Hôm nay,  

Lòng Từ Ai

25/07/200700:00:00(Xem: 10083)

Trên chuyến bay khá dài từ tiểu bang Baltimore về San Jose, CA, tôi đọc cuốn sách mang tựa đề Ngập Tràn Ân Phước của Amy Schmidt, viết về cuộc đời ngoại hạng của bà Dipa Ma, một người Ấn Độ theo đạo Phật. Tác giả đã ghi lại một đặc tính của bà Dipa Ma: “Khi có người đến thăm, Dipa Ma không cần biết họ là ai, đang trong tâm trạng nào, hoàn cảnh nào, bà đều đón nhận họ bằng tấm lòng đầy từ ái.”
Đón nhận mọi người “bằng tấm lòng đầy từ ái” là một con người cao đẹp biết bao trước mắt Chúa! Con người ấy được Thiên Chúa chúc phúc, như Chúa Cứu Thế đã tuyên bố trong Bài Giảng Trên Núi: “Phúc cho những kẻ biết thương xót, vì họ sẽ được thương xót.” (Mt 5: 7) Thương xót ở đây là đối xử nhân từ và yêu thương tha nhân, bất kể họ là ai.

Chính Chúa Cứu Thế đã đón nhận mọi hạng người trong 33 năm ngắn ngủi tại thế của Ngài, cách riêng những kẻ tội lỗi, điển hình là những người thâu thuế và gái giang hồ!
Ngài đặt nặng lòng thương xót hay nhân nghĩa (mercy) hơn lễ tế (sacrifice): “Ta chuộng nhân nghĩa chứ không phải lễ tế” (Mt 12: 6), trong khi ngày hôm nay rất nhiều người lại chuộng lễ tế hơn lòng thương xót, nhân nghĩa hay tình yêu thương đồng loại.
Vị Đại Diện Chúa Kitô tại trần thế, Giáo Chủ Benedictô XVI đã giảng thuyết: “Tình yêu thương là trung tâm của cuộc sống Kitô; thật vậy, chỉ có tình yêu thương, do Chúa Thánh Thần khơi dậy nơi chúng ta, mới khiến cho chúng ta trở thành chứng nhân của Chúa Kitô.”

LM Jude Siciliano, OP, đã nói rằng, “Cuộc đời, nhất là của các tu sĩ, linh mục, không có tình yêu thì quả là trống rỗng, thê lương, thậm chí tự sát.”
Cố LM Gildo Dominici, SJ, tên Việt Nam Đỗ Minh Trí, đã viết: “Chúa Giêsu mới thật là một nhà giáo dục chân chính bởi vì Ngài đã từ trời xuống để dạy chúng ta: lối sống tình thương.”

Là Kitô hữu, tức những kẻ đi theo Đức Kitô để làm môn đồ Ngài, chúng ta đã sống hay đang sống theo lối sống nào" Lối sống tình thương hay lối sống tình ghét" Bằng lối sống tình thương, chúng ta mới thực sự làm đẹp lòng Thiên Chúa, và là hương thơm của Chúa Kitô cho đời, cho người, nhất là cho những anh chị em không cùng chia sẻ chung một niềm tin, một phép rửa với chúng ta.

Tôi đã sang Maryland trong tuần đầu tháng Bảy vừa qua, để tiễn đưa Maria-Têrêsa Cao Thiên Đài Trang về với Cha trên trời, sau 44 năm sống tại dương gian là một tín hữu đạo hạnh, thùy mị, đoan trang, tế nhị, dịu hiền, khiêm nhường, thiết tha, và nhất là Đài Trang đã đón nhận mọi người đến với mình bằng cả tấm lòng đầy từ ái.

Ra đi ngàn thu vĩnh biệt, Đài Trang đã để lại trong máy vi tính của mình trên 2000 trang nhật ký thiêng liêng; tôi đã được đọc khoảng 250 trang trong đó tôi chép lại một trang tiêu biểu dưới đây:
“Con có một mơ ước để tập sống hiền hòa như cỏ cây, hoa lá và chim muông. Mơ ước đó đối với con mà thực hiện thì chắc cũng không dễ, nhưng ít ra đó là niềm mơ ước chân thành của con, và con sẽ cố gắng từng bước một, và con sẽ bắt đầu để xin Chúa linh ứng, uốn nắn tư tưởng và miệng lưỡi con..

“Nhưng mọi cơ quan trong cơ thể đều sống hợp đoàn và cùng hòa chung một nhịp điệu đồng đều với quả tim và khối óc mà linh hồn bao phủ chúng. Do đó, con cũng xin là quả tim và cả hồn xác con cũng đều hòa hợp nhau mà thực hiện từng bước mơ ước đó. Con không thích giả dối từ bên trong nội tâm mình. Nếu con đang bực bội với ai, hay thấy ai bất công với con hoặc con đã lỗi lầm với ai mà con lại phủ nhận là con không buồn, không giận, không thấy ai bất công, không thấy con đã lầm lỗi với ai, thì con đã không thật với chính con, và con sẽ tự nhận rằng con chẳng cần phải nhờ Ngài giúp đỡ con điều gì nữa, vì con chẳng có vấn đề gì cần đến Ngài thương giúp con cả. Con khốn khổ thay (misérable) mà lại nói với Ngài rằng con mạnh giỏi, chẳng có gặp khó khăn gì hết, thì không biết con sẽ nhận thấy mức độ của tình thương vị tha Chúa quan trọng và là sự toàn diện cái thiện cho con biết chừng nào trong đời! Nhưng khi nói thì con có thể dìm những gì con không nên phát ngôn ra ngoài mà không đẹp lòng Chúa. Mong rằng con có thể bắt đầu ở lời nói và cử chỉ cùng hành động của con hợp theo ý Chúa.”

Mơ ước của Đài Trang – “tập sống hiền hòa với tha nhân” và “sống đẹp lòng Chúa, hợp theo ý Chúa” – không phải là mơ ước nhỏ, tầm thường. Đó là mơ ước lớn lao mà chúng ta hãy theo đuổi trong đời sống mình hôm nay.

(San Jose, CA, July 21, 2007)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Sau 1975, có những thứ mà Sài Gòn, miền Nam làm cho hắn rất lạ và không thể quên. Một đêm, chạy xe máy về nhà (ông cậu), tới ngã tư đèn đỏ, ngó hai bên đường vắng hoe, hắn rồ ga tính vọt thẳng. Bất ngờ nghe bên tai tiếng thắng xe cái rẹc, liếc qua thấy ông lão với chiếc xích lô trống không. Quê quá, phải dừng theo! Nhiều năm sau, ở Hà Nội, những ngã tư đông đúc như Tràng Tiền-Hàng Bài, ngoài một chú cảnh sát đứng bục, thường phải thêm 4 chú cầm gậy chặn bốn phía, lùa, đuổi mà cũng không xuể.”
Trong mấy ngày Đại hội, có lính đủ các loại, canh gác nghiêm ngặt, với cả xe bọc sắt, chó săn vì chúng sợ phe khác cướp Đại hội. Nguyễn Phú Trọng ngồi xỏm trên Điều lệ đảng từ Đại hội XI, không tôn trọng qui định tuổi tác, không tôn trọng số nhiệm kỳ Tổng Bí thư thì dĩ nhiên bất kỳ ai, phe cánh nào cũng có quyền hất cẳng Trọng, giành lấy chiếc ghế Tổng Bí thư nếu có sức mạnh.
Trong thái dương hệ (solar system) nàng Venus là cô hàng xóm với chàng Trái đất. Chàng và nàng có rất nhiều điểm tương đồng về khối lượng, dung lượng và khoảng cách đến mặt trời. Những nhà thiên văn hay ví von Venus với Trái đất là cặp bài trùng lý tưởng!
Tuy nhiên, như mặt trời giữa hư không, sau những lúc bị mây mù, khói bụi che khuất, rồi cũng xuất hiện tỏa sáng thế gian. Cũng vậy, mặt trời trí tuệ, vốn là Giác tính uyên nguyên của mọi loài chúng sinh, trong sinh tử trường kỳ bị che lấp bởi khách trần phiền não, rồi cũng sẽ bừng sáng khi nhân duyên hội đủ. Đạo Phật Việt Nam, kể từ thời dựng nước, độc lập và tự chủ, đã dung hội giác tính trong nhất thể dân tộc, trải qua những thăng trầm, vinh nhục của lịch sử, vẫn tự tin và đứng dậy từ những sụp đổ đau thương.
Năm con chuột này sao tai họa dịch bệnh ập đến trong đời sống con người trên thế giới mà ngay xứ Cờ Huê nầy vừa dịch bệnh đe dọa mạng sống vừa xảy ra biến động trên chính trường! Đến lúc nào mới được thở phào, nhẹ nhõm, bình yên. Có lẽ bài viết Viết Cuối Năm Con Chuột là bài viết cuối cùng của cuộc đời liên quan đến con giáp nầy. Có lẽ đến năm Nhâm Tý 2032, không còn viết nữa vì sẽ là người thiên cổ, trở về hư vô & cát bụi.
Ngay từ khi ra đời, khoa học đã liên tục phát triển vì một lý do cơ bản: tích lũy bằng chứng thực nghiệm mà những quan điểm cố chấp không thể đáp ứng được. Những thay đổi kết quả thường nhỏ nhưng đôi khi chúng mang tính chất lớn, như trong cuộc cách mạng lượng tử tương đối vào những năm đầu của thế kỷ 20.
Amanda cho biết cô cũng chọn lọc ngôn từ rất cẩn trọng, đọc lại lịch sử của những chữ sử dụng vì theo lời cô nói, "chúng ta từng thấy những cách mà ngôn ngữ bị xúc phạm và để hạ nhân tính. Làm sao có thể phục hồi Anh ngữ để chúng ta có thể thấy nó là một nguồn hy vọng, sự tinh tuyền và ý thức".
Dù cuộc chiến đã tàn gần nửa thế kỷ nhưng mãi cho đến giờ con số binh sĩ thương vong của bên thắng cuộc vẫn chưa được “giải mật.” Bởi thế, không có gì ngạc nhiên khi không ít xương cốt của binh sĩ (của cả hai bên) vẫn còn vương vãi khắp nơi nhưng không hề khiến cho những kẻ đang nắm giữ quyền bính có chút bận tâm nào cả.
Gọi là đưa tiền cho Mỹ xài vì Việt Nam cho vay chịu lỗ với lãi xuất âm -1.02% (sau lạm phát). Đến khi Việt Nam đòi thì Hoa Kỳ in đô-la trả lại. Nhưng không riêng gì An-Nam mà nhiều nước khác tiếp tục mua nợ công của Mỹ cho nên mức lời nằm lì ở mức cực thấp trong khi đô-la không mất giá. Trong truyền thuyết có ông vua Midas sờ ra vàng thì nay các phù thủy kinh tế Hoa Kỳ bấm chuột (mouseclick) ra tiền!
Tốt đẹp? Thật ra, Đại hội Đảng XIII là sinh hoạt của một hội kín thời phong kiến hay sứ quân. Mọi thông tin được xem là tuyệt mật, nên ai loan truyền ra bên ngoài là vi phạm, sẽ bị truy tố. Khi dân không biết thì ai có phương tiện kiểm tra hay đối chứng? Nguyên tắc Dân biết, Dân làm, Dân bàn và kiểm tra chỉ còn là một khẩu hiệu, không có hiệu lực ràng buộc.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.