Hôm nay,  

No Magic Bullet

23/01/200800:00:00(Xem: 8534)

Từ giữa năm 2007, giới thị trường, nghiên cứu và chính sách kinh tế đều theo dõi và tranh luận xunh quanh vấn đề suy thoái kinh tế: Liệu kinh tế Hoa kỳ đã bước qua lằn ranh suy thoái hay đang ở bên bờ vực thẳm"  Câu trả nay đã  rõ  ràng: Kinh tế Hoa Kỳ đã chính thức suy thoái và chưa có một magic bullet để cứu vãn tình hình! Mặc dầu, chính phủ tiếp tục từ chối về tình trạng suy thoái để trấn an người tiêu dùng và giới đầu tư cũng như muốn cầm hơi cho mãi hết nhiệm kỳ TT Bush (vì lý do chính trị).  Tuy nhiên, những nổ lực của chính phủ để kích thích kinh tế qua liều thuốc tiền tệ: bơm tiền và giảm lãi xuất, nhường dư không hữu hiệu (no magic bullet), để giữ cho nó khỏi bị chìm xuồng. Nguyên nhân đưa đến suy thoái có thể nói: do hậu quả thị trường nhà cửa (suy giảm và đình trệ); thị trường tài chánh chao đảo (tín dụng bể, sub-prime mortgage, và thắt chặt điều lệ vay mượn); tình trạng lạm phát (đồng đô la mất giá và năng lượng đắt đỏ); thâm thủng ngân sách quốc gia (giảm thuế nhưng không giảm chi tiêu); ảnh hưởng của chủ thuyết chính trị địa lý (cuộc chiến Iraq, khủng hoảng chính trị Pakistan, căng thẳng nguyên tử Iran và Bắc Hàn); và cuối cùng kinh tế thế giới đã có những dấu hiệu thuyên giảm.  Tất cả những yếu tố này tạo nên nhiều cú shock (multiple shocks), cùng một lúc đánh bồi vào nền kinh tế Hoa Kỳ, vốn nhĩ đã suy yếu từ giữa năm 2007.

Dấu Hiệu Không Tranh Cãi

Hôm nay (Jan 22, 2008) Ngân Hàng Dự Trữ Liên Bang (gọi tắt Fed) đã khẩn cấp cắt giảm lãi xuất liên bang 0.75% từ 4.25% xuống 3.5%.  Quyết định của Fed ngày hôm nay một lần nữa xác nhận sự phân tích, tiên đoán và lo lắng của giới đầu tư thị trường, phát triển kinh tế là đúng.  Kinh tế Hoa Kỳ đã suy thoái- party over!  Tuy nhiên, mức độ suy thoái có vẻ trầm trọng so với tiên liệu của Fed và Bộ Ngân Khố.  Trước đó một tuần, Chủ Tịch Ngân Hàng Liên Bang Bernanke điều trần trước Ủy Ban Ngân Sách Hạ viện về tình trạng kinh tế của Hoa Kỳ, để cùng với TT Bush, Bộ Trưởng Ngân Số Henry Paulson và quốc hội, tìm giải pháp cứu vãn nền kinh tế Hoa Kỳ. Như chúng ta đều biết, khống chế nạn lạm phát là ưu tiên hàng đầu của Fed; thế nhưng, vì sự suy thoái của thị trường tài chánh, mức chi tiêu của người tiêu dùng giảm, và thị trường lao động yếu, ít việc làm, đã dẫn đến Fed cắt lãi xuất nhiều hơn so với dự phóng của giới nghiên cứu.  Những dấu hiệu khẩn cấp này đã thúc đẩy Fed đi đến quyết định giảm lãi xuất hơn 3 phần 4 điểm hay 0.75%. Fed cũng có những quyết định tương tự vào giữa năm 2007, Fed đã bơm một khoản tiền lớn vào thị trường tài để giúp ổn định và giảm lãi xuất xuống 4.25% từ 5.25%.  Do đó, lập luận của Fed và chính phủ là kinh tế chỉ giảm (down), và chức năng kinh tế vẫn tốt (fundamentals still good)- Down Not Drown, chỉ là nghệ thuật trấn an giới tiêu dùng và đầu tư (kinh tế Hoa Kỳ dưới thời TT Bush-dựa vào mức tiêu dùng để tăng trưởng, chiếm hơn 70%). Đứng về phương diện chu kỳ suy thoái kinh tế, trung bình giai đoạn tăng trưởng kéo dài vào khoảng 57 tháng kể từ sau thế chiến thứ II (1945). Chu kỳ tăng trưởng kinh tế hiện giờ (Jan 2008), đã bước qua ngưỡng cửa 57 hay đã ở giai đoạn chín muồi và đang ở tháng 75. Do đó, sác xuất suy thoái rất cao và rõ nét.  Chỉ có thời TT Clinton, mức tăng trưởng kinh tế Hoa Kỳ kéo dài liên tục và kỷ lục, hơn 102 tháng (gần gấp đối chỉ số trung bình 57tháng)  Do đó, fundamentals kinh tế không còn ở tình trạng tốt nữa như chính phủ lập luận.  Một dấu hiệu khác để báo nền kinh tế Hoa Kỳ đã suy thoái: thị trường lao động.  Mức tăng trưởng của thị trường lao động giảm vào cuối năm 2007.  Năm 2007, thị trường lao động chỉ tạo thêm 1.3 triệu công việc mới so với 2.3 triệu vào năm 2006 và 2.5 triệu vào năm 2005; tỷ lệ thất nghiệp nhảy từ 4.4% vào tháng 12 2006, lên 5% tháng 12 năm 2007.  Chỉ số Leading Indicator suy giảm cũng chứng minh hiện tượng suy thoái.  Chỉ số Leading Indicator liên tục giảm trong 3 tháng cuối trong năm 2007: tháng 10 (-0.7), tháng 11 (-0.4) và tháng 12 (-0.2).  Nền kinh tế Hoa Kỳ hiện thời chỉ dựa vào 3 yếu tố chính yếu để đẩy lùi suy thoái: chính sách kích thích kinh tế của chính phủ (giảm lãi xuất, bơm tiền vào thị trường), xuất khẩu (với mức tăng trưởng hơn 10% do đồng Đô La mất giá); và đầu tư doanh nghiệp vào cơ sở địa ốc, máy móc và phương tiện.  Tuy nhiên, những cỗ máy kinh tế đứng đầu của Hoa Kỳ và chính sách kích thích của chính phủ đang gặp sóng gió bởi nền kinh tế thế giới đang có dấu hiệu thuyên giảm, đặc biệt Âu Châu, năng lượng đắt đỏ và giới tiêu dùng đang thắt chặt hầu bao.  Những yếu tố này sẽ làm cho những nổ lực cứu nguy kinh tế Hoa Kỳ trở nên khó khăn hơn.

Viễn Ảnh 2008

Kinh tế Hoa Kỳ bước vào năm mới với những dấu hiệu lo lắng và đầy biến động bất lợi từ năm 2007; báo hiệu cho thời kỳ  suy thoái.  Câu hỏi đặt ra: mức độ suy thoái của lần này Nhẹ hay Nặng" Tất cả đều nằm trong sự theo dõi chặt chẽ của giới chính sách, nghiên cứu và thị trường. Tuy nhiên, một số yếu tố rủi ro quan trọng mà giới người tiêu dùng có thể tiên đoán được trong năm 2008 là: năng lượng vẫn còn đắt đỏ; thị trường nhà cửa tiếp tục đình trệ và giá nhà giảm cho hết năm 2008; mức chi tiêu của người tiêu dùng sẽ giảm mạnh (bởi năng lượng, vật giá đắt đỏ, công việc bấp bênh, tỷ lệ thất nghiệp đang tăng, và tín dụng bị thắt chặt, đặc biệt mua bán xe hơi); chi phí tốn kém cho chiến tranh tiếp tục gia tăng; và cuối cùng, kinh tế sẽ trở thành lá quyết định (decisive card) trong mùa bầu cử TT Hoa Kỳ giữa hai ứng cử viên: Hillary Clinton vs. John McCain trong ngày tổng tuyển cử mồng 4 tháng 11 năm 2008. 

Tâm An (thế hệ 1.5)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Số lượng người nhập cư trái phép vào Hoa Kỳ cao kỷ lục đang khiến cho hệ thống nhập cư vốn đã quá tải càng thêm phần căng thẳng. Dữ liệu mới đây của chính phủ cho thấy các viên chức biên phòng đã thực hiện 2.05 triệu vụ bắt giữ trong năm tài chánh kết thúc vào tháng 9. Đây là năm thứ hai liên tiếp mà số vụ bắt giữ như vậy cao hơn 2 triệu. Trong quá khứ, các con số tăng và giảm dựa trên những thay đổi quan trọng về kinh tế và chính sách, như các đợt suy thoái kinh tế và siết chặt biên giới trong thời kỳ đại dịch. Nhưng chưa bao giờ số vụ bắt giữ vượt quá 1.7 triệu, và cũng chưa bao giờ duy trì ở mức cao như vậy trong mấy năm liên tục.
Hai việc đang làm cho Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng mất ăn mất ngủ là “tình trạng xa rời Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh” và “tham nhũng quyền lực” ngay trong hàng ngũ cán bộ, đảng viên có nhiệm vụ chống tham nhũng, thanh tra và thi hành kỷ luật...
Lúc còn tại thế, có lúc ông Phạm Văn Đồng đã phải đối diện với một câu hỏi khó: “Xin Thủ tướng cho biết ý kiến về sự kiện thuyền nhân hồi 1975, nhất là hồi 1978, 1979… Về nguyên nhân và trách nhiệm trong những sự kiện ấy, với những hiện tượng bán bãi thu vàng và khá nhiều tầu, thuyền bị hải tặc bão tố và chìm trong đại dương…
Văn phòng Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ báo cáo thường niên trước Quốc hội: Những diễn biến quân sự và an ninh liên quan đến Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc...
Tại sao chính sách Hoa Kỳ phải giúp đỡ những quốc gia khác, kể cả những quốc gia chống đối quyền lực của Hoa Kỳ? Có anh hàng xóm tức giận muốn qua đốt cháy nhà mình, mình lại đem tiền qua giúp đỡ; đôi khi lại mang con qua xây dựng hàng rào, chuồng gà, sơn quét nhà cửa cho anh ta. Chuyện thật ngược đời. Đảng Cộng Hòa nói: Không được. Đảng Dân Chủ nói: Được. Đáng giúp đỡ. Còn bạn, nghĩ sao? Ngày 18 tháng 10 năm 2023, Hãng thông tấn ABC News đưa tin: “Chính quyền Biden đang soạn thảo gói viện trợ nước ngoài trị giá 100 tỷ USD, bao gồm hỗ trợ cho Israel cũng như các ưu tiên an ninh hàng đầu khác.” Dự thảo này phải được quốc hội phê chuẩn. Chắc hẳn sẽ gặp khó khăn vì Đảng Cộng Hòa giữ đa số ở hạ viện. 100 tỷ là số tiền khá lớn, trong lập luận của đảng Cộng Hòa, tại sao không dùng số tiền này để phát triển kinh tế nước Mỹ? Xây dựng những công trình nội địa mang lợi ích đến cho người dân? Trong lập luận của đảng Dân Chủ, giúp người tức là tự giúp mình
Lại một lần nữa, cộng đồng tình báo quốc tế cho thấy khả năng dự báo hoàn toàn sai lạc khi nhận định rằng xung đột Trung Đông không có dấu hiệu leo thang trong khi chiến tranh Ukraine đang tiếp diễn. Nhưng Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu phạm phải sai lầm nghiêm trọng hơn khi thiếu chuẩn bị các biện pháp phòng thủ cần thiết, vì ông tin tưởng tuyệt đối ưu thế quân sự của 170.000 quân Do Thái so với 40.000 chiến binh Hamas. Chính ông Ehud Barak, cựu Thủ tướng và Bộ trưởng Quốc phòng Israel, cùng 80% dân chúng cũng đồng quan điểm, cho rằng Thủ tướng Netanyahu phải chịu trách nhiệm chính trị cho thảm hoạ hiện nay.
Thái độ chán học Mác và ngán nghe theo lời Bác dậy lan tràn trong sinh viên, học viên các trường Đảng đã làm cho tình trạng “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” trong đảng tăng cao đe dọa sự tồn vong của chế độ...
Nhà báo Xuân Ba kể lại: “Đêm chuyển về sáng một ngày tháng tư năm một ngàn chín trăm tám tư, Vũ Bằng thều thào với Long kiếm cho ba cái điếu?! Trời đất, bệnh nặng vậy mà hút chi? Nhưng ông cứ kéo cái điếu về phía mình kéo một hơi rồi ho sặc sụa... Vũ Bằng sau hơi thuốc dim lim vẻ như khỏe lại? Nhưng rồi cứ lịm dần, lịm dần... Nhà văn Vũ Bằng trút hơi thở cuối cùng lúc bốn giờ ba mươi sáng. Vũ Bằng nghèo quá, túng quá! Tội vạ bất như bần!”
Cách đây hơn 100 năm, có một thanh niên, mới ngoài 20 tuổi, sinh tại Nghệ An đã tới Anh để tìm kế mưu sinh sau khi gia đình gặp hoạn nạn. Theo một nguồn tin chính thống của Hà Nội, đó là thanh niên có tên Nguyễn Tất Thành tới Luân Đôn bằng đường biển vào khoảng giữa năm 1914...
Đố ai chứng minh được ”Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân ta” như đảng Cộng sản Việt Nam tuyên truyền? Càng mơ hồ hơn khi nghe nói: “Đảng Cộng sản Việt Nam là Đảng cầm quyền, lãnh đạo Nhà nước và xã hội.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.