Hôm nay,  

Lòng Từ Ai

25/07/200700:00:00(Xem: 10046)

Trên chuyến bay khá dài từ tiểu bang Baltimore về San Jose, CA, tôi đọc cuốn sách mang tựa đề Ngập Tràn Ân Phước của Amy Schmidt, viết về cuộc đời ngoại hạng của bà Dipa Ma, một người Ấn Độ theo đạo Phật. Tác giả đã ghi lại một đặc tính của bà Dipa Ma: “Khi có người đến thăm, Dipa Ma không cần biết họ là ai, đang trong tâm trạng nào, hoàn cảnh nào, bà đều đón nhận họ bằng tấm lòng đầy từ ái.”
Đón nhận mọi người “bằng tấm lòng đầy từ ái” là một con người cao đẹp biết bao trước mắt Chúa! Con người ấy được Thiên Chúa chúc phúc, như Chúa Cứu Thế đã tuyên bố trong Bài Giảng Trên Núi: “Phúc cho những kẻ biết thương xót, vì họ sẽ được thương xót.” (Mt 5: 7) Thương xót ở đây là đối xử nhân từ và yêu thương tha nhân, bất kể họ là ai.

Chính Chúa Cứu Thế đã đón nhận mọi hạng người trong 33 năm ngắn ngủi tại thế của Ngài, cách riêng những kẻ tội lỗi, điển hình là những người thâu thuế và gái giang hồ!
Ngài đặt nặng lòng thương xót hay nhân nghĩa (mercy) hơn lễ tế (sacrifice): “Ta chuộng nhân nghĩa chứ không phải lễ tế” (Mt 12: 6), trong khi ngày hôm nay rất nhiều người lại chuộng lễ tế hơn lòng thương xót, nhân nghĩa hay tình yêu thương đồng loại.
Vị Đại Diện Chúa Kitô tại trần thế, Giáo Chủ Benedictô XVI đã giảng thuyết: “Tình yêu thương là trung tâm của cuộc sống Kitô; thật vậy, chỉ có tình yêu thương, do Chúa Thánh Thần khơi dậy nơi chúng ta, mới khiến cho chúng ta trở thành chứng nhân của Chúa Kitô.”

LM Jude Siciliano, OP, đã nói rằng, “Cuộc đời, nhất là của các tu sĩ, linh mục, không có tình yêu thì quả là trống rỗng, thê lương, thậm chí tự sát.”
Cố LM Gildo Dominici, SJ, tên Việt Nam Đỗ Minh Trí, đã viết: “Chúa Giêsu mới thật là một nhà giáo dục chân chính bởi vì Ngài đã từ trời xuống để dạy chúng ta: lối sống tình thương.”

Là Kitô hữu, tức những kẻ đi theo Đức Kitô để làm môn đồ Ngài, chúng ta đã sống hay đang sống theo lối sống nào" Lối sống tình thương hay lối sống tình ghét" Bằng lối sống tình thương, chúng ta mới thực sự làm đẹp lòng Thiên Chúa, và là hương thơm của Chúa Kitô cho đời, cho người, nhất là cho những anh chị em không cùng chia sẻ chung một niềm tin, một phép rửa với chúng ta.

Tôi đã sang Maryland trong tuần đầu tháng Bảy vừa qua, để tiễn đưa Maria-Têrêsa Cao Thiên Đài Trang về với Cha trên trời, sau 44 năm sống tại dương gian là một tín hữu đạo hạnh, thùy mị, đoan trang, tế nhị, dịu hiền, khiêm nhường, thiết tha, và nhất là Đài Trang đã đón nhận mọi người đến với mình bằng cả tấm lòng đầy từ ái.

Ra đi ngàn thu vĩnh biệt, Đài Trang đã để lại trong máy vi tính của mình trên 2000 trang nhật ký thiêng liêng; tôi đã được đọc khoảng 250 trang trong đó tôi chép lại một trang tiêu biểu dưới đây:
“Con có một mơ ước để tập sống hiền hòa như cỏ cây, hoa lá và chim muông. Mơ ước đó đối với con mà thực hiện thì chắc cũng không dễ, nhưng ít ra đó là niềm mơ ước chân thành của con, và con sẽ cố gắng từng bước một, và con sẽ bắt đầu để xin Chúa linh ứng, uốn nắn tư tưởng và miệng lưỡi con..

“Nhưng mọi cơ quan trong cơ thể đều sống hợp đoàn và cùng hòa chung một nhịp điệu đồng đều với quả tim và khối óc mà linh hồn bao phủ chúng. Do đó, con cũng xin là quả tim và cả hồn xác con cũng đều hòa hợp nhau mà thực hiện từng bước mơ ước đó. Con không thích giả dối từ bên trong nội tâm mình. Nếu con đang bực bội với ai, hay thấy ai bất công với con hoặc con đã lỗi lầm với ai mà con lại phủ nhận là con không buồn, không giận, không thấy ai bất công, không thấy con đã lầm lỗi với ai, thì con đã không thật với chính con, và con sẽ tự nhận rằng con chẳng cần phải nhờ Ngài giúp đỡ con điều gì nữa, vì con chẳng có vấn đề gì cần đến Ngài thương giúp con cả. Con khốn khổ thay (misérable) mà lại nói với Ngài rằng con mạnh giỏi, chẳng có gặp khó khăn gì hết, thì không biết con sẽ nhận thấy mức độ của tình thương vị tha Chúa quan trọng và là sự toàn diện cái thiện cho con biết chừng nào trong đời! Nhưng khi nói thì con có thể dìm những gì con không nên phát ngôn ra ngoài mà không đẹp lòng Chúa. Mong rằng con có thể bắt đầu ở lời nói và cử chỉ cùng hành động của con hợp theo ý Chúa.”

Mơ ước của Đài Trang – “tập sống hiền hòa với tha nhân” và “sống đẹp lòng Chúa, hợp theo ý Chúa” – không phải là mơ ước nhỏ, tầm thường. Đó là mơ ước lớn lao mà chúng ta hãy theo đuổi trong đời sống mình hôm nay.

(San Jose, CA, July 21, 2007)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi vừa mới nghe ông Trần Văn Chánh phàn nàn: “Cũng như các hội nghề nghiệp khác, chưa từng thấy Hội nhà giáo Việt Nam, giới giáo chức đại học có một lời tuyên bố hay kiến nghị tập thể gì liên quan những vấn đề quốc kế dân sinh hệ trọng; thậm chí nhiều lần Trung Quốc lấn hiếp Việt Nam ở Biển Đông trong khoảng chục năm gần đây cũng thấy họ im phăng phắc, thủ khẩu như bình…”
Thế giới chưa an toàn và sẽ không an toàn chừng nào các lực lượng khủng bố trên thế giới vẫn còn tồn tại, một nhà báo, cựu phóng viên đài VOA từ Washington D.C. nói với BBC News Tiếng Việt hôm thứ Năm. Sự kiện nước Mỹ bị tấn công vào ngày 11 tháng 09 năm 2001 đã thức tỉnh thế giới về một chủ nghĩa khủng bố Hồi giáo cực đoan đang tồn tại trong lòng các nước Trung Đông. Giờ đây, sau 20 năm, liệu người Mỹ có cảm thấy an toàn hơn hay họ vẫn lo sợ về một cuộc tấn công khủng bố khác trên đất nước Hoa Kỳ hay nhằm vào công dân Mỹ ở nước ngoài.
Vào ngày 11 tháng 9 năm 2001, những kẻ khủng bố Hồi giáo thuộc tổ chức mạng lưới Al-Qaida đã dùng bốn phi cơ dân sự làm thành một loại vũ khí quân sự để tấn công vào Trung tâm Thương mại Thế giới ở New York và Lầu Năm Góc ở Washington D.C. Các sự kiện không tặc loại này là lần đầu tiên trong lịch sử chiến tranh của nhân loại và đã có hậu quả nghiêm trọng nhất trong lịch sử cận đại.
Thứ Bảy, ngày 11/09/2021, nước Mỹ tưởng niệm 20 năm vụ tấn công khủng bố thảm khốc nhắm vào tòa tháp đôi World Trade Center ở New York, bộ Quốc Phòng Mỹ ở gần Washington và ở Shanksville tại Pennsylvania. Gần 3.000 người chết, hơn 6.000 người bị thương. Hai mươi năm đã trôi qua, vẫn còn hơn 1.000 người chết đã không thể nhận dạng. Chấn thương tinh thần vẫn còn đó. Mối họa khủng bố vẫn đeo dai dẳng. Lễ tưởng niệm 20 năm vụ khủng bố gây chấn động thế giới diễn ra như thế nào, nhất là trong bối cảnh Hoa Kỳ triệt thoái toàn bộ binh sĩ khỏi Afghanistan sau đúng 20 năm tham chiến ? Mời quý vị theo dõi cuộc phỏng vấn với nhà báo Phạm Trần từ Washington.
Những em bé tò mò, lần đầu tiên ngước mắt lên trời, thấy trăng sao, lập tức nảy sinh ước muốn thám hiểm cõi mênh mông ở cuối, ở xa hơn tầm mắt mình. Lớn lên, ý thức được kích thước Vũ Trụ và giới hạn của đời người, biết đường dài dẫn tới một tinh cầu có thể đòi hỏi sự nối tiếp của muôn triệu kiếp người. Tỉnh ra và thất vọng. Ước muốn chỉ còn là ước mơ vương vấn nơi những truyện khoa học giả tưởng huyền hoặc vẽ ra hình ảnh một con tàu kỳ diệu: một ngày kia khoa học tiến bộ, hành khách đáp phi thuyền du lịch tối tân sẽ lọt vào cõi thời gian ngừng trôi, có cuộc đời dài vô tận, tha hồ chu du khắp cùng vũ trụ.
Như vậy, Chủ nghĩa Xã hội Cộng sản là của riêng ông Hồ và đảng CSVN. Nhân dân chưa bao giờ có cơ hội bỏ phiếu hay đồng thuận dưới bất kỳ hình thức trưng cầu ý kiến nào về sự chọn lựa này. Do đó, không làm gì có chuyện nhận dân “đã lựa chọn” nó mà sự thật là đảng CSVN đã áp đặt và tròng vào cổ người dân thứ Chủ nghĩa ngoại lai này. Đó là lý do tại sao đã có chống đối về mối họa Cộng sản từ bên trong hàng ngũ đảng và của một bộ phận không nhỏ quần chúng thuộc mọi thành phần trong xã hội.
Tờ New York Times dẫn lời một giáo sư đại học Berkeley về giáo dục và chính sách công là Bruce Fuller phát biểu rằng, "Newsom đã làm trước tổng thống Biden ba năm nếu nói về chính sách giúp đỡ các gia đình. Bất cứ những phụ huynh hay người ông bà nào ủng hộ việc bãi nhiệm là đang bỏ phiếu chống lại quyền lợi của chính họ". Hay có thể nói thêm rằng, họ đang chống lại những chính sách an sinh và y tế mà họ đang được thụ hưởng, những sự đầu tư vào giáo dục, vào công ăn việc làm cho chính con cái họ.
Bỉnh bút Thái Thanh (Tạp Chí Luật Khoa) kết luận: “ Trong đại dịch lần này hay các đợt khủng hoảng không thể biết trước trong tương lai, tôn giáo có thể trở thành một bàn tay vững chắc để trợ giúp, nâng đỡ tinh thần của người dân. Và điều đó chỉ thành hiện thực khi nhà nước tháo bỏ các chính sách kiểm soát khắc nghiệt dành cho các tổ chức tôn giáo.” Tôi thì (trộm) nghĩ khác, bi quan hơn thế: “Điều đó chỉ thành hiện thực” khi chế độ hiện hành ngưng hiện hữu. Đảng tắt thở thì cuộc đời mới thở (NCT).
Sau khi các nước ngoài rút quân ra khỏi Afghanistan, lực lượng Hồi giáo cực đoan Taliban đã lên nắm quyền. Ngay trong lễ mừng chiến thắng, Taliban lo ráo riết chuẩn bị thành lập chính phủ và thành phần các nhân vật tham gia có thể được công bố trong thời gian tới. Nhưng có nhiều suy đoán cho là trong nội các mới nữ giời sẽ có ít và nắm giử các chức vụ khiêm nhường, điều chắc chắn đặc biệt nhất là những người đã phục vụ trong chế độ củ sẽ không còn được trọng dụng. Nhưng vụ đánh bom tại phi trường Kabul hôm 26/8 khiến cho ít nhất 180 người thiệt mạng, trong đó có 13 binh sĩ Mỹ cho thấy một sự thật khác hẳn: Tổ chức "Nhà nước Hồi giáo" (IS) chủ động khủng bố và đã lên tiếng nhận trách nhiệm. Mỹ đã đáp trả bằng các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái ở tỉnh Nangarhar, miền đông Afghanistan, và kết quả là nhà lảnh đạo IS trong "Tỉnh Khorasan" (IS-K) đã bị giết.
TÓM TẮT Thị trường hữu hiệu vì tổng hợp mọi quyết định trong xã hội để đạt đến mức giá chung phù hợp nhất với các dữ kiện đang có (efficient market theory.) Ngược lại nếu giá cả do nhà nước đơn phương quyết định sẽ sai lệch. Giá cả trong thị trường, giống như bãi đấu thầu, không phải lúc nào cũng hợp lý do mỗi người dự đoán giá sẽ còn tăng hay giảm. Tâm lý hùa theo đám đông và tên khờ cuối cùng (Last Fool Theory) rất tai hại trong Kinh Tế Hành Vi (Behavioral Economics) Kinh Tế Phức Tạp (Complexity Economics) tìm hiểu những tác động từ bên ngoài như đại dịch, chiến tranh, phát minh…lên nền kinh tế.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.