Hôm nay,  

No Magic Bullet

23/01/200800:00:00(Xem: 8493)

Từ giữa năm 2007, giới thị trường, nghiên cứu và chính sách kinh tế đều theo dõi và tranh luận xunh quanh vấn đề suy thoái kinh tế: Liệu kinh tế Hoa kỳ đã bước qua lằn ranh suy thoái hay đang ở bên bờ vực thẳm"  Câu trả nay đã  rõ  ràng: Kinh tế Hoa Kỳ đã chính thức suy thoái và chưa có một magic bullet để cứu vãn tình hình! Mặc dầu, chính phủ tiếp tục từ chối về tình trạng suy thoái để trấn an người tiêu dùng và giới đầu tư cũng như muốn cầm hơi cho mãi hết nhiệm kỳ TT Bush (vì lý do chính trị).  Tuy nhiên, những nổ lực của chính phủ để kích thích kinh tế qua liều thuốc tiền tệ: bơm tiền và giảm lãi xuất, nhường dư không hữu hiệu (no magic bullet), để giữ cho nó khỏi bị chìm xuồng. Nguyên nhân đưa đến suy thoái có thể nói: do hậu quả thị trường nhà cửa (suy giảm và đình trệ); thị trường tài chánh chao đảo (tín dụng bể, sub-prime mortgage, và thắt chặt điều lệ vay mượn); tình trạng lạm phát (đồng đô la mất giá và năng lượng đắt đỏ); thâm thủng ngân sách quốc gia (giảm thuế nhưng không giảm chi tiêu); ảnh hưởng của chủ thuyết chính trị địa lý (cuộc chiến Iraq, khủng hoảng chính trị Pakistan, căng thẳng nguyên tử Iran và Bắc Hàn); và cuối cùng kinh tế thế giới đã có những dấu hiệu thuyên giảm.  Tất cả những yếu tố này tạo nên nhiều cú shock (multiple shocks), cùng một lúc đánh bồi vào nền kinh tế Hoa Kỳ, vốn nhĩ đã suy yếu từ giữa năm 2007.

Dấu Hiệu Không Tranh Cãi

Hôm nay (Jan 22, 2008) Ngân Hàng Dự Trữ Liên Bang (gọi tắt Fed) đã khẩn cấp cắt giảm lãi xuất liên bang 0.75% từ 4.25% xuống 3.5%.  Quyết định của Fed ngày hôm nay một lần nữa xác nhận sự phân tích, tiên đoán và lo lắng của giới đầu tư thị trường, phát triển kinh tế là đúng.  Kinh tế Hoa Kỳ đã suy thoái- party over!  Tuy nhiên, mức độ suy thoái có vẻ trầm trọng so với tiên liệu của Fed và Bộ Ngân Khố.  Trước đó một tuần, Chủ Tịch Ngân Hàng Liên Bang Bernanke điều trần trước Ủy Ban Ngân Sách Hạ viện về tình trạng kinh tế của Hoa Kỳ, để cùng với TT Bush, Bộ Trưởng Ngân Số Henry Paulson và quốc hội, tìm giải pháp cứu vãn nền kinh tế Hoa Kỳ. Như chúng ta đều biết, khống chế nạn lạm phát là ưu tiên hàng đầu của Fed; thế nhưng, vì sự suy thoái của thị trường tài chánh, mức chi tiêu của người tiêu dùng giảm, và thị trường lao động yếu, ít việc làm, đã dẫn đến Fed cắt lãi xuất nhiều hơn so với dự phóng của giới nghiên cứu.  Những dấu hiệu khẩn cấp này đã thúc đẩy Fed đi đến quyết định giảm lãi xuất hơn 3 phần 4 điểm hay 0.75%. Fed cũng có những quyết định tương tự vào giữa năm 2007, Fed đã bơm một khoản tiền lớn vào thị trường tài để giúp ổn định và giảm lãi xuất xuống 4.25% từ 5.25%.  Do đó, lập luận của Fed và chính phủ là kinh tế chỉ giảm (down), và chức năng kinh tế vẫn tốt (fundamentals still good)- Down Not Drown, chỉ là nghệ thuật trấn an giới tiêu dùng và đầu tư (kinh tế Hoa Kỳ dưới thời TT Bush-dựa vào mức tiêu dùng để tăng trưởng, chiếm hơn 70%). Đứng về phương diện chu kỳ suy thoái kinh tế, trung bình giai đoạn tăng trưởng kéo dài vào khoảng 57 tháng kể từ sau thế chiến thứ II (1945). Chu kỳ tăng trưởng kinh tế hiện giờ (Jan 2008), đã bước qua ngưỡng cửa 57 hay đã ở giai đoạn chín muồi và đang ở tháng 75. Do đó, sác xuất suy thoái rất cao và rõ nét.  Chỉ có thời TT Clinton, mức tăng trưởng kinh tế Hoa Kỳ kéo dài liên tục và kỷ lục, hơn 102 tháng (gần gấp đối chỉ số trung bình 57tháng)  Do đó, fundamentals kinh tế không còn ở tình trạng tốt nữa như chính phủ lập luận.  Một dấu hiệu khác để báo nền kinh tế Hoa Kỳ đã suy thoái: thị trường lao động.  Mức tăng trưởng của thị trường lao động giảm vào cuối năm 2007.  Năm 2007, thị trường lao động chỉ tạo thêm 1.3 triệu công việc mới so với 2.3 triệu vào năm 2006 và 2.5 triệu vào năm 2005; tỷ lệ thất nghiệp nhảy từ 4.4% vào tháng 12 2006, lên 5% tháng 12 năm 2007.  Chỉ số Leading Indicator suy giảm cũng chứng minh hiện tượng suy thoái.  Chỉ số Leading Indicator liên tục giảm trong 3 tháng cuối trong năm 2007: tháng 10 (-0.7), tháng 11 (-0.4) và tháng 12 (-0.2).  Nền kinh tế Hoa Kỳ hiện thời chỉ dựa vào 3 yếu tố chính yếu để đẩy lùi suy thoái: chính sách kích thích kinh tế của chính phủ (giảm lãi xuất, bơm tiền vào thị trường), xuất khẩu (với mức tăng trưởng hơn 10% do đồng Đô La mất giá); và đầu tư doanh nghiệp vào cơ sở địa ốc, máy móc và phương tiện.  Tuy nhiên, những cỗ máy kinh tế đứng đầu của Hoa Kỳ và chính sách kích thích của chính phủ đang gặp sóng gió bởi nền kinh tế thế giới đang có dấu hiệu thuyên giảm, đặc biệt Âu Châu, năng lượng đắt đỏ và giới tiêu dùng đang thắt chặt hầu bao.  Những yếu tố này sẽ làm cho những nổ lực cứu nguy kinh tế Hoa Kỳ trở nên khó khăn hơn.

Viễn Ảnh 2008

Kinh tế Hoa Kỳ bước vào năm mới với những dấu hiệu lo lắng và đầy biến động bất lợi từ năm 2007; báo hiệu cho thời kỳ  suy thoái.  Câu hỏi đặt ra: mức độ suy thoái của lần này Nhẹ hay Nặng" Tất cả đều nằm trong sự theo dõi chặt chẽ của giới chính sách, nghiên cứu và thị trường. Tuy nhiên, một số yếu tố rủi ro quan trọng mà giới người tiêu dùng có thể tiên đoán được trong năm 2008 là: năng lượng vẫn còn đắt đỏ; thị trường nhà cửa tiếp tục đình trệ và giá nhà giảm cho hết năm 2008; mức chi tiêu của người tiêu dùng sẽ giảm mạnh (bởi năng lượng, vật giá đắt đỏ, công việc bấp bênh, tỷ lệ thất nghiệp đang tăng, và tín dụng bị thắt chặt, đặc biệt mua bán xe hơi); chi phí tốn kém cho chiến tranh tiếp tục gia tăng; và cuối cùng, kinh tế sẽ trở thành lá quyết định (decisive card) trong mùa bầu cử TT Hoa Kỳ giữa hai ứng cử viên: Hillary Clinton vs. John McCain trong ngày tổng tuyển cử mồng 4 tháng 11 năm 2008. 

Tâm An (thế hệ 1.5)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ 20 năm qua (2004-2024), vấn đề hợp tác giữa người Việt Nam ở nước ngoài và đảng CSVN không ngừng được thảo luận, nhưng “đoàn kết dân tộc” vẫn là chuyện xa vời. Nguyên nhân còn ngăn cách cơ bản và quan trọng nhất vì đảng Cộng sản không muốn từ bỏ độc quyền cai trị, và tiếp tục áp đặt Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh “làm nền tảng xây dựng đất nước”...
Cái ông Andropov (“nào đó”) nghe tên cũng có vẻ quen quen nhưng nhất thời thì tôi không thể nhớ ra được là ai. Cả ủy ban nhân dân Rạch Gốc và nhà văn Nguyên Ngọc cũng vậy, cũng bù trất, không ai biết thằng chả ở đâu ra nữa. Tuy vậy, cả nước, ai cũng biết rằng trong cái thế giới “bốn phương vô sản đều là anh em” thì bất cứ đồng chí lãnh đạo (cấp cao) nào mà chuyển qua từ trần thì đều “thuộc diện quốc tang” ráo trọi – bất kể Tây/Tầu.
Việt Nam và Trung Quốc đã ký 14 Văn kiện hợp tác an ninh Chính trị, Kinh tế-Thương mại và Văn hóa-Báo chí trong chuyến thăm Trung Quốc đầu tiên của Tổng Bí thư Tô Lâm từ ngày 18 đến 20/08/2024. Trong số này, Văn kiện kết nối và thiết lập 3 Tuyến đường sắt giữa hai nước được gọi là “anh em” đã giúp Trung Quốc liên thông ra Biển Đông và bành trướng thế lực kinh tế...
Tại Campuchia, kênh đào Phù Nam Techo, trị giá 1,7 tỷ USD sẽ kết nối Phnom Penh và Vịnh Thái Lan, tượng trưng cho niềm tự hào dân tộc, an ninh và kết nối thương mại quốc tế. Người ta có thể cảm thấy như thế qua lời tuyên bố của Thủ tướng Campuchia Hun Manet và của ông Hun Sen, trong cương vị cố vấn, người đã chuyển giao quyền lực từ cha sang con vào năm ngoái...
Danh từ được tác giả dùng trong bài này không phải là danh từ theo tự loại mà là một thuật ngữ của Việt Cộng. Thuật ngữ Việt Công hay là danh từ Việt Cộng là những thuật ngữ, những từ được dùng trong nước dưới chính quyền Cộng sản Việt Nam. Ở trong nước người ta không dùng từ “Việt Cộng” mặc dầu Việt Cộng chỉ có ý nghĩa là Cộng Sản Việt Nam chớ không có nghĩa gì khác. Phải nói rõ ràng và dài dòng như vậy để tránh hiểu lầm và hiểu sai. Những danh từ đề cập trong bài viết này đa số là những danh từ kinh tế, vì chủ đề của bài viết là kinh tế, phân tích những ván đề kinh tế, nhận định về kinh tế chớ không phải chính trị, mặc dầu kinh tế không thể tách rời khỏi chính trị, xuất phát từ chính trị và tác động trở lại đời sống của mỗi con người chúng ta.
“Tôi hơi chậm hiểu lại rất chóng quên nên dù đã lê lết qua hơi nhiều trường ốc (trong cũng như ngoài nước) nhưng trình độ học vấn và kiến thức cũng chả̉ tới đâu, vẫn chỉ ở mức làng nhàng. Nói tóm lại là thuộc loại “xoàng”! Ơ! “Xoàng” thì đã sao nhỉ? Cũng không đến nỗi trăng/sao gì đâu, nếu tôi biết điều (biết chuyện – biết thân – biết phận) hơn chút xíu. Khổ nỗi, tôi lại cứ tưởng là mình cũng thuộc loại đầu óc trung bình (hoặc chỉ dưới mức đó không xa lắm) nên ghi danh học – tùm lum/tùm la – đủ thứ phân khoa: Triết Lý, Tâm Lý, Xã Hội, Nhân Chủng …
Một bài viết ngay sau khi được bầu vào chức Tổng Bí thư đảng CSVN cho thấy ông Tô Lâm đã hiện nguyên hình một người giáo điều, bảo thủ và hoài nghi trong “hợp tác quốc tế” với các nước. Trước hết ông cáo giác: “Các thế lực thù địch, phản động chưa bao giờ từ bỏ âm mưu lật đổ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản, chế độ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam.” Lời tố cáo này không mới vì chỉ “nói cho có” và “không trưng ra được bằng chứng cụ thể nào”, giống hệt như những người tiền nhiệm...
- Mình lúc này không muốn theo dõi tin tức nữa. Mệt lắm. - Mình cũng vậy, không đọc báo, chỉ xem phim hoặc nghe thuyết pháp, tránh nhức đầu. - Đời người ngắn ngủi, sao phải tốn thì giờ… - Ở tuổi này, chuyện gì không vui xin miễn, tội gì phải đọc tin tức rồi tự mình làm khổ mình. Trong những năm gần đây, những phát biểu đại loại như trên từ bạn bè khiến những người trong ngành chúng tôi đôi lúc không khỏi ngán ngẫm về công việc báo chí của mình, một việc làm nếu đã không được tưởng thưởng tài chánh tương xứng, thì phần thưởng tinh thần từ ý nghĩa tự nó cũng không đủ bù đắp. Đọc báo hay không đọc báo?
Hồi đầu thế kỷ, có bữa, tôi nhận được thư của Vũ Thư Hiên. Ông hớn hở cho hay “Anh Tấn sắp sang Pháp chơi với anh vài tuần”. Thuở ấy, hai ông còn khá trẻ trung (và còn sung lắm) nên chắc chắn là đôi bạn già sẽ đi lung tung khắp Âu Châu, chứ dễ gì mà chịu quanh quẩn ở Paris. Mãi cả chục năm sau, sau khi nhà văn Bùi Ngọc Tấn lâm trọng bệnh, tôi mới nghe ông nhắc đến chuyến du hành thú vị này (với ít nhiều tiếc nuối) trong một cuộc phỏng vấn dành cho BBC – vào hôm 14 tháng 11 năm 2014: “Sang châu Âu, tôi quan sát dáng người đi, nét mặt của họ khác dân mình lắm… Đi thì mới biết mình bị mất những gì.”
Chủ tịch nước Tô Lâm được bầu làm Tổng Bí thư đảng CSVN, thay ông Nguyễn Phú Trọng từ trần ngày 19/07/2024, nhưng ông Tô Lâm chỉ dám hứa sẽ tiếp tục đi theo con đường ông Trọng đã đề ra...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.