó!

Chủ bị ăn đòn, chó chạy quanh,
Gâu gâu, ăng ẳng sủa sau mành!
Khôn hồn vào bếp nằm câm họng,
Dại hỗn ra đường xực máu tanh!
Cộc, Cún ngồi chờ riềng mẻ ớt,
Vện, Vàng đứng đợi mắm tôm chanh!
Thương thay chó má làm sao hiểu:
Thỏ tận, cung tàng, tẩu cẩu phanh!

Hồ Công Tử

*


Tết Quê Nhà

Trời đất mênh mang Xuân vẫn về
Than ôi! Tết đói tại hương quê
Bánh chưng thiếu đậu đau lòng mẹ
Tranh pháo không tiền nhạt nghĩa thê
Cán Cộng hơi xuân ngồi chễm chệ
Dân còm  kiếm gạo chạy ê chề
Đau lòng hải ngoại còn chia rẽ
Bởi thuyết Tam Vô phán với phê.

Tố Nguyên

*

Cánh Én Đón Xuân

Rực rỡ mai vàng trải nắng xuân
Cho ta nguồn cảm hứng vào xuân
Ngàn hoa lộng lẫy vương hồn mộng
Bốn hướng vui vầy đón vị xuân
Cánh én tung lên mừng đất nước
Ánh dương chiếu tỏa ngát tầm xuân
Lòng vui mãi mãi tình quê mới
Hương sắc tưng bừng trước cảnh xuân.

Phụng Thiên

*

Hỏi Đã Mấy Xuân"

Thân trai nợ nước trả đâu xong,
Xuân đến tổ khơi những hận lòng.
Đã hận thời gian tù cải tạo,(*)
Lại căm năm tháng sống lưu vong.
Xưa dao chém nứa sao nghe ngọt,(*)
Nay bút dệt thơ lại muốn cong"
Chẳng lẽ già rồi sinh biến chất,
Không còn khí thế đón Xuân phong"

Xuân phong thổi sập cột cờ hồng,
Đầu mối hoang tàn cả núi sông.
Biển bạc thì dâng, hầu vững ghế,
Rừng vàng lại hiến, để tâng công.
Đảng no, dân đói, luôn khoe mẽ,
Nước nát, nhà tan, vẫn thổi phồng.
Dân chủ, tự do, đầy đủ cả...
Nhân quyền, Tôn giáo có hay không"

Từ Thanh Hà

*

Thơ Nguyễn Chí Thiện

Cửa Vào Tim

Vì cửa chính vào tim là mắt
Nên tiếng hát Trương Chi giữa chừng phải tắt
Và giọt lệ Mỵ Nương tuy rằng chân thật
Chỉ khiến ly trà càng thêm đắng ngắt
Thương Đôi Mắt
Thương đôi mắt không dám nhìn cái đẹp
Sợ rằng cái đẹp không vui!
Đôi mắt sẽ ngượng ngùng cúi xuống
Bàn chân thầm lặng quay đi......
Đôi mắt Trương Chi
Đôi mắt sinh ra đã nhìn đáy nước
Nấm mồ định trước, xanh trong...
Năm tháng xuôi giòng... lãnh đạm
 (1964)

Đừng Sợ

Đừng sợ cái cực kỳ man rợ
Dù nó đương thịnh thời rông rỡ nơi nơi
Phải vững tin vào bước tiến con người
Vì khi nó bị dìm ngang súc vật
Cũng là lúc nó tìm ra sức bật
Đau thương kỳ diệu đi lên!
Từ muôn ngàn tàn lụi không tên
Sẽ bùng nở một trời hoa lạ quý
Từ đêm cùng chập chùng chuyên chế
Văn minh nghệ thuật hồi sinh
Chỉ xót cho lớp trẻ hiện hình
Của đói khổ, tù đầy, nhem nhuốc
Phải cứu chúng, phải tìm ra phương thuốc
Dù là thuốc nổ!
 (1975)

Đất Nước

Đất nước thâm bầm ngâm trong khốn cực
Bạo lực giam cầm, giải thoát không phương
Không thể nào khác được!
Ta đã lao vào cuộc chiến đấu bi thương
Ta muốn quên đi mọi thứ chân trời
Tìm an ủi trong hai bữa cơm nghèo hiu hắt
Song bộ máy khổng lồ bằng sắt
Cuốn hút ta vào, định đập nát óc tim ta
Ta phải đương đầu
Đớn đau, khốn khổ
Mấy chục năm dòng tim óc cháy đỏ
Bao lần tiếp cận với tiêu vong
Ta vẫn một lòng chiến đấu
Nấu nung đau đớn với căm hờn
Thành vũ khí tiến công vào tội ác
Giờ óc tim đã vạc
Xác thân đã mòn
Tất cả đen ngòm, hôi hám
Ta vẫn nằm đây
Giành giật với quân thù
Từng phút, từng giây, từng nhịp thở!
 (1988)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.