Hôm nay,  

Ra Khơi

22/10/201000:00:00(Xem: 10106)

Ra Khơi

Huệ Trân
Bốn mươi hai người, đủ thành phần nam phụ lão ấu, mỗi người tay xách một giỏ mây kết hoa tươi, tuần tự chờ bước lên chiếc xe bus vừa rẽ vào sân chùa. Những người không xách giỏ hoa thì đông đến gần hai trăm, đang đứng rải rác thành từng nhóm, quanh khuôn viên chùa để chờ những chuyến xe bus sau.
Không ai bảo ai mà gương mặt những người xách giỏ hoa đều trầm lắng như nhau.Những hũ sành dài, ngắn, những bình sứ vuông, tròn, trong mỗi giỏ hoa được người xách cực kỳ tôn trọng trong từng bước đi, từng chuyển động.
Đó là tro cốt người thân của bốn mươi hai gia đình, cùng ra khơi ngày 17 tháng 10 năm 2010 do chùa Phật Tổ tổ chức, để tro cốt người thân được hòa vào biển cả theo ước nguyện.
Những chuyến xe bus tuần tự rời chùa, hướng ra bến cảng Long Beach. Trời không mưa nhưng thật nhiều gió lạnh. Gió trùng dương hay gió trong lòng"
Tàu rời bến trong tiếng niệm Phật của Chư Tăng Ni và Phật tử.
Bấy giờ, gió bốn phương lồng lộng, chở âm thanh niệm Phật lan tỏa không gian, bay lên, bay xa, quyện vào mây trời, vào sóng nhấp nhô. Phút giây, qua tiếng niệm Phật thành khẩn của muôn lòng như một, con tàu thế gian đã hóa thân thành cánh buồm Bát Nhã, nghẹn ngào tiếng nấc mừng vui, nhạt nhòa nước mắt của sự cảm ứng nhiệm mầu…
“Thấy rồi, mây ngũ sắc
Thuyền Bát Nhã ra khơi
Biển trầm luân khô cạn
Thuyền trôi trên mây trời
*
Thấy rồi, giọt nước mắt
Tuệ nhãn bừng tâm si
Tóc râu Xá Lợi Phất
Rụng trên đường Phật đi
*
Thấy rồi, tâm sám hối
Từ vết chém. giây oan
Là nợ duyên tiền kiếp
Vay, trả, đều hân hoan
*
Thấy rồi, sương dốc núi
Phủ một trời hoa bay
Tạ ơn Người đã mở
Vòng tay lóng xương gầy…” (*)


Ra giữa biển khơi, tàu tắt máy để bập bềnh sóng biếc. Với chén nước trong và đóa hoa tinh khiết, Thượng Tọa trụ trì chùa Phật Tổ làm lễ sái tịnh cho từng hương linh. Rồi sợi giây buộc trên giỏ hoa từ từ buông lỏng …. Thả xuống …. Thả xuống …. Tiếng niệm Phật òa vỡ không gian bao la ….
Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật
Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật
Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật …
 Bốn mươi hai giỏ hoa chạm mặt biển.
 Nước mắt thân nhân, lặng lẽ rỏ xuống đại dương, thay lời tiễn biệt ….
Tro cốt người đi, tan dần vào sóng. Sóng biếc trùng dương thân ái đón nhận từng vệt sóng mầu tro, nhấp nhô mạn tàu, quẩn quanh, quyến luyến, trước khi hòa vào đại dương . …
Trời bỗng mưa nhẹ hạt.
Giữa trùng khơi mênh mông, có không, còn mất, bỗng quá nhỏ nhoi. Xin hứng trọn mưa này, gió này, để một lần, hiểu được tận cùng ngôn ngữ thế gian rồi cũng chỉ là hoa đốm:
“Nước rơi từ mắt là NƯỚC MẮT
Đau đến từ thương là ĐAU THƯƠNG
Chất bao nhiêu mới gọi là CHẤT NGẤT"
Đoạn bao nhiêu mới gọi là ĐOẠN TRƯỜNG" (**)
Tiếng niệm Phật tưởng chừng như vọng từ Linh Thứu Sơn, từ Liên Trì Hải Hội, từ vườn Yêm La, từ Trúc Lâm, từ Vương Xá …
ĐÓ LÀ TIẾNG GỌI TRỞ VỀ BẢN THỂ.
Tàu nổ máy, quay về bến.
Nhưng bến, nào phải chỉ là hướng đất liền xa xa kia! Mà bến sẽ ngay dưới chân ta, khi tâm chí thành khởi niệm xướng hồng danh Chư Phật.    
 Dù chỉ xướng hồng danh một vị Phật, dù chỉ một vị Phật thôi, nhưng bằng tâm kim cương trong vắt không chút uế nhiễm, thì ĐI hay Ở, lập tức đồng một nghĩa như nhau.
Ngoài kia, sóng đã biết mình là nước nên sóng đang an lạc reo vui.
Bốn mươi hai dòng sông đã hòa vào biển cả để trở thành vô sinh bất diệt.
Huệ Trân
(Thuyền Bát Nhã ra khơi 17 tháng 10 năm 2010)
(*) HT
(**) TQL

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.