Hôm nay,  

Lòng Từ Ai

25/07/200700:00:00(Xem: 10005)

Trên chuyến bay khá dài từ tiểu bang Baltimore về San Jose, CA, tôi đọc cuốn sách mang tựa đề Ngập Tràn Ân Phước của Amy Schmidt, viết về cuộc đời ngoại hạng của bà Dipa Ma, một người Ấn Độ theo đạo Phật. Tác giả đã ghi lại một đặc tính của bà Dipa Ma: “Khi có người đến thăm, Dipa Ma không cần biết họ là ai, đang trong tâm trạng nào, hoàn cảnh nào, bà đều đón nhận họ bằng tấm lòng đầy từ ái.”
Đón nhận mọi người “bằng tấm lòng đầy từ ái” là một con người cao đẹp biết bao trước mắt Chúa! Con người ấy được Thiên Chúa chúc phúc, như Chúa Cứu Thế đã tuyên bố trong Bài Giảng Trên Núi: “Phúc cho những kẻ biết thương xót, vì họ sẽ được thương xót.” (Mt 5: 7) Thương xót ở đây là đối xử nhân từ và yêu thương tha nhân, bất kể họ là ai.

Chính Chúa Cứu Thế đã đón nhận mọi hạng người trong 33 năm ngắn ngủi tại thế của Ngài, cách riêng những kẻ tội lỗi, điển hình là những người thâu thuế và gái giang hồ!
Ngài đặt nặng lòng thương xót hay nhân nghĩa (mercy) hơn lễ tế (sacrifice): “Ta chuộng nhân nghĩa chứ không phải lễ tế” (Mt 12: 6), trong khi ngày hôm nay rất nhiều người lại chuộng lễ tế hơn lòng thương xót, nhân nghĩa hay tình yêu thương đồng loại.
Vị Đại Diện Chúa Kitô tại trần thế, Giáo Chủ Benedictô XVI đã giảng thuyết: “Tình yêu thương là trung tâm của cuộc sống Kitô; thật vậy, chỉ có tình yêu thương, do Chúa Thánh Thần khơi dậy nơi chúng ta, mới khiến cho chúng ta trở thành chứng nhân của Chúa Kitô.”

LM Jude Siciliano, OP, đã nói rằng, “Cuộc đời, nhất là của các tu sĩ, linh mục, không có tình yêu thì quả là trống rỗng, thê lương, thậm chí tự sát.”
Cố LM Gildo Dominici, SJ, tên Việt Nam Đỗ Minh Trí, đã viết: “Chúa Giêsu mới thật là một nhà giáo dục chân chính bởi vì Ngài đã từ trời xuống để dạy chúng ta: lối sống tình thương.”

Là Kitô hữu, tức những kẻ đi theo Đức Kitô để làm môn đồ Ngài, chúng ta đã sống hay đang sống theo lối sống nào" Lối sống tình thương hay lối sống tình ghét" Bằng lối sống tình thương, chúng ta mới thực sự làm đẹp lòng Thiên Chúa, và là hương thơm của Chúa Kitô cho đời, cho người, nhất là cho những anh chị em không cùng chia sẻ chung một niềm tin, một phép rửa với chúng ta.

Tôi đã sang Maryland trong tuần đầu tháng Bảy vừa qua, để tiễn đưa Maria-Têrêsa Cao Thiên Đài Trang về với Cha trên trời, sau 44 năm sống tại dương gian là một tín hữu đạo hạnh, thùy mị, đoan trang, tế nhị, dịu hiền, khiêm nhường, thiết tha, và nhất là Đài Trang đã đón nhận mọi người đến với mình bằng cả tấm lòng đầy từ ái.

Ra đi ngàn thu vĩnh biệt, Đài Trang đã để lại trong máy vi tính của mình trên 2000 trang nhật ký thiêng liêng; tôi đã được đọc khoảng 250 trang trong đó tôi chép lại một trang tiêu biểu dưới đây:
“Con có một mơ ước để tập sống hiền hòa như cỏ cây, hoa lá và chim muông. Mơ ước đó đối với con mà thực hiện thì chắc cũng không dễ, nhưng ít ra đó là niềm mơ ước chân thành của con, và con sẽ cố gắng từng bước một, và con sẽ bắt đầu để xin Chúa linh ứng, uốn nắn tư tưởng và miệng lưỡi con..

“Nhưng mọi cơ quan trong cơ thể đều sống hợp đoàn và cùng hòa chung một nhịp điệu đồng đều với quả tim và khối óc mà linh hồn bao phủ chúng. Do đó, con cũng xin là quả tim và cả hồn xác con cũng đều hòa hợp nhau mà thực hiện từng bước mơ ước đó. Con không thích giả dối từ bên trong nội tâm mình. Nếu con đang bực bội với ai, hay thấy ai bất công với con hoặc con đã lỗi lầm với ai mà con lại phủ nhận là con không buồn, không giận, không thấy ai bất công, không thấy con đã lầm lỗi với ai, thì con đã không thật với chính con, và con sẽ tự nhận rằng con chẳng cần phải nhờ Ngài giúp đỡ con điều gì nữa, vì con chẳng có vấn đề gì cần đến Ngài thương giúp con cả. Con khốn khổ thay (misérable) mà lại nói với Ngài rằng con mạnh giỏi, chẳng có gặp khó khăn gì hết, thì không biết con sẽ nhận thấy mức độ của tình thương vị tha Chúa quan trọng và là sự toàn diện cái thiện cho con biết chừng nào trong đời! Nhưng khi nói thì con có thể dìm những gì con không nên phát ngôn ra ngoài mà không đẹp lòng Chúa. Mong rằng con có thể bắt đầu ở lời nói và cử chỉ cùng hành động của con hợp theo ý Chúa.”

Mơ ước của Đài Trang – “tập sống hiền hòa với tha nhân” và “sống đẹp lòng Chúa, hợp theo ý Chúa” – không phải là mơ ước nhỏ, tầm thường. Đó là mơ ước lớn lao mà chúng ta hãy theo đuổi trong đời sống mình hôm nay.

(San Jose, CA, July 21, 2007)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phạm Đoan Trang, tiếc thay, không có cái “ưu thế” tương tự. Tuy ôn tồn, nhỏ nhẹ, và hoà nhã thấy rõ (chỉ “yêu cầu tổ chức bầu cử tự do và công bằng ở Việt Nam” thôi) nhưng nhà báo đã bị bắt giam – từ ngày 6/10/2020 – và bị “hành” cho bầm dập từ hơn một thập niên trước đó.
Chính quyền Biden đã khôn ngoan đẩy lùi việc định khung. Nhưng hành động của tổng thống cho thấy rằng chiến lược của ông để đối phó với Trung Quốc thực sự có thể bị ảnh hưởng bởi tư duy về Chiến tranh Lạnh, khoá chặt tâm trí của chúng ta trong mô hình về một ván cờ có hai chiều theo truyền thống. Tuy nhiên, cạnh tranh với Trung Quốc là một trò chơi ba chiều. Và nếu chúng ta tiếp tục chơi cờ hai chiều, chúng ta sẽ thua.
Nhìn chung, việc Bộ Chính trị đảng CSVN đưa ra 19 Điều mới cấm “đảng viên không được làm”, so với 10 năm trước là một bước lùi nghiêm trọng về mặt tư tưởng. Bởi vì lần này đảng đã nêu lên chuyện sống còn của đảng và của chế độ. Đảng đòi hỏi đảng viên phải kiên định và tuyệt đối trung thành với Chủ nghĩa Mác-Lênin và Tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh vì đảng viên vẫn bài bác thứ Chủ nghĩa ngoại lai này.
Bà Nguyễn Văn Thiệu là phu nhân của Tổng thống Việt Nam Cộng hoà từ 1967 đến 1975, nhưng bà không phô trương ồn ào, không can dự vào công việc của chồng mà chỉ làm công tác xã hội, uỷ lạo chiến sĩ, giúp người nghèo.
Ngày 6 tháng 10 năm 2021, ông Lê Ngọc Sơn – giáo viên giảng dậy bộ môn tiếng Anh, trường An Lợi, xã An Phước, Long Thành – nộp đơn xin nghỉ việc. Lý do: “Công tác trong một cơ sở giáo dục nhưng có quá nhiều điều phi giáo dục, tởm nhất là nạn dối trá, tôi cảm thấy mình không phù hợp nên nghỉ.”
Thầy dạy thiền Peter Coyote còn là một diễn viên, nhà văn, người tường thuật (kể chuyện) cấp tiến. Đây là một bài viết về Peter Coyote, được đăng trên trang nhà Lion’s Roar vào ngày hai mươi mốt tháng mười năm hai ngàn hai mươi bởi nữ phóng viên Jennifer Kaishin Armstrong.
Cụ Nguyễn đã rời Rạch Giá nhưng đêm qua tôi vẫn nằm mơ thấy ánh mắt thê thiết của ông, đứng nhìn từ nóc chợ Nhà Lồng, dù theo Lý Minh Hào – tác giả của công trình biên khảo thượng dẫn – nơi đặt pho tượng Nguyễn Trung Trực đã được thay thế bằng tấm hình bác Hồ (nhìn thẳng) tự lâu rồi.
Nhiều người Hoa cho biết trước năm 2008 một số đông cán bộ, đảng viên và dân chúng Trung Hoa có cùng chung nhận xét là tăng trưởng kinh tế sẽ dẫn đến dân chủ hóa – điểm khác biệt nơi người dân muốn thấy tiến trình này xảy đến nhanh còn đảng Cộng Sản cố tình trì hoãn.
Khi Washington bắt đầu hình thành chủ trương xoay trục sang châu Á, việc phô diễn cá nhân xuất hiện và bắt đầu đàm phán sẽ là những yếu tố quyết định cho các thỏa thuận. Tình cho đến nay, ngoại trừ Ấn Độ, mối dây liên kết chung của Hoa Kỳ về Ấn Độ-Thái Bình Dương và chiến lược rộng lớn đối với Trung Quốc đã tập hợp được các đồng minh lâu đời của Hoa Kỳ. Các cuộc họp thượng đỉnh đầu tiên của Tổng thống Moon Jae-in với cựu Thủ tướng Yoshihide Suga đang bắt đầu có kết quả. Hàn Quốc đang bắt đầu tăng cường việc can dự vào khu vực. Nhật Bản ngày càng nghiêm túc hơn trong việc bảo vệ Đài Loan. Dự đoán của Trung Quốc rằng thỏa thuận trong Bộ tứ (Quad) giữa Úc, Ấn Độ, Nhật Bản và Hoa Kỳ sẽ "tan biến như bọt biển" chỉ là ước vọng. Ngay cả hiện nay, khi khía cạnh quân sự của Bộ tứ (Quad) bị hạn chế, nó sẽ làm phức tạp đáng kể cho kế hoạch phòng thủ của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Lời tái cam kết quyên tặng một tỷ liều vắc xin Covid-19 cho Đông Nam Á của Bộ tứ (Quad)
Có lẽ, chả ai mong đợi hay hy vọng là “chính quyền” này “được lâu dài” cả – kể luôn những ông lãnh đạo: Trọng, Chính, Huệ, Phúc … Được lúc nào hay lúc đó thôi. Tuy thế, bao giờ mà cái nhà nước (thổ tả) hiện hành vẫn còn tồn tại ở Việt Nam thì nó vẫn còn là lực cản đáng kể cho mọi diễn biến tâm lý hướng thượng ở đất nước này.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.