Hôm nay,  

Con Bò Sữa

17/01/200900:00:00(Xem: 8427)
Con bò sữa
Phương-Vũ Võ Tam-Anh
Nếu hình ảnh những ngày chạy loạn xấc bấc xang bang vào tháng Tư năm 1975 và những cuộc vượt biên hãi hùng còn in sâu trong tâm khảm người Việt Nam, thì cuộc sống mới tương đối dể chịu nơi xứ lạ quê người cũng một phần nào xoa dịu được cái vết thương tưởng chừng như không bao giờ lành hẳn. Một truyền thống quý báu là người Việt Nam ở hải ngoại lúc nào cũng tưởng nhớ tói quê hương, từ thế hệ thứ nhất, thứ hai đến ngay cả thế hệ thứ ba là thành phần không được sinh ra và lớn lên ở quê hương. Sự tưởng nhớ đó được thể hiện qua nhiều hình thức, hoẳc đấu tranh, hoạt động chính trị hoặc thực tiển hơn là về thăm hoặc trợ giúp bằng cách cứu trợ từ thiện hoặc gởi tiền về giúp đở bà con. Đó là những sự việc đáng hoan nghênh, nói lên sự thắm thiết trong tình nghĩa đồng bào, nhất là một số lớn đồng bào trong nước đang trong cảnh khốn khổ, máu chảy ruột mềm. Nhưng đó cũng là con dao hai lưỡi cần phải đắng đo cân nhắc.
Từ trên ba chục năm nay người Việt hải ngoại không ngớt hoạt động dưới đủ mọi hình thức, công khai hay ngấm ngầm, từ cá nhân cho đến đoàn thể, qua những phương tiện dân chủ của thế giới văn minh. Biểu tình, hội thảo, báo chí, truyền thanh, truyền hình, có khi còn đập phá, tuyệt thực...Phải nói là người Việt chống cộng đã gây nhiều tiếng vang lớn, tạo uy tín vẻ vang cho tập thể, như vụ trương rừng cờ vàng trong kỳ Đại hội Thanh niên Công giáo ở Sydney mùa hè 2008 chẳng hạn.
Tất cả những hành động đó đều nhằm đòi hỏi chính quyền cộng sản thực thi công bằng xã hội, tự do dân chủ, đem lại cơm no áo ấm cho đồng bào ở Việt Nam mà trên ba mươi năm sau chiến tranh vẫn mỗi ngày một tồi tệ. Hãy nhìn vào Hàn Quốc chẳng hạn: chiến tranh chấm dứt năm 1953, thì mười lăm năm sau, đã viện trợ kỹ thuật cho VN và hai mươi lăm năm sau, đã trở thành một cường quốc kinh tề mà thế giới phải kính nể. Tại sao" Điều dễ hiểu nhất là vì Hàn Quốc không phải là một nước cộng sản và họ đã thực thi chính sách thắc lưng buộc bụng sau chiến tranh.
Tại VN, một trong những nước nghèo nhất thế giới, thì sự xài phí lại đứng vào hàng đầu trên thế giới. Những loại xe hơi tân kỳ và sang trong nhất thì thấy nhiều ở Hà Nội hơn là ở Paris, được ngạo nghễ phô trương trong các dịp đám cưới của con ông cháu cha. Số lượng rượu bia tiêu thụ ở Việt Nam cao nhất tình theo mỗi đầu người. Dinh thự các ông lớn thì tráng lệ nguy nga. Các vũ trường ở Hà Nội được liệt vào hạng lộng lẫy nhất ở Á Châu...Nhiều người ngoại quốc thắc mắc tại sao trong thời hậu chiến mà VN không áp dụng chính sách kinh tế thắc lưng buộc bụng như ở Hàn Quốc, Đài Loan v...v...Thưa rằng cũng có đó chứ, nhưng chỉ áp dụng cho những kẽ thấp cổ bé miệng mà thôi, một công nhân đứng làm việc tám giờ một ngày mà tiền lương mỗi tháng không quá 50 đô la Mỹ, thấp nhất trong vùng Đông Nam Á. Ông Đoàn Viết Thịnh, dân biểu của thủ đô Hà Nội, khi đi giải độc trưóc Liên hiệp Châu Âu, đã phát biểu  ở Bruxelles ngày 18 tháng 12 năm 2008 rằng:" Đối với dân nghèo, họ không quan tâm đến tự do ngôn luận, họ chỉ quan tâm đến ăn uống đói no!" 

Chính quyền VN đã tiêu xàì và bỏ túi bằng tiền ở đâu" Tiền viện trợ của các nước đề tái thiết sau chiến tranh, tiền vay mượn của các ngân hàng quốc tế (mà sau này con cháu sẽ phải trả nợ), tiền đầu tư cùa các công ty ngoại quốc, kể cả tiền bất chính được đem rửa ở Việt Nam mà vụ bắt bớ nhân viên Vietnam Airlines ở Úc gần đây là một bằng chứng. v...v...Nhưng một phần không nhỏ phải kễ đến  tiền do ba triệu người Việt ở hải ngoại "đóng góp." Theo thống kê thì từ năm 2000 tới nay, Việt kiều hải ngoại đã mang về VN mỗi năm trên 4 tỷ Mỹ kim, một phần ba ngân sách của VN. Những đợt ồ ạt về thăm quê hương trong dịp Tết dịp lễ là những cơ hội ngoại tệ đổ vào vô tội vạ, đó là chưa kể những dịch vụ khai thác một số tiêu pha phóng túng của một số Việt kiều về nước muốn lấy le với bà con để rồi qua lại Mỹ phải đi cày hai job ba job.Việc chuyển tiền về VN đã được dễ dàng một cách khác thường, chỉ một cú diện thoại là mười lăm phút sau có người đem đô la đến tận nhà, bất cứ ở hang cùng ngõ hẽm nào. Đô-la đâu mà sẵn thế, chắn chắn là phải có bàn tay của chính quyển nhúng vào. Phải nói đó là một sự chuyển ngân bất hợp pháp, không qua hệ thống ngân hàng, quan thuế hay theo quy luật chuyển ngân quốc tế nào, hay nói một cách khác, là một vụ buôn lậu ngoại tệ quy mô  do chính quyền VN chủ trương. Thật là một nguồn lợi béo bở. Nếu " khúc ruột ngàn dặm" hướng về VN bằng một thứ tình quê hương đậm đà và xót xa thì chính quyền VN nhìn lại "khúc ruột ngàn dặm" (mà trước đây Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã gọi là "một bọn đĩ điếm") như một con bò sữa quý báu phải khai thác tối đa và phải cực kỳ o bế. Việt kiều về nước được hưởng nhiều ưu đãi mà người  dân trong nước không có được, chỉ vì Việt kiều thì có đô la, còn người dân trong nước thì không.
Những cuộc biểu tình, lên án chế độ độc tài, tố cáo vi phạm nhân quyền v...v...có thể làm cho chính quyền cộng sản VN mất mặt với thế giới nhưng không làm họ rung rinh và sợ để phải thay đổi chính sách. Họ không sợ mất mặt mà chỉ sợ mất tiền. Biết bao nhiêu vụ tai tiếng như vụ PMU 18, vụ chính phủ Tiệp Khắc ngưng cấp chiếu khán cho công nhân Việt Nam, nước A Rập Soudi trục xuất công nhân Việt nam, tòa Đại sứ VN buôn lậu sừng tê giác ở Châu Phi và gần đây  vụ Vietnam Airlines buôn lậu và toa trữ hàng ăn cắp ở Nhật, vụ tòa đại sứ VN ở Nhật ăn chặn học bổng của tu nghiệp sinh khiến cho công đoàn AICHI phải can thiệp và đòi kiện tòa đại sứ VN, và báo chí Nhật đã phải gọi là " loài sâu bọ đáng ghê tởm", vân vân và vân vân... Nhưng chính quyền Việt Nam vẫn mặt chai mày đá, cố đấm ăn xôi, không chịu nhúc nhích, miễn sao tiền vô túi là được. Chỉ có việc căt đứt con bò sữa mới làm họ sợ, họ đau đớn vì bị đụng chạm quyền lợi mà thay đổi chính sách chăng. Tại sao nước Nhật biết cắt viện trợ ODA vì VN tham nhũng, và mới đây, ngày 9 tháng Giêng năm 2009, cơ quan Human Rights Watch đã lên tiếng yêu cầu các nước ngưng viện trợ cho VN để đòi thực thi tự do dân chủ., trong khi cộng đồng người Việt hải ngoại có lợi khí to lớn đó lại không đem ra dùng" Đừng để nạn nhân của cộng sản biến thành con bò sữa nuôi lại cộng sản.
Nhưng bảo người Việt hải ngoại ngưng giúp đở bà con bên nhà là một điều hầu như không thể làm được, có khi còn bị kết tội là vô lương tâm, xúi dục cắt đứt tình quê hương ruột thịt, quên nguồn gốc v...v...và nhất là sẽ bị CS xuyên tạc đủ điều. Khi thấy CS dẫy nẫy lên tức là phương thuốc có chiều hửu hiệu.
Một nhóm trẻ ở Detroit, Michigan,." Vietnamese American Future Generation" đưa ra một sáng kiến rất khả thi là cứ tấn công từng bước một. Bắt đầu bằng "Chiến dịch Tháng Tư Đen 2009 " bằng cách tẩy chay không gởi tiền, không về thăm, không cung cấp bất cứ nguồn lợi nào cho VN tập trung vào tháng Tư 2009 thì sẽ thấy ngay hiệu quả, hơn cả  những cuộc biểu tình rần rộ, những thông cáo gay gắt...Sở dĩ chọn tháng Tư là vì tháng Tư năm 1975 là tháng đen tối nhất của lịch sữ Việt Nam. Theo báo Kinh tế Hoa kỳ, thỉ chỉ một ngày không đi phi cơ thì phi trường sẽ bị xáo trộn và con số thất  thu sẽ lên tới hàng triệu đô la.
Nếu chúng ta thống nhất hành động, phổ biến rộng rải và bằng một cử chỉ đơn giản, tự chế lặng lẽ, không cần phô trương rầm rộ thì chỉ trong một tháng thôi ảnh hưởng cũng lan dến nhiều tháng khác trong năm, lúc đó CSVN sẽ giật mình thấy rằng "khúc ruột ngàn dặm" không chỉ nói suông ngoài miệng mà còn biết chơi cho một đòn chí tử. CSVN biết nắm bao tử của người dân qua chính sách "hộ khẩu" để dễ bề cai trị thì họ sẽ hơn ai hết biết  thấm đòn khi bị nắm lại hầu bao.
Phương-Vũ Võ Tam-Anh - Paris, 12.01.2009.

Ý kiến bạn đọc
31/05/201516:06:29
Khách
Hôm nay đi " lang thang " trên mạng..Tình cờ đọc được nhiều bài viết của anh . Tuyệt vời . HTrân
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi đến thăm nhà sách Tú Quỳnh từ sáng sớm thứ Bảy 18 tháng 10, 2020, cốt để nhìn lại một nơi chốn thân quen của người Việt tị nạn ở Quận Cam, trước khi nó đóng cửa vĩnh viễn. Cơn lốc đại dịch Covid 19 chưa qua mà hậu quả thảm hại đã giáng xuống khắp nơi từ nhân mạng tới tài chánh và bao nhiêu món ăn tinh thần cũng theo đó mà ra đi.
Nhân khi đọc bài Thành Tựu Niết bàn của Cư sỹ Nguyên giác Phan Tấn Hải, chúng tôi xin phép kết hợp với thuyết big bang của Stephen Hawking và tiến trình giác ngộ của Đức Phật, và sự sống và chết theo Phật giáo để luận bàn về Niết bàn, giải đáp thắc mắc đức Phật chết rồi đi về đâu? Đây chỉ là khởi niệm mới lạ, biết đâu tương lai sẽ có người chứng minh được.
Phiên toà xử người dân Đồng Tâm cùng cái án tử hình, chung thân dành cho con cháu cụ Kình đã phủ xuống tâm trạng u ám cho tất cả chúng ta. Nhưng sự việc không dừng ở đó, công an đã bắt giam nhà báo Phạm Đoan Trang, đồng tác giả của ấn bản “Báo Cáo Đồng Tâm”.
Ông mô tả mình là một người chủ trương “tôn trọng sự sống – (pro-life),” ủng hộ Tu chính án số 2 (quyền sở hữu vũ khí,) cổ võ một bộ máy chính quyền nhỏ, một kế hoạch quốc phòng mạnh mẽ, và là một người bảo thủ tôn trọng quốc ca” đã nói là hiện nay nước Mỹ không còn là một quốc gia dân chủ gương mẫu, và rằng “chúng ta cần phải có một Tổng Thống cho tất cả mọi người Mỹ, chứ không phải chỉ cho một nửa nước Mỹ.”
Nước. Nước từ đâu cứ dâng lên; lên rồi rút, rút rồi lại lên, ngập tràn đồng ruộng, ao hồ, vườn tược, làng quê, và phố thị của nhiều tỉnh thành miền Trung. Cuồng phong bão tố từ đại dương cuộn xoáy vào đất liền, kéo theo những cơn mưa xối xả ngày đêm.
Vấn đề không phải là để truy thù hay báo oán. Truyền thống văn hoá bao dung dân tộc Việt không cho phép bất cứ ai thực hiện điều đó. Tuy nhiên, quá khứ cần phải được thanh thoả – và không thể thanh thỏa bằng một (hay vài) cuốn truyện– để chúng ta đều cảm thấy được nhẹ lòng, và an tâm hơn khi hướng đến tương lai.
Làm thương mại, nhất là làm trong nghề buôn bán nhà cửa, muốn mọi người thương mình rất khó. Chín người thương mình cũng có một người ghét mình. Ăn ở cho mọi người thương mình chỉ có chân thành mới làm được.
Rừng điêu tàn thì đất nước suy vong; đây mới chính là cội rễ của vấn đề.bChúng ta cứu giúp đồng bào bị nạn nhưng chính chúng ta có ai nghĩ đến cội nguồn của vấn đề là nạn phá rừng cưa gỗ tàn phá đất nước. Tác động tới môi trường, phá rừng vẫn đang tiếp diễn và đang làm thay đổi khí hậu và địa lý.
Trưa ngày 16/10/2020, một thanh niên người Tchétchène, tên Abdoullakh Anzarov, đã cắt cổ Thầy giáo Sử Địa, ông Samuel Paty, ngay trước trường Trung học Le Bois d'Aulne nơi ông đang dạy, ở Thành phố Conflans-Sainte-Honorine, ngoại ô Tây-Bắc cách Paris chừng 40km Paris.
Tôi rất hãnh diện đã ủng hộ đạo luật lịch sử, mang 130,000 người tị nạn đầu tiên từ các nước Việt Nam, Lào, và Campuchia đến Hoa Kỳ vào năm 1975 và đã thông qua nghị quyết chào đón họ. Tôi đã bỏ phiếu chấp thuận gia tăng ngân quỹ để giúp những người Việt mới đến định cư và sau này tôi đã đồng bảo trợ cho đạo luật dẫn đến sự hình thành của hệ thống di trú theo quy chế tị nạn hiện hành. Tinh thần cứu giúp người tị nạn, chào đón họ đến với tự do sau khi trốn thoát chế độ đàn áp, là giá trị nền tảng của chúng ta và của Hoa Kỳ. Cũng do giá trị đó mà nước Mỹ trở thành biểu tượng của tự do và hy vọng, dẫn đầu thế giới không chỉ bằng sức mạnh của một cường quốc mà bằng hành động cụ thể làm gương cho thế giới. Trong vai trò tổng thống, tôi cam kết sẽ giữ cho nước Mỹ là quốc gia luôn chào đón người tỵ nạn và di dân, và chúng ta ghi nhận sức mạnh phi thường của Hoa Kỳ đến từ xã hội đa dạng và đa sắc tộc của chúng ta.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.