Hôm nay,  

Vận Nước Đã Hết Mạt?

25/06/201000:00:00(Xem: 7218)

Vận Nước Đã Hết Mạt" Tại Sao Đảng Không Dám Xin Bỏ Phiếu Dự Án Bauxite"

Phạm Trần
Lịch sử có lúc lập lại không ngờ nhưng lần này lại rơi  đúng vào chu kỳ 45 năm của ngày 19 tháng 6.
Ngày này ở miền Nam Việt Nam năm 1965, Quân lực Việt Nam Cộng Hòa đã đứng lên nhận trách nhiệm điều hành việc nước, chấm dứt cuộc  khủng hỏang chính trị  do phe dân sự không ngồi chung được với nhau trong lúc lượng Cộng sản  gia tăng áp lực ngoài chiến trường.
45 năm sau, cũng vào ngày 19 tháng 6, Quốc hội Cộng sản Việt Nam,  đã bất  chấp  áp lực của đảng bác dự án xây đường sắt cao tốc nối liền Sài Gòn – Hà Nội với kinh phí  dự trù 56 tỷ Mỹ Kim.
Kết qủa  bỏ phiếu cho thấy chỉ có 185 Đại biểu Quốc hội (chiếm 37.53%)  trên tổng số 427 người hiện diện đồng ý với đề nghị của Chính phủ; trong khi số phiếu chống là 208 (chiếm 42.19%)  và 34 người không bỏ phiếu (chiếm 6.9%).   Như vậy số phiếu của phe nhà nước muốn làm đường sắt không  đủ qúa bán tổng số Đại biểu nên bị bác bỏ.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử của cơ quan lập pháp vẫn bị coi là “bù nhìn” của nhà nước đã quay lưng lại với đảng.
Biến cố  lịch sử có một không hai này đã kéo người dân  Việt ở hai bờ Đại dương  xích lại gần nhau hơn. Khỏang cách  mờ ảo nhưng cố định giữa  người dân  trong nước với Báo chí, Trí thức và Quốc hội  bỗng chốc tan biến vì lần này thắng  lợi  đã thuộc về tòan  dân.
Kẻ thua trận ở đây là đảng, các viên chức  Chính phủ chủ trương xây đường cao tốc, đứng đầu là Nguyễn Sinh Hùng, Phó Thủ tướng thường trực và 185 Đại biểu Quốc hội bỏ phiếu thuận.
Phản ứng của người dân thuộc đủ mọi lứa tuổi và thành phần trong xã hội bùng lên như hội mùa xuân, mở cờ trong bụng  chưa bao giờ có.
Hãy đọc Giáo sư Nguyễn Huệ Chi, một trong số 3 người chủ biên Báo điện tử Bauxite Việt Nam   chống khai thác Bauxite trên Tây Nguyên: “Trong cái nóng như nung của nhiệt độ ngoài trời Hà Nội lên đến 40 độ, phòng họp Quốc hội cũng trở nên nóng bỏng vì lá phiếu chọn lựa của các đại biểu. Và tại các quán trà, quán cà phê, nơi hóng mát... không ai là không chờ đợi với tâm trạng nghẹt thở lo lắng. Nhưng cuối cùng thì tất cả đều vỡ òa lên sung sướng, nỗi lo đất nước gánh thêm những món nợ khổng lồ và biết đâu sẽ rơi vào vòng nô lệ nước ngoài vì cuồng vọng của những kẻ một tấc đến trời đè lên ngực trong một tháng nay thế là được cất hẳn.”
 Giáo sư Hà Văn Thịnh của Đại học Huế lên tiếng : “Tôi theo dõi thường xuyên mọi diễn biến của các kỳ họp của Quốc hội. Trong kỳ họp vừa rồi, sau khi có kết quả “bấm nút” của các Đại Biểu Quốc Hội (ĐBQH) ở phiên họp cuối cùng, tôi đã sung sướng đến mức gần như trào nước mắt. Chưa bao giờ tôi có cảm giác đó trong hàng chục lần theo dõi các kỳ họp Quốc hội trước đây. Bởi, lần đầu tiên trong đời, tôi được chứng kiến ĐBQH đã nghe dân, đã vượt qua chính mình khi nghĩ suy về vận mệnh của giang sơn, Tổ quốc; đã bất chấp ai đó, bất chấp lợi ích nhóm của những người cho rằng “không thể không làm đường sắt cao tốc” để trung thực, minh bạch trong cách nghĩ mới mẻ là thực sự vì dân, do dân và của dân...” (Bauxite Việt Nam, 22-6-2010)
Tiến sỹ Nguyễn Quang A phát biểu trên  Báo Tuần Việt Nam ngày 21-06-2010 : “Quốc hội đã có một quyết định sáng suốt khi không thông qua nghị quyết về đường sắt cao tốc. Nhiều người, trong đó có tôi, đã e ngại Quốc hội sẽ thông qua dự án với số phiếu cao như với mở rộng thủ đô. Ngỡ ngàng và vui mừng khôn xiết khi biết tin về quyết định lịch sử trên.
Quyết định này là quyết định chưa từng có trong lịch sử của Quốc hội Việt Nam. Khi thăm dò ý kiến 57% đại biểu tán thành thông qua nghị quyết, sau bốn ngày khi quyết định chính thức qua ba lần bấm nút số ý kiến tán thành chỉ trên dưới 40% một chút và không đạt quá bán.
Với quyết định này Quốc hội đã thực sự vượt lên chính mình, đã làm tròn trách nhiệm của mình liên quan đến vấn đề cụ thể này.”
Đến phiên  người dân thì họ đã bầy tỏ nỗi vui mừng và biết ơn quyết định của Quốc hội : “Chưa năm nào mà thấy Quốc hội dân chủ và sáng suốt đến vậy. Không thông qua dự án ĐSCT trong giai đoạn này là hoàn toàn hợp lý. (Trần Thị Hoa). 
Nguyễn Hữu Ninh nói: “ Vô cùng cảm ơn các đại biểu Quốc hội đã kiên quyết không thông qua siêu dự án.”  (Thời báo Kinh tế Việt Nam, 22-06-2010)
Trên báo mạng VIT (Vietnam Information Treasure) ngày 19-6 (2010) cũng có hàng trăm độc giả phản ứng vui mừng, tiêu biểu như : “Quốc hội sáng suốt. cảm ơn các đại biểu của dân. nếu dự án boxit tây nguyên cũng đưa ra quốc hội thì không bao giờ được thông qua.” (Lý Thường Kiệt)
 “Các đại biểu Quốc hội đã rất sáng suốt khi nhận thấy gánh nợ cho con cháu mai sau. Các vị đại biểu bỏ phiếu tán thành đề án cần xem lại đã làm hết trách nhiệm của nhân dân giao phó chưa "” (Hòang Dũng)
“Hiện nay người dân còn rất khổ , lương hàng tháng không đủ sống , làm ăn ế ẩm do lạm phát tăng cao, dân trí thấp, văn hóa sống kém , mất vệ sinh ô nhiễm môi trường trầm trọng, tham nhũng dầy đặc, nạn quan liêu sách nhiễu nhân dân còn phát triển mạnh mẽ , chúng ta nên suy nghĩ kỷ cái gì cần làm trước , cái gì cần làm sau cho rõ ràng . Tôi rất mừng  là Quốc Hội đã biểu quyết không làm , đó là sự may mắn của tổ quốc VIỆT NAM.” (Lê Tuấn)
Nhưng câu chuyện bỏ phiếu hôm 19-6 tại Quốc hội không đơn gỉan chỉ 1 lần mà có tới 3 lần tất cả, dựa theo ý muốn của Chính phủ vì cả 3 đề nghị đếu có lợi cho nhà nước và phe Đại biểu Quốc hội muốn làm đường sắt cao tốc.
Rất tiếc, trời không phụ lòng những kẻ “ăn ngay ở lành” nên cả 3 đề nghị đều không hội đủ số phiếu quá bán số Đại biểu hiện diện nên nhà nước và đảng đã thua trắng tay !
CHI TIẾT BỎ PHIẾU LỊCH SỬ
Để xem cho biết mánh khóe “cố đấm ăn xôi” hay  quyết chí  “thua keo này ta bày keo khác” của đảng và phe muốn làm đường cao tốc đã lèo lái Quốc hội ra sao trong phiên họp ngày 19-6 (2010), mời mọi người hãy cùng  đọc bài tường thuật của Báo Nhân Dân, cơ quan ngôn luận chính thức của  đảng: “Do đại biểu Quốc hội còn có nhiều ý kiến khác nhau về dự án đường sắt cao tốc, vì thế, Chủ nhiệm Ủy ban Khoa học, Công nghệ và Môi trường của Quốc hội Đặng Vũ Minh cho biết, Ủy ban thường vụ Quốc hội đã trình Quốc hội hai phương án trong Điều 1 của dự thảo Nghị quyết.


Phương án một không đề cập cụ thể đến đường sắt cao tốc mà chỉ nêu: “Trong những năm qua, tuy nguồn lực tài chính Nhà nước nói chung và ngân sách nhà nước nói riêng còn rất hạn hẹp, nhưng Đảng và Nhà nước đã dành một lượng vốn khá lớn để đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng giao thông. Tuy nhiên, so với yêu cầu của sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước thì cơ sở hạ tầng giao thông còn rất hạn chế về số lượng, thiếu đồng bộ và lạc hậu về công nghệ… Trong thời gian tới cần huy động đa dạng mọi nguồn lực của Nhà nước và xã hội, trong nước và ngoài nước, bằng nhiều phương thức đầu tư để tăng đầu tư, cải thiện rõ rệt cơ sở hạ tầng giao thông trong phạm vi cả nước cũng như trong từng vùng, góp phần tạo bước đột phá trong phát triển đất nước nhanh và bền vững”.
Tuy nhiên, phương án này không được đa số đại biểu Quốc hội đồng ý, mà chỉ có 209 đại biểu (chiếm 42,39%) tán thành, trong khi có đến 191 đại biểu (chiếm 38,74%) không tán thành, 39 đại biểu không biểu quyết.
Vì Phương án một không được thông qua, nên Phó Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Đức Kiên đã đề nghị Quốc hội chuyển sang biểu quyết Phương án hai: tán thành chủ trương đầu tư xây dựng đường sắt cao tốc Hà Nội – Thành phố Hồ Chí Minh với những bước đi cụ thể nêu tại Điều 2.
Nhưng với phương án này, cũng chỉ có 185 đại biểu (chiếm 37,53%) trong tổng số 427 đại biểu có mặt tán thành chủ trương đầu tư dự án đường sắt cao tốc Hà Nội – TP Hồ Chí Minh. Có 208 đại biểu (chiếm 42,19%) không tán thành, 34 đại biểu (chiếm 6,9%) không biểu quyết.”
Sau khi thua 2 keo, phe Nhà nước lại tìm cách vớt vát đem gài kế họach đường sắt cao tốc chia thành 2 giai đọan thực hiện vào quyết nghị  nghiên cứu tổng quát kế họach giao thông trên cả nước.
Báo Nhân dân viết tiếp : “Quốc hội cũng đã tiến hành biểu quyết về Điều 2 của dự thảo Nghị quyết với nội dung: giao cho Chính phủ thực hiện các công việc: rà soát, hoàn chỉnh quy hoạch giao thông tổng thể trong cả nước. Lập quy hoạch chi tiết; tiếp tục nghiên cứu sâu hơn, đầy đủ và toàn diện hơn các điều kiện bảo đảm tính khả thi, hiệu quả của tuyến đường sắt cao tốc Hà Nội -  Thành phố Hồ Chí Minh. Trên cơ sở đó nghiên cứu lập dự án đầu tư một trong hai đoạn tuyến Hà Nội - Vinh hoặc Thành phố HCM - Nha Trang, trình Quốc hội xem xét, quyết định chủ trương đầu tư một đoạn tuyến được chọn và thực hiện đầu tư vào thời điểm thích hợp trước năm 2020 bằng nhiều nguồn vốn, đa dạng phương thức đầu tư. Từ kết quả đầu tư xây dựng đoạn tuyến được chọn, tiến hành đánh giá việc đầu tư, khai thác đoạn tuyến trên và báo cáo Quốc hội xem xét, quyết định việc triển khai đầu tư xây dựng các bước tiếp theo.
Tuy nhiên, với 409 đại biểu có mặt, chỉ có 157 đại biểu (chiếm 31,85%) tán thành, 170 đại biểu không tán thành và 82 đại biểu không biểu quyết cho điều 2.”
Sau 3 lần bỏ phiếu thất bại, Báo Nhân viết: “Phó Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Đức Kiên kết luận, biểu quyết hai điều này mà đại biểu Quốc hội bỏ phiếu không quá bán, coi như Quốc hội không thông qua Nghị quyết này.”
CÚ SỐC BẤT NGỜ
Trước các Cuộc bỏ phiếu của Quốc hội, Nguyễn Sinh Hùng, Phó Thủ tướng còn tự tin khi trả lời chất vấn của các Đại biều Quốc hội.
Hùng nói như đinh đóng cột: “Tôi yên tâm. Yên tâm rằng phải làm. Yên tâm cùng Chính phủ xin Quốc hội chủ trương để làm. Yên tâm là Quốc hội và Chính phủ tính được bài để làm."
Nhưng căn cứ vào đâu mà Hùng nói làm đường sắt dễ như ăn kẹo như vậy "
Báo Điện tử Việtnam Express viết: “Theo số liệu Phó thủ tướng công bố, tổng sản phẩm quốc nội (GDP) của Việt Nam năm nay ước đạt 106 tỷ USD. Với đà tăng trưởng hiện nay, đến 2020, GDP sẽ đạt gần 300 tỷ USD; 2030 là 700 tỷ USD; 2040 đạt 1.200-1.400 tỷ USD và đến 2050 sẽ gấp đôi số đó. GDP bình quân đầu người đến 2050 dự kiến lên 20.000 USD, thay vì mức hơn 1.000 USD hiện nay. Nếu cứ lấy ngưỡng an toàn vay nợ là 50% GDP, đến 2020, Việt Nam có thể vay 150 tỷ mà vẫn an toàn.
"Với mức vay nợ như vậy, chúng ta có thể làm được. Mà thưa các đồng chí, có phải chúng ta làm ngay ngày mai đâu. Còn tính toán, cân lên đặt xuống và xin ý kiến Quốc hội nhiều lần nữa trước khi triển khai", ông nói chắc nịch, sau khi rành mạch công bố một loạt số liệu mà chỉ nhầm một chút về ước tính GDP 2040 của Việt Nam (thay vì 1.200-1.400, nói nhầm thành 1,2-1,4 triệu tỷ USD).”
Nhưng có ai ở Việt Nam dám tin vào những lời suy đóan gỉa tưởng của Nguyễn Sinh Hùng không " Cho đến bây giờ, 35 năm sau ngày thống nhất đất nước và 24 năm theo đuổi chủ trương Đổi mới, Việt Nam vẫn chưa có được  một viện  nghiên cứu rủi ro và dự đóan để phóng tầm nhìn bào tương lai giúp dân ổn định cuộc sống.
Do đó, những lời “đường mật” của Nguyễn Sinh Hùng về triển vọng kinh tế, lợi tức đầu người và khả năng tài chính cho kế họach đường sắt phiêu lưu  không thuyết phục được ai.  Bởi vì Hùng không bảo đảm được rằng ai sẽ là những người phải đai lưng ra lao động để trả nợ cho canh bạc đường sắt, dự trù có ít nhất 1/3 trong tổng số 56 Tỷ Mỹ Kim là vốn  phải đi vay của nước ngòai  trong chương trình ODA (Official development assistance)  !
Đại biểu Dương Trung Quốc của Tỉnh Đồng Nai đã cảnh giác Nguyễn Sinh Hùng trong cuộc chất vấn ngày 12-6-2010 : “ ODAlà khoản vay có điều kiện của nước giàu đối với nước nghèo, thực chất là phương thức đầu tư tài chính, công nghệ và chính trị mang lại lợi ích cho chủ nợ. Việc vay vốn ODA là cần thiết, nhưng chỉ nên coi là nhất thời, giống như đứa trẻ cần bú sữa mẹ, vú nuôi hoặc xin sữa hàng xóm. Các nước đều nỗ lực giảm vay ODA, giống như đứa trẻ cứng cáp cần cai sữa mẹ. Chính phủ đã có kế hoạch cai ODA hay chưa"", ông Quốc vẫn giữ cách hỏi ví von, đầy ẩn ý khi biết ODA là phần vốn quan trọng để triển khai dự án đường sắt cao tốc.” (Báo VietNam Express)
Trả lời Đại biểu Quốc, Nguyễn Sinh Hùng khẳng định : “ Việt Nam không chấp nhận các dự án mà nhà tài trợ có động cơ, mục đích chính trị đằng sau. Tuy nhiên, ông thừa nhận Việt Nam chịu một số ràng buộc về kinh tế và công nghệ khi vay ODA.
"Bú sữa hàng xóm đúng là khó đấy. Vay ODA mà họ cho mình tự quyết thì tốt hơn. Chúng ta vay thực tế có chịu ràng buộc và có thiệt về kinh tế. Song tính chung lại, đánh giá các mặt cho thấy sử dụng vốn ODA là có hiệu quả. Năm vừa rồi mặc dù thế giới khó khăn mà họ vẫn cam kết cho mình vay với mức kỷ lục", ông nói. Tuy nhiên, theo Phó thủ tướng, trong điều kiện hiện nay, Việt Nam vẫn phải tranh thủ nguồn ODA càng dài càng tốt.” (VietNam Express)
Nhưng nợ là nợ, đời này không trả được thì các đời sau phải trả. Vì vậy mà 288 Đại biểu Quốc hội đã nghe thấu tiếng kêu của người dân trong Cuộc bỏ phiếu lịch sử chống làm đường sắt cao tốc ngày 19 tháng 6 (2010) vừa qua.
Phải chăng vận nước đã đổi thay để cho đảng mở mắt "
Phạm Trần
(06-10)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngược lại, những biến cố dồn dập đủ loại trong COVID-19 mở ra cuộc đấu tranh chính trị mới: đòi quyền được sống còn, có thuốc trị cho tất cả, đi lại an toàn, đó là một cái gì thiết thực trong đời sống hằng ngày và không còn chờ đợi được chính quyền ban phát ân huệ; nó khiến cho người dân có ý thức là trong các vấn đề nội chính, cải tổ chế độ là cần ưu tiên giải quyết. Người dân không còn muốn thấy vết nhơ của Đồng Tâm hay tiếp tục qùy lạy van xin, thì không còn cách nào khác hơn là phải có ý thức phản tỉnh để so sánh về các giá trị tự do cơ bản này và hành động trong gạn lọc. Tình hình chung trong việc chống dịch là bi quan và triển vọng phục hồi còn đấy bất trắc. Nhưng đó là một khởi đầu cho các nỗ lực kế tiếp. Trong lâu dài, dân chủ hoá là xu thế mà Việt Nam không thể tránh khỏi. Cải cách định chế chính trị và đào tạo cho con người để thích nghi không là một ý thức riêng cho những người quan tâm chính sự mà là của toàn dân muốn bảo vệ sức khoẻ, công ăn việc làm
Trong vài thập niên vừa qua, giải Nobel Hòa Bình và Văn Chương được xem là một tuyên ngôn của ủy ban giải Nobel về các vấn đề thời cuộc quan trọng trong (những) năm trước và năm 2021 này cũng không là ngoại lệ. Giải Nobel Văn Chương năm nay được trao cho nhà văn lưu vong gốc Tazania - một quốc gia Châu Phi, là Abdulrazak Gurnah "vì sự thẩm thấu kiên định và bác ái của ông đối với những ảnh hưởng của chủ nghĩa thực dân và số phận của những người tị nạn trong vực sâu ngăn cách giữa các nền văn hóa và lục địa". Cũng vậy, giải Nobel Hoà Bình đã dành cho hai ký giả Maria Ressa của Phi Luật Tân và Dmitry Muratov của Nga "vì những nỗ lực bảo vệ sự tự do ngôn luận, vốn là điều kiện tiên quyết cho nền dân chủ và sự hòa bình lâu dài". Ủy ban Nobel Hòa Bình Na Uy còn nói thêm rằng, "họ đại diện cho tất cả các ký giả đang tranh đấu cho lý tưởng này, trong một thế giới mà nền dân chủ và tự do báo chí đang đối mặt với những điều kiện ngày càng bất lợi" và cho "nền báo chí tự do, độc lập
Sau đó, sau khi “phát khóc” và lau nước mắt/nước mũi xong, bác Hồ liền thỉnh ngay bác Lê về thờ nên mới có Suối Lê Nin (với Núi Các Mác) cùng hình ảnh – cũng như tượng đài – của cả hai ông trưng bầy khắp mọi nơi, để lập ra một tôn giáo mới, thay thế cho Phật/Chúa/Thánh Thần/Ông Bà/Tiên Tổ ... các thứ.
Sự nghiệp chính trị của đại đế Nã-Phá-Luân chẳng liên hệ gì nhiều đến Trung Quốc nên không biết tại sao ông nổi hứng tuyên bố một câu bất hủ mà giờ này có giá trị của một lời tiên tri “Hãy để Trung Hoa ngủ yên bởi vì khi tỉnh giấc nó sẽ làm rung chuyển thế giới.” Vào tháng 03/1978 có một sự kiện ít được biết đến nhưng bắt đầu lay thức gã khổng lồ Trung Quốc khi một hợp tác xã nông nghiệp ở Phúc Kiến xin phép được giữ lại phần sản xuất vượt chỉ tiêu để khuyến khích nông dân hăng hái làm việc. Đây là giai đoạn trước Đổi Mới nên viên thư ký đảng bộ của hợp tác xã bị phê bình kiểm điểm. Chỉ 8 tháng sau đó vào cuối năm 1978 Đặng Tiểu Bình tuyên bố cải tổ và mở cửa nền kinh tế. Đề nghị nói trên của hợp tác xã được mang ra thử nghiệm với kết quả sáng chói nên viên thư ký đảng được ban khen.
Sau 10 năm ra sức Xây dựng, chỉnh đốn hàng ngũ để bảo vệ đảng không tan, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vẫn thừa nhận: ”Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" vẫn chưa được ngăn chặn, đẩy lùi một cách căn bản, thậm chí có mặt còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những hậu quả khôn lường.”
Nếu mối quan hệ Trung Quốc-Hoa Kỳ là một ván bài, thì người Mỹ sẽ nhận ra rằng họ đã được một lá bài tốt và tránh khuất phục trước nỗi sợ hãi hay niềm tin vào sự suy tàn của Hoa Kỳ. Nhưng ngay cả một lá bài tốt cũng có thể thua, nếu chơi tệ. Khi chính quyền của Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden thực hiện chiến lược cạnh tranh đại cường với Trung Quốc, các nhà phân tích tìm các phép ẩn dụ trong lịch sử để giải thích tình trạng cạnh tranh ngày càng sâu sắc. Nhưng trong khi nhiều người dựa vào sự khởi đầu của Chiến tranh Lạnh, thì một ẩn dụ lịch sử đáng lo ngại hơn là sự bắt đầu của Thế chiến thứ nhất. Năm 1914, tất cả các cường quốc đều mong rằng cuộc chiến Balkan lần thứ ba là ngắn ngủi. Thay vào đó, như nhà sử học người Anh Christopher Clark đã chỉ ra rằng, các cường quốc bị mộng du bước vào một trận đại chiến kéo dài bốn năm, phá hủy bốn đế chế và giết chết hàng triệu người.
“Căn bản đời sống của chúng ta là đi tìm sự hạnh phúc và tránh né sự khổ đau, tuy nhiên điều tốt nhất mà ta có thể làm cho chính bản thân chúng ta và cho cả hành tinh này là lật ngược lại toàn bộ suy nghĩ ấy. Pema Chodron đã chỉ cho chúng ta thấy mặt cấp tiến của đạo Phật.”
Năm 1964, anh Phạm Công Thiện được mời vào Sài Gòn để dạy triết Tây tại Viện cao đẳng Phật học vừa được mở tại chùa Pháp Hội (tiền thân của Viện Đại học Vạn Hạnh sau này), tôi được anh cho đi theo. Tôi nhớ anh đã dẫn tôi đến thăm Bùi Giáng vào một buổi chiều, trong một căn nhà ở hẻm Trương Minh Giảng, căn nhà rất ẩm thấp, chật hẹp, gần như không có chỗ cho khách ngồi.
Cố nhớ kỹ lại, tôi vẫn không nghĩ ra là tôi đã gặp thầy Phước An lần đầu vào dịp nào (dĩ nhiên là ở Vạn Hạnh, trong năm 1972, nhưng trong hoàn cảnh nào?). Chỉ nhớ rằng quen nhiều và thân với thầy lắm. Phòng 317 Nội Xá Vạn Hạnh là phòng ở của quý thầy trẻ, là những người tôi rất thân, và đây là một phòng mà tôi có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Ba bà Mai kể trên thuộc hai thế hệ. Cả ba đều đã trải qua một kiếp nhân sinh mà “phẩm giá” người dân bị chà đạp một cách rất tự nhiên.” Nếu may mắn mà “CNXH có thể hoàn thiện ở Việt Nam” vào cuối thế kỷ này, như kỳ vọng của ông TBT Nguyễn Phú Trọng, chả hiểu sẽ cần thêm bao nhiêu bà Mai phải (tiếp tục) sống “với tâm thức khốn cùng” như thế nữa?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.