Hôm nay,  

Lạy Phật

04/10/200900:00:00(Xem: 10053)

Lạy Phật

Huệ Trân
Kính lạy Đức Thế Tôn,
Trong bóng đêm, con quỳ đã lâu trước tôn tượng Ngài mà vẫn không biết phải làm sao để lắng dịu được niềm thương cảm.
Lạy Phật,
Con từng học và cũng từng may mắn đạt được phần nào bài học, rằng cảm xúc ta không phải là ta. Ta là chủ thể, đứng nhìn cảm xúc là đối tượng. Ta nhận diện buồn vui chứ ta không phải là buồn vui.
Lạy Phật,
Nhưng những đêm như đêm nay, con đang là đứa học trò tồi tệ của Ngài. Trước những gì đang xảy ra cho 400 huynh đệ của con ở quê nhà, con không còn có thể bình an trong sự quán chiếu đó nữa, dù con biết, trong thẳm sâu, lời dạy đó là chân thật.
Lạy Phật,
Giờ phút này, con và những khổ nhục huynh đệ con chịu đựng đang là một. Vì được là một nên con đã khóc không ngừng. Con đã khóc vì sung sướng. Ôi, con cảm nhận sự nhiệm mầu của Lý Duyên Sinh, cái này héo để cái kia tươi, cái này mất để cái kia còn, cái này đau khổ để cái kia hạnh phúc …. Bao nhiêu dời đổi của thế gian không đi ra ngoài Tâm Phật là " Trong sinh diệt đã sẵn mầm bất diệt".
Lạy Phật,
Nhờ ơn Phật, nhờ ơn Thầy, Tổ, huynh đệ chúng con đã biết đi dưới mưa như đi trong nắng, đã biết mỉm cười trước những hằn học, bạo tàn, đã biết an nhiên nhận những cái đạp, cái đấm như nhận những vuốt ve, đã biết dùng củi lửa Quán Âm sưởi cơn lạnh, đã biết thọ pháp thực trong cơn đói.
Lạy Phật,
Nếu không nhờ ơn Phật, ơn Thầy, Tổ đã dạy dỗ, làm sao huynh đệ chúng con còn sống sót dưới những trận cuồng phong thập phần tàn khốc này! Dù bão vẫn đang cuồng xoay, gió vẫn đang hung hãn, nhưng còn sống sót đến phút giây này, huynh đệ chúng con đều biết chắc chắn rằng, không mưa nào, không gió nào, không ác nhân, không quỷ dữ nào, không người, không thú nào làm thui chột được hạt giống Bồ Đề đang lớn mạnh trong ruộng tâm chúng con.  Lạy Phật,
Huynh đệ chúng con biết chắc như thế vì qua hữu tướng, chúng con vẫn còn đây; và qua vô tướng, thì Lục Độ Ba La Mật vẫn chan hòa trong thân tứ đại.
Chúng con biết, với mắt-thường, của đời-thường, nhân thế khó tin những gì chúng con vừa trải qua mà vẫn tuân giữ được lời Phật dạy. Dù họ đã thấy, đã nghe, đang thấy, đang nghe, vẫn nhiều người không tin nổi.


Lạy Phật,
Hạnh phúc hay khổ đau chỉ là danh xưng, nhưng con-mắt-đời-thường không nhận ra như thế. Trước mỗi đổ vỡ, phải có kẻ hạnh phúc, người đau khổ. Con mắt nhân gian chỉ nhìn hạn cuộc như thế, nên qua những gì đã xảy ra, làm sao họ hiểu được rằng, họ có thể đang rất hạnh phúc vì đã xô đuổi được chúng con ra khỏi nơi tu học; nhưng chúng con cũng đang rất hạnh phúc vì có biến động này mới nhận ra mình đã hấp thụ được bao nhiêu, trong những lời Phật dạy.
Lạy Phật,
Chính cái khổ đói lạnh, thương tích, bệnh tật của thể chất đang thắp sáng cho chúng con niềm vui vô sinh bất diệt, niềm vui mà những ai còn khổ vì đói lạnh, thương tích, bệnh tật, khó cảm nhận được.
Riêng con ngồi đây, từ một nơi rất xa, mà vẫn nhìn thấy rõ bước chân của 15 huynh đệ chúng con vừa bị áp lực phải rời nơi tạm nương náu là chùa Phước Huệ để ra đi dưới đêm mưa buốt lạnh! Công an áp tải 15 huynh đệ chúng con xuống chân đèo, tới bến xe. Xe đưa đi đâu" Về hướng Sài Gòn. Về sài Gòn rồi dừng ở đâu" Không biết!
Lạy Phật,
Đêm mưa hôm nay 15 người. Đêm mưa ngày mai có thể 25 người. Đêm mưa ngày mốt có thể 35 người …. Đêm nay hướng đông, mai chắc hướng tây, mốt chắc hướng nam, hướng bắc …. Những kẻ đang áp lực huynh đệ chúng con không biết, nhưng Chư Phật biết, là dù nơi đâu, rồi chúng con sẽ thành "Thiên nhị bá ngũ thập nhân câu", 1250 vị tỳ kheo từng theo Phật suốt 49 năm hoằng hóa.
Lạy Phật,
Bằng tất cả tâm thành, nước mắt con vẫn không ngừng chảy. Con không thể ngừng khóc vì hạnh phúc, khi dõi nhìn từng bước chân huynh đệ chúng con trong những đêm mưa. Ôi, vững chãi thay, những bước chân của tôn giả Tu Bồ Đề, sau khi được Đức Phật tán than là bậc A La Hán ly dục, đã trang nghiêm thưa trước Phật: "Bạch Đức Thế Tôn, con không nói chứng đắc A La Hán, mới thực chứng đắc A La Hán".
Lạy Phật,
Con xin rời bồ đoàn, ra trước ánh trăng, và kính đảnh lễ Chư Phật mười phương, cho tới khi trăng lặn.
Xin Chư Phật, Chư Bồ Tát
chứng giám.
Huệ Trân
 (Đêm trăng tháng 10/09)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Noël là lễ truyền thống gia đình của nhiều nước trên thế giới, không nhứt thiết là gia đình Công giáo. Nhơn ngày lễ, người ta gặp lại nhau với nhiều thế hệ và cùng nhau ăn Noël vui vẻ. Nhưng năm nay cái ý nghĩa đẹp của đêm lễ và làm hài lòng mọi người lại bị hụt hẫng vì con virus vũ hán ác ôn. Pháp và cả Âu châu bị giới hạn di chuyển. Tới những nơi đông đảo có nhiều rủi ro nhiễm bịnh làm cho nhiều người không mua sắm quà biếu như ý muốn được.
Trong không khí se lạnh của mùa Giáng sinh, mùa hồng ân của thiên chúa tôi muốn gởi đến bạn đọc tâm tình của tù nhân lương tâm Trần Hoàng Phúc. Trong cái không gian hẹp của một mùa Noel bị cách ly vì đại dịch, Phúc giống như một vì sao nhỏ lấp lánh trên nền trời đêm kia. Và ước mơ của anh cùng những gì anh nghĩ, những gì anh làm khiến cuộc sống vì anh mà có ý nghĩa.
Nghiệm sâu từ đó, không phải để chối bỏ thực tại vô thường của thế giới tương đối, hay cố gắng truy tìm thực tại tuyệt đối vượt khỏi biên tế trần gian; mà chỉ để thực tập một cách nhìn vượt khỏi những nhị nguyên, đối đãi. May ra, ở chỗ tận cùng bế tắc của đường ngôn ngữ (4), có thể thấy thấp thoáng đâu đó chỗ kỳ tuyệt của bản tâm, nơi đó, không có chỗ khởi đầu và kết thúc.
Tôi quen Từ Hiếu Côn khi đến nhờ anh đóng sách và cắt xén cho gọn gàng cuốn Mặt Trận Kiện Báo Chí của tôi viết và xuất bản cuối năm 1995. Anh có một cái máy làm công việc này- công đoạn cuối của việc in thành một cuốn sách phát hành trong cộng đồng Việt Nam thời thập niên 80, 90 ở San Jose.
Có lần, đang nằm võng giữa rừng thì Liêm móc trong ba lô ra tờ báo Quân Đội Nhân Dân, rồi chỉ cho tôi xem một đoạn thư tình của một anh lính bộ đội gửi (từ chiến trường phía Tây) về cho người yêu bé bỏng ở hậu phương Hà Nội: “Anh muốn cài lên tóc em một cành hoa thốt nốt...” Hai thằng cười lăn, cười lộn thiếu điều muốn đứt võng luôn. Hơn một phần tư thế kỷ đã qua, tôi không còn nhớ được tên tác giả bức thư tình (“bất hủ”) nói trên nhưng vẫn còn giữ nguyên ấn tượng về sự liều lĩnh (quá cỡ) của tác giả.
Đối với Phật Giáo, đạo Phật là đạo từ bi cứu khổ, bình đẳng và không phân biệt chủng tộc, tôn giáo, mầu da và giới tính. Với nguyên tắc thương yêu tất cả mọi loài chúng sinh, Phật giáo không chủ trương xét xử, không chống đối hay chỉ trích người khác, đơn thuần chỉ dựa trên tính chất của người đó, vì điều này được xem như là một sự phê phán thiên vị và không công bằng. Vì thế, xuyên qua những lời giảng dạy của Đức Phật, chúng ta không thấy Ngài phê phán những người đồng tính về phương diện đạo đức…
Ngày 31-12-2019, ngày thế giới ghi nhận dich bịnh Covid-19 đã hiện hữu tại thành phố Vũ Hán-với 11 triệu dân, thủ phủ của tỉnh Hồ Bắc của Trung Quốc. Kể từ ngày đó, dịch bịnh Covid-19 đã tác động toàn diện thế giới, làm thay đổi trật tự sẵn có từ địa Chính trị đến Kinh tế.
Dó đó, nếu nhìn bài học Dân chủ Mỹ qua lăng kính cuộc bầu cử Tổng thống năm 2020, và đọc lại những lời kêu gọi nhân dân Mỹ đoàn kết và hàn gắn những khác biệt của Tổng thống-đắc cử Joe Biden thì lãnh đạo Việt Nam có biết xấu hổ không khi nhìn lại những gì họ đã làm đối với nhân dân Việt Nam Cộng hòa sau ngày 30 tháng 4 năm 1975?
Làm thế nào để thoát qua dịch cúm này, hãy làm theo lời bác sĩ chỉ dẫn: rửa tay thường xuyên, không đến chỗ đông người, đeo mặt nạ, ăn uống điều độ, cẩn thận, tập thể dục thể thao. Lạc quan là yếu tố quan trọng để sống. Sống vui vẻ, lòng mình ngay thẳng, không thù oán ai, ngủ ngon và yêu đời.
Đại dịch COVID-19 sẽ để lại cho nền kinh tế Hoa Kỳ với một thị trường lao động đầy thương tổn. Hơn 20 triệu việc làm đã mất trong cuộc khủng hoảng và chỉ một nửa đã tìm lại được việc. Không có gì đáng ngạc nhiên khi tình trạng mất việc đã gây ảnh hưởng đặc biệt đến những công nhân có hoàn cảnh khó khăn và ít học.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.